Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Chương 119: Mùi vị của hạnh phúc




Cha mẹ của cô bé vội chạy tới, một ôm lấy cô bé, một vội vàng hỏi thăm tình hình của cô "Cô gái, cô làm sao vậy, cám ơn cô đã cứu con gái tôi, cô có bị thương không? !"

"Không có, không có." Hạ Hải Dụ kiên cường nói, cô không có bị thương, chỉ là đau một chút thôi.

"Cô gái, chúng tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra một chút nhé!"

"Không cần, tôi không sao ." Hạ Hải Dụ nhẹ nhàng động cánh tay của mình, ừ, hình như còn chút tri giác.

Ngẩng đầu lên, hướng đôi vợ chồng người Mỹ nói, "Tôi không có bị thương, anh chị không cần quá khách khí, chăm sóc thật tốt cho cô bé đi, gặp lại!"

Phất phất cánh tay vẫn còn có chút đau đớn, nhưng mà cô cảm thấy vui vẻ vì đã cứu được cô bé.

Cắn răng, hướng khu trái cây đi tới.

Đi vài bước, không nhịn được lại quay đầu nhìn một gia đình hạnh phúc kia, trong lòng rất hâm mộ.

Lúc nào thì cô mới có thể cùng người nhà đi dạo siêu thị đây, Hải Tinh rốt cuộc còn cần bao lâu nữa mới có thể hoàn toàn hồi phục ra bệnh viện đây?

Nhìn tấm ảnh gia đình trong ví tiền, khóe mắt hơi ươn ướt.

Trên đường trở về, Hạ Hải Dụ ngồi ở vị trí gần cửa sổ lên của xe buýt, ánh mắt có chút mê mang nhìn ngoài cửa sổ, tiếng huyên náo chung quanh dường như tách biệt với cô, cô chìm vào thế giới của riêng mình.

Điện thoại di động chợt tít tít vang lên, làm Hạ Hải Dụ đang ngớ ngẩn liền lấy lại được phản ứng .

"Hải Dụ. . . . . ." thanh âm của Bạch Hạo xuyên thấu qua loa, nhàn nhạt truyền đến, phiêu đãng trong lòng cô.

Hạ Hải Dụ không khỏi, cảm thấy một chút xíu khẩn trương, cố gắng trấn định trả lời một tiếng, "Hạo Nhiên. . . . . . Anh lên máy bay rồi sao?"

"Còn năm phút đồng hồ, anh đại khái khoảng sáu giờ sau đến."

"Ừ. . . . . . Vậy em chờ anh." Chờ một người, là một chuyện rất hạnh phúc đi!

Xe buýt quẹo cua, lập tức lắc lư, Hạ Hải Dụ vội vàng đưa tay ra vịn, nhưng cánh tay lại chợt đau, sơ ý một chút, điện thoại di động liền văng ra ngoài, "Pằng" thanh âm một vật rơi trên mặt đất.

Hạ Hải Dụ sợ hết hồn, vội vàng xoay người lại nhặt, hy vọng rớt không bị bể!

Vừa nhặt lên nhìn, màn hình vẫn sáng, thấp thỏm trong lòng hạ xuống, cũng may, hoàn hảo.

Đầu kia truyền đến thanh âm lo lắng của Bạch Hạo Nhiên "Hải dụ. . . . . . Hải dụ. . . . . . em còn nghe không. . . . . . em làm sao vậy. . . . . . Nói chuyện đi. . . . . ."

Từng câu quan tâm, từ bên tai của cô, truyền vào đáy lòng.

Hình như trong khoảnh khắc này, toàn thế giới đều dừng lại, chỉ còn lại có sự quan tâm của anh.

"Hải Dụ. . . . . . Em rốt cuộc có ở đó hay không. . . . . ."

Cuối cùng thần trí cô trở lại bình thường trả lời anh, thanh âm lộ ra một chút khàn khàn, "Ở đây. . . . . . em ở đây. . . . . ."

Điện thoại đầu kia, anh thở phào nhẹ nhõm, trầm mặc một chút, mới lại mở miệng, "Hải Dụ, chuyện gì vừa xảy ra?"

"Em. . . . . . Điện thoại di động rơi xuống mặt đất . . . . ." Hạ Hải Dụ giấu đi lời nói, không muốn nói chuyện cánh tay đau của mình.

"Vậy còn vấn đề gì khác không? !"

Cô lắc đầu, "Không có, chẳng qua là sợ hết hồn, sợ máy bị rớt bể !"

Bạch Hạo Nhiên không nhịn được thở dài, "Hải Dụ a, chỉ cần em không có việc gì là tốt, điện thoại di động thôi mà, hư cũng không sao, không phải còn anh sao, anh giúp em mua cái mới . . ."

Lòng hạ Hải Dụ trở nên ấm áp, sau khi nói tạm biệt, nghe một ít thanh âm tít tít của điện thoại, cảm nhận được cảm giác hạnh phúc.

Hạnh phúc không phải là nghe nhiều lời ngon tiếng ngọt, mà là khi mình gặp chuyện không may có người nói với mình : không có chuyện gì, có mình đây.

◎◎◎

Căn hộ của Đường Húc Nghiêu, không còn yên tĩnh của thường ngày nữa.

Triệu Chỉ Tịch đang quấy rầy "Đường Húc Nghiêu, gần trưa rồi, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm có được hay không? !"

"Anh không đói bụng, em tự đi đi." Đường Húc Nghiêu trên đùi để máy tính sách tay, đang tra tài liệu, lúc nói chuyện mắt cũng không nhìn một cái.

Triệu Chỉ Tịch híp lại mắt, làm bộ dáng đáng thương, "em sống ở Mỹ không quen, nếu đi lạc thì làm sao? !"

"Vậy anh giúp em gọi đồ ăn ở ngoài." Anh hoàn toàn không một chút chú ý.

"Đồ ăn ở ngoài? !" Triệu Chỉ Tịch thiếu chút tức hộc máu, "Anh thật quá đáng, em ngàn dặm xa xôi tới thăm anh, anh lại để cho em ăn đồ ăn mua ở ngoài? !"

Đường Húc Nghiêu hừ một tiếng, "Anh cho em ăn vậy là tốt rồi, ăn xong buổi chiều ngoan ngoãn trở về Úc cho anh!"

"Em không! Không! Em không!" Triệu Chỉ Tịch kêu la, mới đến đây được một lúc, anh lại đuổi cô đi, đừng hòng!

Đường Húc Nghiêu lạnh lùng nói, "Anh đã giúp em đặt vé máy bay rồi, phải đi”

"Đường Húc Nghiêu, anh thật là xấu xa!"

"Cám ơn đã khen ngợi." Anh vẫn như cũ không có ngẩng đầu, mắt chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình laptop.

Triệu Chỉ Tịch đột nhiên cảm thấy chút không đúng mà, anh nhìn cái gì nghêm túc như vậy? !

Đi tới, liếc cái websites đang mở, mặt lập tức kinh ngạc, "Ốc sên? !"

Đường Húc Nghiêu mím môi không nói, không sai, anh chính xác là đang xem tài liệu về ốc sên.

Ngày hôm qua anh nghĩ cả một buổi tối, đều không nghĩ ra, Hạ Hải Dụ nói chuyện về ốc sên ngày xưa là ý gì, cô đem mình so sánh ốc sên, vậy là có ý nghĩa gì…?

Cô là sợ bị thương tổn, cho nên bộ dạng mới giống như ốc sên, trước tiên tự tạo cái vỏ để bảo vệ bản thân?

Thật ra thì cô không kiên cường như bề ngoài, chính xác mà nói thì cô là rất người nhát gan ấy chứ? !

"Này, Đường Húc Nghiêu, anh đang suy nghĩ gì thế? !" Tiếng gào của Triệu Chỉ Tịch lại vang lên.

Lần này Đường Húc Nghiêu rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn về phía Triệu Chỉ Tịch, hỏi ngược lại, "Bây giờ chỉ còn lại không đến 2 giờ để ăn cơm trưa, em muốn lãng phí thời gian ở đây? ! Em cũng biết là thức ăn trên máy bay rất khó ăn chứ?

"Anh. . . . . ." Triệu Chỉ Tịch nghiến răng, tay chống nạnh, cố ý chống đối anh, hét lên "Em muốn ăn ốc sên. ốc sên Pháp! Bây giờ anh cùng em đi ăn thì em sẽ ngoan ngoãn lên máy bay, nếu không em sẽ không đi!"

Ăn ốc sên? !

Ánh mắt Đường Húc Nghiêu lập tức lạnh xuống.

Tuy anh biết ốc sên Pháp một món ăn nổi tiếng, nhưng giờ khắc này, anh lại có một suy nghĩ kích động là muốn bóp chết Triệu Chỉ Tịch? !

Hạ Hải Dụ tự đem mình so sánh loại động vật nhỏ đáng thương ấy nhưng Triệu Chỉ Tịch lại. . . . . . Người với người sao lại chênh lệch lớn như vậy? !

Cảm thấy lửa giận trong mình ngày càng cao, Đường Húc Nghiêu chợt đứng lên, đi sang cửa sổ bên cạnh, vô ý thoáng nhìn qua, lập tức lại thấy dưới lầu có một bóng dáng quen thuộc.

Hả? !

Cánh tay của cô bị sao vậy? !