Thần Khống Thiên Hạ

Chương 487: Vương Cấp Cũng Chỉ Như Vậy! (1)




Rất nhanh một thân xiêm y của La Mỹ Anh đã bị rách tung tóe, cảnh xuân tiết lộ không ít.

- Ngươi…ngươi có bản lĩnh giết ta, bằng không ngươi sẽ hối hận!

La Mỹ Anh phi thường nổi giận nói.

- Ah, mỹ nhân tức giận nhìn thật đẹp, ta không đùa giỡn ngươi, chúng ta làm chính sự.

Tên kia nói một câu, tiếp đó lại gọi đệ tử:

- Thưởng nữ nhân Long Hải các cho các ngươi!

- Đa tạ trưởng lão!

Đám đệ tử mừng rỡ hô to.

Các nữ đệ tử Long Hải các bị dọa đến thất sắc.

- Ta liều mạng với ngươi!

La Mỹ Anh biết đối phương chuẩn bị hạ độc thủ, nàng dự tính liều mạng, cho dù phải chết ngay lập tức cũng không cho tên kia vũ nhục nàng.

Nhưng không đợi nàng xuất chiêu tên trung niên kia lại dùng linh lực giam cầm nàng.

Cùng lúc đó hắn tham lao bổ nhào tới, dự tính bá vương ngạnh thượng cung.

- Ngoan ngoãn nhận sủng hạnh của bổn vương đi.

Tên kia áp té La Mỹ Anh trên đất, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm nàng, hai tay bắt đầu chụp lên người La Mỹ Anh.

La Mỹ Anh nhục nhã chảy nước mắt.

Ngay khi tên trung niên sắp hưởng thụ đầu “dê béo” dâng tới miệng, một cỗ nguy cơ cường đại từ sau lưng hắn đánh úp tới.

Cùng lúc đó đám đệ tử Cự Giang tông đồng thời kinh hô:

- Trưởng lão cẩn thận!

Tên trung niên lập tức vứt bỏ La Mỹ Anh, nhảy về phía trước né tránh.

- Ai?

Hắn đứng thẳng người, quay đầu kêu lên.

Vừa rồi hắn bị hù dọa tuôn mồ hôi lạnh, nếu không phải hắn tránh né nhanh một chút, đầu của hắn đã rơi xuống đất. Hắn là cường giả vương cấp, luôn có thể cảm ứng khi bị đánh lén, nhưng vừa rồi đối phương công tới hắn mới nhận thức được nguy hiểm.

Chỉ thấy đứng trước mặt La Mỹ Anh chính là Lăng Tiếu, trong tay cầm một thanh giống kiếm lại giống đao, đang nhìn chằm chằm vào người hắn.

Ở phía sau, Trần Văn Vũ, Nghiêm Trạch cùng Triệu Nam đều chạy tới.

- Ngươi…các ngươi muốn xen vào việc của người khác?

Tên trung niên vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm Lăng Tiếu hỏi.

Lăng Tiếu không nhìn hắn, chỉ kéo La Mỹ Anh đứng dậy.

La Mỹ Anh tìm được đường sống trong chỗ chết, lập tức òa khóc sau đó nhào vào trong lòng Lăng Tiếu.

Triệu Nam hâm mộ nhìn Lăng Tiếu, sau đó hô to:

- Mau cút đi, bằng không Tử Thiên tông thề bất lưỡng lập với Cự Giang tông các ngươi!

Triệu Nam rất muốn giáo huấn tên trung niên, nhưng biết mình không đủ năng lực nên phải dùng danh hiệu tông môn hù dọa hắn.

Tên trung niên thoáng do dự, trong mắt lóe ra thần sắc phức tạp, trong lòng nghĩ thầm:

- Xem ra chỉ có thể đem bọn hắn toàn bộ thủ tiêu, bằng không để lộ tiếng gió thì phá hủy!

- Như thế nào, muốn động thủ? Trưởng lão tông môn chúng ta đã sắp tới!

Triệu Nam có chút kích động nói.

- Ha ha, vậy xem trưởng lão của các ngươi tới trước hay ta giết các ngươi trước!

Tên trung niên nghe xong lời này ngược lại ổn định, lập tức lớn tiếng cười nói.

Cùng lúc đó thực lực vương cấp bộc phát, chân khí rít lên sàn sạt.

- Không tốt, mọi người tránh ra!

Lăng Tiếu kinh hô một tiếng, cầm vũ khí đâm thẳng tới trước.

- Hừ, Đường Lang Đáng Xa!

Tên trung niên hừ lạnh một tiếng, tùy tay ngưng tụ thành chưởng đao hướng Lăng Tiếu đánh tới.

Lăng Tiếu cũng không đối cứng, một chiêu của hắn chỉ là hư chiêu, mục đích là tranh thủ thời gian cho nhóm người Trần Văn Vũ tránh né.

- Trần sư huynh, lập tức mang theo La sư tỷ đi, ta có biện pháp thoát thân.

Lăng Tiếu lắc mình tránh thoát một chiêu của tên kia, sau đó hét lớn nhắc nhở.

- Mọi người ngăn cản cho ta, ngàn vạn lần không thể để cho bọn hắn chạy thoát!

Tên trung niên khẩn trương hướng đám đệ tử kêu to.

Hắn gọi một tiếng, sau đó trên hai tay xuất hiện mười thanh đao, hướng chỗ Lăng Tiếu đánh tới.

- Sư đệ ta tới giúp ngươi!

La Mỹ Anh phục hồi lại tinh thần, cầm kiếm muốn cùng Lăng Tiếu ứng phó.

Lúc này Trần Văn Vũ ngăn cản La Mỹ Anh:

- Đừng gây thêm phiền cho sư đệ, chúng ta đi trước.

Dứt lời cũng không để ý La Mỹ Anh có nguyện ý hay không, cứng rắn lôi kéo nàng chạy đi.

Cùng lúc đó Nghiêm Trạch cùng Triệu Nam đều lấy ra huyền khí, hai người mở đường, đánh cho đám đệ tử Cự Giang tông không cách nào đến gần.

- Phế vật!

Tên trung niên chứng kiến nhóm người Trần Văn Vũ sắp chạy thoát, mắng to một tiếng, không để ý tới Lăng Tiếu hướng chỗ mấy người Trần Văn Vũ phóng qua, đồng thời rút một thanh đại đao lăng không chém tới.

Ai ngờ lúc này một trận kiếm quang lãnh liệt bao trùm.

Kiếm lưu ngân!

Hưu hưu!

Vô số kiếm quang tản ra kiếm khí cường đại, đem cây cối cỏ dại chung quanh oanh tung bay.

Lăng Tiếu đã đạt tới linh sư cao giai, xuất ra một kiếm này uy lực còn khủng bố hơn trước kia gấp trăm lần.

Tên trung niên cảm nhận được cỗ uy hiếp dày đặc, hắn không dám sơ sẩy xoay người lại, đại đao không ngừng bay múa, đem kiếm chiêu của Lăng Tiếu phong kín, không chỉ như thế còn phá vỡ chiêu công kích của Lăng Tiếu hướng đầu hắn chém tới.

- Tạp chủng chết tiệt, ta cho ngươi biết uy nghiêm vương cấp không thể xâm phạm!

Tên trung niên thề giết Lăng Tiếu trước tiên, sau đó mới đuổi theo giết mấy người khác.

Lúc này đám người Trần Văn Vũ đã thả ra linh thú trốn vào trong bóng đêm.

Xa xa còn nghe được thanh âm bi thống hô to của La Mỹ Anh:

- Sư đệ…

Lăng Tiếu phấn khởi tinh thần ngăn chặn một chiêu cường đại của tên trung niên.

Phốc!

Trong miệng Lăng Tiếu ngọt lịm, một ngụm máu tươi văng tung tóe, thân hình bay ngược ra sau đụng phải một gốc đại thụ mới có thể ngừng lại.

Lăng Tiếu dựa trên thân đại thụ thở dốc vài hơi, huyền công trong cơ thể cấp tốc vận chuyển.

- Vương cấp cũng chỉ như vậy!

Lăng Tiếu đứng thẳng dậy, cực độ khinh thường nhìn tên trung niên nói.

Hắn cảm nhận được tình huống của mình rất tốt, tuy nói phun một búng máu nhưng thật bất ngờ hắn lại có được thực lực đối chiến với vương cấp. Hắn không dùng tinh thần lực miểu sát tên trung niên, chỉ muốn dùng lực lượng bản thân tăng lên thực lực chính mình.

Khi hắn còn ở huyền sĩ cao giai đã có thể chém giết linh sư, hiện tại đạt tới linh sư cao giai còn không thể thống khoái chiến một hồi, làm sao hắn dễ dàng để tên vương cấp đê giai kia tử vong đâu.

Nếu để cho người khác biết được ý tưởng điên cuồng của Lăng Tiếu, chỉ sợ thầm mắng hắn là người điên.

Linh sư cao giai muốn chiến thắng vương cấp, có thể sao?

- Di! Không ngờ còn chưa chết?

Tên trung niên kinh ngạc hô một tiếng, lại nói tiếp:

- Như vậy cũng tốt, bổn vương sẽ làm cho ngươi hoàn toàn cảm nhận được vương cấp cường đại.

Hắn thật không ngờ Lăng Tiếu có thể chịu được một chiêu tám phần công lực của hắn, không khỏi kinh ngạc, nghĩ thầm đệ tử đại tông môn quả nhiên cường đại, nhưng vẫn khó tránh khỏi cái chết, hắn nhất định phải giết chết tiểu tử này.

- Đến đây đi, ngàn vạn lần đừng làm cho bổn thiếu thất vọng mới tốt!

Lăng Tiếu phun ngụm nước bọt, trong ánh mắt nồng đậm chiến ý.

Cùng lúc đó trên người hắn tản ra kim quang tôn quý, làm đám đệ tử Cự Giang tông có cảm giác như muốn cúng bái.

Ánh mắt tên trung niên không khỏi nhảy lên:

- Hào quang thuộc tính của tiểu tử này có cổ quái.

Trong ánh mắt nghi hoặc của tên trung niên, Lăng Tiếu xuất chiêu, một cỗ chân khí băng hàn tận xương tỏa ra.