Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1747: Không đáng để ngài thích a!




- Tốt, nếu ngươi đã nói vậy, vậy chuyện giữa các ngươi ta sẽ mặc kệ, Lăng Tiếu lần này cũng không phải trở về một mình, còn dẫn theo hai nữ tử tuyệt sắc trở về, thật không nghĩ tiểu tử hắn thật phong lưu, uổng cho ngươi ở nơi này vì hắn khóc đến chết đi sống lại!

Liệt Như Ý nói.

- Cái gì, hắn... Rõ ràng còn mang nữ nhân trở về!

Liệt Như Ngọc thoáng cái kinh hô lên.

- Ân, dù sao ngươi là tiểu thư, hắn chỉ là một hạ nhân cũng không xứng với ngươi, hơn nữa người ta phong lưu cũng không liên quan đến chúng ta, chúng ta không quản được, cứ như vậy đi!

Liệt Như Ý không sao cả nói.

- Không được, tên dâm tặc này rõ ràng không để bổn tiểu thư vào mắt, rõ ràng dám tìm những nữ nhân khác, thật sự là tức chết ta rồi, uổng cho ta còn vì hắn khóc đến chết đi sống lại!

Liệt Như Ngọc lộ ra vẻ phẫn nộ nói.

- Vậy ngươi muốn làm sao bây giờ? Giết hắn đi? Hay là giết nữ nhân bên cạnh hắn?

Liệt Như Ý hỏi ngược lại.

Liệt Như Ngọc lập tức không biết nói gì nữa, cả người ngồi xuống, tiếp theo lộ ra một nụ cười khổ nói:

- Hắn trở về thì tốt rồi, như vậy ta cũng không cần áy náy nữa, hắn mang nhiều thiếu nữ trở về thì liên quan gì đến ta, thật là!

- Ngươi khổ nha đầu này, đừng lừa gạt mình nữa, thích thì cứ theo đuổi đi, dùng điều kiện của ngươi, không biết có bao nhiêu người sắp xếp đến tranh đoạt đấy!

Liệt Như Ý cổ vũ nói.

Nói thật, nàng cũng tán thành muội muội nàng cùng Lăng Tiếu thành chuyện tốt, đây chính một chuyện tốt rất hiếm có a!

Lăng Tiếu theo Hà Thanh Thành vội vàng quay trở về Liệt Viêm Thành.

Hắn không muốn khiến Huyền Diệu, Phong Thanh Duyên và Tiên Vu Dã quá mức lo lắng.

Lúc hắn mang theo Ngọc Nhu Phỉ và Tiêu Linh trở về đến trang viện mà Liệt Như Ý an bài cho hắn thì phát hiện hộ vệ ở đây rõ ràng nghiêm mật hơn rất nhiều, lại còn Bán Thần Vương trấn thủ trong đó nữa.

Nếu không phải hắn đưa ra khách khanh lệnh bài thì đã không thể tới gần được rồi.

Lúc Lăng Tiếu lần nữa xuất hiện trước mặt Huyền Diệu, Phong Thanh Duyên cùng với Tiên Vu Dã thì Phong Thanh Duyên và Tiên Vu Dã đều cao hứng không thôi, chỉ có Huyền Diệu là chỉ mỉm cười, nhìn không ra chút hứng phấn nào, bởi vì hắn biết rõ Lăng Tiếu có mệnh cách Bất Tử Tiểu Cường, không dễ gì tiêu đời như vậy.

- Khiến các ngươi lo lắng rồi!

Lăng Tiếu cảm khái nói.

Lần này quả nhiên là cửu tử nhất sinh, nếu không phải gặp gỡ Tiêu Linh, hắn chỉ sợ không chết đã chết ở góc nào rồi.

Ngay sau đó, Lăng Tiếu giới thiệu Tiêu Linh cho mọi người.

Một đoàn người xem như lại lần nữa đoàn tụ.

Lăng Tiếu còn nói tin tức của sư phó hắn cho Phong Thanh Duyên, bất quá để tránh cho nàng lo lắng, hắn ngược lại không dám nói Tà Đế tiến vào Loạn Táng Không Gian mà chỉ nói là phỉa đợi sau khi Sa Diêm đến mới cùng đi tìm kiếm Tà Đế.

Phong Thanh Duyên có thể nghe được tin tức về Tà Đế cũng đã mừng rỡ không thôi rồi.

Nàng tuy rằng rất muốn lập tức đi tìm Tà Đế, nhưng cũng biết bên ngoài vô cùng hung hiểm, vẫn nên đợi tăng thực lực đã rồi tính.

Dù sao đã đợi đã nhiều năm như vậy, cũng không quan tâm nhiều thêm một thời gian ngắn.

Phong Thanh Duyên tâm tình thật tốt, lại từ trong miệng Lăng Tiếu biết được Tiêu Linh là ân nhân cứu mạng của Lăng Tiếu, lúc này lôi kéo cô nàng kia, phi thường thân thiết trò chuyện với nhau

Hơn nữa cô nàng này trời sinh đã có một loại cảm giác khiến người thân cận, mặc cho ai cũng rất dễ dàng thích nàng.

Có Phong Thanh Duyên quan tâm và khai đạo, Tiêu Linh rất nhanh liền sáp nhập vào tiểu tập thể này, cảm nhận được không khí mà trước đây không hề có.

- Đúng rồi, lúc trước Thương Minh tiểu thư kia nói ngươi đã xảy ra chuyện, quả thật đã dọa ta một trận, nếu không phải Huyền Diệu ngăn cản, chúng ta đã đi tìm ngươi rồi!

Phong Thanh Duyên nói, dừng chút nàng còn nói:

- Ta thấy tiểu thư kia còn rất thương tâm, có phải là tiểu tư ngươi lại hái hoa ngắt cỏ bốn phía rồi không?

Lăng Tiếu tranh thủ thời gian khoát tay nói:

- Làm sao có thể, ta cùng với tiểu la lỵ kia một mực không chung được, nếu không phải ăn cơm nhà người ta thì ta cũng không thèm cứu nàng đâu.

- Bất kể như thế nào, nàng đối với chúng ta vẫn rất không tệ, không chỉ phái không ít người đến che chở chúng ta, còn phái người đưa các loại thánh vật đến cung cấp chúng ta tu luyện nữa.

Phong Thanh Duyên nói.

- Ân, có rảnh ta sẽ đi nói cảm ơn nàng!

Lăng Tiếu đáp nhẹ nói, trong nội tâm thầm nhủ "Cô nàng này coi như có chút lương tâm! ".

Chỉ là vào lúc đó, bên ngoài lại truyền đến thanh âm của hộ vệ:

- Khách khanh chấp sự, phó quán chủ có việc gấp triệu ngươi vào thành một chuyến!

Lăng Tiếu không có khả năng thoái thác, đành phải nhờ Ngọc Nhu Phỉ và Phong Thanh Duyên chiếu cố tốt Tiêu Linh, còn bản thân thì lập tức rời đi.

Đến nơi, Lăng Tiếu như cũ đến trên lầu các cao ngất mà Liệt Như Ý vẫn thường tiếp đãi hắn kia.

Chỉ là lần này ở đây lại không phải là Liệt Như Ý, mà là Liệt Như Ngọc.

Nàng đầu đeo phát xoa, đang mặc một bộ hồng gấm, khiến cả người cực kỳ nổi bật xinh đẹp.

Chỉ là nàng lại trừng mắt hạnh nhìn Lăng Tiếu, có phần có vài phần cọp cái phát uy.

Lăng Tiếu lần nữa nhìn thấy Liệt Như Ngọc cười nói:

- Bái kiến tiểu thư, tiểu thư vạn phúc!

Liệt Như Ngọc vốn muốn răn dạy Lăng Tiếu một phen, nhưng khi nhìn thấy Lăng Tiếu làm ra bộ dạng như vậy lại nhịn không được "PHỐC" bật cười.

Liệt Như Ngọc tự biết thất thố, thu liễm dáng tươi cười hỏi:

- Ngươi... Ngươi không có việc gì chứ?

- Nhờ hồng phúc tiểu thư, Lăng Tiếu không có việc gì, không biết tiểu thư tới tìm ta có chuyện gì?

Lăng Tiếu "Ngoan xảo" nói.

Liệt Như Ngọc nghiêm túc nhìn Lăng Tiếu vài lần, nội tâm có chút chột dạ nói:

- Đa... Đa tạ ngươi đã cứu ta!

- Không cần đâu, cũng không thể để nữ nhân ngăn ở phía trước ta a!

Lăng Tiếu khoát tay áo không sao cả nói.

Lần này hắn xem như nhân họa đắc phúc, đã đột phá đến cao giai Thánh Hoàng nên cũng không để chuyện trước kia trong lòng nữa.

Lăng Tiếu sau khi nói xong lời này, Liệt Như Ngọc lại không biết nói thêm gì nữa mới tốt.

Trong lúc nhất thời lâm vào cục diện tẻ ngắt xấu hổ.

- Cái kia, tiểu thư nếu không có việc gì, Lăng Tiếu sẽ không quấy rầy nữa!

Lăng Tiếu xoa xoa đôi bàn tay nói.

Nói thật ra Lăng Tiếu mới đầu cảm thấy Liệt Như Ngọc quả thực phi thường xinh đẹp, khiến hắn cảm thấy không chút nào thua kém Vân Mộng Kỳ lúc trước, chỉ là sau khi tiếp xúc với tính cách điêu ngoa của nàng thì trong lòng của hắn đã xinh ra tâm lý bài xích.

Nếu không phải về sau cô nàng này biết rõ sửa sai thì Lăng Tiếu đối với nàng đã không có bao nhiêu hảo cảm rồi.

Hôm nay hắn cũng không có nghĩ gì nhiều, nhiều nhất chỉ coi nàng như bằng hữu thôi

- Không được đi!

Liệt Như Ngọc vội vàng kêu lên.

- Còn có việc?

Lăng Tiếu hỏi ngược lại.

Liệt Như Ngọc lại tức cười, nàng và Lăng Tiếu quen biết ngắn ngủi, nhưng hắn đã để lại cho nàng ấn tượng không thể xóa nhòa, nhưng bảo nàng thổ lộ với một nam nhân nàng lại không làm được.

Nếu khiến hắn cảm thấy nàng là một nữ nhân tùy tiện thì sao bây giờ?

- Ta... Ta muốn giới thiệu một người cho ngươi quen biết!

Liệt Như Ngọc suy nghĩ một chút đáp.

Lăng Tiếu có chút sờ không được ý nghĩ nói:

- Người nào?

- Buổi tối hôm nay ngươi tới hộ thành hà sẽ biết, là chiếc thuyền lúc trước ngươi đã đi đấy.

Liệt Như Ngọc nói một tiếng, liền đứng dậy đi ra ngoài cửa, tiếp theo nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua Lăng Tiếu nói:

- Nhớ rõ nhất định phải đến đấy.

Lăng Tiếu cảm thấy có chút mạc minh kỳ diệu, hắn định rời khỏi gian phòng kia, nhưng lúc này Liệt Như Ý lại đi đến.

- Bái kiến phó quán chủ!

Lăng Tiếu có chút khom người nói.

Lăng Tiếu biết rõ tên của Liệt Như Ý và Liệt Như Ngọc chỉ khác có một chữ, hắn từng suy đoán qua Liệt Như Ý có lẽ là một vị dòng chính hoặc là đường tỷ gì đó của Liệt Như Ngọc, mà không liên tưởng đến sẽ là tỷ muội cùng cha khác mẹ, cũng do tướng mao hai người thật sự khác nhau quá xa.

Liệt Như Ý đi thẳng vào vấn đề nói:

- Ngươi đã gặp Như Ngọc tiểu thư rồi chứ, lần này ngươi lập công lớn, không chỉ cứu được tiểu thư, còn vãn hồi không ít tổn thất cho Thương Minh, ngươi muốn ta thưởng ngươi thế nào đây?

Nói xong nàng còn cố ý nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu đánh giá.

Ánh mắt kia khiến toàn thân Lăng Tiếu đều nổi da gà, trong lòng của hắn cầu nguyện "Ngàn vạn đừng nhìn Bổn cung ah, Bổn cung ngoại trừ người đẹp trai một chút, thiên phú mạnh một chút, nhân phẩm tốt một chút... Cũng không có bao nhiêu ưu điểm, không đáng ngài thích ah! ".

- Đây đều là Lăng Tiếu nên làm.

Lăng Tiếu dối trá lên tiếng, tiếp theo vừa cười nói:

- Phó quán chủ cũng đừng thưởng quá nhiều, Lăng Tiếu sợ chịu không được, ngài tùy tiện cho ta mấy ngàn vạn thần tinh, lại kiếm cho ta một ít cửu giai thần thảo, thần khí và các loại bổn nguyên thần tài là được rồi, ngươi cũng biết, ta làm ngươi không hề tham lam mà!

Liệt Như Ý vừa nghe xong lời này, cả khuôn mặt đều biến thành màu đen, trong nội tâm nàng mắng:

- Cái này còn gọi không tham, vậy trên đời này không có ai tham hơn ngươi rồi!

Bất quá, Liệt Như Ý cũng không cự tuyệt yêu cầu của Lăng Tiếu, lúc này sảng khoái nói:

- Được, đợi lát nữa ta sẽ cho người cho ngươi một trăm triệu thần tinh, hai mươi gốc thần thảo, năm chuôi thần khí và một ít bổn nguyên chi vật trợ giúp tu luyện, mặt khác tăng ngươi thành khách khanh trưởng lão của Thương Minh chúng ta, bổng lộc tăng gấp ba! Ngươi nghĩ sao hả?

Lăng Tiếu không nghĩ tới chỉ thuận miệng nói vậy mà Liệt Như Ý rõ ràng đáp ứng.

- Hắn đây là trọng thưởng cho ta đã cứu tiểu la lỵ kia, nghĩ đến cũng đúng, con gái minh chủ, đường đường thân phận tiểu thư, cho nhiều một chút ban thưởng cũng là bình thường!

Lăng Tiếu ở trong lòng nghĩ thầm.

Kỳ thật, hắn cũng không biết thứ hắn suy đoán chỉ là một nguyên nhân trong đó, một nguyên nhân khác nữa là do hiện giờ thân phận hắn đã khác, Liệt Như Ý nhất định phải nịnh bợ tốt hắn, cũng thừa cơ hồi khóa chặt hắn trên chiến xa của Thương Minh.

Lăng Tiếu khách khí nói vài câu, liền chuẩn bị cáo từ.

Thế nhưng Liệt Như Ý lại bảo hắn chuẩn bị một chút, nửa tháng sau có một chuyện quan trọng cần hắn tự mình đi xử lý.

Lăng Tiếu không biết Liệt Như Ý an bài chuyện gì, nhưng đã thu chỗ tốt của ngươi ta cũng chỉ có thể dốc sức làm việc.

Lúc Lăng Tiếu ra khỏi thương hội quán thì Liệt Như Ý khẽ thở dài:

- Không nghĩ tới trúng một kích của cao giai Thần Vương cũng không chết, hơn nữa thực lực còn tăng lên một bậc, Cổ Hoàng Thần Công của Kim tộc quả thực biến thái, nếu như Như Ngọc có thể cùng hắn kết hợp, địa vị Thương Minh chúng ta sẽ không gì phá nổi!

...

Vào đêm, Lăng Tiếu lần nữa đi tới hộ thành hà.

Ở đây vẫn là một mảnh tràng cảnh tiếng người huyên náo.

Rất nhiều tu lữ kết bạn mà đi, càng có không ít quý tộc công tử thiếu gia tìm hương liệp diễm, thuyền hoa trên sông thỉnh thoảng lại truyền tới trận trận tiếng chơi đùa sung sướng.

Lăng Tiếu đi tới chiếc thuyền hoa lúc trước

Hắn đưa ra lệnh bài liền không người nào dám ngăn trở.

Từng đợt tiếng đàn như thanh tuyền lưu động trong núi, lại như chim sơn ca đê minh vui mừng trong rừng, âm điệu tự nhiên ưu mỹ khiến người chìm trong cảm xúc, khiến người không khỏi say mê không thoát ra được.

Lăng Tiếu không khỏi nghĩ đến cố hương, hơi than nhẹ một tiếng, trong nội tâm càng thêm kiên định mình phải tranh thủ sớm ngày đạt đến cảnh giới cao hơn, quay về cùng đoàn tụ với các nàng, đưa tất cả mọi người đến Thiên Vực mới được.

Tiếng đàn dừng lại, dư âm vẫn một mực quấn quanh không tan.

Một nữ tử dáng vẻ thướt tha mềm mại, diễm lệ vô phương cất bước, tản ra hào quanh thánh khiết tranh huy với trăng sáng đi ra ngoài.

- Thiếp thân Chu Chỉ Tĩnh bái kiến khách khanh trưởng lão!

Nữ tử ân cần hành lễ thăm hỏi đối với Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu hơi có chút thất thần, lúc này đáp:

- Không cần đa lễ, ta cũng chỉ là một khách khanh thôi.

Khách khanh trưởng lão cũng không có thực quyền gì cả, nhiều nhất xem như là một thực khách mà Liệt Viêm Thương Minh nuôi dưỡng thôi.

- Khách khanh trưởng lão khách khí, ở Thương Minh thân phận của ngươi cũng không hề kém svới bất luận một chân truyền đệ tử nào cả!

Chu Chỉ Tĩnh nhìn Lăng Tiếu cười nhạt.

Không thể phủ nhận, Lăng Tiếu lớn lên quả thực là tình nhân trong mộng của các nữ nhân, hơn nữa thân phận hắn hiện giờ trong một đời trẻ tuổi ở Thương Minh chỉ sợ khó có người với tới nổi.

- Không nói cái này nữa, không biết tiểu thư đâu rồi?

Lăng Tiếu nói sang chuyện khác.

Hắn sợ lại ngốc lâu một chút, mình sẽ bị nữ nhân trước mắt này câu đến hồn cũng ném đi mất.

Cô gái này thoạt nhìn thanh tú hào phóng, nhả đàm vừa vặn, càng có được khí chất cao nhã khó được, quả thật rất dễ khiến người sa vào lưới tình.

Theo Lăng Tiếu dứt lời, một nữ tử kiều diễm như hoa khác từ trong buồng nhỏ trên tàu chậm rãi đi ra, nàng mặc một bộ đồ tơ lụa xinh đẹp, thân hình hơi uốn éo như xà, có lồi có lõm, so sánh với Chu Chỉ Tĩnh thì nàng càng tăng thêm thêm vài phần hương vị nóng bỏng khêu gợi, mà khuôn mặt nàng lại càng cực kỳ hoàn mỹ.

Nàng không phải Liệt Như Ngọc thì còn ai nữa?

Nàng mang theo vài phần si oán nhìn Lăng Tiếu nói:

- Lăng Tiếu, còn nhớ rõ chuyện lúc trước ngươi đoạt được kim xoa không?

Lăng Tiếu trước khi đến hoa thuyền đã nghĩ tới đủ loại khả năng, nhưng lại không nghĩ tới Liệt Như Ngọc lại đột nhiên nhắc tới chuyện kia.

Nhớ ngày đó mình "Thất thủ" đánh ra một chiêu vô địch là muốn Liệt Như Ngọc biết khó mà lui, không ngờ nàng lại cứ thế trúng chiêu.

Hôm nay nàng đột nhiên nhắc tới việc này, sẽ không mượn chuyện này đến tìm hắn gây phiền toái đấy chứ?

- Có chút ấn tượng, lại như, như là không ấn tượng lắm vậy

Lăng Tiếu lộ ra vài phần sợ hãi nói.

Thực lực hắn hiện giờ không phải sợ Liệt Như Ngọc nữa rồi, nhưng đây chính là địa bàn của người ta, cũng không thể khiến nhân gia mất hứng được.

Nếu thừa nhận có ấn tượng thì không phải là thừa nhận mình có nhớ chuyện "bóp ngực" kia sao?