Tứ Bề Thọ Địch

Chương 52




Các cụ ông, cụ bà trong phòng khám đều bị bác sĩ Tiểu Tô của họ dọa, chàng trai kia rất tốt, bình thường đều dịu dàng, nhã nhặn, tươi cười với bệnh nhân, không biết hôm nay làm sao lại giống như phát cuồng, chạy từ trên lầu xuống, ngay cả áo khoác cũng chả thèm thay, cứ thế mặc luôn áo blu chạy ra ngoài, lại quên luôn bên ngoài đang phủ đầy băng tuyết, vừa bước một bước liền ngã lăn quay ra đất. Vài cụ ông, cụ bà còn thực lo lắng, nâng cánh tay vẫn đang truyền nước của mình muốn ra ngoài xem sao, có một cụ bà còn lớn giọng hỏi: “ Bác sĩ Tô, anh đi làm cái gì thế? Vội vã tới như vậy? ”

Tô Dạ Kiều phủi phủi quần áo, nhanh chóng từ mặt đất bò dậy, tiếng trả lời bị gió tuyết bên ngoài khiến cho rời rạc, nhưng các cụ ông, cụ bà ở trong phòng vẫn nghe thấy rõ ràng, thậm chí còn nở nụ cười chúc mừng.

“ Vợ của tôi —— Sắp sinh rồi —-! ”

Cả đường đi Tô Dạ Kiều gần như không ngừng té ngã chạy về nhà, lúc cánh tay tê cóng rút chìa khóa ra còn không ngừng run rẩy, khó khăn lắm mới mở được cửa phòng, “ Sở Ca? Sở Ca … ” Tô Dạ Kiều vừa liếc thấy thấy Tần Sở Ca đang quỳ rạp trên mặt đất, thì lo lắng vội vã, vứt chìa khóa đi tới bên cạnh Tần Sở Ca, nửa dìu Tần Sở Ca đang đau đớn rên rỉ dậy, “ Sở Ca … Anh về rồi, không có việc gì rồi … Hít sâu … Hít sâu … ”

Tần Sở Ca hé mắt, nắm lấy cánh tay lạnh băng của Tô Dạ Kiều, lại dường như cảm nhận được sự ấm áp không thể hiểu nổi, cố gắng hít thở theo sự hướng dẫn của Tô Dạ Kiều, nhưng cơn đau kịch liệt từ bụng khiến y hít thở cũng cảm thấy đau đớn. “ Đau quá … Dạ Kiều … ” Lòng bàn tay của Tần Sở Ca nhớp nháp đầy mồ hôi lạnh, một tiếng toác giống như tiếng xé rách đau đớn truyền tới, khiến y gần như không thể nhìn rõ những lo lắng của Tô Dạ Kiều.

Đầu óc của Tô Dạ Kiều hoàn toàn rối loạn, tất cả những kiến thức về sinh nở đã chuẩn bị kĩ lưỡng giống như những đám mây, trôi qua trôi lại trong đầu của anh, không thể nắm bắt được.

“ Dấu hiệu trở dạ … Tử cung thấp xuống … Tử cung tới đâu … Tử cung co rút không theo quy tắc … ” Tô Dạ Kiều kìm không được thấp giọng chửi mắng chính mình, Tần Sở Ca mang thai là một câu đố chưa có lời giải, những triệu chứng xảy ra trên phụ nữ hoàn toàn không thể áp dụng lên thân thể y.

“ Chất nhày màu hồng … Nước ối … ” Trong đầu Tô Dạ Kiều còn đang nhớ tới bốn dấu hiệu khi trở dạ, tiếp đó lại cực kì cẩn thận bế Tần Sở Ca lên giường, cởi quần của y ra, phát hiện hậu huyệt bình thường vẫn luôn nhắm chặt lại chầm chậm tràn ra thể dịch trong suốt —– Thứ chết tiệt kia không phải là nước ối, nước ối là màu vàng nhạt!

Tiếng rên rỉ của Tần Sở Ca càng lúc càng lớn, chân cũng bất giác run rẩy, Tô Dạ Kiều lúng túng xoa bóp bắp chân bị chuột rút cho y, không ngừng dùng lời nói cổ vũ, an ủi Tần Sở Ca, sau khi chân của Tần Sở Ca đã hết co rút, lại nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng của Tần Sở Ca —– Đó là một cảm giác không thể diễn tả nổi, đứa trẻ bên dưới làn da tựa như đang vùng vẫy, di chuyển, muốn giãy khỏi trói buộc của “ cơ thể mẹ ”, tiến vào nhân thế.

Thể dịch từ hậu huyệt chảy ra càng ngày càng nhiều, anh thậm chí có thể thấy rõ theo từng tiếng rên rỉ không ngừng trầm xuống của Tần Sở Ca, huyệt khẩu kia trương mở ngày một lớn. Tô Dạ Kiều thử vươn tay chạm vào trong đó, phát hiện nơi đó nới lỏng, có thể dễ dàng cho vài ngón tay vào —– Nhưng Tô Dạ Kiều biết như vậy vẫn chưa đủ, đầu của đứa trẻ thế nào cũng phải to như nắm tay của anh, nơi đó căn bản không phải là nơi để sinh em bé.

Tô Dạ Kiều cố gắng thở sâu, bình ổn lại cái đầu không ngừng ồn ĩ của mình, chạy tới tủ thuốc bên cạnh, lấy thuốc tiêu độc cần dùng, tỉ mỉ rửa sạch thân thể cho Tần Sở Ca.

“ Dạ Kiều … Đau quá … Em không muốn sinh nữa … Dạ Kiều … ” Tần Sở Ca đột nhiên đau đớn bật khóc, muốn bắt lấy Tô Dạ Kiều. Y luôn không hề biết sinh em bé sẽ đau đớn tới như vậy, trước đây y cho rằng sẽ chỉ đau một chút rồi hết, không nghĩ tới giằng co lâu tới vậy rồi mà chẳng hề có một chút dấu hiệu sắp sinh.

Tô Dạ Kiều nghe tiếng khóc của Tần Sở Ca cũng cảm thấy xót xa, anh nâng người, hôn lên đỉnh đầu tràn ngập mồ hôi lạnh của Tần Sở Ca, “ Sở Ca … Kiên cường chút … Em bé sắp chui ra rồi, cố kiên trì thêm chút nữa … Nào, nghe lời anh, hít sâu, sau đó dùng sức rặn xuống … rặn xuống … ” Tô Dạ Kiều phát hiện Tần Sở Ca khóc tới mức không thở nổi, hô hấp hoàn toàn rối loạn, cũng hoàn toàn chẳng thể dùng sức nổi nữa.

Tình trạng sắp sinh của Tần Sở Ca thực không giống phụ nữ, không có bất kì dấu hiệu gì, thực quá đột ngột, mà anh lại không phải là bác sĩ sản phụ khoa, dưới tình huống này thật không biết rốt cuộc phải làm như thế nào mới khiến Tần Sở Ca bình tĩnh lại, nghe theo sự chỉ đạo của anh.

“ Đau … Dạ Kiều … Dạ Kiều … Không sinh nữa được không … Đau quá … ” Tần Sở Ca khóc đến mức nói không thành tiếng, gần như cào xước cả da tay của Tô Dạ Kiều. Tô Dạ Kiều dùng tay vuốt lên ngực Tần Sở Ca, “ Hít sâu, giống như vừa rồi … Sở Ca, nhất định phải tiếp tục kiên trì! Nhiều tháng như vậy rồi lẽ nào em muốn bỏ cuộc trong những phút cuối cùng? Lẽ nào em không muốn đứa trẻ này? … Cố lên … Hít vào, dùng sức thở ra, lấy sức, dùng sức từ trong bụng … ”

“ Em không dùng sức được … ” Tần Sở Ca giống như được vớt từ nước lên, cánh tay nắm lấy Tô Dạ Kiều cũng dần buông lơi, cổ họng vì khóc mà trở nên khàn khàn. Tô Dạ Kiều nhanh chóng bưng một chén nước tới, cầm khăn ẩm lau lên đôi môi nứt nẻ của Tần Sở Ca, tiếp đó lại lấy một chiếc bình phun sương, phun lên mặt của Tần Sở Ca, tránh cho y bị mất nước.

Tiếp tục vật lộn hơn thật lâu, Tần Sở Ca cũng ngất đi một lần, Tô Dạ Kiều lúc này mới nghĩ ra phải tiêm cho Tần Sở Ca một mũi đường và nước muối. Tần Sở Ca lại tiếp tục bị đau đớn mà tỉnh lại, muốn kêu lên cổ họng lại bỏng rát, chỉ có thể không ngừng rên rỉ. Tô Dạ Kiều càng thêm hoảng loạn, thời gian dài thêm chút nữa anh lại sợ đứa bé bị nghẹt thở, nhưng Tần Sở Ca vẫn không thể dùng sức rặn là bởi vì quá đau đớn.

“ Sở Ca, cứ tiếp tục như thế này, bé sẽ gặp nguy hiểm, em không muốn như vậy chứ … Hơn nữa như thế em cũng sẽ gặp nguy hiểm, căn phòng này cũng không đủ dụng cụ để làm phẫu thuật … Em nghe anh nói, anh sẽ giúp anh, em dùng sức rặn xuống, anh dùng tay nhẹ nhàng đẩy, được không? ” Tần Sở Ca đau đớn mê man gật đầu, Tô Dạ Kiều hít sâu một hơi, đặt tay lên bụng Tần Sở Ca —– Đây là cách anh được học, cũng là cách sử dụng khi không còn bất cứ biện pháp nào.

“ A —-!! ” Tần Sở Ca bất ngờ ngẩng đầu kêu thảm một tiếng. Thực đau quá! Đau đớn quá! Tay của Tô Dạ Kiều hoàn toàn không dùng quá nhiều sức, nhưng cùng lúc đó đứa bé bên trong bụng lại giãy dụa chuyển động, hai luồng lực cùng đồng thời ập đến khiến trước mắt Tần Sở Ca tối đen, môi cũng trở nên trắng bệch.

Tiếng kêu thảm thiết này khiến Tô Dạ Kiều giật mình, nhưng rất nhanh, bé tựa như biết được nơi nào sẽ xuất hiện cửa ra, tự mình dịch chuyển xuống dưới. Điều này khiến Tô Dạ Kiều bất ngờ, Tần Sở Ca vẫn đang rên la, nhưng có thể thấy y biết nếu không dùng sức đứa bé này sẽ không ngừng dằn vặt y. Tô Dạ Kiều thấy vậy liền vội vã hướng dẫn Tần Sở Ca dùng sức rặn theo sự chuyển động của bé: “ Dùng sức! Dùng sức hít vào, sau đó rặn xuống! Dùng sức đi Sở Ca! Tiếp tục dùng sức! ”

Tô Dạ Kiều mừng rỡ phát hiện hậu huyệt ẩm ướt của Tần Sở Ca đã mở rộng hết cỡ, hơn nữa còn loáng thoáng nhìn thấy một cái đầu nho nhỏ! “ Sở Ca! Nhìn thấy rồi! Nhìn thấy đầu rồi! Tiếp tục dùng sức! Cố lên! Bé sắp chui ra rồi! ”

Thế nhưng lúc này Tần Sở Ca lại đau đớn nói một câu khiến Tô Dạ Kiều cuống cuồng: “ Bé kẹt lại rồi … Bé không tiếp tục xuống nữa … ”

Nơi Tô Dạ Kiều từ trước tới nay vẫn luôn không quá chú ý chính là xương chậu của Tần Sở Ca!

Trước đây anh đã phát hiện xương chậu của Tần Sở Ca rộng hơn đàn ông bình thường nhiều, nhưng lại kém của phụ nữ một chút, có lẽ đó là di truyền đặc biệt của Tần gia, nhưng Tần Sở Ca dù sao cũng là một người đàn ông, phụ nữ nếu xương chậu không đủ rộng có thể dùng biện pháp phẫu thuật, nhưng bọn họ không có đường lui!

Có lẽ Tô Dạ Kiều đã quá cưng chiều Tần Sở Ca, cái thai này cũng chăm thật tốt, có thể chính bởi vì điểm này, xương chậu không quá lớn của Tần Sở Ca vốn đã rất khó sinh, nay lại thêm thể trọng vượt mức của cái thai này nữa!

Việc anh lo lắng nhất cuối cùng lại xảy ra, đó chính là khó sinh.

Anh tuy có thể nhìn thấy đầu của bé, nhưng anh lại không dám dùng tay kéo bé ra, thân thể của bé quá yếu ớt, xương cốt còn chưa cứng cáp, nếu bị anh kéo ra như vậy rất có thể sẽ mất mạng.

Phải làm sao đây … Phải làm sao đây …

Tay của Tô Dạ Kiều không ngừng run rẩy, Tần Sở Ca không ngừng mất sức, từ khi bắt đầu đau bụng sinh đến giờ đã gần ba giờ đồng hồ, vậy mà khi bé đã lộ đầu ra thì …

“ Sở Ca … Tiếp tục dùng sức thử xem … Có thể là tại vì em quá mệt mỏi … Tiếp tục dùng sức xem sao … ” Anh không dám tin phỏng đoán của anh là chính xác, chỉ có thể không ngừng khích lệ Tần Sở Ca tiếp tục dùng sức.

Tần Sở Ca thở hổn hển, đau đớn nhanh chóng hóa thành tê liệt, y dùng sức trong vô thức, cố gắng đẩy đứa trẻ đang mắc kẹt ở xương chậu của y xuống.

Cố gắng thử lại, Tô Dạ Kiều thậm chí còn tiếp tục dùng tay ấn xuống bụng y, muốn khiến đứa trẻ tiếp tục đi xuống, nhưng lại không có cách nào có thể thuận lợi sinh hạ. “ Dạ Kiều … Dạ Kiều … ” Tần Sở Ca yếu ớt gọi tên của anh, Tô Dạ Kiều nắm lấy tay của Tần Sở Ca, dùng má mình chạm vào cái tay lạnh băng của y, “ Sở Ca … Chúng ta nhất định sẽ có cách … ” Sau đó tựa như đột nhiên nghĩ ra điều gì, “ Sở Ca … Đợi anh … Chúng ta nhất định sẽ thành công … Tin tưởng anh … ” Sau đó anh rút điện thoại, mở mục danh bạ, tìm kiếm cái tên kia, “ Tuần … Tuần … Có rồi! ” Anh nhấn gọi số điện thoại đó, lại đợi thật lâu mới có một giọng nữ lười biếng truyền tới, “ Ai vậy? ”

“ Chị Tuần? Em là Tô Dạ Kiều … Chị còn nhớ em không? ”

Tuần Tử Hân nhíu mày ngồi thẳng dậy. Cô vừa hoàn thành một ca mổ đẻ, đang tính ngủ một giấc lại bị chuông điện thoại quấy nhiễu, tuy có phần tức giận nhưng cô vẫn gắng kiên nhẫn nghe máy, không nghĩ tới lại là điện thoại của học đệ ngày trước, “ Tô học đệ? Làm sao, tìm chị có việc gì? ”

“ Xương chậu nhỏ gây khó sinh phải làm sao? Ngoài mổ đẻ ra thì còn cách nào khác? ” Tô Dạ Kiều vội vã bỏ qua khúc dạo đầu, trực tiếp hỏi thẳng.

Tô Tử Hân bị hỏi vậy thì sửng sốt, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại, “ Nói rõ tình hình cụ thể cho chị … Là bà xã của em à? Sao lại không đưa tới bệnh viện? ” Cô mơ hồ có thể nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn truyền từ đầu kia điện thoại tới, giọng điệu mang theo trách cứ nói với Tô Dạ Kiều.

“ Em cũng nói không rõ … Nhưng y nói bị tắc lại rồi … Em … Em cũng không biết phải làm sao … ” Tô Dạ Kiều lo lắng nhìn khuôn mặt càng ngày càng tái nhợt của Tần Sở Ca.

“ Lực co bóp của tử cung cô ấy như thế nào? Trước đó đã kiểm tra tim thai chưa? Có bình thường hay không? Thai nhi có lớn quá mức không? ” Tuần Tử Vân liên tiếp hỏi vài câu.

Câu thứ nhất Tô Dạ Kiều vốn chẳng thể trả lời được, Tần Sở Ca làm gì có tử cung kia chứ! “ Tim thai bình thường, cái này lúc trước em đã kiểm tra rồi, lớn quá mức … Có lẽ đối với y mà nói thì có chút … ”

“ Quan trọng nhất là lực co bóp của tử cung! Có phải cô ấy bây giờ vô cùng mệt mỏi? Tạm thời để cô ấy nghỉ ngơi một chút, tiêm chất dinh dưỡng, không được, hay là đưa tới bệnh viện đi, chị sẽ gọi xe dùm em, như thế nào? ” Tuần Tử Hân quan tâm hỏi han. “ Có lẽ không phải là bởi xương chậu của cô ấy nhỏ, có khi là bởi trước khi mang thai đã suy nghĩ quá nhiều, hoặc là luyện tập không đủ, làm cho thân thể không thể chịu đựng được. ”

Tô Dạ Kiều nghe Tuần Tử Hân nói có lẽ không phải là bởi xương chậu nhỏ gây nên, liền thở phào một hơi, “ Cám ơn chị, chị Tuần, không cần gọi xe đâu, em xem y hiện tại căn bản động không nổi, hơn nữa thời tiết hôm nay … ”

Tô Tử Hân nhìn trận tuyết lớn bên ngoài, lắc đầu, “ Vậy được rồi, có việc gì thì nhất định phải gọi cho chị, thật đúng là không biết tên nhóc nhà em kết hôn khi nào … Thôi không nói nhiều nữa, phải khích lệ cùng an ủi cô ấy, bảo cô ấy đừng sợ hãi, nói với cô ấy là không có việc gì, nhớ chưa! ”

Tô Dạ Kiều cám ơn sau đó đặt điện thoại sang một bên, “ Sở Ca … Có lẽ không phải là bị tắc đâu, trước tiên em nghỉ ngơi một chút, giữ lấy sức, chút nữa chúng ta lại thử được không? ”

Tần Sở Ca yếu ớt gật đầu, cố gắng không để chính mình vì quá đau đớn mà bật khóc.

Tô Dạ Kiều lại tiêm cho Tần Sở Ca một mũi thuốc dinh dưỡng, nhìn sắc mặt Tần Sở Ca dần tốt lên, nhưng hoạt động của thai nhi lại không còn dữ dội như trước, liền cảm thấy cứ tiếp tục không sinh được có thể sẽ thực sự gặp nguy hiểm, “ Sở Ca, chúng ta lại tiếp tục thử lần nữa được không? Thử lần một lần cuối cùng … Cố lên! Hít vào, thở ra … Đúng … Hít sâu … Dùng sức … Lại dùng sức … Tốt … Hít vào … Thở ra … ”

Tần Sở Ca cố gắng làm theo những lời Tô Dạ Kiều nói, không biết có phải nhờ tác dụng của mũi tiêm dinh dưỡng vừa nãy hay là đo được nghỉ ngơi giúp y có thêm chút sức, đầu của đứa trẻ lại tiếp tục trượt xuống phía dưới một chút. Tô Dạ Kiều vui sướng không ngừng hôn lên trán của Tần Sở Ca, “ Cố lên … Đầu sắp chui ra rồi … Sở Ca cố lên! Dùng sức! Tiếp tục dùng sức! ”

Tần Sở Ca khàn giọng kêu rên, không ngừng dùng sức thở dốc rồi lại dùng sức rặn xuống, y có thể cảm nhận được đứa trẻ một lần nữa khôi phục sức sống, thực phối hợp mà trượt xuống dưới.

“ Nhanh! Nhanh! Sở Ca! Tiếp tục dùng sức! Sắp kết thúc rồi! Cố lên! ” Tô Dạ Kiều nhìn thấy đầu của bé rồi, theo tiếng thét cao vút cuối cùng của Tần Sở Ca, y có thể cảm nhận được hạ thân bỗng nhiên nhẹ bẫng.

Tô Dạ Kiều tiếp được cơ thể bé nhỏ kia, sau đó do dự khẽ vỗ vào cái mông bé xíu của nó, tiếng khóc có chút yếu ớt nhưng thực rõ rệt bỗng vang lên.

Tần Sở Ca đã lâm vào trạng thái bán hôn mê, trong cõi mênh mang, y tựa như nghe thấy tiếng khóc của trẻ con. Khẽ mỉm cười, Tần Sở Ca cảm thấy nhẹ nhõm, yên tâm mê đi.

Con của y cuối cùng đã ra đời rồi!

————————————