Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Quyển 3 - Chương 16: Thừa tướng xoay người giành thế chủ động!




Nghe thấy câu này, trong đầu Nam Cung Cẩm chỉ xuất hiện đúng hai chữ!

Bốc phét!

Cái tên này mà vẫn còn đời trai tân à?! Nực cười hết biết!!! Hoàng cung của hắn ta nuôi cả đống phụ nữ đấy mà còn đòi là trai tân à? Chẳng lẽ trong khái niệm của Mộ Dung Thiên Thu, thì trai tân tức là nói trai được tân trang lại à?!

Nhưng tình trạng của họ bây giờ rốt cuộc là thế nào? Đêm qua… thanh lâu, uống rượu, sau đó...?

Ánh mắt nàng co lại, sát khí dần lan tỏa. Nàng nhìn Mộ Dung Thiên Thu, nói: “Là trùng hợp, hay là mưu kế?”

Đôi mắt xanh lục khẽ nheo lại, ánh mắt nhìn Nam Cung Cẩm lại càng thêm phần hứng thú, dường như không ngờ trong tình huống như thế này, sau khi nàng ngẫm nghĩ hồi lâu lại hỏi một câu như vậy vậy. Hắn ta toét miệng nói: “Trùng hợp!”

Thực sự chỉ là trùng hợp!

Nam Cung Cẩm gật đầu, không phải vì nàng tin tưởng Mộ Dung Thiên Thu đến mức nào, mà vì bản thân hắn ta không thèm nói dối!

“Hoàng thượng, dám hỏi, đêm qua ngài nằm trên hay nằm dưới?” Nam Cung Cẩm nhìn hắn ta như cười như không. Nàng dám khẳng định đêm qua không hề xảy ra chuyện gì cả. Thứ nhất là phản ứng của Mộ Dung Thiên Thu quá bình tĩnh, hoàn toàn không có vẻ gì là đã phát hiện ra nàng là con gái. Thứ hai, đêm qua nàng đến tháng, tên này căn bản không thể ra tay được.

Thấy y bình tĩnh như vậy, Mộ Dung Thiên Thu chỉ nghĩ y đã tin lời mình, bèn nói: “Đương nhiên là trẫm ở trên rồi! Chỗ đó của Yến khanh, đúng thật là… chặt hơn cả phụ nữ!”

Nghe hắn ta nói thế, khóe môi Nam Cung Cẩm khẽ nhếch lên nở nụ cười kỳ quái, chặt hơn cả phụ nữ à?! Không biết nàng là con gái, còn dám lừa nàng nói là đã có chuyện xảy ra. Tên Mộ Dung Thiên Thu này hơi coi thường nàng nhỉ?! Nhưng, nàng lại không thể lột trần câu nói dối của Mộ Dung Thiên Thu, vì cả hai nguyên nhân nàng phân tích kia, đều không thể nói ra được, một khi nói ra, thì chắc chắn sẽ là tội chém đầu.

“Chẳng phải Hoàng thượng là trai tân à? Sao lại biết chỗ đó của thần còn chặt hơn của phụ nữ?” Nàng đổi ý rồi. Cứ để Mộ Dung Thiên Thu nghĩ rằng mình bị lừa còn dễ thừa cơ báo mối thù này hơn.

Nàng vừa dứt lời, trên khuôn mặt tuấn tú vô song của hắn ta thoáng lóe lên vẻ ngại ngùng, hắn khẽ ho khan mấy tiếng, nói: “Trẫm...” Câu đó của hắn ta cũng hơi vội vàng. Lúc đó hắn ta chỉ nghĩ nếu mình là trai tân thì xác suất bắt y chịu trách nhiệm sẽ cao hơn một chút. Nhưng hắn ta lại quên mất một vấn đề, rằng chuyện hắn có phải trai tân hay không chẳng phải đã là chuyện hai năm rõ mười hay sao?

“Thế nên, nếu Hoàng thượng cứ kiên quyết nói rằng mình là trai tân, vậy thì đêm qua, người nằm bên trên, phải là thần rồi!” Muốn báo thù, thì bước đầu tiên đương nhiên là phải để tên Mộ Dung đoạn tụ thừa nhận mình nằm bên dưới!

Thấy Mộ Dung Thiên Thu không nói gì, Nam Cung Cẩm lại bổ sung thêm: “Dù sao cũng chưa từng có ai động chạm gì đến phía sau của Hoàng thượng, thật sự cũng có thể gọi là trai tân đúng không? Hơn nữa, nếu thần mà nằm dưới thì làm sao đêm qua lại không hề có cảm giác đau đớn gì được?”

Giọng điệu của y rất nhẹ nhàng, dịu dàng. Giống như than thở, giống như nghi hoặc, cũng giống như đang thở dài. Nhưng đôi mắt phượng kia, lại như nhìn thấu được tất cả, thấu qua màn sương dày đặc, ngưng tụ lại những mũi tên băng, nhìn thẳng vào bộ mặt thật của tất cả mọi sự việc.

Ngay khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt đó của y, Mộ Dung Thiên Thu cũng hiểu rõ nếu mình vẫn kiên quyết nói rằng mình nằm trên, thì lời nói dối này sẽ bị phá vỡ hoàn toàn. Như vậy tối qua hắn ta nhịn cả đêm cũng chỉ uổng công mà thôi! Hắn ta cắn răng, nói: “Trẫm thừa nhận, là khanh nằm trên. Nhưng Yến khanh, đã đến nước này rồi, khanh vẫn không định chịu trách nhiệm với trẫm sao?”

“Chịu trách nhiệm?” Nam Cung Cẩm nhướng mày nhìn hắn ta như cười như không, sau đó nhấc người dậy khoác áo ngoài cẩn thận. Dưới ánh mắt kỳ quái của Mộ Dung Thiên Thu, nàng đưa tay ra, chậm rãi nâng cằm hắn ta lên, giọng đầy vẻ châm chọc: “Phải xem tâm trạng của ta thế nào đã!”

Dáng vẻ này, thật chẳng khác gì một tên công tử ăn chơi, ăn sạch con gái nhà người ta rồi không chịu nhận trách nhiệm. Thực sự khiến Mộ Dung Thiên Thu phải rửa mắt mà nhìn!

Đôi mắt xanh lục thoáng lóe lên chút vẻ gì đó rất quái, vừa là buồn cười, lại vừa như bất đắc dĩ, thậm chí còn xen thêm chút sủng ái như gần như xa. Hắn túm lấy tay y: “Yến khanh, khanh nói câu này vô tình quá đấy, khanh làm trẫm đau lòng quá!”

Cổ tay nàng xoay khẽ, giải cứu tay mình khỏi tay hắn ta. Nàng chắp tay ra sau lưng, nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng ngạo nghễ, nói với vẻ ngang ngược, ngông cuồng: “Nếu đã bị ông đây ngủ rồi, thì sau này an phận một chút! Tính tình ông đây không tốt lắm đâu. Dù cho ngươi có là Hoàng đế, cũng có thể bị thất sủng đấy nhé!”

Mộ Dung Thiên Thu: “...”

Hắn ta đã từng tưởng tượng hàng ngàn vạn lần rằng nếu hắn và Yến Kinh Hồng đổi một hình thức quan hệ khác, giữa hai người xảy ra chuyện gì gì đó kia rồi, không còn chỉ là nghĩa quân thần nữa, thì tiểu tử này sẽ dùng dáng vẻ thế nào để cư xử với mình?

Y sẽ nịnh nọt hùa theo hắn ta, hay là bợ đỡ cầu hoan? Y sẽ vẫn lạnh lùng như trước đây, hay lại nũng nịu yếu đuối như con chim nhỏ?

Nhưng, đến ngày hôm nay, cái đáp án mà hắn ta chờ đợi mãi mới có, lại là cái đáp án khiến hắn ta trợn trừng mắt, hoàn toàn không thể nói được một lời nào! Hình như hắn ta đã kích thích trọn vẹn cái khí chất ngang ngược từ sâu thẳm trong linh hồn tiểu tử này lên, khiến y biến thành một vị đế vương cao cao tại thượng rồi vậy. Còn hắn ta, một vị Hoàng đế thực sự, thì lúc này lại biến thành bên “thụ” một cách nực cười, chuyện này không hay chút nào!

“Yến khanh, thái độ của khanh thực sự khiến trẫm quá thất vọng!” Hắn ta dựa vào thành giường, hai tay vòng qua sau gáy, trên khuôn mặt tuấn tú nhuốm vẻ ai oán nửa thật nửa giả.

Nam Cung Cẩm nhướng mày: “Vậy Hoàng thượng hy vọng thần có thái độ như thế nào?” Nàng cười mờ ám vô cùng. Nàng cảm thấy là do nàng nhường nhịn quá nên mới khiến tên Mộ Dung đoạn tụ này to gan lớn mật bò lên giường mình. Đối với nàng mà nói, chuyện này là một sai lầm khủng khiếp. Nếu như đêm qua hắn ta không kiềm chế được, thì thế cục ngày hôm nay sẽ thay đổi đến nghiêng trời lệch đất rồi!

Thế nên nàng nghĩ, nàng nhất định phải cho tên này một bài học. Phải để cho hắn ta biết rằng, Yến Kinh Hồng này không dễ chọc vào đâu! Dù có là con mèo ngoan ngoãn đến mấy thì lúc tức giận lên cũng sẽ cào người ta, huống gì nàng là người! Hơn nữa, trước giờ nàng còn chưa từng là một người ngoan ngoãn nghe lời!

Mộ Dung Thiên Thu nheo mắt nhìn y, trong lòng chợt cảm thấy hơi thấp thỏm. Thái độ của Yến Kinh Hồng quá bình tĩnh, cũng quá thản nhiên, nếu như hắn ta không hiểu y, nhìn bộ mặt này của y, có kẽ cũng sẽ cho rằng y đã mong chờ ngày hôm nay lâu lắm rồi.

Lẽ nào tiểu tử này nhìn thấu được là mình chỉ đang bịa chuyện nói lung tung thôi sao? Nhưng làm gì có chuyện đó, rõ ràng tối qua y đã không còn ý thức gì rồi mà?! “Yến khanh, khanh cứ luôn không chịu theo trẫm, nhưng hôm nay lại tỏ thái độ thế này, thực sự khiến trẫm không đoán ra được trong lòng khanh đang nghĩ gì.”

“Hoàng thượng đề cao thần quá thôi! Còn đối với thần mà nói, có ngủ với bao nhiêu chàng trai hay là bao nhiêu cô gái cũng chẳng có gì khác biệt cả. Bớt đi Hoàng thượng cũng chẳng ít, mà thêm Hoàng thượng vào đương nhiên cũng chẳng nhiều. Có điều, thần đối với bất kỳ ai cũng đều nhiệt tình cả, chỉ duy độc có người ở trên giường của thần là lạnh lùng thôi. Bởi vì ấy mà, có được rồi, thì thần sẽ không thương tiếc gì nữa. Sở dĩ thần không đón nhận Hoàng thượng, cũng là vì sợ thần sẽ khiến Hoàng thượng thất vọng thôi.”

Câu này cũng là muốn nói cho Mộ Dung Thiên Thu biết, dù ta có ngủ với ngươi rồi hay là chưa ngủ với ngươi, thì cũng chẳng ảnh hưởng quái gì đến ta cả. Ngược lại, sau khi thực sự ngủ với ngươi rồi, thì ta cũng không cần chịu trách nhiệm gì hết, hơn nữa sau này ta cũng có thể thoải mái, có để ý đến ngươi hay không là việc của ta.

Kết quả như thế này thực sự quá ngoài dự tính của Mộ Dung Thiên Thu, cũng hoàn toàn không phải cái mà hắn ta muốn. Ánh mắt hắn ta nhìn Yến Kinh Hồng lại không khỏi thêm vài phần thăm dò. Hắn ta phát hiện ra dường như trước giờ hắn ta chưa từng nhìn thấu được người này. Dù rằng suốt một năm qua, họ là quân thần, gần như ngày nào cũng gặp nhau, nhưng khoảng cách giữa hai người họ, nhìn thì như chạm tay là tới, thực ra lại xa tận chân trời. Mà những điều này hắn ta cũng có thể bỏ qua được, vì hắn ta vốn cũng không mấy để ý đến mấy vấn đề đó. Nhưng khi nghe chính miệng y vô tình vô nghĩa nói ra thái độ của y đối với bạn tình, thì hắn ta bắt buộc phải nhìn kỹ lại người trước mặt một lần nữa. Xem ra, hắn ta không chỉ không hiểu lắm về y, mà thậm chí… hắn ta còn hoàn toàn chưa hề hiểu về con người đang đứng trước mặt mình đây chút nào cả!

Thế nên ngay lúc này, hắn thậm chí còn không đoán ra được, tiểu tử kia nói mấy lời đó là thật hay là giả nữa.

“Dù là thế này, Hoàng thượng vẫn hy vọng quan hệ của chúng ta như vậy sao?” Nam Cung Cẩm nhìn hắn ta bằng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, không hề giống một thần tử đang nhìn quân vương, cũng không giống nét mặt nên có của một người đàn ông nhìn người có thể vừa xảy ra quan hệ gì đó với mình, mà giống như một kẻ thống trị nhìn con mồi của mình, một con mồi đang ra sức vật lộn vậy.

Y như thế này, cũng khiến Mộ Dung Thiên Thu cảm thấy cực kỳ xa lạ. Nhưng dù vậy, Mộ Dung Thiên Thu vẫn bật cười khẽ, vừa như trêu chọc, lại vừa như chấp nhận số phận: “Yến khanh, đã đến nước này rồi, khanh vẫn còn có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng cơ thể trẫm thì không thể!”

Nghe thấy hắn ta bất tri bất giác nói đến mức lộ liễu thế này, khóe môi Nam Cung Cẩm cũng thầm giật giật vài cái. Quả nhiên, không hổ là người làm Hoàng đế, đến cả nói dối với bịa đặt mà mặt cũng không biến sắc.

“Đã thế này rồi, thần nghĩ hẳn là Hoàng thượng cũng hiểu rõ thái độ của thần! Những người mà thần từng ngủ thì đều là người của thần. Mà trước giờ, thần không thích ở dưới họ, bất luận là trên giường hay trong cuộc sống! Điểm này, hy vọng Hoàng thượng có thể nhớ kỹ!” Nàng nói câu này là để thỏa thuận điều kiện với Mộ Dung Thiên Thu. Hoặc là ngươi coi như ngày hôm nay chưa từng có chuyện gì xảy ra, hoặc là từ nay về sau ngươi hãy ngoan ngoãn mà nghe lời ta.

Mộ Dung Thiên Thu nghe câu đó xong, sắc mặt bỗng có vẻ khó xử, hiển nhiên là cả hai sự lựa chọn đó hắn ta đều không hề muốn. Hắn ta khẽ nheo mắt lại, tia sáng nguy hiểm lóe lên, khuôn mặt tuấn tú lộ ra đường nét cương nghị và tàn độc, mang theo vẻ khát máu khiến người ta không thể xem thường. Mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi, thấm vào đến tận tim phổi!

Giọng nói âm u chậm rãi vang lên: “Yến khanh, hình như khanh đã quên mất thân phận của mình rồi thì phải!”

“Thần không dám quên thân phận của mình! Nhưng nếu Hoàng thượng đã muốn thần tuân thủ lễ quân thần, thì đừng nói mấy câu yêu cầu thần chịu trách nhiệm gì nữa!” Nam Cung Cẩm cũng cương quyết không lùi dù chỉ một bước, không chỉnh chết cái tên đoạn tụ chết tiệt nhà ngươi, thì bà mày không tên là Nam Cung Cẩm!

Hai người nhìn nhau!

Một lúc lâu sau, người đàn ông tuấn tú kia khẽ nở nụ cười, rất lạnh lẽo, nhưng lại mang theo chút hứng thú: “Trẫm lại muốn nhìn xem, trong cuộc sống, Yến khanh muốn đè trẫm xuống dưới như thế nào!”

Hắn ta đồ rằng tiểu tử này cũng không to gan đến mức dám quát nạt sai bảo gì hắn ta, hoặc không coi thân phận Hoàng đế của hắn ta ra gì. Lại thêm sự tò mò trong lòng về sự việc mà hắn ta chưa biết, cùng với sự tò mò vì không biết y sẽ dùng thái độ như thế nào để đối xử với mình, mới khiến hắn ta đồng ý câu nói kia.

Mà đúng là hắn ta cũng không tính sai, tuy Nam Cung Cẩm tức giận muốn bùng phát, nhưng lại không thể coi trời bằng vung, coi thường cả cái mạng nhỏ của mình được. Có điều, nàng vẫn có một cách khác để làm tên đoạn tụ chết tiệt này mất sạch thể diện mà!

Nếu Mộ Dung Thiên Thu biết trong những tháng ngày kế tiếp của hắn ta, hắn ta sẽ phải đối mặt với chuyện gì, thì chắc chắn dù có đánh chết hắn, lúc này hắn cũng sẽ không đùa với Yến Kinh Hồng như thế này!

“Không, Hoàng thượng ạ, thần sẽ không đè ngài, thần sẽ sủng ái ngài, rất sủng ái, thậm chí còn tốt hơn cả đối với Mộ Cẩn Thần!” Nam Cung Cẩm nói với ẩn ý thâm sâu khác.

Người ta gọi là... vô cùng hàm súc!

Câu nói này vốn phải khiến người nghe cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng không hiểu sao mí mắt Mộ Dung Thiên Thu lại giật giật lên mấy cái, trong lòng đột nhiên sinh ra dự cảm không lành. Nhưng chính dự cảm không lành này lại khiến phần tử bạo động trong người hắn ta bùng phát, ý đồ muốn chơi thật vui vẻ thoải mái trò đùa lần này lại càng mạnh mẽ hơn! “Vậy trẫm, sẽ chờ xem thế nào!”

“Hoàng thượng, trời đã không còn sớm nữa, ngài không muốn lên triều sao?” Đúng như lời Yến Kinh Hồng nói, thái độ với hắn ta đã không còn vẻ cung kính như trước kia nữa rồi.

Hắn ta không bận tâm phẩy quạt, đứng dậy sải bước bước ra...

“Chờ chút!” Giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng hắn ta, mang theo vài phần nghi hoặc, vài phần khó xử, “Hoàng thượng, đêm qua thần phá đời trai tân của ngài rồi, mà sao hôm nay ngài đi lại vẫn thoải mái thế?”

Bước chân của vị Hoàng đế nào đó thoáng khựng lại, chợt cảm thấy sau lưng ướt đẫm mồ hôi trộm. Tên tiểu tử này tinh mắt một cách thái quá, chỉ cần mình lộ ra một chút chút sơ hở thôi đã có thể nhanh chóng vạch trần mình rồi. Đôi mắt xanh lục hơi lóe sáng, nghĩ xem nên giải đáp vấn đề này như thế nào.

Nam Cung Cẩm lại bước lên một bước: “Hoàng thượng, thần biết ngài đang cố gắng chịu đựng, làm ra vẻ không sao cả. Để thần đỡ ngài ra ngoài đi!”

Tâm trạng đang u sầu phiền muộn của Mộ Dung Thiên Thu lại biến thành gió thổi mây tan trong chớp mắt. Hắn ta lập tức làm ra vẻ cơ thể mình đang vô cùng yếu ớt, dựa vào người Nam Cung Cẩm. Người bé con này thơm quá đi mất! Có điều, sự cao hứng của hắn ta cũng chỉ kéo dài trong vài giây...

Chỉ vì, hắn ta vừa mới làm ra sắc mặt trắng bệch như Lâm muội muội dựa vào người Yến Kinh Hồng, thì cửa lại bị người ta vội vàng đẩy ra!

Bước vào cửa là ba người Lãnh Vũ Tàn, Mị Văn Dạ, Mạnh Hạo Nhiên. Sáng sớm hôm nay sau khi tỉnh dậy, nhớ lại đêm qua uống rượu say rồi bỏ rơi luôn tên tiểu tử Yến Kinh Hồng kia, cả ba tên đều hốt hoảng, cuống cuồng chạy tới đây nhận lỗi trước giờ lên triều, nhân tiện gọi y cùng lên triều luôn. Trên đường đi, họ vẫn còn xấu xa nghĩ rằng, liệu tên kia bị điểm huyệt ngủ xong thì có bị mấy cô nương nhiệt tình trong thanh lâu kia sàm sỡ gì không! Nhưng khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt, họ đều kinh ngạc đến ngớ người, hoàn toàn kinh ngạc đến ngớ người! Thế kia là...

Họ chỉ thấy Yến Kinh Hồng có vẻ rất thoải mái sảng khoái, ngẩng đầu lên lại tỏa ra khí chất cao quý uy phong. Ngược lại người đang dựa trên vai y kia, sắc mặt lại trắng bệch, dựa vào người Yến Kinh Hồng với vẻ yếu ớt bệnh tật, lúc nhìn thấy mấy người kia, sắc mặt hắn ta thoáng lóe lên chút vẻ hoảng hốt.

Chuyện này… là thế nào? Đêm qua… Hoàng thượng bị đè à?!

Mộ Dung Thiên Thu ho khẽ một tiếng, dáng vẻ yếu ớt lập tức biến mất trong chớp mắt. Hắn ta vội đứng thẳng dậy, tỏ rõ sự ‘trong sạch’ của mình! Đúng là hắn ta thích tiểu tử Yến Kinh Hồng này, mà đúng là nếu thực sự không còn cách nào khác thì cũng tình nguyện bị đè bên dưới thật. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn ta muốn lộ ra tình cảnh… mất mặt thế này trước mặt các thần tử khác!

“Khụ khụ...” Tiếng ho khan của Mạnh Hạo Nhiên lôi hai người kia quay về thực tại. Hai người còn lại nhìn Mộ Dung Thiên Thu một cái rồi đều cúi đầu hành lễ, trên mặt lại lộ ra các kiểu vẻ mặt khiến suy nghĩ của người ta bay bổng, tha hồ tưởng tượng đủ thứ chuyện mờ ám trên đời. Hình như họ đã phát hiện ra bí mật cực cực lớn rồi, nhưng không biết có phải là thật không đây!

Yến Kinh Hồng hiểu ngay ý nghĩ của họ, lại kéo Mộ Dung Thiên Thu về phía mình, nói với vẻ quan tâm: “Đêm qua là đêm đầu tiên của ngươi mà, cơ thể không thoải mái thì đừng cố chịu đựng, cứ dựa vào ta đi!”

“...” Khóe môi Mộ Dung Thiên Thu khe khẽ giật vài cái, hắn ta có thể xác định một trăm phần trăm rằng, chắc chắn tên tiểu tử Yến Kinh Hồng này cố tình nói như vậy! Nhưng, từ góc độ của hắn ta nhìn xuống cạnh mặt y thì chỉ thấy trên mặt y đầy vẻ quan tâm và đau lòng, cứ như thật sự rất lo lắng cho sức khỏe của hắn ta vậy.

Thấy thế trong lòng Mộ Dung Thiên Thu lại thêm rối rắm, nếu đổi lại một hoàn cảnh khác, đổi một phương thức thể hiện khác, Yến Kinh Hồng mà quan tâm hắn ta thế này, thì chắc chắn hắn ta sẽ vô cùng cảm động. Nhưng dưới tình huống này, trừ việc cảm thấy toàn thân đều khó chịu bứt rứt ra, hắn ta cũng chỉ cảm thấy ngượng ngùng, mất mặt mà thôi.

Đám Lãnh Vũ Tàn đều ra sức cắn chặt răng mới có thể kìm nén sự kích động muốn bật cười ầm ĩ xuống!

Quả nhiên Hoàng thượng bị...!

Đêm qua còn là lần đầu tiên của Hoàng thượng nữa!

Ha ha ha!

Ôi trời ơi, quả nhiên sáng sớm chạy đến đây không uổng công chút nào! Thế nhưng bọn họ cũng nhanh chóng cảm nhận được ánh mắt rất khó chịu của Mộ Dung Thiên Thu rơi xuống người họ. Ánh mắt đó, tàn độc giống như con báo săn mồi, xuyên thủng lớp phòng bị của họ, hoặc lại giống như ánh mắt sắc bén của chim ưng, đâm thủng trời cao, toàn thân tỏa ra sát khí và áp lực dày đặc, tàn bạo, âm u!

Thế nên, họ cũng hiểu rõ được một điều, Mộ Dung Thiên Thu đang âm thầm cảnh cáo họ rằng, ra ngoài thì biết điều mà ngậm miệng lại, nếu không, chắc chắn vị Hoàng đế này cũng không ngại lấy đi tính mạng của mấy thần tử biết quá nhiều thứ như bọn họ đâu!

“Đi thôi, còn chắn đường làm gì? Bản quan không muốn trong triều lại có người thầm chửi bản quan không biết trên biết dưới, giày vò Hoàng thượng đến mức hôm nay không thể lên triều được đâu!” Nam Cung Cẩm nghiêm trang nói, mặt lại đầy vẻ lo lắng và thấp thỏm.

Khóe môi Mộ Dung Thiên Thu lại giật lên giật xuống, đột nhiên có cảm giác mất cả chì lẫn chài là thế nào?!

Ra khỏi phòng, từ đằng xa, ánh mắt Nam Cung Cẩm đã nhìn về phía Linh Nhi với vẻ vô cùng bực tức!

Mà lúc nhìn thấy nàng cùng bước ra cùng Mộ Dung Thiên Thu, Linh Nhi cũng kinh hoảng đến mức trợn trừng mắt! Người đàn ông kia lẻn phòng lúc nào thế?! Tình cảnh này là đêm qua hắn ta đã… ở cùng với cô nương ư?! Chuyện này!!! Đêm qua cô nương say rượu, không hề hay biết gì cả, nên chắc chắn cũng không còn ý thức nữa! Mà tất cả mọi chuyện này đều là do sơ suất của cô mà ra! Băng Tâm tỷ bị người đàn ông áo đen kia cướp đi mất, đến giờ vẫn còn chưa quay về, mà mình lại gây ra sai lầm khủng khiếp thế này!!!

Chờ mấy người kia đều rời khỏi Lộ Thủy Tình Duyên rồi, Linh Nhi mới bình tĩnh lại. Cô khe khẽ cắn môi, không biết phải xử lý chuyện này như thế nào, có nên báo cho Hoàng thượng không đây?! Nhưng nếu nói rồi thì...

Mà nếu không nói, Hoàng thượng chậm chạp vài hôm nữa mới quay về, gã đàn ông kia lại lừa mất cả thân lẫn tâm của cô nương, thì to chuyện mất! Thôi thì cứ viết thư dặn luôn Hoàng thượng là mau mau quay về đi vậy!

...

“Bệ hạ, có thư của Linh Nhi!” Diệt cung kính đưa lá thư trong tay mình sang.

Ngón tay thon dài như ngọc đón lấy, mở ra, chỉ vỏn vẹn mấy chữ như khắc lên tấm giấy trắng muốt: “Hoàng thượng, mau quay về.”

Hắn nhướng mắt, trầm tư suy nghĩ.

Hiện giờ hắn chỉ vừa mới ra khỏi địa phận Tây Võ, đi đi về về, dù có ngày đêm không nghỉ thì chỉ tính riêng hành trình thôi cũng phải mất đến sáu ngày trời rồi, chưa tính đến chuyện quay về phải xử lý chuyện của phủ Tề Quốc công nữa. Với sự thông minh nhanh nhạy của Linh Nhi, thì không thể nào cô ấy không biết điều này.

Nhưng cô ấy lại gửi một lá thư như vậy là có ý gì?!

Ý là...!

Đôi ngươi màu ánh trăng thoáng lóe lên tia sáng lạnh, một tia sáng chói lọi phát ra trong vùng băng tuyết mịt mờ khiến người ta sợ đến vỡ mật! Ánh sáng ấy, thậm chí còn chói mắt, còn xoáy sâu hơn cả ánh mặt trời gay gắt!

Hắn đứng bật dậy, suy nghĩ đầu tiên là phải mau chóng quay lại Tây Võ. Nhưng… chỉ mới đi được nửa bước, hắn lại chợt nhớ tới lời dặn của nàng...

“Bất luận thế nào, nhất định phải bảo vệ được cả nhà cậu ta.”

Hắn có thể không bận tâm đến chuyện có thể trung thần của hắn sẽ phải bỏ mạng, hắn cũng có thể không bận tâm đến chuyện sẽ có người khác ngồi lên ngai vàng của hắn… Nhưng lại không thể nào bỏ qua lời hứa của mình dành cho nàng, tuyệt đối không thể nào quên đi câu mà hắn đã nói trước khi đi…

Hãy tin ta.

Gió nổi lên, thổi bay tấm áo choàng trên người, khiến nó phất phơ như sóng nước, giống hệt tâm trạng hỗn loạn của chủ nhân nó lúc này. Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh mở ra, sải bước đến trước con ngựa trắng của mình, tung người lên ngựa như một tia hào quang ngưng tụ của mặt trời lúc bình minh. Giọng nói thanh thanh lạnh lẽo còn lãnh đạm hơn băng tuyết khắp trời vang lên: “Trong vòng nửa ngày, nhanh chóng quay về Nam Nhạc!”

Nói xong, hắn quất roi ngựa phi đi.

Hoa tuyết trắng muốt bay lên thành muôn vàn đống tuyết sau lưng ngựa của hắn, tốc độ như kiếm, khí thế như xà!

Đám thuộc hạ vẫn đứng nguyên ở vị trí cũ, thoáng ngẩn ra chưa kịp định thần lại được! Bệ hạ điên rồi sao? Từ đây về đến kinh thành Nam Nhạc cũng phải mất ít nhất hai ngày, mà giờ ngài lại nói… nửa ngày ư?!

Nhưng không có ai hoài nghi lời nói của Hoàng thượng! Cũng không có ai ngốc nghếch đến mức cho rằng Hoàng thượng sẽ không làm được!

Họ đều tung người lên ngựa, phóng như bay theo bóng người trước mắt đang hòa lẫn vào băng tuyết sơn thủy trắng muốt nhưng lại rõ nét đến lạ thường kia. Nửa ngày, kinh thành Nam Nhạc.

Họ nhất định phải làm được!

...

Trên triều, Mộ Dung Thiên Thu ngồi trên ngai vàng cao cao, đôi mắt xanh lục lóe lên tia sáng âm u nhìn chúng thần bên dưới, còn Nam Cung Cẩm lại cứ nhìn chằm chằm hắn ta không dời mắt với vẻ mặt đầy xấu xa.

Lúc trước đều là Mộ Dung Thiên Thu mang ánh mắt trêu chọc đầy mờ ám, nhưng hôm nay lại đổi thành đối phương nhìn mình với ánh mắt trêu ghẹo, mờ ám đó. Sự trái ngược quá khác biệt đó khiến trong lòng Mộ Dung Thiên Thu dâng lên một cảm xúc rất khó gọi tên, kỳ quái đến độ khiến hắn ta như ngồi trên đống lửa! Vừa là thích thú, lại cũng vừa bi ai, chính hắn ta cũng không phân định rõ được, chỉ cảm thấy rất lạ lẫm thôi!

Thực sự rất khó tả!

Y như một tên ác bá ngấp nghé con gái nhà người ta từ rất lâu rồi, bỗng có một ngày, lật thuyền trong mương, bị cô gái kia ngấp nghé ngược lại vậy! Nhưng, nếu xét chuyện này theo nguyên tắc ban đầu, thì chẳng phải chính mình mới là người chiến thắng sao? Để cho tiểu tử này cho rằng mình chạm vào y, sau đó sẽ ngoan ngoãn hơn nhiều chứ. Nhưng sao từ ánh mắt của y, thì một vị quân vương một nước như mình lại chớp mắt biến thành nàng dâu nhỏ thế kia? Còn tên tiểu tử Yến Kinh Hồng đó lại vừa khéo biến thành phu quân của mình là thế nào? Chuyện này quá kỳ quái!

Chúng thần phía dưới đang bẩm báo về động tĩnh bên phía Bình Nguyên Hầu, nhưng lúc này Mộ Dung Thiên Thu lại ngẩn ra nhìn Nam Cung Cẩm, trầm tư không nói gì.

Lão Thái phó lên tiếng: “Hoàng thượng, không biết ngài thấy thế nào ạ?”

Nhưng người nào đó vẫn đắm chìm trong sự bất an nhấp nhổm, toàn thân khó chịu và buồn bực của mình.

Lão Thái phó nhíu mày, lại lên tiếng nhắc: “Hoàng thượng?”

Giọng nói bất giác cao lên vài phần, khiến Mộ Dung Thiên Thu giật mình bừng tỉnh. Hắn ta quay đầu nhìn lão Thái phó, nói: “Trẫm không nghe rõ!”

Câu này cũng có nghĩa là: Ngươi nói lại lần nữa đi!

Đây chính là thế mạnh của người làm Hoàng đế đấy! Dù trong lòng lão Thái phó có bất mãn bao nhiêu thì cũng chỉ có thể nuốt xuống, lại bẩm báo một lần nữa: “Bình Nguyên Hầu đã giương cao cờ khởi nghĩa, lấy danh nghĩa trừ kẻ gian bên cạnh đế vương, muốn Hoàng thượng diệt trừ đại gian thần Thừa tướng Yến Kinh Hồng, không biết Hoàng thượng định xử lý việc này thế nào ạ?”

Ánh mắt Mộ Dung Thiên Thu lạnh đi, hắn ta cũng không ngờ lão già Bình Nguyên Hầu kia lại đặt điều kiện như vậy! Không sai, đây chính là điều kiện! Ý của lão ta là, lão có thể bỏ qua chuyện mình gài bẫy lão một phen, nhưng lão nhất định phải diệt trừ kẻ đã đưa ra ý kiến hại mình kia! Mũi kiếm của lão, đương nhiên sẽ phải chĩa về phía Yến Kinh Hồng!

Mộ Dung Thiên Thu còn chưa nói gì, những đại thần khác đã đều lên tiếng hùa theo: “Hoàng thượng, chuyện này vốn là do Thừa tướng dấy lên, hy sinh một mình Thừa tướng lại đổi được thiên hạ thái bình, khiến hàng ngàn hàng vạn bách tính tránh được ngọn lửa chiến tranh. Vụ trao đổi này tính thế nào cũng có lợi! Thần tin rằng Thừa tướng đại nhân đại nhân đại nghĩa, hẳn cũng sẽ sẵn lòng hy sinh vì Tây Võ chúng ta thôi!” Câu này là do Lý Nghiễn nói ra!

Mà Yến Kinh Hồng, lại chẳng hề lo lắng chút nào. Không phải vì nàng tin chắc rằng mình rất có trọng lượng trong lòng Mộ Dung Thiên Thu, mà vì Lý Nghiễn hoàn toàn không hiểu gì về Mộ Dung Thiên Thu cả! Với tính cách của Mộ Dung Thiên Thu, nếu người xung quanh càng ngăn cản, hắn ta sẽ càng muốn làm ngược lại, khiến đối phương phải thần phục dưới chân mình! Hơn nữa, lời của Lý Nghiễn cũng nói thẳng đến trọng điểm...

Hoàng thượng, ngài mau giao Yến Kinh Hồng ra đi, giao y ra rồi chúng ta sẽ không cần đánh nhau nữa!

Tên ngốc này hoàn toàn không biết mấy năm nay Mộ Dung Thiên Thu thèm đánh trận đến sắp phát điên lên rồi, khó khăn lắm mới có một cơ hội như thế này, làm sao hắn ta có thể bỏ qua được chứ?

“Không phải bản quan không sẵn lòng hy sinh vì Tổ quốc, có điều, ý của Lý đại nhân là, chỉ vì một Bình Nguyên Hầu cỏn con đó uy hiếp Hoàng thượng, mà Hoàng thượng cũng phải sợ đến mức giao bản quan ra sao? Vậy chờ sau khi giao bản quan ra rồi, Bình Nguyên Hầu lại đòi đại thần khác nữa, thì có phải Hoàng thượng cũng phải giao bằng hết ra cho lão giết không? Thậm chí nếu lão đòi Hoàng phi, có phải Hoàng thượng cũng phải giao ra không?” Yến Kinh Hồng quay đầu hỏi vặn lại.

Lý Nghiễn sững người, không ngờ y lại nghĩ đến lỗ hổng này. Nhưng hắn ta cũng nhanh chóng phản ứng lại: “Thừa tướng đại nhân, bản quan rất hiểu Bình Nguyên Hầu, chắc chắn lão không phải loại người như vậy!”

“Sao Lý đại nhân lại hiểu rõ về Bình Nguyên Hầu như thế? Lẽ nào quan hệ giữa hai người rất thân thiết sao?” Y cố làm ra vẻ kinh ngạc nói.

“Ta… hạ quan, thần... Hoàng thượng, thần tuyệt đối không có quan hệ mật thiết gì với Bình Nguyên Hầu cả. Đây chỉ toàn là do Thừa tướng đại nhân bôi nhọ thần mà thôi. Hoàng thượng, ngài phải tin thần!” Giờ thì Lý Nghiễn cũng chẳng thể nào để tâm được là có giao Yến Kinh Hồng ra hay không nữa. Hắn ta phải bảo vệ được cái mạng nhỏ của mình đã rồi tính sau.

Mộ Dung Thiên Thu nghe vậy cũng không vội lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta một lúc lâu, tỏa ra khí thế của bậc quân vương vô cùng áp lực của mình. Nhìn đến khi khiến Lý Nghiễn ướt đẫm mồ hôi lạnh rồi, giọng nói âm u của hắn ta mới vang lên: “Viện Hàn Lâm là nơi lo liệu việc học hành nghiên cứu, tu sửa văn thư, sau này Lý ái khanh nên ra sức làm nhiều việc phù hợp với thân phận của mình đi thì hơn!”

Câu nói này thể hiện trọn vẹn sự tức giận đối với Lý Nghiễn! Người trong viện Hàn Lâm cũng đều là đại thần của quốc gia, ai nói là họ chỉ có thể lo liệu việc học hành nghiên cứu, không thể tham gia vào quốc gia đại sự chứ? Nhưng Hoàng thượng đã nói đến thế rồi, còn ai dám phản bác nữa?

“Vi thần cẩn tuân sự dạy bảo của Hoàng thượng!” Lý Nghiễn cúi đầu nói, sau đó ngoan ngoãn đứng sang một bên, ngậm miệng lại.

Mộ Dung Thiên Thu lãnh đạm quét mắt nhìn đám người bên dưới, giọng nói tàn độc lạnh lẽo vang lên: “Yến khanh nói rất có lý! Chỉ là một Bình Nguyên Hầu nhỏ bé mà còn ảo tưởng đòi thỏa thuận điều kiện với trẫm, thật đúng là chẳng ra sao cả! Truyền lệnh cho Vương Tử Dịch, nếu không bảo vệ được Ngọc Môn quan, thì hắn cũng không cần phải quay về nữa!”

“Vâng!” Đại thần truyền lệnh nhận lệnh, nhanh chóng rời khỏi Hoàng cung.

“Chư vị ái khanh, còn chuyện gì khác nữa không?” Đôi mắt xanh lục quét qua xung quanh.

Mọi người đều cúi đầu: “Chúng thần không còn việc gì nữa!”

“Bãi triều!” Giọng nói the thé của thái giám nội thị vang lên.

Các đại thần cùng lui ra ngoài, chỉ còn mình Yến Kinh Hồng vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn Mộ Dung Thiên Thu vừa bước từ trên long ỷ xuống, cao giọng nói: “Hoàng thượng, hoa cúc của ngài vẫn còn đau sao?”

Thời gian dường như lắng đọng lại, tất cả các đại thần đều chỉ nhìn thấy cái chân đang nhấc lên của mình ấy, dường như đang khựng lại trong không trung, còn quên cả rơi xuống đất!

Vừa rồi… họ nghe nhầm sao?

Một vạch đen chảy dài sau gáy Mộ Dung Thiên Thu, nhìn đám đại thần trước cửa như đang bị đóng băng lại kia, lên tiếng tẩy sạch vết nhơ cho mình: “Yến khanh, hoa cúc của mùa thu năm nay tàn cả rồi, làm sao đau cho được? Khanh đang đùa đấy à?”

Ồ! Thì ra là như thế! Hoa cúc này không phải hoa cúc kia!

Đám đại thần yên tâm đặt chân xuống, lại nhấc chân còn lại lên, nhưng vẫn chưa kịp đặt chân xuống, giọng nói mang theo ba phần buồn cười, lại thêm ba phần sủng ái, ba phần trêu chọc cùng một phần ung dung của Yến Kinh Hồng lại vang lên: “À, đúng là ta nhầm rồi. Không phải hoa cúc, mà là hoa… hậu môn!”

“Rầm!” Có vài đại thần trượt chân ngã ngay ngoài cửa!

“Vèo!” Rất nhiều đại thần ôm mặt chạy biến đi!

Còn lại ở đây, chỉ đều là những tiếng hít sâu và tiếng nuốt nước bọt! Hoàng thượng và Yến Kinh Hồng...

Hơn nữa Hoàng thượng còn bị đè ư?!

Nhìn phản ứng của đám đại thần kia, Mộ Dung Thiên Thu chợt cảm thấy cả một đời oai hùng của mình, bị mất sạch ngay khoảnh khắc này rồi! Ánh mắt hắn ta nhìn Yến Kinh Hồng cũng bất giác thêm vài phần dò xét, chẳng lẽ tiểu tử này cố ý sao? Cố ý để mình mất sạch cả thanh danh ư?!

Nhưng Yến Kinh Hồng lại vẫn thản nhiên nhìn hắn ta, khóe môi nhếch lên mỉm cười, trong mắt chất chứa tình cảm như thật như giả, rất nhạt nhưng cũng rất nồng nàn, mà ngay cả như Mộ Dung Thiên Thu, cũng bị mê hoặc bởi ánh mắt đó của y. Hắn ta thản nhiên cười một tiếng, thanh danh thì có là gì chứ, e rằng thanh danh của hắn ta đã hỏng hẳn ngay từ lần đầu tiên hắn ta trêu chọc bé con này rồi, chứ đâu có cần chờ đến ngày hôm nay!

Chỉ cần chơi vui thôi mà!

“Hết đau rồi, nhưng Yến khanh này, sau này khanh cũng nên dịu dàng một chút, dù sao đêm qua cũng là lần đầu tiên của trẫm!” Giọng nói âm u vang lên, đôi mắt xanh lục như vì sao lóe sáng trong màn đêm, tỏa ra sắc xuân, giẫm nát những trái tim nhiệt huyết trong phòng!

Đương nhiên, những trái tim nhiệt huyết ấy đều là trái tim yêu nước của chúng đại thần kia! Trong lòng lão Thái phó vô cùng bi ai, lão day day ngực mình, lảo đảo bước đi từng bước một...

Thái phó đi rồi, đám lão thần kia cũng đều ôm mặt, cố gắng kìm nén sự kích động muốn vỡ òa thành nước mắt, rồi chạy theo lão!

Đảng Bảo Hoàng khóc không ra nước mắt, ôm trái tim vỡ nát của mình rời khỏi hoàng cung.

Đảng Cách Tân thì thầm cảm thán trong lòng, ánh mắt nhìn Yến Kinh Hồng cũng vừa sùng bái lại vừa tràn ngập vẻ tự hào! Cuối cùng Thừa tướng đại nhân cũng vùng dậy thành công rồi! Hoàng thượng mà cũng có lúc bị đè xuống dưới kìa! Đám bọn họ cũng cảm thấy nở mày nở mặt theo. Vì thế, bọn họ đều ra về với vẻ vô cùng đắc ý!

Chỉ riêng mình Lãnh Tử Hàn là nhìn hai người họ với vẻ mặt như cười như không. Một lúc lâu sau, khóe môi hắn ta khẽ cong lên nụ cười tà rồi bỏ đi...

Nụ cười đó, mang theo vẻ hứng thú, lại thoáng có vẻ gì đó rất khó hiểu!

Chờ tất cả mọi người đi hết rồi, Mộ Dung Thiên Thu mới bổ nhào lên người Nam Cung Cẩm như cái mai rùa: “Yến khanh, thật ra phía sau của trẫm cực kỳ khó chịu!” Mũi hắn ta khe khẽ thở vào cổ nàng, mặt đầy vẻ tủi thân, trong lòng lại thầm cười vô cùng gian tà.

Nhưng hắn nào đâu biết, Nam Cung Cẩm lại gian tà hơn hắn gấp cả trăm nghìn lần!

“Vậy Hoàng thượng cảm thấy thần nên làm thế nào bây giờ?” Nhìn tên đoạn tụ chết tiệt đang giả ngây giả ngốc trước mặt mình, Nam Cung Cẩm rất bình thản hỏi.

“Yến khanh, khanh thấy nên thế nào?” Hắn ngước mắt nhìn y, trong mắt chợt lóe lên những tia sáng nguy hiểm, giọng nói cũng trầm xuống vài phần, giống như một bình rượu ngon vừa được mở nắp, tỏa ra sự hấp dẫn đến chí mạng vậy, “Khanh làm đau trẫm, lẽ nào không cần xoa dịu trẫm chút sao?”

“Mỹ nhân à, tối qua chính ngài bò lên giường ta mà?” Nam Cung Cẩm khẽ nheo đôi mắt phượng, trong mắt như chứa đựng vẻ trêu chọc, nhưng Mộ Dung Thiên Thu lại không nhìn thấy sự lạnh lùng ẩn dưới vẻ trêu chọc đó.

Mộ Dung Thiên Thu lại càng áp sát thêm chút nữa, nói: “Yến khanh, khanh nói thế là oan cho trẫm rồi, tại trẫm thấy khanh nằm trên giường, mới tốt bụng đắp chăn giúp khanh, nhưng khanh lại kéo luôn trẫm lên giường đấy chứ! Ban đầu trẫm cũng đâu có cam lòng nằm dưới đâu, nhưng Yến khanh mạnh mẽ quá, lại đè trẫm đến mức không động đậy nổi...” Nói tới đây, giọng nói của hắn lại thêm vài phần tủi thân nữa.

Nội thị giám ở cách đó không xa cúi thấp đầu xuống, không thể xem tiếp được nữa, sự bi thương trong lòng đã chảy dài thành sông, vài lần muốn chạy trốn khỏi nơi này rồi! Tiên hoàng à, nô tài phụ sự trông đợi của ngài rồi!

Nghe hắn nói vậy, Nam Cung Cẩm chợt nảy ra một ý, nghĩ ra cách hay để trừng trị tên đoạn tụ chết tiệt này rồi! Chẳng phải hắn thích bị toét hoa cúc sao? Hôm nay bà sẽ thỏa mãn ngươi!!!

Nghĩ vậy, nàng tiến lại gần một bước, nói với vẻ mờ ám: “Hoàng thượng, thần vẫn còn muốn!”

Câu nói này vừa vang lên, ánh mắt Mộ Dung Thiên Thu thoáng sững lại, trong mắt lóe lên vẻ không thể tin nổi, xen thêm một chút khó xử, một chút bối rối. Y… vẫn muốn sao?! Hay do mình hiểu sai ý của y?! Nhưng lẽ nào Mộ Dung Thiên Thu hắn đây thực sự phải nằm dưới thân một gã đàn ông khác sao?

“Nếu Hoàng thượng không muốn, thì thôi vậy!” Y nói với vẻ vô cùng thoải mái, dường như thực sự không coi chuyện đó ra gì vậy.

Nhưng Mộ Dung Thiên Thu lại chợt bật cười, nói: “Dù sao lần đầu tiên cũng dành cho Yến khanh rồi, thêm một lần nữa cũng có sao đâu?” Nếu thực sự có thể giành được bé con này, thì ai ở bên trên cũng đâu có gì quan trọng?

Nam Cung Cẩm nhướng mày cười tà: “Vậy Hoàng thượng này, trong hoàng cung có nơi nào thích hợp cho chuyện tiêu dao khoái lạc này không?”

“Đương nhiên là có.” Mộ Dung Thiên Thu bật cười, quàng long bào màu đen thêu hoa văn chìm lên, rồi quay người đi trước.

Nam Cung Cẩm cũng mỉm cười đi theo sau hắn ta. Tên đoạn tụ chết tiệt, không được cho phép mà đã dám bò lên giường bà, còn dám bịa đặt nói lung tung để lừa bà, không trừng trị ngươi một chút, thì có khi ngươi không biết thế nào là trời cao đất dày!

Đến điện Cam Lộ, Mộ Dung Thiên Thu bèn nằm lên giường, nhìn Yến Kinh Hồng ở cách đó không xa: “Yến khanh à, đến đi!”

Điện Cam Lộ là nơi phi tử đón nhận ân sủng, hôm nay chính Mộ Dung Thiên Thu lại nằm chờ ân sủng, đột nhiên trong lòng hắn ta cũng cảm thấy hơi quái quái! Nhưng hắn ta thực sự rất muốn nếm thử mùi vị của bé con này, hơn nữa, bé con này sợ đau, nên mình đành phải chịu thiệt thòi chút thôi.

Yến Kinh Hồng vẫn treo nụ cười tà trên môi, chậm rãi cởi thắt lưng của mình, mà sắc mặt rất thô bỉ, lại dâm đãng kia cũng đã khiến Mộ Dung Thiên Thu chợt nảy sinh chút cảm giác lo sợ một cách thành công, đột nhiên hơi hối hận vì đã nhận lời bé con này! Nhưng… bỏ trốn khi lâm trận cũng không phải phong cách của hắn ta!

Yến Kinh Hồng bước từng bước đến bên giường, nét mặt lại càng si mê hơn: “Hoàng thượng, thật ra dung mạo của ngài cũng chẳng kém gì Mộ Cẩn Thần!”

Nghe câu này, tâm trạng của hắn ta tốt hẳn lên! Sự hoài nghi và e ngại trong lòng cũng chợt bị thổi bay đi không còn một manh giáp nào, hắn đặt hai tay sau đầu, nói với vẻ rất tự tin: “Trẫm cũng là mỹ nam có tiếng trong thiên hạ mà!”

“Hoàng thượng, dáng vẻ tự tin này của ngài, thực sự rất quyến rũ!” Nam Cung Cẩm vẫn tiếp tục nói mấy câu buồn nôn đó, ánh mắt lại bay về phía đĩa hoa quả ở cách đó không xa. Vẻ mặt đó của nàng khiến Mộ Dung Thiên Thu cảm thấy vô cùng rợn người.

“Hoàng thượng, ngài không quay người lại đi à?” Nàng khẽ nhíu mày, dường như hơi khó xử.

Quay người lại ư? Mộ Dung Thiên Thu hỏi lại: “Vì sao phải quay người lại?”

“Ngài không quay người lại, thì làm sao thần...” Nói rồi y nhướng mày lên như rất khó mở lời.

Mộ Dung Thiên Thu chợt cảm thấy mặt mình hơi nóng bừng lên, nhìn Yến Kinh Hồng đứng bên cạnh giường đã cởi cả áo khoác ra rồi, lại nhìn cánh cửa ở cách đó không xa, trong lòng chợt dâng lên cảm giác muốn tông cửa chạy trốn!

Thấy hắn ta vẫn không động đậy, Nam Cung Cẩm cố làm ra vẻ tiếc nuối: “Ài… xem ra, Hoàng thượng vẫn không tình nguyện! Vậy thì thôi đi, thần về trước đây!”

“Ai bảo thế!” Mộ Dung Thiên Thu cứng đầu phản bác, sau đó quay người lại, quay lưng mình về phía Yến Kinh Hồng, cố gắng đè ép cảm giác kỳ quặc trong lòng mình xuống, “Chẳng qua là nhất thời trẫm chưa kịp hiểu thôi mà!”

Sau khi bò sấp lên, trong lòng hắn ta lại chợt thấy nghi hoặc! Không đúng, nếu muốn làm chuyện gì gì đó, thì trước hết phải cởi quần áo ra chứ nhỉ? Quay lưng luôn lại thế này, thì không cần cả bước dạo đầu à?

Tai hắn hơi động đậy, lắng nghe âm thanh sau lưng mình, Yến Kinh Hồng đang làm gì vậy? Hắn ta đang định quay đầu, lại nghe thấy giọng nói lo lắng của Yến Kinh Hồng vang lên: “Hoàng thượng này, ngài nghĩ lát nữa mà thần ra ra vào vào hoa cúc của ngài, thì liệu có mang cả mấy thứ thực vật chưa tiêu hóa hết hay cả phân và nước tiểu chưa đi hết của ngài ra theo không?”

Nghe câu này, Mộ Dung Thiên Thu bỗng thấy dạ dày của mình đau nhấc người, vừa buồn nôn, lại cũng vừa muốn bùng phát hết ngọn lửa giận ngập trời của mình ra. Hắn ta đang định quay lại trừng trị tên tiểu tử thối Yến Kinh Hồng đã quên hết cả vai vế này đi, thì lại chợt thấy nửa người dưới của mình mát lạnh, quần đã bị người ta kéo xuống rồi!

Thế nên, trong cái đầu vốn luôn thông minh tuyệt đỉnh của vị Hoàng đế Tây Võ cao quý này, chợt trống rỗng trong một thoáng giây! Cũng quên luôn cả chuyện muốn quay lại dạy cho tên tiểu tử Yến Kinh Hồng một bài học rồi!

Giọng nói xa xăm của Yến Kinh Hồng lại truyền tới từ sau lưng hắn ta: “Có điều, thần nghĩ chắc sẽ không đâu nhỉ, Hoàng thượng là người cao quý như vậy, làm sao có thể xuất hiện tình trạng như vậy được?! Hoàng thượng, ngài chuẩn bị xong chưa?”

Tim Mộ Dung Thiên Thu thót cả lên, cảm nhận được thứ gì đó băng băng lạnh lạnh chạm vào mông mình, trong lòng vô cùng phức tạp, cũng cực kỳ muốn chạy trốn, nhưng hắn ta cũng lại bất giác có chút mong chờ. Có điều, tiểu tử này không cần dạo đầu, mà cứ vào thẳng như thế liệu có đau không?

“Hoàng thượng không nói gì, thần coi như ngài đồng ý rồi nhé!” Tay nàng ấn mạnh một cái!

“Ui!” Gân xanh trên trán Mộ Dung Thiên Thu nổi lên bần bật, sắc mặt cũng đỏ ửng lên, quả nhiên… đúng là rất rất đau!!!

Nhìn quả chuối cắm vào giữa mông người nào đó, trên mặt Nam Cung Cẩm lộ ra nụ cười đắc ý! Tên đoạn tụ chết tiệt, dám đùa cợt bà à, để xem bà có chơi chết ngươi không!

“Được rồi, chuyện tiếp theo thì Hoàng thượng tự xử lý đi nhé!” Nói xong nàng xuống giường, mặc áo khoác của mình vào.

Thấy y mặc áo sắp xong rồi mà cảm giác ở nửa người dưới của mình vẫn chân thực như vậy, Mộ Dung Thiên Thu chợt cảm thấy nghi hoặc!

Hắn đưa tay sờ ra phía sau, vừa kéo một cái, cảm giác thốn đến tận óc ập tới. Ánh mắt hắn ta sững lại, sau đó… một quả chuối tiêu cực to lẳng lặng nằm trên tay mình...