Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi

Chương 96: Đã Từng Là Người Yêu




"Chị Nam, chị Nam!" Trong lúc Thất Dạ đang thất vọng, một cô gái xuất hiện trước mắt cô, vẻ mặt hưng phấn. Cô ta từ trên ghế salon nhanh chóng đứng lên, giơ cánh tay lên, lòng bàn tay hướng về phía Thất Dạ huơ huơ, nói: "Chào buổi sáng, em không làm ồn đến chị chứ?"

Không chỉ có làm ồn, hơn nữa còn là rất ồn ào!

Cô gái này, là Nam Nhã Toa. Lần trước, cô trong lúc chạy trốn khỏi đại điện Kaloka, vô tình gặp được. Nhìn tâm trạng hôm nay của Nam Nhã Toa, không cần phải nói, Thất Dạ cũng biết cô ấy khá là thích mình.

Mặc dù hơi thất vọng vì người tới chơi không phải Dung Thiên Đại, nhưng qua cửa là khách, Thất Dạ mặc dù không tính là chủ tử trong phủ, nhưng người ta lòng tràn đầy vui vẻ viếng thăm, cô tự nhiên cũng không nên tỏ ra mất hứng. Nhìn cô gái nhanh chóng bước đến, một tay cầm lấy cổ tay thanh mảnh của cô, khóe miệng cô nhàn nhạt hạ xuống, nhỏ giọng nói: "Nam Nhã Toa, không ngờ cô sẽ đến thăm tôi."

"Em nói rồi, nhất định là sẽ tới tìm chị nha!" miệng nhỏ của Nam Nhã Toa cong lên, như vầng trăng non vừa nhô lên, đẹp đến làm người ta say mê. Ánh mắt của cô ấy xanh thẳm như đại dương, sáng ngời, vừa giống như một vì tinh tú nơi xa, mang theo vô vàn ánh sáng chói lọi, giống như có thể đem nhiệt tình của mọi người đều bộc phát ra, làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

Trong một khắc kia, lòng của Thất Dạ khẽ sợ hãi.

Cô từ nhỏ tính tình đạm bạc, giao du với người khác, cũng không thổ lộ tình cảm. Sau khi tới tinh cầu Chafee, tuy nói biết Dung Thiên Đại, nhưng cô gái kia cũng có cùng một loại tính cách trời sinh lạnh nhạt, giống như quân tử chi giao nhạt như nước. Họ cũng không phải dính chung một chỗ, nhưng cũng coi như là tâm ý tương thông, lại chưa từng biểu đạt qua tình cảm thiết tha trong lòng mình! Mà một người như Nam Nhã Toa chủ động đối tốt như thế với cô, là một loại hoàn toàn bất đồng. Cô ấy giống như là một tia nắng mặt trời ấm áp, có thể làm tan chảy người khác. Ví như lúc này, giữa bọn họ không tồn tại bất kì khoảng cách nào —.

"Ngồi đi!" Không có kháng cự động tác lôi kéo tay cổ tay mình của cô ấy, trong đáy mắt trong veo của Thất Dạ kéo lê một đạo ánh sáng nhàn nhạt, nhỏ giọng nói: "Xem cô hưng phấn như thế, có tin tức tốt gì mang đến sao?"

"Em vẫn luôn nghĩ muốn đến thăm chị, nhưng bởi vì lúc trước không được phụ thân đồng ý đã lén tới đại điện Kaloka chơi, nên em bị cấm túc rất lâu. Hôm nay em nhận được tin tức, nói thượng tướng Nhĩ Bá Đặc và thượng tướng Ngõa La Luân thắng trận vang dội trở về, liền cầu xin phụ thân giải phóng cho em, làm đại biểu của ông ấy đặc biệt tới đây, chúc mừng thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc." Ánh mắt Nam Nhã Toa nhìn chằm chằm Thất Dạ, trong con ngươi tràn ngập sắc thái vui mừng: "Chị Nam, thời gian vừa rồi chị thế nào?"

Giai đoạn trước vô cùng không tốt! Bị tên khốn Gia Mậu kia giày vò, chỉ kém điểm không có ngủm, hắn đi đánh giặc, ngược lại rất tốt. Cho nên, tôi lại thật có điểm hi vọng hắn bại trận linh tinh gì gì đó..., chưa thể trở về thì tốt hơn…

Những lời này, Thất Dạ dĩ nhiên sẽ không nói với Nam Nhã Toa, cô chỉ là nhẹ xòe hai tay ra, lạnh nhạt nói: "Tối thiểu còn sống!"

"Chị Nam, nói chuyện với chị thật kỳ quái." Nam Nhã Toa nghiêng đầu, có chút nghi ngờ mà nói: "Chị rất không tốt sao?"

"Vô cùng tốt." Thất Dạ nói lời trái với lương tâm.

"Có thật không?"

"Ừ."

"Vậy thì tốt." khuôn mặt nhỏ nhắn Nam Nhã Toa lại nở một nụ cười, lòng tràn đầy vui vẻ nói: "Chị Nam, phụ thân em nói, hôm nay Vua An Đức Liệt sẻ tổ chức lễ chúc mừng thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc và thượng tướng Ngõa La Luân tại Vương Cung, chúng ta cùng nhau tham gia đi!"

Thất Dạ chưa bao giờ thích tham dự những bữa tiệc náo nhiệt, không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Thôi đi, tôi không thích hợp tham gia bữa tiệc. Hơn nữa, tôi cũng không được mời, tùy tiện tham dự, không tốt lắm."

"Chị Nam, em có thư mời." Nam Nhã Toa xoay người, từ trong xắc tay móc ra thiệp mời màu trắng đưa tới trước mặt Thất Dạ, nói: "Chị đi nha, em thấy nếu như thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc gặp lại chị phục trang lộng lấy tham dự, nhất định sẽ rất vui vẻ ."

"Làm sao có thể!" môi mỏng của Thất Dạ nhẹ nhàng bĩu một cái: "Nhìn thấy tôi, đoán chừng anh ta sẽ cầm khẩu súng giết tôi luôn rồi."

"Sẽ không." Nam Nhã Toa liền vội vàng lắc đầu: "Chị Nam, thượng tướng đại nhân A Nhĩ Bá Đặc nhiều năm qua vẫn luôn cô đơn lẻ bóng, Vua An Đức Liệt vẫn luôn muốn ban cho ngài ấy một hôn sự, nếu như hôm nay chị có thể tham dự, em muốn Vua An Đức Liệt gặp chị, nói không chừng sẽ giúp hai người tứ hôn đấy."

Mọi sự chú ý của Thất Dạ, chỉ tập trung ở chuyện Gia Mậu chỉ có một thân một mình.

Cô ở trong phủ đã được một thời gian, xác thực chưa từng nghe qua bất luận kẻ nào nói đến Gia Mậu có sủng cơ .... Trừ thỉnh thoảng nghe được cái tên của một cô gái "Y Toa Bối Lạp • Hi Nhĩ", trong cuộc sống của anh ta, giống như căn bản không tồn tại một người phụ nữ nào khác. Như hiện tại anh ta là một người đàn ông mới khoảng 24, 25 tuổi, không muốn phụ nữ, cũng thật có điểm không bình thường!

Thường ngày, người giúp việc trong phủ mồm miệng cũng rất nghiêm, không người nào dám tùy tiện thảo luận chuyện về Gia Mậu, hôm nay có Nam Nhã Toa, chuyện này có thể giải quyết rồi. Lời những người khác không dám nói, Thất Dạ tin tưởng, Nam Nhã Toa là tuyệt đối dám nói. Bởi vì cô ấy không thuộc về nơi này, hơn nữa phụ thân là Đại Nguyên Soái, cô ấy có thể không sợ hãi nói bất kì chuyện gì về Gia Mậu.

Ý tưởng về anh ta vừa dâng lên. Quyết định chủ ý xong, Thất Dạ khóe miệng khẽ nhếch. Cô xem chừng nhìn vòng quanh một phen, nhìn người làm nữ bưng trà lên cho bọn họ lui ra ngoài, đưa tay ra nắm lấy cổ tay Nam Nhã Toa, mới nhỏ giọng hỏi thăm: "Nam Nhã Toa, cô đối với Gia. . . . . chuyện của thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc , biết rất nhiều sao?"

"Rất nhiều nha!" Đối với việc Thất Dạ chủ động thân thiết với mình, Nam Nhã Toa tương đối vui vẻ. Cô vội vã nắm tay Thất Dạ tay, nói: "Anh ta chính là một Truyền Kỳ."

Thất Dạ vừa muốn hỏi tiếp, nhưng thấy bóng dáng Mã Lệ bỗng nhiên xuất hiện, phía sau bà ấy, còn dẫn theo mấy người làm nữ, trong tay các cô ấy, cầm theo mấy bộ lễ phục. Cô không khỏi dừng lời nhàn nhạt đưa mắt nhìn họ.

Mã Lệ nhanh chóng đi tới, chào hỏi bọn họ, nói: "Tiểu thư Nam Hi, thượng tướng vừa điện về, bảo tôi chuẩn bị lễ phục dự Dạ tiệc cho cô. Xin hỏi, những y phục này, cô có thích hay không?"

Ánh mắt nhàn nhạt liếc một cái về phía mấy bộ y phục sa hoa kia, Thất Dạ lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Quản gia Mạc Nại, bà không cần giúp tôi thu xếp đâu. Lễ phục dạ tiệc, tôi muốn tự mình đi chọn."

"Vậy để tôi dẫn tiểu thư Nam Hi tới phòng cất giữ quần áo."

"Không!" Tiếng Thất Dạ nhàn nhạt cự tuyệt, đưa tay kéo Nam Nhã Toa đứng lên, nói: "Chúng tôi muốn tự mình trên đường tự chọn thứ mình thích."

"Này. . . . . ." vẻ mặt Mã Lệ kỳ quái, rõ ràng có chút khó xử.

"Chị, tôi sẽ bồi các cô ấy ra ngoài!" Đường Na vừa đúng lúc này bước vào từ cửa chính , khóe miệng cô ta khẽ mím, ánh mắt đảo một lượt trên dưới người Thất Dạ như xem xét, không có mùi vị gì cả nói: "Tôi nhất định, sẽ bảo đảm an toàn của tiểu thư Nam Hi và tiểu thư Nam Nhã Toa!"

Con mắt sắc của Mã Lệ thoáng trầm, tầm mắt đối diện với ánh mắt của Đường Na, sau khi thấy được ánh sáng kiên định trong mắt người kia, cuối cùng gật đầu một cái: "Bât kể gặp phải chuyện gì, đều phải bảo đảm tiểu thư Nam Hi an toàn trở về!"

"Tôi hiểu!" Đường Na mỉm cười gật đầu: "Dù là liều cái mạng của tôi, tôi cũng quyết không để tiểu thư Nam Hi gặp chuyện gì không may."

Trong lòng Thất Dạ thầm cười nhạt một tiếng.

Liều chết cũng phải để cô an toàn trở về?!

Hai chị em này, kẻ xướng người họa, thật là có điểm thú vị.

Cô, hiện tại căn bản không có ý muốn chạy trốn!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Thất Dạ cảm thấy có chút may mắn, vì Nam Nhã Toa tự lái xe. Vì vậy, giờ khắc cô đặt người vào trong xe của Nam Nhã Toa, cảm giác vô cùng tự tại. Tuy nói trước sau có hai chiếc xe trong phủ thượng tướng hộ tống, nhưng tối thiểu, trong lộ trình ngắn ngủi đi tới nơi phố xá sầm uất, cô không bị người ta quản thúc.

"Chị Nam, Sao chị lại đột nhiên thay đổi chủ ý vậy? Là bởi vì, thượng tướng đại nhân A Nhĩ Bá Đặc để cho chị tới dự dạ tiệc, nên chị mới quyết định đi sao?" Nam Nhã Toa đối với việc Thất Dạ đột nhiên thay đổi chủ ý cùng mình ra ngoài mua quần áo, rất là tò mò.

"Tôi không có nói là sẽ đi tham dự bữa dạ tiệc!"

"À?" bàn chân Nam Nhã Toa dùng sức lớn nhất đạp lên thắng (phanh) xe.

"Đừng có dừng, tiếp tục giữ vững tay lái." Thất Dạ vội vàng nhắc nhở.

"A!" Nam Nhã Toa lần nữa khởi động chiếc xe, đầu lông mày nhỏ nhắn nhíu chặt lại, nói: "Chị Nam, chị nói vậy là sao, em nghe chẳng hiểu gì cả."

"Tôi với cô đi ra ngoài mua quần áo, là muốn thoát khỏi cái địa phương hít thở không thông đó thôi." Thất Dạ thở phào một hơi, đỉnh đầu khẽ dựa vào ghế đệm sau lưng, nhỏ giọng nói: "Nam Nhã Toa, không bằng cô nói giúp tôi với thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc được không?"

Nam Nhã Toa lập tức gật đầu: "Chị Nam, có phải chị thích thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc phải không?"

"Cô thích thượng tướng Ngõa La Luân phải không?" Thất Dạ không đáp hỏi ngược lại.

"Chị Nam. . . . . ." khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần của Nam Nhã Toa đỏ ửng lên, ánh mắt có chút mang theo giận hờn liếc mắt qua kích chiếu hậu nhìn Thất Dạ: "Chị nói linh tinh cái gì vậy?"

"Bộ dáng này của cô, là tiểu cô nương phát xuân!"

"Chị Nam!"

"Nam Nhã Toa." lòng bàn tay Thất Dạ vỗ vỗ vào bả vai của cô ấy, nhỏ giọng nói: "Tôi không phản đối cô vì người trong lòng mình mà cố gắng, chỉ là, thượng tướng Ngõa La Luân, không quá thích hợp với cô. Cô, vẫn nên tốn ít tâm tư vào anh ta thì hơn."

Nam Nhã Toa nghe vậy, con ngươi màu lam khẽ tối xuống.

Rất tốt, bản thân cô ấy cũng tự ý thức được một chút rồi!

"Em hiểu rõ." Nam Nhã Toa cười có chút chua xót: "Chị Nam, hai năm trước, lúc em mới tròn mười sáu tuổi, từng để cho phụ thân tới nhà Ngõa La Luân đề cập tới chuyện hôn sự. Thượng tướng Ngõa La Luân, một tiếng liền cự tuyệt phụ thân em."

"Đó?" Thất Dạ có chút ngoài ý muốn.

Theo như cô biết, với tầm ảnh hưởng của gia tộc Đạo Sâm ở hoàng thành Lạp Ma, Tư Á cùng gia tộc này kết thân, tuyệt đối là lợi nhiều hơn hại. Người đàn ông Tư Á kia, mặc dù thoạt nhìn có chút bất cần đời, nhưng anh ta tuổi còn trẻ liền bò đến vị trí thượng tướng, tất nhiên cũng là trải qua rất nhiều cố gắng mới đạt được. Theo đạo lý mà nói, đây là cơ hội để anh ta củng cố thế lực rất tốt, sao anh ta lại bỏ qua?

Nam Nhã Toa cúi gằm, trầm mặc hai giây, mới miễn cưỡng nở một nụ cười nhàn nhạt đầy gượng gạo, nói: "Thượng tướng Ngõa La Luân đã từng có một vị hôn thê, chết oan chết uổng. Hơn nữa. . . . . ."

Nói đến đây, thanh âm của cô ấy liền dừng lại.

Ánh mắtThất Dạ, chậm rãi ngừng ở trên người cô, nhưng thấy cô ấy khẽ cắn chặt môi dưới, đầu ngón tay đam đặt trên vô lăng, đang từ từ nắm chặt, dần dần, mu bàn tay nổi lên gân xanh.

"Chị Nam." Nam Nhã Toa lần nữa mở miệng, giống như là lấy hết dũng khí, hít sâu, hướng về phía Thất Dạ nhẹ giọng nói: "Vị hôn thê của thượng tướng Ngõa La Luân gọi là Đóa Cáp Cách Lợi. Cái ngày cô ấy chết, là đang đi cùng với người mà thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc từng yêu Y Toa Bối Lạp • Hi Nhĩ. Nghe nói, Đóa Cáp bị người Jian giết hại, mà Y Toa Bối Lạp thì mất tích."