Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 372: Huyết tế hiến tế




�T TẾ HIẾN TẾ

Tia sáng màu tím đại biểu của Lăng Tiêu không hề lui dù chỉ một bước, đứng sừng sững bất động ở nơi ba người đã va chạm, còn hai tia sáng mờ mịt khác đều không thể ngăn được mình bị bật ngược ra ngoài, mãi tới khi lui về phía sau mấy chục mét mới dừng lại.

Lần giao chiến đầu tiên, Vũ Văn Nam và gã trung niên nọ nhanh chóng rơi xuống yếu thế, còn gì kinh người hơn thế này, thậm chỉ cả hai người nọ đều cảm thấy giật mình.

Sắc mặt của Vũ Văn Nam là rõ ràng nhất, bởi vì tình báo mà U Minh Hải Yêu gửi về không hề nhắc tới việc Lăng Tiêu là cường giả Thần cảnh, tuy rằng tin tức về cường giả Thần cảnh xuất hiện đang xôn xao khắp vùng phía bắc, nhưng có ầm ĩ đến mấy thì vẫn chỉ là mấy lời đồn đại chẳng có chứng cớ, ngay từ đầu hắn cũng không hề để tâm.

“Nam Thần, xem ra phải mời khế ước thú ra thôi, ngươi cảm thấy thế nào?”

Nam tử trung niên nhìn về phía Vũ Văn Nam, biểu lộ trên mặt có chút quỷ dị.

Vũ Văn Nam lãnh đạm liếc gã, “Ta thì không sao, chỉ sợ khế ước thú bản mệnh của ngươi không làm được gì.”

Nét vui vẻ trên mặt nam tử trung niên hơi nhạt nhòa, “Ngươi có ý gì?”

Vũ Văn Nam nói: “Bản lĩnh của hắn là Kỳ Lân đứng đầu Tứ Tinh, nếu không phải là Đế Vương Thú, vừa xuất hiện đã bị uy áp của hắn khống chế tại chỗ, đến lúc đó chưa giúp được gì mà còn mang thêm phiền toái.”

Nam tử trung niên giật mình nhìn về phía Lăng Tiêu, “Chẳng phải hắn là viễn cổ Yêu Hoàng hả? Làm sao lại biến thành Kỳ Lân rồi hả?”

Vũ Văn Nam hoảng hốt, “Ngươi nói cái gì?”

Sắc mặt nam tử trung niên trở nên mờ mịt, “Cái gã Khâu Nhiễm kia nói cho ta biết, người này là viễn cổ Yêu Hoàng, một trong Tứ Linh, bởi vì Khâu Nhiễm có một con Ngũ Thải điểu, rất mẫn cảm với khí tức của viễn cổ Yêu Hoàng, hơn nữa người này đã từng ra tay, không thể sai được.”

Mặc dù viễn cổ Yêu Hoàng cũng là một trong Tứ Linh, nhưng nếu so sánh với Kỳ Lân thì vẫn kém một chút, bởi vì Kỳ Lân đứng đầu Tứ Linh, cho nên uy áp đối với những Đế Vương thú khác còn mạnh hơn cả viễn cổ Yêu Hoàng, tuy rằng không rõ ràng lắm.

Cuối cùng thì Vũ Văn Nam cũng biết ngọn lửa màu đỏ kia là gì.

Hóa ra y không phải là Kỳ Lân thuần chủng, mà pha lẫn cả huyết mạch của viễn cổ Yêu Hoàng nữa. Như vậy, huyết mạch không tinh khiết sẽ tạo thành hai loại kết quả, một loại là biến dị, loại còn lại là không biến dị.

Đế Vương thú không biến dị thường bị huyết mạch không tinh khiết hạn chế, cả tiềm thực và thực lực đều kém hơn thuần chủng.

Con về phần biến dị, cái này thì không cần phải nói!

Từ xưa đến nay, yêu thú biến dị đều là nâng cao hơn cái cơ bản, nói ngắn gọn thì đã được thoát thai hoán cốt, làm cho hắn bỗng nhớ lại một truyền thuyết lâu đời ở vị diện cao cấp, nhưng việc này không thể nào xảy ra.

“Coi chừng!” Giọng nói hoảng hốt của nam tử trung niên bỗng vang lên.

Vũ Văn Nam túa mồ hôi lạnh, sao hắn lại mất tập trung khi chiến đấu, đây chính là điểm trí mạng, vừa ngẩng đầu nhìn qua đã thấy cặp mắt màu tím yêu dị của nam nhân đang nhìn chằm chằm vào họ, ánh nhìn lạnh như băng, trên tay y là hai ngọn lửa một tím một đỏ, dù đứng cách xa mấy chục mét nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng phát ra từ đám lửa ấy.

Nếu như hắn đoán không sai, người nam nhân này rất có thể là Đế Vương thú biến dị.

Sự việc còn khó giải quyết hơn tượng tượng.

“Nếu đã đến, thì đừng đi nữa.” Lăng Tiêu nhẹ nhàng nhếch khóe môi, ánh mắt đen thẫm như có hai ngọn lửa màu tím đang nhảy múa, khuôn mặt hoàn mỹ được tôn nên tới thần bí đến cực điểm, đồng thời còn lộ ra vài phần nguy hiểm.

Y vừa nói, hai ngọn lửa trong tay cũng hưng phấn nhún nhảy, chỉ trong vài giây đã lớn hơn rất nhiều, dưới sự thao thúng của y, dần dần hòa tan vào nhau.

Vũ Văn Nam và nam tử trung niên cùng liếc nhau, chợt tách ra vô cùng ăn ý, một người thì bay về phía Lăng Tiêu, còn một người thì lao xuống nơi Du Tiểu Mặc đang được mọi người che chở.

Nếu đã không phải là đối thủ của nam nhân, vậy thì ra tay từ nơi khác.

Nhìn cảnh tượng lúc trước, Vũ Văn Nam đã nhận ra một điều, Du Tiểu Mặc chính là nhược điểm của y.

Chỉ có điều khế hoạch của chúng đã bị ngăn lại giữa chừng.

Lăng Tiêu chặn đứng Vũ Văn Nam ngay lửa đường, ngọn lửa bên tay phải gầm thét rồi hóa thành Hỏa Kỳ Lân, uy áp của Đế Vương thú bao trùm cả một khoảng trời, khí thế làm cho mọi người sợ hãi tới nỗi linh hồn cũng run rẩy không ngừng.

Loài người đã vậy, thì những yêu thú kia còn bị áp chế tới thảm thiết hơn, mọi động tác đều đông cứng ngay giây phút ấy.

Hắc Thiên và những người còn lại bắt lấy ngay cơ hội này, tàn nhẫn làm khế ước thú của đối thủ bị thương nặng, sức chiến đấu tụt dốc không phanh.

Cũng có vài người tránh được một kiếp, ví dụ như khế ước thú bản mệnh của Khâu Nhiễm – Hồng Vân, Khâu Nhiễm biết Hồng Vân sẽ bị khống chế, cho nên không dám gọi hắn ra ngay, tuy rằng thiếu đi một sức chiến đấu, nhưng hiển nhiên lựa chọn của gã hoàn toàn chính xác.

Vũ Văn Nam và nam tử trung niên còn định gọi khế ước thú ra đều phải gạt bỏ ý định trong đầu.

Ra sau khi gọi Kỳ Lân Thần Hỏa ra, Lăng Tiêu đột nhiên xé rách da nơi đầu ngón tay, nắm một giọt máu thẳng vào mi tâm của Kỳ Lân, chưa đến vài giây sau, giữa trán nó xuất hiện hoa văn ngọn lửa tím giống như đúc, thời khắc ấy, Hỏa Kỳ Lân uy phong lẫm liệt như được rót thêm linh hồn, cặp mắt đang nhắm bỗng mở ra, trong đồng tử rực lửa ấy lại có thể xuất hiện ánh sáng rất nhân tính hóa.

Sắc mặt Vũ Văn Nam đã thay đổi hoàn toàn, kinh hãi nói: “Đây là Huyết Tế Hiến Tế?”

Huyết Tế Hiến Tế là bí pháp của Kỳ Lân tộc, chỉ cần dùng một giọt tinh huyết là có thể hiến tế ra một con Kỳ Lân có thực lực tương đương với mình, cũng là một loại bí pháp khá nghịch thiên.

Có điều bí pháp này sẽ để lại hai di chứng, một là thực lực của bản thể sẽ bị ảnh hưởng, ví dụ như cắn trả, nhưng điểm này không nghiêm trọng lắm, di chứng thứ hai mới thật sự quan trọng, đó chính là sau khi lễ hiến tế kế thúc, tu vi của bản thể sẽ bị giảm xuống, có thể là một sao, cũng có thể là hai sao, hậu quả thế này, dù là Đế Vương thú được trời xanh ưu ái cũng không muốn gánh chịu, cho nên sau này càng ngày càng ít người của Kỳ Lân tộc sử dụng tới nó.

Vậy mà…

Điều làm Vũ Văn Nam khiếp sợ không phải là những thứ này.

Kỳ Lân tộc đã từng xuất hiện một thiên tài siêu việt, người nọ bất mãn với cái giá phải trả sau khi tiến thành Huyết Tế Hiến Tế, cho nên bỏ ra mấy trăm năm để thay đổi cái giá ấy.

Cuối cùng, Kỳ Lân sử dụng Huyết Tế Hiến Tế vẫn bị giảm tu vi, nhưng Hỏa Kỳ Lân xuất hiện sau lễ hiến tế sẽ có thêm một bản lĩnh, đó chính là —— Thôn phệ.

Đây chính là thứ làm hắn kiêng dị.

Phàm là người bị Hỏa Kỳ Lân thôn tính, tu vi của kẻ đó sẽ bị bản thể hấp thu, một loại năng lực quá khủng khiếp.

Về sau, ba tộc còn lại trong Tứ Linh cảm nhận được sự uy hiếp đến từ Huyết Tế Hiến Tế, đã liên hợp lại ép Kỳ Lân tộc phải phong ấn bản Huyết Tế Hiến Tế đã được sửa chữa lại.

Từ đó đến tận bây giờ, không có ai trong Kỳ Lân tộc sử dụng Huyết Tế Hiến Tế nữa, hiện tại, càng ngày càng có ít người nghe nói đến chiêu thức này.

Tuy rằng thứ mà nam nhân sử dụng có thể là Huyết Tế Hiến Tế nguyên bản, nhưng Vũ Văn Nam có một dự cảm, dường như tai họa sắp ập tới rồi, hắn là loại người tin vào trực giác, rất có thể Hỏa Kỳ Lân trước mắt, chính là Kỳ Lân thôn phệ.

“Tốt rồi, trò hay đã mở màn.” Lăng Tiêu mỉm cười.

Vũ Văn Nam và nam tử trung niên bị y nhìn chằm chằm đều thấy sởn gai ốc.

Ngay từ đầu thực lực của nam nhân đã cao hơn chúng, bây giờ còn thêm một con Hỏa Kỳ Lân có thực lực ngang bằng y, cán cân thắng lợi đã nghiêng hẳn về một phía.

Vũ Văn Năm và nam tử trung niên đều thấy được thoái ý trong mắt đối phương.

“Đi đi, Kỳ Lân thôn phệ của ta.” Giọng nói dịu dàng trong trẻo của Lăng Tiêu từ từ vang lên, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai mà ngờ được phía sau lời mở đầu dễ nghe ấy lại là một cảnh tượng gió tanh mưa máu.

Kỳ Lân thôn phệ gầm lên một tiếng, bản thân nó kế thừa toàn bộ thực lực của Lăng Tiêu, lập tức lao về phía mọc tiêu, tốc độ nhanh tới nỗi không thể nào dùng từ ngữ nào để hình dung, Kỳ Lân biến mất tại chỗ chỉ để lại một cơn gió lốc nhỏ.

“A A A!!!”

Vật hy sinh đầu tiên đã xuất hiện.

Đúng là Thiên Diện Luyện Ngục Chu, với tư cách là yêu thú, bản thân ả đã bị Kỳ Lân thôn phệ áp chế gay gắt, chẳng thể cử động nổi một ngón tay, Kỳ Lân vừa há miệng đã nuốt sạch Thiên Diện Luyện Ngục Chu đang sợ hãi.

Tiếng kêu thảm thiết tắt ngóm, Thiên Diện Luyện Ngục Chu đã biến mất.

Cách đó không xa, Trần Tình Nhi nhổ ra một búng máu, cũng như U Minh Hải Yêu lúc trước, khế ước thú bản mệnh vừa chết, nàng liền nhận lấy sự đau khổ cắn xé tim gan, như thể linh hồn đang bị ai đó xé rách.

Trần Tình Nhi vội vàng nuốt một viên linh đan, mặc dù đây không phải là cách để giải quyết vấn đề, nhưng tốt xấu gì cũng làm dịu đi sự đau đớn, chỉ có điều sắc mặt của nàng vẫn trắng bệch như mới trải qua một trận đại chiến.

Nhìn thấy kết cục của Trần Tình Nhi, những kẻ có yêu thú khế ước rối rít hoảng sợ, lập tức thu yêu thú của mình lại, nhưng việc này chỉ có thể trị được phần ngọn, nuốt chủ nhân thì khế ước thú cũng đi theo thôi.

Kỳ Lân thôn phệ nhận được mệnh lệnh từ Lăng Tiêu, bắt đầu chuyển mục tiêu qua những kẻ khác.

Khi Du Tiểu Mặc tỉnh lại, liền thấy cảnh tượng thế này.

Một con Kỳ Lân toàn thân rực lửa đang đuổi theo một đám người chạy trốn tứ phía, toàn bộ bầu trời đều hỗn loạn, tiếng kêu thảm thiết, tiếng gào phẫn nộ, âm thanh sợ hãi liên tiếp vang lên.

Loạn như một cái chợ vỡ!

Du Tiểu Mặc ngồi thẳng người, tìm kiếm bóng dáng của Lăng Tiêu trên không trung.

Rất nhanh đã tìm thấy, bên kia của Hỏa Kỳ Lân, Lăng Tiêu đang đấu với Vũ Văn Nam và gã trung niên nọ.

Không biết vì nguyên nhân gì, hình như Vũ Văn Nam và gã kia rất kiêng kị Lăng Tiêu.

Người đầu tiên phát hiện hắn đã tỉnh lại là Ngân Qua, tuy rằng y vẫn luôn nhìn chăm chú vào đám người trên bầu trời, nhưng vẫn để ra một sự chú ý trên người Du Tiểu Mặc, thấy hẳn tỉnh lại cũng không nói gì, dù sao y không phải là người giỏi ăn nói.

“Tiểu Mặc, cuối cùng thì ngươi cũng tỉnh.” Người thứ hai phát hiện là Đường Ngọc Lân, hắn không có hứng thú với trận chiến cho lắm, hơn nữa cứ ngửa cổ mãi mỏi dễ sợ, “Cảm giác thế nào?”

“Ta không sao, tình hình bây giờ thế nào?” Du Tiểu Mặc phủi mông đứng dậy.

“Nam nhân của ngươi đang bắt người.” Đường Ngọc Lân thông báo.

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái.