Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 692: Giao chiến




�N

Vệ Bạch nhận được Luân Hồi đan, vài ngày sau liền bế quan.

Từ lúc biết được tin Du Tiểu Mặc đã luyện được Luân Hồi đan, Phó Thương Khung cũng bắt đầu chuẩn bị, có điều ông lo lắng để tiểu đồ đệ một mình, hơn nữa cũng cần có người đi theo bên cạnh giúp đỡ, cuối cùng Phó Thương Khung quyết định bế quan theo Vệ Bạch.

Trước mắt, mặc dù mâu thuẫn giữa Thương Minh và gia tộc Xích Huyết đã tiến vào trạng thái gay cấn, nhưng nếu gia tộc Xích Huyết không muốn tổn thất nặng nề, bọn chúng sẽ không chủ động khởi xướng chiến tranh với quy mô lớn, cân nhắc đến điểm này, Phó Thương Khung mới dám bế quan cùng tiểu đồ đệ, chỉ sợ lần này phải mất mười ngày nửa tháng mới xuất quan.

Chỉ là, họ đã đánh giá thấp Du Chấn Thiên.

Ngay lúc hai người bế quan tới ngày thứ năm, gia tộc Xích Huyết đột nhiên tăng mạnh nhân thủ, công kích mãnh liệt vào thành trấn của Thương Minh, phá hủy nhà cửa, sát hại người vô tội, một khi có thành trấn bị chúng công phá, nhất định sẽ xảy ra cảnh cướp đốt giết hiếp, cả thành thị hoàn toàn biến dạng.

Hành động lần này đã thổi bùng lửa giận của Thương Minh, Tả Diễm dẫn các sư đệ nghênh đón chính diện, mặc dù Du Chấn Thiên không đích thân ra mặt, nhưng đám con của lão không phải là đèn đã cạn dầu.

Trước kia, vì vị trí gia chủ, bốn người con trai của Du Chấn Thiên thường xuyên phát sinh nội đấu kịch liệt, có điều bây giờ là thời kì nhạy cảm, cả bốn người bất ngờ đoàn kết, chỉ huy bốn chiến thần dưới trướng dẫn theo đại đội nhân mã đại chiến mấy trăm hiệp với Thương Minh.

Có điều bởi vì bên phe gia tộc Xích Huyết không có cường giả Thánh cảnh, cho nên ngay từ đầu hoàn toàn yếu thế.

Mãi tới khi Ngân phu nhân xuất hiện, Ngân phu nhân là một người phụ nữ hiếm thấy, tu vi rất cao, bản thể của bà ta là Ngân Long, bản thân Ngân Long đã có ưu thế bẩm sinh, chỉ là Ngân phu nhân ít khi ra mặt, đa số đều đứng sau lưng Du Chấn Thiên bày mưu tính kế, bởi vậy rất ít ai biết đến bà ta.

Lần này vì gia tộc Xích Huyết, Ngân phu nhân chủ động ra tiền tuyến, đại phát thần uy trên chiến trường, đánh với Tả Diễm bất phân thắng bại.

Đến đây thì mọi người mới biết, Ngân phu nhân đã âm thầm lên cấp mười hai!

Có bà ta, sĩ khí của gia tộc Xích Huyết tăng mạnh, ba ngày gần đây, thế tấn công càng ngày càng mãnh liệt, chỉ trong một thời gian ngắn, Thương Minh tổn thất rất nhiều đệ tử.

“Đại sư huynh, không thể tiếp tục như vậy được, bằng không thì tổn thất của Thương Minh sẽ càng lúc càng lớn.” Phương Trì Nghiêu lo lắng nhìn Tả Diễm đang nhăn mày thật chặt.

Đây đã là lần thứ tư họ họp bàn chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, nhưng mãi vẫn không tìm thấy biện pháp giải quyết ổn thỏa.

Bởi Chân Long tộc không nhúng tay vào chiến tranh Nam Lục, mặc dù Ngân Long tộc là bàng chi của Chân Long tộc, nhưng xưa nay vẫn luôn kết nối với gia tộc Xích Huyết, nếu gia tộc Xích Huyết sụp đổ, Ngân Long tộc sẽ gặp tổn thất lớn, vì vậy có thể nói lần này Ngân Long tộc đã quyết tâm phải giúp gia tộc Xích Huyết cho bằng được, cường giả của Ngân Long tộc không ngừng được phái tới từ Tây Cảnh, thậm chí tộc trưởng Ngân Long tộc còn đích thân dẫn quân tới.

Ngân Liệt là tộc trưởng của Ngân Long tộc, bản thân lão có tu vi cấp mười hai hai sao, có sự gia nhập của lão, Tả Diễm gần như bị bọn họ áp đảo.

Tả Diễm cũng biết phải nghĩ biện pháp, nhưng sư phụ đã bế quan cùng tiểu sư đệ, hôm nay bọn họ không thể tới quấy rầy hai người được.

“Đại sư huynh, kế sách hiện thời, chỉ có thể nhờ họ hỗ trợ.” Diệp Nông thấy Tả Diễm im lặng thật lâu, không nhịn được mà đề nghị, mặc dù không chỉ đích danh, nhưng tất cả đều biết “họ” là ai.

Tả Diễm do dự một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu, đang định lên tiếng, một đệ tử đột nhiên vội vội vàng vàng xông tới, há miệng hô lớn, nét mặt rất gấp gáp.

“Đại sư huynh, không xong, đại sự bất ổn rồi!”

Tả Diễm vừa trấn an hắn, vừa hỏi rõ ràng, sắc mặt từng người đều thay đổi, Tả Diễm trầm mặt lao ra trước, những người khác vội vàng đuổi theo.

Nơi Thương Minh và gia tộc Xích Huyết giao chiến là một bình nguyên giáp ranh với địa bàn của cả hai bên, tục xưng là Đại Bình Nguyên, một trong những cứ điểm quan trọng, nếu gia tộc Xích Huyết vượt qua cứ điểm này, tất cả thành trấn lớn nhỏ phía sau sẽ gặp tai họa, chỉ bằng thủ đoạn tàn nhẫn của gia tộc Xích Huyết, chắc chắn sẽ không một ai sống xót, đến lúc ấy gia tộc Xích Huyết tiến quân thần tốc, muốn bảo vệ cũng khó khăn.

Gia tộc Xích Huyết cũng biết tầm quan trọng của Đại Bình Nguyên đối với Thương Minh, cho nên luôn điều quân tới công thành, hôm nay đất đai trên Đại Bình Nguyên đã sớm bị máu tươi tưới đẫm, chỗ thì đỏ, chỗ thì đen, các trận chiến lớn nhỏ phát sinh ở nơi này không dưới hai mươi lần, mà còn là trong vòng mấy tháng ngắn ngủi.

Tin xấu mà đệ tử kia báo tới có liên quan tới Du Chấn Thiên.

Ban đầu Tả Diễm cứ tưởng Du Chấn Thiên kiêng dè sư phụ nên không dám xuất hiện, nhưng như đã nói, họ đã đánh giá thấp sự âm hiểm của Du Chấn Thiên.

Không biết lão lấy được tin tức bằng cách nào, vậy mà thừa dịp sư phụ không có mặt để ra tay, nhìn sao cũng thấy loại tình huống này không thể xảy ra ngẫu nhiên, bởi vì chuyện sư phụ và tiểu sư đệ bế quan chỉ có mấy người họ biết, chắc chắn bên trong phải có huyền cơ khác, họ không muốn tin tưởng ai trong số các sư huynh đệ lại là người phản bội Thương Minh.

Lúc Du Tiểu Mặc đi ra khỏi phòng tình cờ nhìn thấy bóng lưng vội vã của Tả Diễm.

Sau khi nhị sư huynh Vệ Bạch và Phó Thương Khung bế quan, hắn và Lăng Tiêu cũng tới Đại Bình Nguyên cùng Hùng Tiếu, sớm muộn gì thì ân oán giữa bọn hắn và gia tộc Xích Huyết cũng phải giải quyết.

Mặc dù gia tộc Xích Huyết chỉ là bàng chi của Du tộc, thân là một tộc nhân chính tông, Du Tiểu Mặc rất khinh thường, có điều nếu nói nghiêm túc thì thật ra gia tộc Xích Huyết phải là của cha hắn mới đúng, nói chung vật nên quy nguyên chủ.

“Lăng Tiêu, chúng ta cũng đi xem.”

Du Tiểu Mặc nghe họ nói Du Chấn Thiên đã tới, lập tức hưng phấn nhìn về phía Lăng Tiêu, mặc dù Du Chấn Thiên biết Phó Thương Khung đang bế quan, nhưng lão hoàn toàn không biết hắn và Lăng Tiêu cũng có mặt ở nơi này.

“Vậy thì đi thôi!” Lăng Tiêu nhìn hắn, trong mắt cũng lóe lên một tia tinh quang, đã đến lúc tính rõ nợ nần rồi.

Đại Bình Nguyên bao la, khắp nơi tràn ngập khói thuốc súng, bầu không khí căng thẳng như thể chỉ cần một ngọn lửa nhỏ nhoi cũng đủ để làm khói lửa chiến tranh lập tức bùng cháy.

Du Tiểu Mặc đi theo Tả Diễm lên tường thành, cảm giác áp lực lờ mờ truyền tới từ phía đối diện, phía trên Đại Bình nguyên, người của gia tộc Xích Huyết đang lơ lửng giữa không trung, nguyên một đám sẵn sàng chiến đấu, sát khí trên người bộc phát, chỉ đợi Du Chấn Thiên ra lệnh là lập tức động thủ.

Mặc dù nhân số không nhiều lắm, nhưng người nào người nấy đều là cường giả.

Du Tiểu Mặc đếm qua một lượt, phát hiện gia tộc Xích Huyết dẫn theo hơn bốn mươi cường giả, trong đó có mấy người thuộc về Ngân Long tộc, bề ngoài của họ rất dễ phân biệt. Ngân Long tộc không mang bộ dáng con người thuần chánh, bởi vì trên đầu họ mọc ra một cái sừng bạc.

Đứng trước mấy cường giả của Ngân Long tộc là phụ thân của Ngân phu nhân – Ngân Liệt, khí thế cường hãn mười phần, thực lực của lão xấp xỉ Du Chấn Thiên đang đứng phía trước.

Đợi tới thời cơ, Du Chấn Thiên mới bước lên, khuôn mặt nghiêm túc tràn ngập uy nghiêm làm người ta sợ hãi, cặp mắt lóe lên tinh quang, khiến người bình thường không ai dám đối mặt với lão, một lát sau, giọng nói của Du Chấn Thiên vang vọng khắp Đại Bình Nguyên.

“Tả Diễm, thức thời liền đầu hàng, lão phu biết rõ Phó Thương Khung không có ở đây, cho dù các ngươi có xông lên cũng không phải là đối thủ của lão phu, nếu như không muốn chết, tốt nhất đừng phản kháng, bằng không đợi các ngươi rơi vào trong tay lão phu, đừng trách lão phu tàn sát dân trong thành, giết sạch tất cả các ngươi!”

Âm thanh rung động truyền vào lỗ tai mỗi người, uy hiếp rõ ràng làm mọi người giận tới nỗi cổ phồng lớn, dám lớn lối không biết ngượng, thật sự coi mình là người lợi hại nhất đại lục Thông Thiên sao?

“Du Chấn Thiên, ta thấy ngươi căn bản là một tên hèn, thời điểm sư phụ ta có mặt ngươi không dám lòi mặt ra, ngươi cũng chỉ xứng làm con chuột cụp đuôi chạy trốn khắp nơi!” Tả Diễm hừ lạnh một tiếng, trên người đột nhiên bộc phát ra khí thế cường đại, hoàn toàn không yếu thế trước Du Chấn Thiên.

Du Chấn Thiên giận tái mặt, “Nếu các ngươi đã không uống rượu mời mà thích uống rượu phạt, vậy thì đừng trách lão phu tâm ngoan thủ lạt!”

Nói xong, lão lập tức giơ tay lên, khuôn mặt phủ băng sương.

“Tất cả nghe lệnh, một tên cũng không tha!”

Người của gia tộc Xích Huyết phát ra tiếng hô vang dội, đồng thời bùng nổ khí thế cường đại, khí thế của mấy chục cường giả hết sức kinh người, như thể vòi rồng đang lao về phía tường thành.

Sắc mặt Tả Diễm trầm xuống, lập tức hạ lệnh.

Xét theo biểu hiện thì trận chiến này rất bất lợi cho họ, nhưng Thương Minh đã có kỳ chiêu.

Tại sao Phó Thương Khung lại lựa chọn bế quan vào lúc này, ông không phải là người lỗ mãng, dù tin tức có được phong tỏa đến mấy cũng sẽ có kẽ hở, nguyên nhân khiến Phó Thương Khung dám làm như thế cũng là vì Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu.

Sự hiện diện của hai người là một lối rẽ cho trận chiến đã kéo dài mấy năm ở Nam Lục.

Hai bên nhanh chóng đánh nhau.

Du Chấn Thiên và người của Ngân Long tộc không ra tay ngay, một người thì kiềm chế thân phận còn bên kia đang chuẩn bị chờ xem thế nào, trước mắt thế lực hai bên ngang bằng.

Nhưng bọn hắn nhanh chóng phát hiện ra quyết định của mình sai lầm đến thế nào.

Thường thì một trận chiến sẽ đánh tới ba bốn canh giờ, sau đó một bên sẽ từ từ yếu thế, nhưng lần này lại nhanh hơn hai ba canh giờ, trên chiến trường hỗn loạn, không ngừng có người phát ra tiếng kêu thảm thiết, không ngừng có người ngã xuống, máu tươi tung tóe khắp không trung, như một cơn mưa máu, sấm sét là tiếng than thở của những tính mạng vụt tắt.

Không ai chú ý tới, cường giả của gia tộc Xích Huyết đang từ từ giảm bớt.

Mãi tới khi hơn bốn mươi tên cường giả đột nhiên chỉ còn lại hơn ba mươi tên, Du Chấn Thiên mới phát hiện ra chỗ không đúng, cẩn thận quan sát một phút, lão mới phát hiện có một kẻ mờ ám chỉ chực chờ đánh lén người của gia tộc Xích Huyết, đối phương lại dám lợi dụng khả năng của không gian, Du Chấn Thiên nổi giận.

“Hèn hạ vô sỉ, là kẻ nào, dám đánh lén gia tộc Xích Huyết!”

Tiếng gào giận dữ của Du Chấn Thiên vang vọng khắp Đại Bình Nguyên.