Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 165: Diệt khẩu




Nghe tới đó, cho dù Mộc Sinh không kịp nói hết, nhưng ai nghe được cũng hiểu.

Cái từ gì có thể liên quan tới chữ ma đây, không phải ma nhân thì có thể là gì được bây giờ, huống hồ trong thời gian gần nhất, trong khi mấy thế lực lớn như phái Thiên Tâm đối chọi với ma nhân như nước với lửa, biểu hiện của Tinh La Môn lại khá kì lạ.

Về phần tên đệ tử đánh lén của Cực Lạc Lầu kia, chỉ sợ là mật thám của Tinh La Môn.

Sở dĩ gã vội vàng chém chết lúc Mộc Sinh chưa kịp nói hết, cũng là vì Mộc Sinh dùng hết sức nói thật lớn, cho nên gã lo lắng sẽ có người ở gần đó nghe thấy, nếu như bị người của phái Thanh Thành hay phái Thiên Tâm nghe thấy, Tinh La Môn sẽ gặp phiền toái rồi.

Cho nên vì hoàn thành đại kế của Tinh La Môn, đệ tử của Tiêu Dao Môn và Cực Lạc Lầu đều phải chết.

Sau khi đệ tử cuối cùng của Tiêu Dao Môn ngã xuống, không khí xung quanh đã tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, những người chết ở chỗ này không có thi thể nào còn nguyên vẹn.

Đúng lúc này, năm tên mặc áo choàng đột nhiên xuất hiện bên cạnh mấy thi thể.

Thân hình của chúng rất cao lớn, thậm chí cao hơn hai mét gần tới ba mét, vốn Tinh Thập Nhất đã rất vạm vỡ, nhưng vừa đứng cạnh chúng đã trở nên thấp bé trông thấy.

Hai bên nói với nhau mấy câu, năm gã áo xám đột nhiên ngồi xổm xuống bên cạnh mười một cỗ thi thể, từng cái tay xanh đen thò ra khỏi áo choàng, túm lấy một cỗ thi thể sau đó kéo vào bên trong khoảng không u tối của áo choàng, rồi từng đợt từng đợt tiếng ken két răng rắc như tiếng nhai xương cốt bỗng nhiên vang lên, những dòng máu tươi chảy ra lênh láng dưới chân chúng, còn có một bàn tay đứt lìa đột nhiên rơi ra khỏi cái áo choàng đó.

“Ọe!!!”

Có người kinh tởm tới mức ói ra ngay tại chỗ, mà người này…

“Ai!” Sắc mặt Tinh Thập Nhất bỗng nhiên biến sắc, ánh mắt nhọn hoắt lia về phía hướng âm thanh phát ra.

Cái hướng này còn tình cờ là hướng mà Lăng Tiêu mà Du Tiểu Mặc đang đứng, còn người đang nôn hả, còn ai khác ngoài Du Tiểu Mặc, cái cảnh năm gã áo đen ăn thi thể khiến cho hắn ghê tởm tới mức buồn nôn, ‘Vất vả lắm’ hắn mới quen được với cái hình ảnh máu tanh.

Người nghe được âm thanh không chỉ có Tinh Thập Nhất, mà còn có năm gã áo đen, chúng lập tức dừng hành động ăn uống của mình lại, quăng thi thể ăn được một nửa qua bên cạnh.

Có thi thể bị ăn sạch nửa người trên, có bị ăn hết nửa người dưới, cũng có thi thể chỉ còn lại tứ chi…

Các loại hình ảnh thê thảm, máu tanh đầm đìa, vô cùng kinh dị, từng khúc ruột trắng nhách, óc và vân vân, tất cả đều lòi ra rồi, vì vậy…

“Ọe!!!” Du Tiểu Mặc không thể nhịn nổi nữa, dạ dày trống không chỉ nôn ra được nước chua.

Hắn vừa lên tiếng, Tinh Thập Nhất lập tức xác định được vị trí của hắn, rất nhanh đã tìm được Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, còn Lăng Tiêu thấy hai người bị phát hiện, cũng chẳng cố ý trốn đi, ôm Du Tiểu Mặc đang ói mửa không ngừng mà nhảy lên một đám dây leo gần đó.

Gương mặt này của Lăng Tiêu chắc cũng chẳng còn xa lạ gì với đám người Tinh Thập Nhất nữa, vừa nhìn thấy y, biểu lộ của Tinh Thập Nhất lập tức trở nên quỷ dị, “Lâm Tiếu của phái Thiên Tâm?” Vừa dứt lời, con mắt u tối kia đã rà quét xung quanh bọn họ, dường như đang muốn tìm hiểu còn có bao nhiêu người ẩn núp quanh đây.

Nhưng điều khiến gã kinh ngạc là, trừ hai người này ra, gã không phát hiện ra bóng dáng của kẻ khác, nhưng Tinh Thập Nhất cũng không yên lòng ngay, ánh mắt nhìn Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc càng thêm cảnh giác mười phần, đồng thời còn kèm theo chút âm tàn.

Lăng Tiêu vui vẻ liếc nhìn bọn chúng, Tinh La Môn lại cấu kết với ma nhân ư? Thật sự khiến y bất ngờ đó.

Nhưng nghĩ đến thành tựu của Tinh La Môn trong vòng mấy năm nay, xác thực đã tìm được sơ hở, Tinh La Môn hoàn toàn có khả năng cấu kết với ma nhân, vốn y còn định coi như không nghe không thấy gì, nhưng đáng tiếc là, người tính không bằng trời tính.

Lăng Tiêu cúi đầu nhìn Du Tiểu Mặc còn đang bận nôn khan, dịu dàng vỗ lưng hắn, “Tiểu sư đệ, không sao chứ?”

Du Tiểu Mặc không còn sức mà lên tiếng trả lời y nữa, nhưng vẫn cố thò tay ra, giật giật y phục Lăng Tiêu, nhìn hắn có chỗ nào giống như không sao hả? Ôi trời ơi, đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy cảnh quái vật ăn thịt người đó.

Đương nhiên đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hình ảnh máu tanh như vậy, hình ảnh này đã phát sinh một lần ở bình nguyên màu xanh bên ngoài thành Hồn Cực, cái cảnh tượng các phần thi thể đầy đất khi đó khiến hắn cũng bị hoảng sợ, nhưng lúc ấy cũng chỉ nhìn trong giây lát mà thôi, cũng không có mấy con quái vật ăn thịt người.

Tuy đời trước hắn đã từng xem không ít phim kinh dị, cũng có phim tận thế nói về Zombie ăn thịt người này nọ, nhưng đó chỉ là đóng phim thôi mà, còn cách một lớp màn hình, trong lòng cũng biết đó là giả, hắn nào có cơ hội ‘xem’ tận mắt như vậy? Hơn nữa còn là bản người thật, khiến hắn ghê tởm muốn chết, hắn chưa ói cả dạ dày ra là tốt rồi đó.

Lăng Tiêu cười híp mắt nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, “Cố quen là được rồi.”

Quen cái em gái ngươi ấy! Du Tiểu Mặc lườm y một cái, lại là cái câu này.

“Thiên tài của phái Thiên Tâm lại có thể xuất hiện ở nơi này một mình sao? Ha ha ha, vậy thì ngươi xui xẻo quá rồi, xem ra hôm nay có thu hoạch lớn, giết ngươi chẳng khác nào chặt đi một tay của phái Thiên Tâm, ta tin môn chủ và thiếu chủ nhất định sẽ vui lắm.”

Tinh Thập Nhất quan sát một hồi lâu, rốt cục xác định được ngoại trừ hai người họ thì xung quanh không còn đệ tử nào khác của phái Thiên Tâm, lúc này mới cười phá lên, lộ ra vẻ mặt khát máu dữ tợn, giống như gã đã nhìn thấy môn chủ đang ban thưởng cho mình.

Phải biết, mặc dù Lâm Tiếu lúc này chỉ có tu vi Tinh cảnh hai sao, nhưng ‘y’ còn chưa qua ba mươi tuổi, không chênh lệch lắm với Lạc Thư Hà, rất ít người có thể tới được Tinh cảnh ở cái tuổi này, ví dụ như thiếu chủ của gã, Tinh Thiên Tà.

Thiếu chủ của Tinh La Môn hôm nay đã bốn mươi mốt tuổi, tu vi của gã chỉ cao hơn Lâm Tiếu và Lạc Thư Hà hai sao.

Dù thời điểm thiếu chủ ba mươi tuổi đã có tu vi Tinh cảnh một sao, cũng chỉ thấp hơn một sao, nhưng thiếu chủ cao ngạo cảm thấy đây là một sự sỉ nhục, cho nên từ trước tới nay vẫn coi hai người là kẻ thù.

Môn chủ của chúng cũng hiểu một điều, nếu như để Lâm Tiếu và Lạc Thư Hà phát triển, một ngày nào đó sẽ trở thành trướng ngại lớn nhất cho Tinh La Môn, cho nên đã sớm hạ tử lệnh, nếu như lần này tới Thiên Đường Cảnh mà có cơ hội, nhất định phải giết chết hai người.

Tinh Thập Nhất không ngờ gã còn chưa đi tìm họ, một người đã tự dẫn thân tới, hơn nữa Lâm Tiếu chỉ dẫn theo một người, còn là một tiểu đan sư chỉ biết cản trở, đây không phải là ông trời đang giúp gã sao?

“Tinh Thập Nhất, ta muốn thi thể của Lâm Tiếu.”

Lúc này, một trong năm tên áo đen đột nhiên mở miệng.

Âm thanh của gã ma nhân có chút khàn khàn, giống như âm thanh của máy móc bị rỉ sét lâu ngày đang gian nan cố chuyển động, còn thoáng lộ ra một sự hưng phấn khó kiềm chế, giống như Lâm Tiếu đã là đồ chơi trong tay gã.

Tinh Thập Nhất lập tức cười lớn: “Không vấn đề, nhưng ta muốn mang đầu của hắn về cho thiếu chủ của chúng ta, nếu thiếu chủ biết Lâm Tiếu đã chết, nhất định sẽ rất vui.”

“Như vậy, ngươi ra tay, hay là để thuộc hạ của ta ra tay?” Gã ma nhân cười khằng khặc.

“Ta lên, chỉ là một tên nhãi Tinh cảnh hai sao, ta dùng một đầu ngón tay cũng tóm gọn.” Tinh Thập Nhất điên cuồng nói, trong mắt lúc này chỉ còn vẻ khát máu và sát ý, vung thanh đại đao trên tay lên, khiến cho máu đọng trên đó lại tiếp tục bắn ra xung quanh.

Đúng lúc này, Lăng Tiêu vẫn bận rộn an ủi Du Tiểu Mặc đột nhiên bật cười.

Tiếng cười của Lăng Tiêu còn có chút đắc ý cố gắng kiềm lại, nhưng vào trong tai đám người kia, lại dẫn theo một cảm giác quỷ dị, nếu người bình thường lọt vào tình huống này không phải đã sớm bỏ chạy sao, vậy mà y không hề, thậm chí còn chẳng lộ ra vẻ mặt lo lắng vốn phải có.

Đám người Tinh Thập Nhất rốt cục cũng phát hiện cái cảm giác kì lạ này, “Ngươi cười cái gì?”

Tiếng cười của Lăng Tiêu lập tức ngừng lại, liếc nhìn Tinh Thập Nhất như cái gì đó rất thú vị, sau đó mới cúi đầu nhìn Du Tiểu Mặc đã ổn ổn, một tay vuốt vuốt tóc hắn rồi cười tủm tỉm: “Tiểu sư đệ, tuy rằng sư huynh rất thông cảm cho ngươi vì lần đầu tiên gặp phải cảnh ghê tởm như vậy, nhưng ngươi cũng thấy đấy, bọn hắn đã phát hiện bí mật của chúng ta, cho nên sư huynh đành phải ‘bất đắc dĩ’ giết chúng trước mặt ngươi thôi, ngươi cũng phải thông cảm cho sư huynh đó!”

Du Tiểu Mặc liếc y một cái, sao hắn lại không biết mấy người này phát hiện ra bí mật gì nhỉ? Nói đến là đường hoàng, không phải muốn giết người sao, bày đặt lấy cớ nữa.

Vài ngày liên tiếp gặp các loại sự tình máu tanh tàn khốc, cộng với hình ảnh đáng ghê tởm ngày hôm nay, hắn cảm thấy khả năng chịu đựng của mình đang dùng tốc độ chậm mà chắc phát triển theo một phương hướng vô cùng biến thái, hiện tại hắn cũng biết một cái đạo lý, trên đời này không có chuyện buồn nôn nhất, chỉ có chuyện càng buồn nôn hơn!

Có điều, đám người Tinh Thập Nhất sau khi nghe được mấy câu thủ thỉ dỗ dành này của Lăng Tiêu, lại cảm thấy như nghe được chuyện nực cười nhất trên đời này.

Lâm Tiếu chỉ dựa vào bản thân y mà muốn giết chết tất cả bọn chúng sao? Đúng là nực cười, hơn nữa y bị nhầm phải không, người chính thức muốn diệt khẩu phải là chúng với đúng.

Lâm Tiếu đã làm hỏng chuyện của chúng, còn biết Tinh La Môn cấu kết với ma nhân, dù thế nào chúng cũng không thể để Lâm Tiếu và tên tiểu đan sư kia chạy thoát được.

Lăng Tiêu đứng dậy, xoa đầu Du Tiểu Mặc một cái, nói như rất tri kỷ: “Tiểu sư đệ, ngươi cứ ói đi ha, đợi ngươi ói xong rồi, ta cũng diệt khẩu xong.”

Du Tiểu Mặc câm nín rồi, đành phải tiếp tục dùng một cái liếc mắt để đáp lại y, hắn phát hiện cái tên này căn bản là xấu xa không có hạn cuối mà.

Sau đó y liền nhảy xuống khỏi cành cây, vạt áo màu trắng bay bay trong gió, khóe miệng treo một nụ cười mỉm lạnh nhạt, rất có khí khái của công tử nho nhã, ai mà nghĩ tới, giờ phút này y sẽ đi giết người.

Với một người rất hạn chế xem phim kinh dị và thường che mắt hết hai phần ba phim như mình thì edit chap này thật là cực hình, nhất là cái đoạn đặc tả… (┳Д┳)