Thần Ma Hệ Thống

Chương 131: Diêu Diêu




Trần Dao ngồi xuống, cầm lên một bánh mì lớn cắn một cái hỏi:

- Trương Lệ, mọi người tìm việc làm thế nào?

Trước cuối thời, Trần Dao có chút chướng mắt loại thực vật như bánh mì khô khốc không mùi vị gì như thế. Nhưng sau cuối thời, nàng đã thay đổi rất nhiều, một bánh mì cùng một miếng thịt cũng đã làm tiểu công chúa ngày xưa thập phần thỏa mãn.

Chần chờ một thoáng, Trương Lệ chậm rãi nói:

- Không tìm được công tác thích hợp!

Trương Lệ các nàng chỉ là sinh viên bình thường, còn chưa tốt nghiệp, hoàn toàn không có kinh nghiệm công tác. Trong những người sống sót bên ngoài còn có thật nhiều nhân tài tinh anh thành tích cao trong xã hội, hiện tại trong đặc khu cho dù là người quét đường nếu như không có quan hệ, ít nhất cũng là tinh anh thạc sĩ.

Đương nhiên lấy tư sắc của Trương Lệ các nàng nếu muốn tiến vào hành nghiệp đặc thù cũng vô cùng đơn giản. Nhưng Trương Lệ các nàng còn chưa tới nỗi cùng đường, tự nhiên sẽ không đi làm những việc kia kiếm tiền.

Thái Hiểu uống một ngụm cháo, chần chờ một thoáng nói:

- Ngày hôm qua tôi đi ra ngoài thấy Triệu tỷ, nàng muốn cầu chúng ta cho vay một cân gạo, có cấp cho nàng không, Trần Dao?

Trần Dao trầm mặc do dự một lúc, nói:

- Nàng mang theo một đứa bé cũng không dễ dàng! Lần sau cô nhìn thấy nàng thì mang nàng tới lĩnh nửa cân gạo đi! Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Từ sau khi Trần Dao đương gia mới cảm giác được làm chủ một nhà thật gian nan. Chỉ tính bảy nàng mỗi ngày đều phải tiêu hao không ít vật tư, hơn nữa nàng lại có đồng tình tâm không nhỏ, thỉnh thoảng lại tiếp tế những nữ nhân khác từng cùng các nàng đến căn cứ người sống sót trong thành phố Lũng Hải, vì vậy ngày tháng càng thêm căng thẳng.

Ăn xong một bánh mỳ, Trần Dao do dự một chút, nói:

- Tôi chuẩn bị đi gặp Nhạc Trọng một lần, các cô ai đi với tôi?

- Tôi muốn đi!

- Tôi cũng muốn đi!

Năm người Trương Lệ chợt sáng mắt, lập tức đáp. Ở trong này, các nàng giống như người hỗn ăn chờ chết, ngoại trừ đặc khu nơi nào các nàng cũng không dám đi.

Cho dù là ngay trong đặc khu, Trương Lệ các nàng cũng không dám tùy tiện đi loạn. Trị an trong đặc khu không tệ, nhưng luật pháp đối với con cháu quan viên trong này hoàn toàn không có bất cứ tác dụng gì. Các nàng từng nhìn thấy một nữ nhân giúp việc nhà xinh đẹp không có bất kỳ bối cảnh đi trên đường bị mấy nam tử trẻ tuổi kéo vào một ngôi lầu xa hoa bên đường.

Vài tên cảnh sát nhận được báo nguy đi tới chỗ tòa lầu kia dạo qua một vòng, sau đó một người đi vào, nhưng mặt xám mày tro đi ra, cuối cùng thu đội rời đi.

Trước cuối thời cho dù có dư luận internet giám sát cũng đã có người dám ngang nhiên cưỡng bức nữ nhân viên công vụ cấp dưới, con cháu đặc quyền đụng chết người dân sau đó nghênh ngang rời đi. Càng không cần nói tới sau cuối thời, trật tự tan vỡ, đạo đức tiêu vong. Luật pháp trong căn cứ người sống sót thành phố Lũng Hải thật tàn khốc, nhưng chỉ nhằm vào dân chúng bình thường, đối với con cháu quan lớn không hề có bao nhiêu lực ước thúc.

Chứng kiến một màn kia, Trương Lệ các nàng càng sợ hãi không dám ra ngoài tìm việc làm, hoàn toàn đánh mất tin tưởng đối với căn cứ, ngay cả công tác giúp việc nhà cũng không dám đi làm. Lúc này các nàng mới biết ngày trước khi đi theo bên cạnh Nhạc Trọng là thời gian hạnh phúc thế nào, từ sau khi rời khỏi hắn ở trong một thế giới tàn khốc như vậy, một nữ nhân không có thực lực muốn sinh tồn thật cực kỳ gian nan.

Trong lòng Trần Dao có chút phức tạp liếc mắt nhìn năm cô gái, nói:

- Như vậy chúng ta cùng đi đi!

Sáng sớm, trong trường bắn Thạch Mã trấn, trong tay Nhạc Trọng cầm súng trường 03 thức đang hướng bia ngắm cách ngoài trăm thước liên tục bắn ra mười phát súng.

Sau mười phát súng, ngay giữa bia ngắm hiện ra tám lỗ thủng, trong đó có hai phát nằm lệch ở ô thứ chín cùng thứ tám.

Ở bên cạnh Nhạc Trọng có một la lỵ đáng yêu tướng mạo tinh xảo, mái tóc ngắn, dáng người nhỏ gầy, chính là la lỵ Diêu Diêu mà Nhạc Trọng phát hiện bên ngoài Thạch Mã trấn. Diêu Diêu nhìn Nhạc Trọng bắn liên tục, đôi mắt to sáng ngời nhìn chằm chằm vào khẩu súng trường trong tay hắn.

Nhìn thấy Nhạc Trọng buông súng trường, Diêu Diêu chạy tới trước người hắn, vươn hai tay dùng thanh âm la lỵ đáng yêu nói với hắn:

- Cho em chơi một chút!

Nhạc Trọng nhìn tiểu la lỵ chỉ mới mười tuổi liếc mắt, trực tiếp đem khẩu súng trường đặt vào trong tay nàng:

- Cẩn thận lực phản chấn!

Tuy Diêu Diêu chỉ mới mười tuổi, nhưng sau khi nàng tiến hóa tố chất thân thể đã chiếm được tăng lên toàn diện. Lực lượng cùng cường độ thân thể của nàng đều đạt tới 8 cấp, tương đương 80% nam tử trưởng thành, muốn chơi súng trường 03 thức thật không thành vấn đề.

Diêu Diêu tiếp nhận khẩu súng trường, yêu thích không buông tay vuốt ve hồi lâu, lúc này mới giơ súng trường nhắm ngay tấm bia ngoài trăm thước.

Một tiểu la lỵ thân cao chỉ tới 1m36 cầm một khẩu súng ống dài mười ly làm cho người ta có cảm giác kỳ dị hài hòa.

Diêu Diêu bóp cò, phanh một tiếng súng vang, một phát hoàn toàn bay ra ngoài không trúng tấm bia!

Diêu Diêu cắn môi, liên tục bóp cò, đem toàn bộ viên đạn bắn sạch, bắn xong một băng đạn rốt cục chỉ lưu lại vài vết đạn trên bia ngắm ngoài trăm thước.

- Đạn!

Diêu Diêu bắn hết băng đạn, trong mắt hiện lên ánh sáng hưng phấn, vươn tay về hướng Nhạc Trọng đòi hỏi viên đạn.

Nhạc Trọng túm lấy khẩu súng trường, nói:

- Tốt lắm! Hôm nay chỉ tới đây! Em mau nhanh đi học!

Trẻ con là tương lai của nhân loại, sau khi thu phục Thạch Mã trấn, Nhạc Trọng chiêu mộ hơn mười giáo viên bắt đầu giảng dạy tri thức cho trẻ em sống sót. Theo vật tư dư dả, cơm nước của mọi người đều được cải thiện, không cần tiếp tục ăn cháo mà đổi lại ăn cơm.

Diêu Diêu bĩu môi nói:

- Đi học nhiều không có ý nghĩa. Hơn nữa học mấy thứ kia chẳng có tác dụng gì!

Trước cuối thời trong thời chiến tranh loạn lạc ngay cả trẻ em cũng cầm súng ra chiến trường. Sau cuối thời rất nhiều nhi đồng tính khí càng dã, càng thêm không có tâm tư học tập. So sánh với học tập bọn trẻ càng thích đi tìm rau dại, bắt cá bắt tôm cải thiện cơm nước trong nhà. Nếu không phải Nhạc Trọng quy định nhi đồng không đi học không có cơm ăn, trong trường học rất khó tuyển nhận được học sinh.

Nhạc Trọng nhìn Diêu Diêu trừng mắt nói:

- Em có đi hay không, không đi anh sẽ đánh mông của em!

Diêu Diêu lui ra sau vài bước, hai tay ôm lấy mông nhỏ của mình, trừng mắt liếc Nhạc Trọng, cuối cùng khuất phục dưới dâm uy của hắn bỏ chạy nhanh như chớp. Lần trước nàng không nghe lời hắn, liền bị hắn bắt lại hung hăng đánh vào mông của nàng một trận, lúc này mới chịu thành thật trở lại.

Một cô gái mặc sơ mi trắng, bên dưới là quần màu vàng nhạt, tất vải trắng, giày da nhỏ, thoạt nhìn thật thanh thuần đáng yêu, nàng chính là Trần Diệu từ một bên đi tới, đem khăn mặt đưa qua cho Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng cầm khăn mặt lau mồ hôi trên người, hỏi:

- Thế nào? Ở trong này đã quen chưa!

Nhạc Trọng vừa mới tiến hành huấn luyện cá nhân phụ trọng 150kg chạy 5km, sau khi chạy xong lúc này hắn mới đến huấn luyện bắn súng, mỗi ngày hắn đều không ngừng rèn luyện thân thể của chính mình.