Tứ Bề Thọ Địch

Chương 3




Tới chiều ngày hôm sau Tần Sở Ca mới tỉnh lại, đương nhiên, đêm qua Để Luật Dương hưởng thụ xong đã rời đi luôn, trên chiếc giường hỗn độn chỉ còn lại mình y cuộn tròn người vào.

Tần Sở Ca lẳng lặng nằm trên giường, nhìn cái bóng trắng của trần nhà, không biết nên làm thế nào. Y nhớ hết tất cả, tuy rằng ngày hôm qua y mơ mơ màng màng, nhưng khi tỉnh lại, tất cả kí ức đều ùn ùn đua nhau xuất hiện trong đầu y.

Y nhớ rõ chính mình đã phóng đãng như thế nào trằn trọc dưới thân người kia, nhớ rõ ánh mắt khinh thường của người kia cùng với động tác không hề dịu dàng, y còn nhớ cả cái tên kia, Phàm Ức.

Tần Sở Ca cuối cùng cũng hiểu y vì sao có dáng vẻ như vậy nằm ở nơi này, mẹ nó, thì ra là bởi vì y rất giống người tên Phàm Ức kia.

Tần Sở Ca thử cử động lại phát hiện gốc đùi y tím bầm, mắt cá chân cũng lưu lại thanh ngân, trên người y lại vẫn sạch sẽ, bởi Để Luật Dương khinh thường không vỗ về chơi đùa.

Phía sau vừa động liền có thứ gì đó ồ ạt chảy ra, nong nóng, thậm chí y còn có thể ngửi được mùi rỉ sắt nồng đậm. Tần Sở Ca thầm chửi một tiếng, y biết đó là máu.

Loại này đau đớn như thể xa lạ mà quen thuộc này, nhắm mắt lại, Tần Sở Ca thậm chí có thể lập tức nhớ tới một tháng địa ngục ở đồn cảnh sát kia, nếu không phải sau đó có vài nam kĩ bị bắt, giúp y phân tán tinh lực của đám người nọ, thì tới tám phần y sẽ trực tiếp đi gặp diêm vương ở cảnh cục đó.

Tần Sở Ca choáng váng từ trên giường bò dậy, túm lấy sang đan bọc vào người, men theo bờ tường cố gắng nhích về hướng phòng tắm. Y vừa đi vừa mắng những từ ” biến thái”, “ tên cuồng sắc ”, “ đồng tính luyến ái chết tiệt ”. Y cũng chỉ có thể nói cho sướng miệng vậy thôi, mắt vừa nhìn thấy cánh cửa phòng tắm, cửa phòng ngủ lại đột nhiên bị mở ra, dọa Tần Sở Ca sợ cứng người, cứ như thế ngã khuỵu xuống mặt đất.

Ngũ Nhai cau mày nhìn Tần Sở Ca thê thảm nằm bò trên sàn, không vừa ý kéo y lên, mở cửa phòng tắm, hung hăng ném Tần Sở Ca vào bồn tắm còn chưa có nước, rồi mới mở vòi nước xối nước ấm vào.

Khăn mặt cùng dụng cụ tắm rửa đều đặt trên cái giá bên cạnh bồn tắm, Ngũ Nhai lạnh giọng nói: ” Tắm xong thì xuống lầu, chủ tịch có chuyện muốn nói với mày. “

Tần Sở Ca run cầm cập nép mình trong bồn tắm, thẳng đến khi Ngũ Nhai đi rồi y mới ngẩng đầu mắng một câu “ Chó săn ”, sau đó mới phát hiện, y tới bây giờ còn chưa biết tên của kẻ biến thái đã biến y thành như vậy là gì!

Nước ấm ngấm vào miệng vết thương ở phía sau, Tần Sở Ca nhăn mặt dùng đầu ngón tay thử sờ vào nơi đó, cả ngón tay toàn bộ đều là vết máu màu đỏ thẫm, y vội vàng lắc tay, chán ghét chà xát đầu ngón tay.

Thẳng đến khi mặt nước cũng xuất hiện sắc đỏ nhợt nhạt, Tần Sở Ca mới cảm thấy y đã được tẩy rửa. Kì thực Tần Sở Ca có hơi sợ tắm, dù sao trong mười lần cũng có tám, chín lần y bị cưỡng gian hay luân gian đều là ở phòng tắm công cộng trong đồn cảnh sát. Dòng nước chảy mạnh, vách tường chớp động, ngôn ngữ thô tục, cự vật xấu xí của đàn ông liên tục trừu cắm ở phía sau và trong miệng y.

Tần Sở Ca nhắm mắt lại, rùng mình một cái, tự nhắc nhở chính mình quên chuyện đó đi, khoảng thời gian y đó đã qua rồi, lần này coi như bị chó cắn, không bị mất vài ngón tay cũng xem như đã may mắn lắm rồi … Tần Sở Ca có khả năng biến những điều trong lòng từ trắng biến thành đen, sau đó liền cảm thấy yên tâm —- Chúng ta thường gọi hành động này là tự lừa dối chính mình.

Tuy rằng phía sau còn rớm máu, nhưng vệ sĩ cao lớn kia hoàn toàn không cho y bất cứ thuốc trị thương nào, Tần Sở Ca đành phải cố nghiến răng bò từ bồn tắm dậy, run rẩy dùng khăn tắm lau khô chính mình, mặc lại chiếc áo tắm bằng tơ lụa trắng mịn vào, sau đó vịn theo vách tường chầm chậm ra ngoài.

Hôm nay là cuối tuần, Để Luật Dương không cần đến công ty, đó là lý do tại sao hiện tại hắn đang mặc một bộ quần áo ở nhà vừa tinh xảo, vừa thoải mái, ngồi trong phòng khách, vừa uống cà phê Lam Sơn hơi đắng, vừa xem tạp chí tài chính hôm nay.

Thời điểm Tần Sở Ca xuống đến bậc thang cuối cùng, thể lực của y đã không chống đỡ nổi nữa, chân y mềm nhũn từ trên lầu lăn xuống, phát ra tiếng vang thật lớn. Để Luật Dương cau mày đặt tờ báo xuống liền nhìn thấy Tần Sở Ca đang cực kì đáng thương xoa đầu, có vẻ muốn từ trên mặt đất bò dậy.

Tần Sở Ca xoa đầu, cảm thấy nhất định là y bị ngã đến mức đầu óc chấn động rồi, không sao mặt đất lại quay cuồng như thế?

Để Luật Dương cúi người, tự mình ôm Tần Sở Ca từ chân cầu thang tới ghế sô pha trong phòng khách, nhíu mày nhìn dáng vẻ tựa như thất thần của Tần Sở Ca, khẽ cười một tiếng.

Tần Sở Ca cắn răng cố chịu, đỡ lấy mông mình – Kì thực ngồi ở đây đúng là chẳng khác gì ngồi trên bàn ủi, sau đó y dùng ánh mắt căm hận nhưng lại hoàn toàn không dám lộ ra hết liếc nhìn Để Luật Dương: “ Ông anh … Tôi biết tôi sai rồi … Đây cũng coi như đã trừng phạt tôi rồi … Có thể thả tôi đi … ” Giọng nói của y khàn khàn giống như giọng nói của nhân vật Poluo. (1)

“ Tôi cho cậu ba lựa chọn. Thứ nhất, tôi đưa cậu đến đồn cảnh sát, chúng ta không ai nợ ai, thanh toán sòng phẳng. Thứ hai, tôi cho cậu tiền, cậu làm bạn giường của tôi, tới khi tôi chán thì cậu có thể đi. Thứ ba … Tôi cho cậu một công việc ở công ty của tôi, có tiền lương, rất nhàn rỗi, nhưng cậu không được chủ động từ chức. Cậu … Chọn cái nào? ” Lần đầu tiên Tần Sở Ca thấy Để Luật Dương nói nhiều như vậy, hắn nhàn nhạt hỏi.

Tần Sở Ca không phải kẻ ngốc, tuy lựa chọn thứ ba nghe có vẻ tốt nhất, nhưng chắc gì bên trong đã không có bẫy chờ y mắc câu.

Nhưng cũng chẳng còn cách nào, lựa chọn thứ nhất y tuyệt đối sẽ không chọn, lựa chọn thứ hai nếu y chọn làm nam kĩ cho người đàn ông này thì có khác gì lựa chọn thứ nhất đâu? Y tuy là kẻ trộm, nhưng kẻ trộm không phải cũng có tôn nghiêm của kẻ trộm sao?

Khẽ cắn môi, cho dù có bẫy cũng chẳng còn cách nào, ai bảo y không may, vừa trộm liền dính ngay vào một đại oan gia như thế này, ” Tôi chọn … Lựa chọn thứ ba. “

Khóe miệng của Để Luật Dương khẽ nhếch, ” Vậy được, hôm nay cậu cứ nghỉ ngơi trước, có yêu cầu gì có thể kêu người hầu, ngày mai tôi và cậu bắt đầu cùng nhau đi làm. “

Tần Sở Ca vâng dạ đáp ứng, thầm mắng chính mình vô tích sự. Ai bảo mệnh y tiện, chỉ có thể cúi đầu chứ.

” Đúng rồi, tôi tên là Để Luật Dương. ” Để Luật Dương thản nhiên nói, đứng dậy rời khỏi phòng khách trước.

Tần Sở Ca lại hì hục bò về căn phòng ngủ lúc trước kia, bên trong đã được thu dọn sạch sẽ, thay ga trải giường mới, thậm chí tới cả bụi trên ngăn tủ cũng được quét dọn sạch bong. Tần Sở Ca đã chẳng còn sức để ý tới những chuyện này nữa, y lại chui vào phòng tắm, phát hiện không chỉ có quần lót mà ngay cả trên áo tắm cũng dính vết máu.

Lúc này cửa phòng tắm lại mở ra, Tần Sở Ca hét lên một tiếng dùng áo tắm che thân thể của mình lại, sau đó mới phát hiện thì ra là vệ sĩ cao lớn nọ.

Ngũ Nhai làm như không thấy gì, vứt một tuýp thuốc mỡ tới trước mặt Tần Sở Ca, ” Chủ tịch bảo tôi đưa cho cậu, tự mình bôi đi. Buổi tối bảy giờ rưỡi dùng cơm, cậu có thể ở trên lầu ăn một mình, tôi cũng đề nghị cậu nên làm như vậy. Đầu giường có điện thoại, muốn ăn cơm thì gọi cho phòng bếp. Buổi sáng ngày mai tám giờ rời giường, cùng chủ tịch đi làm. Quần áo của cậu đã được treo trong tủ, muốn thay thì tự mình làm. Đã rõ chưa? ” Vẫn là khẩu khí lạnh lùng lại không kiên nhẫn kia.

” Biết … Biết rồi … ” Tần Sở Ca nhận lấy thuốc mỡ, cơ hồ dùng khẩu khí tiễn khách để ứng phó.

Ngũ Nhai cũng nhanh chóng rời đi tựa như sợ bị dính phải vi khuẩn vậy. Tần Sở Ca biết anh ta coi thường y.

Quên đi, cuộc đời này làm gì có ai không coi thường y đâu.

Ở đây Tần Sở Ca được ăn bữa cơm ngon nhất, được mặc bộ quần áo đẹp nhất từ khi y sinh ra, được ngủ trên chiếc giường mềm mại nhất cho tới lúc này, và mơ một giấc mơ hỗn loạn nhất.

Trong mơ y bị tóm tới đồn cảnh sát. Lần đó y thật sự chẳng làm gì hết, ai bảo y không cẩn thận chọc phải địa bàn của anh hai kia, bị người ta hãm hại đưa vào đồn cảnh sát.

Y tuy rằng không phải phạm tội về kinh tế, nhưng y chẳng qua cũng chỉ là kẻ trộm cắp nhỏ vì cuộc sống, hoàn toàn không có võ công, lại thêm dung mạo trời sinh, y tự nhiên trở thành mục tiêu của đám đàn ông cấm dục đã lâu không được nếm thức ăn mặn trong tù.

Y sợ nhất là khi đêm vừa tới, lúc nhóm cảnh ngục quay về phòng trực ban ngủ, những người đàn ông đã theo dõi y cả một ngày sẽ lần lượt tìm tới, xé rách quần áo của y, y mà phản kháng liền bị đánh cho thê thảm, thậm chí còn bị đánh gãy xương sườn.

Những thân thể ghê tởm ở trên người y không chỉ có một người, mà là một đám người, phía sau bị hung ác xé rách, bị ngón tay dùng sức thống vào, miệng cũng bị đao thịt tanh hôi nhồi kín, cảm giác ghê tởm cơ hồ phủ trùm lên y.

Tóc của y bị kẻ khác túm chặt, không ngừng kéo đầu của y về phía trước, họng cũng tràn ngập vị máu tanh. Người ở phía sau đã bắt đầu thao lộng, va chạm mạnh mẽ, miệng không ngừng phun ra những lời nói *** tục, còn có người khác kéo lấy tay của y bắt y bộ lộng dục vọng đã cương cứng nổi đầy gân xanh.

Y nhắm mắt lại, tự nhủ với mình đó chẳng qua chỉ là một giấc mộng … Tỉnh mộng rồi y sẽ không sao cả.

Đau đớn phía sau gần như khiến y tan vỡ, phân y thành hai người, một người lạnh lùng, thờ ơ đứng bên canh quan sát cuộc luân bạo dơ bẩn này, một người ngốc nghếch, mặc cho nước chảy bèo trôi.

Cuối cùng, chất lỏng ghê tởm kia cũng bắn vào trong miệng y, y ho khan nhưng không được phép nhổ ra, bị ép phải nuốt xuống, sau đó lại có một người khác thay thế, tách miệng của y ra tiếp tục trừu cắm …

Tần Sở Ca giật mình bừng tỉnh, cảm giác ghê tởm kia khiến y ghé vào bên giường không ngừng nôn khan, đau đớn phía sau không ngừng kêu gào thể hiện sự tồn tại của nó.

Cảm giác buồn nôn mà không nôn được này lại càng khiến y cảm thấy khó chịu, Tần Sở Ca hít sâu, mồ hôi lạnh vương đầy trán. Y tùy tiện dùng tay lau, nhìn đồng hồ điện tử ở đầu giường —- Mới chỉ hơn năm giờ sáng.

Y vẫn còn gần ba tiếng nữa để ngủ … Nhưng y lại chẳng thể ngủ nổi, vừa nhắm mắt vào y lại nằm mơ thấy đoạn ác mộng phủ đầy bụi kia.

Nếu không phải do hành vi của Để Luật Dương, cơn ác mộng này chắc chắn đã bị Tần Sở Ca chôn kĩ ở nơi sâu nhất trong kí ức.

Tần Sở Ca cho rằng y từ trước tới nay vẫn luôn là con gián đánh mãi không chết, nên y nhanh chóng ngừng tự thương hại chính mình, bắt đầu bò dậy, lấy tuýp thuốc mỡ kia ra, xoay người tự mình bôi thuốc, bằng không y hôm nay chắc chắn sẽ không thể đi làm cùng tên Để gì đó kia.

(1)Poluo: tên một nhân vật hoạt hình