Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 590: Đã chết




�T

Có lẽ mọi người sẽ tưởng thứ quý giá nhất trong cung điện của Bạch Hổ là nguyên tố chi tâm thủy, đối với Kỳ Lân tộc mà nói, món đồ này tuyệt đối là trân bảo trong trân bảo. Theo truyền thừa của Kỳ Lân tộc, nếu sử dụng nguyên tố ngũ hành có thể phá vỡ ràng buộc, đột phá khỏi Thánh cảnh.

Nhưng từ viễn cổ đến bây giờ cũng chỉ có một người thực sự tập hợp đủ năm nguyên tố chi tâm, người kia là tổ tiên của Kỳ Lân tộc, cường giả cùng thời với Bạch Hổ, có điều người kia chưa từng thành công, bởi vì tỷ lệ thành công sau khi tập hợp đủ năm nguyên tố chi tâm cũng chỉ xấp xỉ 1% mà thôi.

Có điều Lăng Tiêu không cho rằng nguyên tố chi tâm Thủy là thứ quý giá nhất ở nơi này.

Sau khi hai người phát hiện thi thể của Bạch Hổ được bảo tồn cực kỳ hoàn chỉnh trên một chiếc giường lớn, y đã có ý định khác.

“Bảo sao với tư cách là một trong Ngũ Linh như Bạch Hổ lại không có hậu duệ, yêu thú có được huyết mạch Bạch Hổ thuần chủng nhất đã chết trước mặt chúng ta, sau này cũng không có khả năng xuất hiện thêm nữa.” Du Tiểu Mặc không nhịn được mà cảm thán, người đời sau chỉ nhắc tới Tứ Linh, cũng chỉ coi như có Kỳ Lân, Phượng Hoàng, Chân Long và Huyền Quy, xem ra đều lý của nó cả.

“Con Bạch Hổ thứ nhất và cũng là duy nhất ở đại lục Thông Thiên, lại ngã xuống như vậy.” Lăng Tiêu cũng có chút cảm khái.

Du Tiểu Mặc cân nhắc một chút, thân thể Bạch Hổ dài khoảng mười mét, bề ngang chừng ba mét, chứng tỏ giường của hắn cũng phải lớn như vậy. Đến giờ Du Tiểu Mặc mới tin tưởng Bạch Hổ là một người cực kỳ biết hưởng thụ, dù chết cũng không muốn bạc đãi bản thân.

“Chúng ta mau mau tìm xem nguyên tố chi tâm Thủy có ở đây không.”

Du Tiểu Mặc đột nhiên nhớ tới mục đích của chuyến đi này, lập tức kéo tay Lăng Tiêu định chạy, nếu Bạch Hổ đã chết, vậy thì bọn hắn có thể quang minh chính đại lấy nguyên tố chi tâm Thủy rồi.

“Không vội.” Lăng Tiêu giữ tay hắn lại.

“Vì sao lại không vội, chắc chắn bây giờ Hắc Tri Chu đã phát hiện ra đường hầm dưới đáy vực.” Du Tiểu Mặc gấp gáp cực kỳ, hắn lo lắng sau khi đám thế lực kia xông vào Lăng Tiêu sẽ không đánh lại được họ, cho nên hắn muốn nhanh nhanh lấy bảo bối rồi lặng lẽ rời đi.

Lăng Tiêu ôm cổ hắn, chủ động kéo hắn vào lòng, “Nếu phát hiện thì đã phát hiện từ lâu rồi, đám người kia không ngu, có lẽ không cần đến mười lăm phút đã phát hiện ra, ta đoán chừng bây giờ cả đám đều tụ tập bên ngoài kết giới, nghĩ ngợi làm sao để phá hủy nó.”

Du Tiểu Mặc nghe xong càng kích động, nôn nóng quá chừng.

Thi thể Bạch Hổ đã cứng ngắc, không biết đã chết bao lâu, nhưng khắp người đều là bảo vật.

Lăng Tiêu kéo hắn qua một bên, “Em qua một bên chơi đi.”

Du Tiểu Mặc tủi thân, ai chơi chứ, rõ ràng hắn đang rất tích cực đi tìm nguyên tố chi tâm cơ mà, có điều hắn vẫn ngoan ngoãn đứng đợi bên cạnh, nhìn thái độ của Lăng Tiêu là biết sau đó y sẽ làm một việc rất hệ trọng.

Bạch Hổ da dày thịt béo, lại là cường giả cùng thời với tổ tiên của Kỳ Lân tộc, cho dù chết, thân thể vẫn mạnh mẽ như trước.

Lăng Tiêu dùng cả hai ngọn lửa màu đỏ và tím, để chúng dung hợp lại với nhau. Vì là thần hỏa biến dị, nhiệt độ của chúng phải cao đến mấy vạn độ, ngọn lửa nhanh chóng bao quanh thi thể Bạch Hổ, dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa khủng khiếp này, giường ngọc bên dưới thi thể cố chấp tới nỗi phải nung hơn một canh giờ mới hòa tan.

Du Tiểu Mặc lộ ra biểu lộ tiếc nuối.

Chiếc giường ngọc này có thể khiên trì lâu như vậy chắc chắn không phải vật phàm, giờ lại bị nung chảy, thật là đáng thương.

Du Tiểu Mặc không khỏi suy nghĩ, chẳng biết nơi khác có còn loại ngọc này không nhỉ. Về sau nếu hắn và Lăng Tiêu tìm được chỗ an định lại có thể chế tạo một chiếc giường ngọc chỉ của riêng họ.

Tranh thủ lúc Lăng Tiêu chuyên tâm luyện hóa thi thể, Du Tiểu Mặc lén lút chạy ra khỏi Thiên điện.

Ỷ có bản đồ cung điện, Du Tiểu Mặc tự nhiên chạy tới chạy lui như cá trong nước, nhưng đáng tiếc là phỏng đoán của họ lúc trước không sai chút nào, ngoại trừ đẹp mắt ra thì cung điện của Bạch Hổ chỉ có mỗi mấy bức tường thôi, cũng may mà Bạch hổ không để cho hắn thất vọng, Du Tiểu Mặc phát hiện ra một chiếc giường ngọc nhỏ trong căn phòng khác.

Du Tiểu Mặc hăng hái bừng bừng, thả Kim Sí trùng và Thôn Kim thú ra, dặn dò, “Tiểu Kim, ngươi thử xem có thể gặm được một nửa giường ngọc không?”

Thôn Kim thú tuân lệnh, lập tức nhảy lên giường, lộ ra hàm răng sáng lấp lánh, cắn một cái, chỉ nghe thấy một tiếng “Rắc”, mép giường ngọc bị cắn mẻ một miếng… Du Tiểu Mặc đang muốn cổ vũ nó hãy cố gắng không ngừng.

Hai mắt Thôn Kim thú đã đẫm lệ, chạy về nhe ra hai hàm răng trắng cho hắn xem.

Du Tiểu Mặc không hiểu gì hết, thuận miệng nói: “Làm gì thế, muốn so với ta xem răng ai trắng hơn… Ây…” Còn chưa nói hết, hắn đã phát hiện ra vấn đề.

Giữa hai hàm răng chỉnh tề xuất hiện một lỗ hổng khoảng 0,2cm.

“Ha ha!” Du Tiểu Mặc cười khan, an ủi xoa cái đầu nhỏ của nó, “Không sao không sao, chỉ là một cái lỗ hổng nhỏ xíu thôi mà, không ảnh hưởng tới việc ăn uống của ngươi đâu, tối đa là bị rò một chút gió thôi.”

Thôn Kim thú: “…”

Du Tiểu Mặc sợ nó gặm mất luôn cả hai hàm răng, không dám sai bảo nữa, vốn hắn còn định bảo Bóng Bàn cùng ra trận, nhưng bây giờ hắn còn phải quan tâm liệu chúng có gặm tới mất cả răng không, “Ra chỗ khác chơi đi, ta tự làm.”

Ba con cùng chạy, cực kỳ ăn ý, thậm chí còn chẳng có chút do dự.

Du Tiểu Mặc: “…”

Một đám vô lương tâm, ít nhất cũng phải do dự một giây chứ.

Giường ngọc quá cúng, hiển nhiên là không thể cắt thành hai phần được, Du Tiểu Mặc dứt khoát ra tay dưới chân giường, bởi vì giường đá được cố định trên mặt đất.

Cùng lúc đó, gã áo choàng đen, Hạ Âm và Mặc Sĩ Tây Nguyên đã đạt thành hiệp nghị. Ba người hợp tác phá vỡ kết giới, những gì có bên trong sẽ được chia đều, còn nếu gặp phải tình huống không đủ đồ chia cho ba người, cả ba đều ăn ý không nói ra. Những chuyện thế này có thương lượng đến mấy cũng không có hết quả, chỉ uổng phí thời gian mà thôi.

Kết giới do Bạch Hổ tự bày, mà lúc ấy tu vi của Bạch Hổ vẫn còn ở trạng thái tột đỉnh, cho nên dù kết giới đã tồn tại từ rất lâu, nhưng quá trình phá kết giới của ba người không hề thoải mái.

Ba loại linh lực cực mạnh đánh thẳng vào kết giới, dù sao ba người đều có tu vi Thánh cảnh, một kích toàn lực cũng không phải chuyện đùa, cung điện đột nhiên lay động kịch liệt.

Du Tiểu Mặc đang nằm trên giường ngọc quan sát tình huống bị chấn động đột ngột này dọa cho hết hồn, cả người ngã khỏi giường ngọc, lăn tới ba bốn mét như quả bóng tuyết, cuối cùng nằm sõng soài trước mặt Thôn Kim thú đang vui quá là vui, “Ngaoo?”

Thôn Kim thú chớp mắt mấy cái. Dù muốn biểu đạt áy náy với nó cũng không cần phải hành lễ như vậy chứ hả?

Du Tiểu Mặc xoay người nhảy dựng lên, chửi thề một tiếng, lập tức chạy ra ngoài.

Hắn không cho rằng Lăng Tiêu luyện hóa một cỗ thi thể sẽ gây ra động tĩnh lớn như vậy, chắc chắn là Hắc Tri Chu và vị thánh nữ của bộ lạc Cổ Mã kia, còn bộ lạc Thủy Tây, hắn không đoán được.

Chạy đến Thiên điện, Du Tiểu Mặc thấy Lăng Tiêu vẫn đang luyện hóa thi thể Bạch Hổ, hơn nữa mới chỉ luyện hóa được một nửa, cứ theo tiến độ này, đợi đám người kia phá được kết giới có khi vẫn chưa xong, hơn nữa bọn hắn còn chưa tìm được nguyên tố chi tâm Thủy.

Du Tiểu Mặc hoảng hốt xoay quanh.

“Ngốc, hoảng gì mà hoảng!” Giọng nói bình tĩnh của Lăng Tiêu bỗng vang lên, cho dù cung điện đang đung đưa dữ dội cũng không có ảnh hưởng tới y chút nào.

Du Tiểu Mặc vội vàng nói: “Nhưng bọn họ sắp vào được rồi.”

Lăng Tiêu nói: “Cho dù phá vỡ kết giới cũng không thể tìm tới đây ngay, không có bản đồ, bọn chúng chỉ có thể chạy loạn trong cung điện. Cung điện của Bạch Hổ là một mê cung khổng lồ, trong giây lát sẽ không tìm được đâu.”

“Thế nguyên tố chi tâm Thủy thì phải làm sao bây giờ?” Du Tiểu Mặc lại hỏi.

Sau khi trầm ngâm thật lâu, Lăng Tiêu nói: “Em lấy bản đồ ra, thử liên kết ba loại nét vẽ kia với nhau xem có phát hiện gì không, rất có thể nguyên tố chi tâm Thủy đang trốn ở nơi đó.

Du Tiểu Mặc lập tức nghe theo, lúc trước hắn đã cảm thấy kỳ quái, những nét vẽ nhiều màu trên bản đồ kéo dài một đoạn rồi lại cắt đứt, như đang chơi trốn tìm ấy, chẳng qua lúc đó hắn không để ý mà thôi.

Hắn lấy ra cái bút dùng để vẽ bản đồ hôm trước, vẽ vẽ phác phác trên bản đồ, khoảng mười lăm phút sau, cuối cùng cũng nối được các nét với nhau, nếu không phải hắn đã từng có kinh nghiệm vẽ bản đồ Bạch Hổ, chỉ sợ cũng không làm nhanh được như vậy. Bởi vì hắn phát hiện sau khi kết nối những nét đứt quãng trên bản đồ lại cũng thành hình một con Bạch Hổ, ba nét cuối cùng đều hội tụ tới vị trí trái tim của Bạch Hổ, mà vị trí trái tim trên bản đồ chính là trung tâm của cung điện.

Du Tiểu Mặc nói phát hiện này cho Lăng Tiêu nghe.

Lăng Tiêu đáp: “Bây giờ em đi lấy nguyên tố chi tâm Thủy, nhưng nhớ tự lượng sức mình, nếu gặp phải đám người kia, ta cho phép em bỏ qua nhiệm vụ để bỏ trốn.”

Cái gì gọi là ta cho phép em chạy trốn trước chứ.

Du Tiểu Mặc không thèm so đo với y, “Còn anh thì sao, không có em bên cạnh, nếu những người kia tìm tới, chẳng phải anh sẽ thành cá trong chậu sao?”

“Em nói sai hai điều.”

“Cái gì?”

“Thứ nhất, ta không phải là cá trong chậu; thứ hai, ừm, đừng quá coi trọng bản thân.”

“…”

Du Tiểu Mặc bỗng cảm thấy mình bị vạn tiễn xuyên tâm rồi, tâm ý dạt dào bỗng bị đả kích tới không còn chút máu, chuyện khổ sở nhất trên đời chính là ngươi quan tâm tới đối phương, nhưng người ta lại coi ngươi như bụi cỏ. Hắn quyết định phải chứng minh cho Lăng Tiêu thấy, hắn phải đưa nguyên tố chi tâm Thủy hoàn hảo không chút tổn tại tới trước mặt Lăng Tiêu.

Thực ra hắn rất quan trọng đấy!