Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1721: Lời của bé con ngươi đều nói ngược rồi! (1)




- Không nghĩ tới tên khốn này nhìn thì lạnh lùng, công phu vỗ mông ngựa cư nhiên rất có nghề!

Chân thân Lăng Tiếu cùng thần hồn lần nữa dung hợp, ở trong lòng khinh bỉ nói.

Bất quá hắn tạm thời không dám trốn, mà là toàn lực liệu thương.

Nhân gia có Thần Vương tại tràng, thật muốn giết hắn, hắn căn bản không thể nào thoát được.

- Vậy hắn vì cái gì mà mắng ta như vậy, ta vì cái gì mà cảm thấy hắn nói cũng có đạo lý, vừa mới rồi nếu không phải ta vọng động, có Liệt Tịch trưởng lão bảo hộ, bọn họ sẽ không phải chết rồi, là ta làm sai rồi, ô....

Liệt Như Ngọc lên tiếng khóc nói.

Nàng không phải là người ngu xuẩn, nàng chỉ là có một chút tùy hứng mà thôi, sau khi bị Lăng Tiếu mắng một phen, nàng cẩn thận suy nghĩ một chút chính mình lúc trước vọng động, cảm thấy chính mình thật giống như làm sai rồi.

- Kỳ thật... Kỳ thật hắn nói cũng có chút đúng, nhưng cũng không phải là đúng toàn bộ, tiểu thư không cần để ở trong lòng, bọn họ là người của thương minh, vì thương minh bán mạng cũng là bình thường.

Liệt Vĩnh nói.

- Vậy ngươi nói ta nên làm như thế nào, dĩ vãng gia gia cũng không để ta chiến đấu với người khác, nói thực lực của ta không đủ cường đại, không đủ để tự vệ, nhưng mà ta thật muốn biết chính mình rốt cuộc mạnh bao nhiêu, ta cũng có năng lực giết địch đấy!

Liệt Như Ngọc giải thích nói.

Nàng càng không ngừng khóc, tựa hồ muốn một lần đem suy nghĩ trong lòng phát tiết ra.

Liệt Vĩnh làm sao hiểu được tâm tư của nữ hài tử, cả đời hắn đều dùng ở trên tu luyện mà chưa từng lấy vợ.

Mặc dù hắn một mực đi theo bên cạnh tiểu thư, nhưng mà hắn thật không biết tâm tư suy nghĩ của nàng.

Dưới vạn bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể đem ánh mắt quăng đến trên người Lăng Tiếu tựa như đang nói:

- Ngươi làm ra họa thì chính mình đến giải quyết, bằng không ta liền giải quyết ngươi.

Lăng Tiếu ở dưới ánh mắt cưỡng bức của Liệt Vĩnh, ở dưới vạn bất đắc dĩ mà bay tới.

Liệt Vĩnh hướng về phía những người khác phất phất tay, toàn bộ lui ra, để cho giữa thiên địa này chỉ còn lại một đôi nam nữ trẻ tuổi.

Lăng Tiếu xoa xoa đôi bàn tay lộ ra vẻ ngượng ngùng nói:

- Ách... cái kia, đừng khóc nữa có được hay không!

Liệt Như Ngọc quay người sang một bên không ngó ngàng tới Lăng Tiếu, tiếp theo khóc lên, hai mắt đều đỏ hồng, nhìn đến rất đáng thương.

- Đại tiểu thư, ta van xin ngươi, đừng khóc nữa có được hay không, nếu không người khác còn cho là ta khi phụ ngươi!

Lăng Tiếu cầu khẩn nói.

Hắn hiện đang hồi tưởng lại chính mình mới vừa rồi là quá tức giận rồi, tốt xấu gì mình cũng là nam nhân, làm sao lại chấp nhặt với thiên kim đại tiểu thư người ta chứ.

Bây giờ thì tốt rồi, còn phải do chính mình phí miệng lưỡi an ủi.

Tuy nói hắn làm người thiện lương một chút, đẹp trai một chút, thuần khiết một chút... Nhưng mà cũng không biết cách an ủi đại tiểu thư điêu ngoa a!

Phải biết rằng bình thường đều là nữ nhân an ủi hắn a!

Lăng Tiếu càng là khuyên bảo, Liệt Như Ngọc ngược lại càng khóc lớn thêm, giống như chỉ muốn khóc đến thiên băng địa liệt, nước tràn vỡ đê.

Lăng Tiếu chịu không được, đây tuyệt đối là lực sát thương cường đại nhất của nữ nhân, để cho hắn căn bản không thể nào chống đỡ a!

- Đại tiểu thư ta van ngươi đừng khóc nữa có được hay không, vừa mới rồi là cái miệng xấu của ta không nên giáo huấn ngươi, không nên đánh ngươi, nếu không thì ngươi đánh ta một trận để trút giận đi?

- Đừng như vậy a, ngươi không muốn đánh ta sao? Vậy ngươi nói một cái điều kiện, chỉ cần ta làm được thì tùy tiện sẽ làm tốt cho ngươi, nhân gia còn là xử nam a!

- Này này, ta nói đủ rồi nha, lại như vậy nữa... Như vậy nữa ta nhưng là không quản ngươi rồi.

Ở trong lòng Liệt Như Ngọc phức tạp a!

Không biết vì cái gì mà nàng liền muốn nhìn thấy boojd ạng lo lắng của Lăng Tiếu, phảng phất tất cả ủy khuất của nàng cũng ở lúc này từng điểm tiêu tán mất.

Nàng hồi tưởng bộ dạng tiêu sái của Lăng Tiếu lúc đoạt kim xoa, lại nghĩ tới hắn mấy ngày gần đây giả trang dáng vẻ thiếu gia hoàn khố, lại một khắc kia mắng nàng, nàng phát hiện ra nam nhân này trừ háo sắc một chút, đáng ghét một chút, thực lực yếu một chút ra, vẫn là có một chút ưu điểm, ít nhất lúc an ủi người thì vụng về, có chút khả ái!

Nếu là Lăng Tiếu nghe được lời này của nàng, lập tức sẽ mãnh liệt phản đối:

- Bé con, lời của ngươi đều nói ngược rồi!

Lăng Tiếu liên tục an ủi nửa cái thời thần, nước miếng đều nói đến sạch rồi, nhưng mà Liệt Như Ngọc lại một mực khóc lóc.

Lúc này hắn phiền não đến đỉnh điểm rồi!

- Đủ rồi, lại khóc nữa thì ta đánh mông ngươi!

Lăng Tiếu tức giận mà hét lớn.

Lúc này quả nhiên có hiệu quả rồi, Liệt Như Ngọc lập tức ngừng khóc, hơn nữa hai bàn tay che lấy cái mông sợ Lăng Tiếu lần nữa xuất thủ.

- Ngươi người này... Làm sao một điểm thương hương tiếc ngọc cũng không biết!

Liệt Như Ngọc khí phẫn mà trừng mắt nhìn Lăng Tiếu nói.

Lăng Tiếu thấy Liệt Như Ngọc ngừng khóc, lập tức nói ngay:

- Bây giờ ngươi là nam nhân có được hay không!

Ngừng một chút hắn lại nói:

- Tốt lắm, ta thừa nhận vừa mới đánh ngươi là ta không đúng, ngươi muốn xử trí như thế nào cứ việc nói, nhưng mà muốn giết ta, ta cũng sẽ không để ngươi tốt đâu!

Lăng Tiếu cũng không muốn cùng Lăng Tiếu phát điên nữa, lập tức thanh minh nói.

Liệt Như Ngọc nắm chặt song quyền trừng mắt nhìn Lăng Tiếu, cuối cùng mỹ mâu lại hóa xuất ra vụ thủy, nhìn dáng vẻ kia lại giống như muốn khóc.

Lăng Tiếu lập tức làm bộ dạng đầu hàng nói:

- Tốt lắm tốt lắm, muốn giết muốn đánh tất nghe lời ngươi!

Nói xong, Lăng Tiếu nhắm mắt lại, một bộ dáng vẻ mặc cho người hành động.

Bỗng dưng Lăng Tiếu chỉ cảm thấy một trận thanh hương xộc vào mũi, tim của hắn nhất thời lạnh một nửa, hắn kêu rên nói:

- Hôm nay ngươi làm bẩn trong sạch của ta, ngày sau ta lấy mặt mũi nào để nhìn người ta đây!

Đang lúc Lăng Tiếu còn nghĩ đến loại khả năng này, chỉ cảm thấy trên tay truyền tới một trận đau đớn.

Nguyên lai Liệt Như Ngọc cũng không phải là muốn bá vương ngạnh thương cung, mà là dùng răng hung hăng cắn lên cánh tay của Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu để cho Liệt Như Ngọc tiết giận, cũng không có vận khí, liền tùy nàng cắn lấy, trên cánh tay chảy ra từng trận kim sắc huyết dịch.

Một lúc lâu sau, Liệt Như Ngọc khẽ xấu hổ mà đỏ mặt, nhả ra khỏi cánh tay của Lăng Tiếu, nàng thật không nghĩ đến chính mình lại làm ra chuyện trẻ con như vậy, mà không phải là đem hắn một chiêu đánh chết.

- Ngươi thuộc loài chó hay là thuộc loài sói, cắn đến thật là ác độc!

Lăng Tiếu sờ sờ miệng vết thương nói.

Liệt Như Ngọc tức giận nói:

- Ta thuộc loài hổ, cắn chết tặc tử nhà ngươi!

Lăng Tiếu lắc lắc đầu nhẹ thở dài một hơi nói:

- Lần đó là hiểu lầm, là nhiệm vụ mà Phó quán chủ để ta đi làm, quên đi, có nói ngươi cũng không hiểu, chúng ta cùng hội hợp với đám người Vĩnh trưởng lão đi.

- Này, ngươi... Ngươi chờ một chút!

Liệt Như Ngọc gọi Lăng Tiếu lại nói.