Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Chương 129: Quần bơi của anh ta




Hạ Hải Dụ xấu hổ nghiến răng nghiến lợi, quả nhiên là tên lưu manh mới có thể làm được chuyện thế này!

San Francisco có nhiều nơi vui chơi như vậy, cố tình đi đến bãi tắm ven biển?

Hừ, anh ta cố ý muốn nhìn mỹ nữ mặc bikini đi!

Có chết cô cũng không muốn đi!

Vân Tiểu Tiểu nước mắt lưng tròng ở bên cạnh, làm ra dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của một chú chó nhỏ bị lưu lạc, "Hải Dụ. . . . . . đi cùng mình đi mà . . . . . xin cậu đấy. . . . . ngay cả đồ bơi mình cũng mua rồi, cậu cũng đi mua đi!"

". . . . . ." Hạ Hải Dụ bỗng có ý nghĩ muốn ngất.

Thấy cô không lên tiếng, Vân Tiểu Tiểu nhất thời nheo mắt cười, "Hắc hắc, cậu không nói, mình coi là cậu đã đáp ứng ! Không được đổi ý! Nói lời không giữ lấy lời cậu sẽ là chó nhỏ!"

Nói xong, Vân Tiểu Tiểu vui mừng chạy đi, miệng còn ngâm nga hát.

Hạ Hải Dụ bất đắc dĩ trở về phòng làm việc, một đám người bát quái mê trai cũng đang nghị luận ầm ĩ.

"Ôi, hôm nay sau khi tan tầm tôi muốn đi mua bikini á..., nhất định phải mua kiểu mới nhất, khiến hai mắt của Đường tổng giám đốc phải tỏa sáng mới được!"

"Tôi muốn người gầy hơn một chút, ừ, từ buổi trưa hôm nay bắt đầu không ăn cơm nữa!"

"Tôi muốn đi SPA!"

Một ngon lửa vô danh lan tỏa khắp người Hạ Hải Dụ, điện thoại di động “ong ong” chấn động, là tin nhắn của Đường Húc Nghiêu—— sau khi tan việc chúng ta cùng đi mua đồ tắm.

Cái gì, muốn điên à!

Anh ta cho là mình là ai a, muốn cô đi, cô sẽ phải đi sao?

Gia tăng lực, hận không thể bóp vỡ điện thoại di động được, cố nén tức giận gửi tin nhắn trả lại —— tôi không đi, tôi đã mua!

Nhìn bốn chữ "đã gửi thành công", nghĩ thầm, anh ta không còn cớ gì để tiếp tục nữa đi!

Không ngờ ——

Đường Húc Nghiêu lại tiếp tục —— là anh muốn mua, em đi theo anh!

Hả, anh ta làm việc của anh ta, sao lại bắt cô đi theo làm đầy tớ chứ!

Hạ Hải Dụ hận không thể gọi điện để mắng chửi anh ta, nhấn số của anh định gọi lại xóa đi lập đi lập lại vài lần nhưng cuối cùng lại để điện thoại vào trong túi, mặc kệ anh ta!

Qua một phút, điện thoại di động cũng không có động tĩnh gì nữa, khóe miệng của cô hơi hơi cong lên, hừ, hết hi vọng thôi!

Ong ong. . . . . . Ong ong. . . . . .

Mặt Hạ Hải Dụ đột nhiên biến sắc, cau mày nhìn tin nhắn mới nhận được —— còn không đáp ứng, sau khi tan việc anh sẽ đến học viện chờ em ở cửa, rồi hô to lên “anh yêu em”, một trăm lần!"

◎◎◎

Tại một cửa hàng chuyên bán trang phục dành cho bơi lội của những nhãn hiệu nổi tiếng.

Một đường đi tới, mặt Hạ Hải Dụ lúc đen lại lúc xanh, rồi tái mét, lại nữa chuyển hồng. . .

Trời ơi, những thứ chỉ có ít vải khêu gợi cợt nhả kia là đồ để mặc khi bơi sao? Chỉ có một cảm giác là gợi tình.

Đồ của con gái, được may từ vải lụa mỏng manh, buộc vòng quanh, nửa kín nửa hở, không khỏi nhớ đến lời nói lúc trước của Tiểu Tiểu, cũng đã giúp cô mua rồi, trời ơi, ngộ nhỡ đồ Tiểu Tiểu mua cũng là loại này, cô thà chết dưới biển Thái Bình Dương luôn!

Mặt, bắt đầu nóng cháy.

Theo bản năng, dời mắt đi, lại nhìn sang quầy chuyên bán đồ cho nam giới.

Quần bơi cho nam giới chỉ sử dụng có chút vải, càng làm cho đầu cô bốc khói trong nháy mắt, hai chân chợt lui về sau, lại bị cánh tay dài của Đường Húc Nghiêu lập tức kéo trở lại.

Cô bán hàng nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, liền mỉm cười đi tới chào hỏi, "Tiên sinh, tiểu thư, ở chỗ chúng tôi có cả đồ dành cho tình nhân. . . . ."

"Không cần!" Hạ Hải Dụ quả quyết cắt đứt lời giới thiệu của cô bán hàng, sau đó bước cách xa Đường Húc Nghiêu một khoảng, giải thích, "Tôi không mua, là người này mua!"

Cô bán hàng trừng mắt nhìn cô, nhìn về phía Đường Húc Nghiêu, trong đôi mắt lập tức toát ra màu hồng yêu thương, "Tiên sinh, dáng người ngài rất đẹp, chắc chắn mặc kiểu gì cũng đẹp mắt, chỉ cần xem cá nhân ngài thích gì thôi!"

Đường Húc Nghiêu cong môi, lộ ra nụ cười mê người, "Tôi thích hay không không quan trọng, cứ nghe theo cô ấy là được!"

Hạ Hải Dụ thiếu chút nữa giậm chân, quan hệ gì với cô chứ, cô bị ép nên bắt buộc phải đi!

Cô bán hàng nhìn hai người, quả quyết người quyết định chọn lựa là người phụ nữ!

"Tiểu thư, bạn trai cô nói vậy thì để cô làm chủ tất cả, cô hãy tới chọn đi! Giúp bạn trai chọn quần bơi cũng là một cách để biểu hiện của sự thân mật!"

Mặt Hạ Hải Dụ đỏ lên, "Anh ta, anh ta không phải là bạn trai của tôi!"

Đường Húc Nghiêu thấy cô phủ nhận, mắt lập tức híp lại, không có ý tốt ôm vai cô, "Tôi là chồng của cô ấy."

Nghe được những lời này, trái tim của cô bán hàng lập tức bùm một tiếng, bể tan tành a!

"À. . . . . ra là vậy, thật xấu hổ, tôi không biết hai vị đã kết hôn rồi. . . . . . Vậy cứ để vị phu nhân này chọn đồ giúp chồng mình. . . . . . Hãy đi theo tôi. . . . . ."

Cô bán hàng dẫn Hạ Hải Dụ đi về phía quầy bày bán những sản phẩm mới.

Hạ Hải Dụ hung hăng trừng mắt Đường Húc Nghiêu, "Vô sỉ!"

Đường Húc Nghiêu từ chối cho ý kiến, giương lên một nụ cười đắc ý, tiện tay kéo một cái ghế ngồi xuống, hai chân gác lên nhau, hoàn toàn giao nhiệm vụ chọn quần bơi cho Hạ Hải Dụ.

Hạ Hải Dụ hận đến nghiến răng nghiến lợi, đang muốn nổi giận, cô bán hàng bỗng nhiên quay đầu lại, gọi "Phu nhân. . . . . ."

Phu nhân?

Cách xưng hô này thật chói tai!

Hạ Hải Dụ cố nén sự ngượng ngùng mà đi theo.

Ở khu bán sản phẩm mới, cô bán hàng nhiệt tình giới thiệu, cũng cố ý nhỏ giọng, lời nói mang theo giọng điệu ái muội, "Phu nhân, cái quần bơi này được may nhiều lớp … cô cũng biết đó là bộ phận tương đối đặc thù, lúc ở dưới nước, nước sẽ đánh thẳng vào thân thể, sẽ tạo nên lực cản, … quần bơi kiểu này được thiết kế căn cứ vào chức năng sinh lý đặc biệt. . . . . người đàn ông mặc vào, không lỏng không chặt. . . . . . ‘ cái đó ’ sẽ rất thoải mái!"

Mặt Hạ Hải Dụ nóng đến mức có thể luộc chín trứng gà!

"Phu nhân, cô cảm thấy cái này thế nào?"

"Ừ ừ, lấy cái này đi!" Hạ Hải Dụ vội vàng gật đầu, còn phải xem xét nó nữa sao, nhanh mua cho xong đi là tốt lắm rồi!

Hai mắt cô bán hàng lập tức tỏa sáng, quá tuyệt vời, không phải phí công tốn sức khua môi múa mép đã bán được hàng!

"Phu nhân, cô muốn lấy số bao nhiêu?"

"Số đo?" Hạ Hải Dụ kinh ngạc, quay đầu lại nhìn nhìn Đường Húc Nghiêu, vừa cao vừa gầy, "Lấy số nhỏ đi!"

Cô bán hàng nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, kéo Hạ Hải Dụ đến một góc, "Phu nhân, cô xem số nhỏ tựa hồ không phù hợp với tiên sinh thì phải! Của ngài ấy . . . . . ‘ cái đó ’ sẽ không nhỏ như vậy chứ?"

Cái đó?

Cô bán hàng nhìn vẻ mặt mờ mịt của Hạ Hải Dụ, bất cứ giá nào cũng phải giải thích một cách triệt để, "Phu nhân. . . .‘ cái đó ’ của tiên sinh lớn bao nhiêu ... "