Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 719: Sự thật về cái chết




�T

Phòng hồ sơ của học viện Lôi Đình được xây như một thư viện, không gian bên trong vô cùng lớn, các tủ chứa tài luyện mang một màu nâu đỏ đồng nhất, phía trên là đủ các loại hồ sơ chồng chất.

Du Tiểu Mặc liếc mắt nhìn mà phải thán phục một tiếng, nhưng hắn không thán phục vì diện tích của phòng hồ sơ, bởi vì thư viện của học viện Đạo Tâm phải lớn gấp hai ba lần ấy chứ, thứ làm hắn kinh ngạc là hồ sơ trên kệ nhiều không kể xiết, có thể thấy nội tình bên trong học viện Lôi Đình sâu tới mức nào.

Lăng Tiêu gõ đầu hắn một cái, “Đừng ngây ra đấy.”

Du Tiểu Mặc tủi thân ôm đầu theo sau.

Hai người đi vào bên trong, mặc dù nơi này có rất nhiều tư liệu, nhưng được xếp đặt rất có quy luật, người quản lý phòng hồ sơ sắp xếp theo năm, sau đó lại bày hàng theo số năm hồ sơ được thành lập.

Bản án phát sinh vào mười năm trước, tức là năm 20XX.

Hai người đi vào bên trong, trên đường gặp được rất nhiều chướng ngại vật, chỉ là đều bị lờ đi, không bao lâu, rốt cuộc cũng tìm thấy tủ chứa hồ sơ năm 20XX, bên tủ có ghi số học sinh trong năm nay, bao gồm ba cấp, tổng cộng hơn ba ngàn người.

Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu phân công, hắn tìm hồ sơ năm nhất, bởi vì trong số học sinh bị sát hại, học sinh năm nhất chiếm đa số, nhiều hơn cả năm thứ hai và năm thứ ba cộng lại, hắn đã nhớ kỹ tên và khuôn mặt họ rồi.

Du Tiểu Mặc đọc nhanh như gió, lướt qua từng dãy hồ sơ, thỉnh thoảng lại rút ra một tập tư liệu bên trong đó, có một số bị rút ra do trùng tên để tránh bỏ sót, chỉ trong chốc lát, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, đợi hắn tưởng mình xong việc đầu tiên, quay người lại mới thấy Lăng Tiêu đang ngồi trên một cái bàn làm việc, gác chân nhìn đống tư liệu, không khỏi chép miệng.

Vừa đi qua, Lăng Tiêu đã đưa cho hắn một tập tư liệu, “Đây là hồ sơ về sự kiện kia, số học sinh bên trong không khác gì tài liệu mà Kiều Sâm đã đưa.”

Du Tiểu Mặc nhận lấy tư liệu nhìn nhìn, “Sao có thể như vậy, chẳng lẽ chúng ta lại đoán sai?”

“Có khả năng.” Lăng Tiêu nhìn hắn, không bất ngờ khi thấy vẻ mặt thất vọng kia, khóe miệng cong cong, “Mặc dù chúng ta đoán sai, nhưng chưa chắc đã đến nhầm chỗ.”

Du Tiểu Mặc ngẩng đầu, “Có ý gì?”

Khuỷu tay Lăng Tiêu đặt lên mặt bàn, hai tay chống cằm, bình tĩnh phân tích: “Giả thiết tài liệu của học viện Lôi Đình và Kiều Sâm đều hoàn chỉnh, vậy thì chúng ta có thể phỏng đoán, liệu người liên quan tới Du gia có trong những học sinh này không.”

Nét mặt Du Tiểu Mặc bắt đầu trở lên kích động: “Em biết rồi, có phải anh muốn nói người nọ đã đổi tên, nếu như người kia thật sự đổi tên rồi mới nhập học, vậy thì chúng ta tìm không ra cũng là chuyện bình thường.”

“Cũng có khả năng ngay từ đầu đối phương đã không mang họ Du, chẳng phải trước kia em đã nói có một số người con không mang họ của cha mẹ.” Lăng Tiêu không cho hắn đáp án khẳng định, bởi vì không đi đến bước cuối cùng, không ai biết trước kết quả.

“Vậy thì bắt đầu tìm thôi.” Ý chí chiến đấu của Du Tiểu Mặc lại dâng trào.

Học viện Lôi Đình là một đại học phủ, các quy định vô cùng nghiêm khắc, học sinh có thể sửa tư liệu, nhưng nội dung không thể làm giả.

Nơi Hà Bình sát hại những học sinh này đều ở bên ngoài học viện, nếu không chỉ bằng bản lĩnh của chúng sao có thể thành công dễ dàng đến thế.

Những học sinh kia đều gặp nạn khi ra ngoài làm nhiệm vụ, hàng năm học viện Lôi Đình sẽ an bài một vài nhiệm vụ cho học sinh, thứ nhất là để đào tạo họ, thứ hai là giúp học sinh của ba cấp có cơ hội giao lưu, vì vậy nhiệm vụ thường được phối hợp giữa các cấp.

Những học sinh bị sát hại rất xui xẻo, bởi vì Hà Bình có vấn đề về tinh thần, nếu dùng thuật ngữ ở hiện đại để nhận xét thì chính là tâm thần đó.

Mặc dù Hà Bình là giáo viên của học viện Lôi Đình, nhưng tính cách của gã rất u ám, ở trong trường thường không được học sinh ưa thích, thậm chí có người âm thầm bài xích gã, kết quả là vấn đề thần kinh của gã càng ngày càng nghiêm trọng, trong giới tu chân, đây chính là dấu hiệu sắp tẩu hỏa nhập ma.

Mười năm trước, sau nhiều ngày dồn nén, vấn đề của Hà Bình đã bạo phát.

Bởi vì bị tẩu hỏa nhập ma, học viện tạm thời cách chức cho gã thời gian nghỉ ngơi.

Thật tình cờ làm sao, nhiệm vụ của mấy học sinh kia ngay gần nhà gã, trong lúc đánh nhau đã thu hút sự chú ý của Hà Bình. Hà Bình khi ấy vốn đã tẩu hỏa nhập ma, nhìn thấy đám học sinh lạc đàn này, cuối cùng không thể kiềm chế nổi ma tính trong đầu, vì vậy gã giết chết mười một học sinh có mặt ở đó.

Nhìn đến dây, Du Tiểu Mặc đột nhiên ngừng thở.

Lăng Tiêu phát hiện sự khác thường của hắn, vừa ngẩng đầu đã thấy hắn há miệng, nét mặt vô cùng kinh ngạc, liền hỏi: “Sao thế?”

Ngón tay Du Tiểu Mặc run rẩy chỉ vào một chỗ trên tư liệu.

Lăng Tiêu bước tới nhìn thoáng qua, “Nơi họ bị sát hại là cư xá Dung Hoa, đó cũng là nơi Hà Bình ở, có vấn đề gì?”

Khuôn mặt Du Tiểu Mặc buồn rười rượi: “Kiếp trước em cũng ở cư xá Dung Hoa, ngày em gặp tai nạn cũng là ngày họ bị giết.”

Lăng Tiêu câm nín, nên nói việc này là không đúng dịp không thành sách, hay là sự sắp đặt của vận mệnh?

“… Em có một phỏng đoán.” Du Tiểu Mặc nhìn Lăng Tiêu, nét mặt bình tĩnh đến kỳ lạ, nếu là bình thường hắn đã sớm nhảy dựng lên.

Lăng Tiêu gật đầu: “Ừm, ta đồng ý với phỏng đoán của em.”

Du Tiểu Mặc đá y một cước, “Em còn chưa nói, sao anh biết suy nghĩ của chúng ta giống nhau, thường ngày anh vẫn luôn nói em rất ngốc, anh nên mắng em một tiếng ngốc mới đúng!”

Lăng Tiêu giơ chân lên, nhìn hắn: “Nhưng ta cũng khen ngợi em thông minh mấy lần mà, ta không phủ nhận, ngẫu nhiên em rất thông minh, như hiện tại, ta còn chưa nói, chẳng phải em đã đoán được rồi sao.”

“Lần này em tình nguyện nghe anh nói em ngốc tới nỗi không có thuốc nào cứu được.” Du Tiểu Mặc giận dữ càu nhàu.

Lăng Tiêu bất đắc dĩ, “Được rồi, nói theo một ý nghĩa nào đó, đúng là em ngốc đến nỗi hết thuốc chữa.”

Du Tiểu Mặc chán nản, “Đúng là ngày đó em ngửi thấy mùi gas, cũng thực sự có một vụ nổ xảy ra mà, nói không chừng chỉ là trùng hợp, người kia không thể nào là em được.”

Sau khi tự tức giận với bản thân, hắn lại lén nhìn Lăng Tiêu, “Anh nói bây giờ phải làm sao?” Đột nhiên phát hiện kiếp trước mình chết không phải vì rò rỉ hơi gas dẫn tới cháy nổ như mình vẫn tưởng, hơn nữa rất có thể là bởi vì xui xẻo đến cực điểm mới bị vạ lây, hắn cảm thấy mình không thể khỏe nổi.

“Câu này phải hỏi lại em mới đúng, tiếp theo phải làm sao!” Lăng Tiêu nhìn hắn, ném trả lại vấn đề cho hắn.

Du Tiểu Mặc xoắn xuýt thật lâu mới nói thật: “Em vẫn muốn đi gặp họ một lần.” Mục đích tới nơi này của hắn cũng là vì muốn gặp lại người nhà, còn cả tìm hiểu xem đến cùng thì Du gia có phải là Du tộc không, riêng việc này thì không gấp, đại lục Thông Thiên ngày hôm nay vô cùng thái bình, đáp án đã không còn quan trọng nữa rồi.

Bây giờ hắn chỉ muốn biết sau khi hắn chết, người nhà của hắn sống thế nào!

“Vậy thì đi gặp.”

Vì vậy, họ thật sự tới kinh đô nghe ngóng về Du gia, thế mới biết dù ở kinh đô Du gia cũng rất nổi tiếng, nhưng họ không phải là quan to chức lớn, mà là một gia tộc kinh doanh đứng đắn.

Điểm này làm Du Tiểu Mặc thở phào một tiếng, bởi vì trong ấn tượng của hắn, người của Du gia không đi theo con đường chính trị, điểm ấy chứng tỏ Du gia hiện tại vẫn là Du gia trong ấn tượng của hắn, trừ việc họ gạt hắn về tu chân giả thì không còn giấu giếm những thứ khác nữa.

Có điều địa vị của Du gia ở kinh đô cũng rất cao, mặc dù Du gia không theo quân sự và chính trị, nhưng họ vẫn là hào môn thế gia siêu cấp ở nơi này, nhất là mười năm trở lại đây, Du Lộ và Du Bách lần lượt tỏa sáng, đẩy Du gia lên tới đỉnh phong. Nhưng thứ làm người khác vô cùng kiêng kị Du gia vì họ là một gia tộc tu chân, mà lại không phải là tu chân giả thông thường.

Cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng hiểu vì sao phó hiệu trưởng lại dùng cái vẻ mặt hâm mộ để nhìn hai viên linh đan mà Du Bách đưa cho hắn rồi, quả nhiên chuyện gì cũng có lý có cứ cả.

Sở dĩ Du tộc thời kỳ viễn cổ lại cường đại như vậy, ngoại trừ việc trong tộc họ có rất nhiều cường giả siêu cấp, thì việc truyền thừa của đan sư cũng vô cùng nổi tiếng.

Hiển nhiên Du gia cũng kế thừa tư chất của Du tộc, mặc dù đơn thuốc được truyền thừa tới ngày hôm nay đã rất ít, nhưng ít thì cũng mạnh hơn mấy gia tộc đã có ít đan sư, mà mấy đan sư kia chỉ có thể luyện linh đan cấp thấp rồi. Linh đan trung cấp cũng có, nhưng quý hiếm vô cùng.

Sở dĩ vị phó hiệu trưởng kia hâm mộ hắn như vậy đều là vì Du gia là một trong hai gia tộc duy nhất có thể luyện linh đan trung cấp và cao cấp, gia tộc còn lại là đối thủ một mất một còn của Du gia – Lịch gia. Lịch gia cũng có đan sư với cấp bậc không thấp, chỉ có điều đơn thuốc của họ ít hơn Du gia, bởi vậy rất nhiều quan lớn trong kinh đô đều tìm cơ hội để nịnh bợ Du gia.

Quả nhiên, uy vọng của Du gia trong giới tu chân đã được tạo dựng từ rất lâu.

Nét mặt Du Tiểu Mặc hơi phức tạp, thực ra sau khi hắn qua đời, Du gia mới trở lên rực rỡ ở kinh đô, trước kia Du gia rất ít khi ra mặt.

Quả nhiên họ đều lừa hắn, nhưng hắn nghĩ mãi mà không rõ, vì sao họ lại lừa hắn, chẳng lẽ bởi vì hắn là người bình thường, không đúng, việc hắn là một đan sư chính là minh chứng tốt nhất, trừ phi Lăng Tiêu nói đúng… Chẳng lẽ hắn là con nhặt?

Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc bắt đầu hoang mang.

Chắc chắn hắn được nhặt về rồi, không sai đâu.

“Phu nhân, cho dù em được nhặt về…” Hình như Lăng Tiêu muốn an ủi hắn, nhưng chưa nói xong đã được Du Tiểu Mặc tặng vô ảnh cước.

“Anh câm miệng, đều do anh làm hại, bây giờ tới chính em cũng thấy mình được nhặt về, hức hức…” Hiếm lắm mới có dịp Du phu nhân khí phách ngời ngời của chúng ta muốn khóc nhè đó nha, nước mắt ầng ậng chỉ trực trào, nhìn như bé thỏ con vậy.

Lăng Tiêu ôm đầu hắn, “Phu nhân, muốn khóc thì cứ khóc cho thỏa.”

Du Tiểu Mặc “Oa” một tiếng khóc nức nở, tên này không thèm an ủi hắn gì cả!