Tướng Công Chết Trận Đã Trở Lại

Chương 62: Sư đệ đến




Linh

Thanh Liễu chạy một mạch đến trong sân, ngồi dưới giàn hoa tử đằng, mặt đỏ bừng, vừa giận vừa thẹn.

Vừa rồi nàng thật sự bị Lâm Trạm dọa đến, cho rằng hắn thật sự trúng độc gì, trái tim xoắn lại, kết quả lại phát hiện hắn lừa nàng. Cũng không phải nàng thật sự hi vọng Lâm Trạm gặp chuyện không may, chỉ là thấy hắn lấy chuyện liên quan đến tính mạng ra đùa, kết quả lại chỉ vì loại chuyện đó nàng liền giận không chịu nổi.

Nàng biết Lâm Trạm thật ra đã vô cùng săn sóc, trừ bỏ ngẫu nhiên trêu đùa nàng, những lúc còn lại đều tốt không còn gì để nói. Mấy ngày nay nàng có thai không thể cùng hắn, hắn cũng không có bất cứ oán giận gì.

Vốn là người lớn như thế, theo lý thuyết đã nên chững chạc, nhưng tâm tư của hắn luôn không đặt trên chuyện đứng đắn, rảnh rỗi không làm gì chỉ lo dính nàng, thật sự làm nàng xấu hổ không thôi.

Nhưng mà… Muốn nàng thật sự nhẫn tâm với hắn, sao nàng có thể làm được?

Cũng như bây giờ vậy, vừa mới nói lời cứng rắn, chạy ra ngoài một lúc là trong lòng lại bắt đầu lo lắng.

Nhớ lại vừa rồi lúc hắn về phòng hình như thật sự có chút không đúng, nhìn hắn hết sức kìm nén như thế không giống như nói dối.

Hơn nữa đến bây giờ vẫn không thấy hắn đuổi theo ra, có phải thật sự đã xảy ra chuyện gì không?

Vừa nghĩ như vậy, Thanh Liễu lập tức đứng ngồi không yên, dù sao trong lòng cũng đã hết giận, lại nhanh chóng quay về.

Lâm Trạm đang ngồi cạnh bàn, trước mặt là ấm trà, thấy nàng về lập tức đáng thương tội nghiệp nói: “Vợ, ta không lừa nàng.”

Thanh Liễu thấy hắn không có việc gì, tảng đá trong lòng lập tức rơi xuống, lại nhìn vẻ mặt hắn không giống giả vờ, trong lòng lại dao động mấy phần, “Thật? Chàng nói xem, là có chuyện gì?”

Lâm Trạm lập tức một năm một mười nói hết.

Thanh Liễu nghe xong không dám tin hỏi: “Thật sự là Tiết Kỳ? Nàng có gan lớn như vậy, đến cùng là muốn làm cái gì?”

Lâm Trạm thấy nàng tin, mặt vội giả vờ đáng thương, “Vợ, vừa rồi ta thật sự rất khó chịu, suýt nữa thì không về được.”

Thanh Liễu nhìn hắn, lòng đã mềm nhũn, lại rầu chuyện hắn dọa nàng, khẽ hừ một cái, “Không phải bây giờ chàng đã không sao rồi à? Loại thuốc đó thật ra có biện pháp khác có thể giải đúng không, chàng lại, lại muốn lừa ta…”

Lâm Trạm mặt dày cười, “Ta chỉ là muốn chạm vào nàng. Vợ, ta không lừa nàng, buổi tối cho ta về ngủ được không?”

Nếu để người khác biết hắn bị vợ đuổi ra ngoài, mặt trong mặt ngoài đều mất hết.

Thanh Liễu trừng hắn, không nói gì. Đây cũng là ngầm đồng ý.

Lâm Trạm lập tức lại dính đến gần.

Thanh Liễu cau mày nói: “Chuyện này phải nói với nương một tiếng, Tiết Kỳ đó càng ngày càng quá phận.”

Lúc trước không có ý tốt dẫn Vương Yên Nhiên đến sân của nàng, bây giờ còn to gan dám bỏ thuốc Lâm Trạm, muốn nhét nha hoàn cho hắn. Đừng nói nàng chỉ là biểu muội của Lâm Trạm, dù là muội muội ruột cũng không có quyền vươn tay đến trong phòng huynh trưởng.

Lâm Trạm gật đầu.

Thanh Liễu lại nói: “Chàng… Chàng bỏ nàng ta ở trong nhà thủy tạ, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Có ai nhìn thấy không?”

Chính là không biết lúc Lâm Trạm đi theo nha hoàn đến nhà thủy tạ có ai nữa nhìn thấy không, nếu đến lúc đó chuyện ầm lên, nhắc đến hắn sẽ không tốt.

Lâm Trạm nói: “Không sao, ta thấy chỉ có nàng ta với nha hoàn của nàng ta, không còn ai khác.”

Thanh Liễu yên tâm, nhớ đến trạng thái của lâm Trạm vừa rồi lại có chút tò mò, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Cái thuốc đó, thật sự có loại hiệu quả đó à? Có tác dụng với cả nữ tử sao?”

Lâm Trạm ừ một tiếng, yết hầu giật giật, “Vợ, có phải nàng cũng muốn –“

Thanh Liễu vội che miệng hắn lại, vừa thẹn vừa gấp nói: “Chàng, chàng đừng nói bậy, ta chỉ hỏi vậy thôi.”

Lâm Trạm nhếch miệng cười, hôn một cái vào tay nàng, lại nắm vào trong lòng bàn tay, mở ra nhìn kỹ.

Bàn tay vợ múp múp, lòng bàn tay hơi hồng, thêm mấy vết chai, là mấy ngày nay mài hạt châu làm hoa lụa nên có.

Hắn nói: “Vợ, nàng đừng làm hoa lụa nữa, đợi trở về làm cái xưởng, để người khác làm cho nàng, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”

Thanh Liễu gật đầu, “Ta biết, mấy ngày nay đã ít làm, do ta muốn làm cho tổ mẫu một đóa mẫu đơn, cho mợ một đóa thược dược, hai bông này cần ta phải tự làm mới được.”

Lâm Trạm nói: “Ta giúp nàng mài hạt châu, vợ, nàng cũng giúp ta chút.”

Thanh Liễu nghi ngờ hỏi: “Giúp cái gì?”

Lâm Trạm xoay người lại, lộ ra cái lều nhỏ nhô lên chưa hạ xuống ở dưới thân.

“Chàng, chàng –“

Lâm Trạm nhe răng cười, kéo tay vợ cho vào trong quần mình.

Ừm, tuy rằng tay vợ có vết chai, nhưng mà hình như thoải mái hơn thì phải.

Hai người ở trong phòng làm bừa đến gần giờ cơm chiều mới ra khỏi phòng, Tiết thị cũng mới trở về, sắc mặt có chút kỳ quái.

Bà gọi Lâm Trạm và Thanh Liễu vào trong phòng, hỏi: “Trạm nhi, buổi chiều con có đi vườn hoa to bên ngoài không?”

Thanh Liễu cùng Lâm Trạm nhìn nhau, nói: “Nương, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Ta cũng đang có việc muốn nói với nương.”

Nàng nói chuyện buổi chiều cho Tiết thị nghe.

Tiết thị nghe xong, sau một lúc lâu mới cười lạnh, “Tự gây nghiệt, không thể sống. Hai đứa không biết, chuyện này trừ Tiết Kỳ còn có một phần công lao của Tôn di nương – nương nàng ta.”

Hóa ra buổi chiều Tiết thị đang ở trong phòng Tiền thị uống trà thì Tôn di đột nhiên tiến vào, nói cháu gái nàng ta đi ra ngoài nửa ngày rồi chưa thấy về, vừa rồi có người truyền lời cho nàng ta nói là thấy Lâm Trạm dẫn nha đầu đó đến nhà thủy tạ.

Liên nhi nha đầu kia thật ra là cháu gái nhà mẹ đẻ của Tôn di nương, đến Tiết phủ làm người làm nhưng thật ra là muốn nhào lên Tiết Du, nhưng mà Tiết Du vẫn là trẻ con, đến giờ vẫn chưa thông chuyện nam nữ. Liên nhi kia mắt thấy mười sáu mười bảy tuổi, trong lòng dần dần gấp gáp. Lần này Tiết thị dẫn theo trượng phu con cái về nhà mẹ đẻ, nàng ta thấu hai vị biểu thiếu gia tuổi trẻ khỏe mạnh, trong lòng cũng có chút tâm tư, vừa vặn không mưu mà hợp với tính toán của Tôn di nương cùng Tiết Kỳ.

Tiết thị vừa nghe Tôn di nương nói vậy, phản ứng đầu tiên chính là không tin.

Nhưng Tôn di nương khóc nháo trong sân của Tiền thị, muốn tìm chết.

Tiết thị không có kiên nhẫn nghe, dứt khoát để Tiền thị cùng đi một chuyến. Đoàn người chậm rãi đi đến nhà thủy tạ, đến gần, bên trong thật đúng là có tiếng động truyền ra.

Mặt Tiết thị hơi cứng đờ, Tôn di nương thì có mấy phần đắc ý.

Tiết thị không tin con mình thật sự làm ra chuyện vô lại như vậy, lập tức cho người phá cửa.

Cửa được mở ra, bên trong không thấy bóng dáng Lâm Trạm, chỉ có Tiết Kỳ cùng một nha hoàn, hai người đang ôm nhau, quần áo không chỉnh tề.

Tiền thị sửng sốt, lập tức sai người đóng cửa lại, cho nha hoàn trẻ tuổi lui hết ra, chỉ để lại mấy bà tử.

Bà nhìn về phía Tôn di nương, còn chưa nói chuyện thì thấy nàng ta hét lên một tiếng rồi ngất đi.

Không biết là ngất thật hay giả ngất.

Tiết thị xem một hồi chuyện cười, biết đại tẩu mình tiếp theo sẽ bận liền cáo từ trước.

Thanh Liễu thở ra, “May mà A Trạm không ở, nương, nương nói mợ sẽ xử lý như thế nào?”

Tiết thị nói: “Có thể làm sao nữa? Tuy rằng không phải con gái ruột, nhưng nàng là mẹ cả, loại chuyện này thế nào cũng phải tìm cách giấu đi. Có điều…”

Tiết thị cúi xuống, nói tiếp: “Nha đầu Tiết Kỳ đó cùng nương của nàng ta ba phen bốn bận quấy rối chúng ta, ta không định dễ dàng bỏ qua cho các nàng.”

Thanh Liễu thử dò xét hỏi: “Vậy ý nương là?”

Tiết thị khoát tay, cười nói: “Con an tâm dưỡng thai là được rồi, việc này giao cho ta.”

Lại làm mặt dữ nói với Lâm Trạm: “Ngày sau ở bên cạnh vợ con nhiều vào, đừng có luôn lượn lờ bên ngoài.”

Lâm Trạm buồn bực gật đầu, hắn là muốn ở bên vợ cả ngày, nhưng là vợ không cho.

Ngày hôm sau đến thỉnh an Tiết lão thái thái, không thấy Tôn di nương cùng Tiết Kỳ.

Tiết lão thái thái hỏi, Tiền thị chỉ nói hai người đó bị nhiễm phong hàn, phải ở trong phòng tĩnh dưỡng.

Thật ra bà đã cấm túc hai mẹ con người đó, chính là lão thái thái lớn tuổi, loại chuyện hoang đường này sợ kích thích đến bà cho nên không nói thật.

Những người có mặt tại đó ngày hôm qua bà đã buộc các nàng không được truyền đi, nhưng là không được mấy ngày bên ngoài vẫn có chút tin đồn.

Tiết thị vốn định truy cứu, sau khi Tiết thị cùng bà nói chuyện một lần bà cũng liền giả vờ như không biết.

Một người là di nương cùng thứ nữ luôn kiếm chuyện cho bà, một người là tiểu cô thân cận với bà lại được bà bà trượng phu sủng ái, nên nghiêng về ai tự nhiên là không cần phải nghĩ.

Vì thế dưới sự ngầm đồng ý của bà, lời đồn bên ngoài càng truyền càng khó nghe.

Không bao lâu sau, Liễu gia đã đính hôn với tứ tiểu thư đến cửa từ hôn.

Tôn di nương nhận được tin, lần này thật sự ở trong sân của mình một khóc hai nháo ba thắt cổ, khóc kêu muốn gặp Tiết lão gia, nói là Tiền thị muốn hại mẹ con nàng ta.

Tiết lão gia chỉ giao việc này cho Tiền thị rồi không hỏi đến.

Thế là vì tránh đầu sóng ngọn gió, Tôn di nương cùng Tứ tiểu thư do bị bệnh, bị đưa đến thôn trang tĩnh dưỡng.

Thanh Liễu biết được việc này, tâm tình có chút phức tạp.

Nhiều ngày nay Lâm Trạm có rảnh là ở trong phòng cùng nàng, giúp nàng mài hạt châu.

Thanh Liễu khẽ nói: “Nương có nói khi nào thì chúng ta trở về không?”

Lâm Trạm nói: “Phải qua tết trung thu, nương muốn tế xong ngoại tổ phụ rồi mới về.”

Thanh Liễu gật đầu, hiện tại đã sắp tháng sáu, tết trung thu cũng chỉ là chuyện của hơn tháng nữa.

“Đúng rồi, lần trước chàng viết thư về sư môn, có hồi âm chưa?”

Hai ngày trước Vương Yên Nhiên đến đây một chuyến, Thanh Liễu thấy nàng lại gầy đi, mấy ngày nay tiểu Vương phu nhân xem cho nàng mấy nhà, đã khẩn cấp muốn gả nàng ra ngoài.

Lâm Trạm gãi gãi đầu, nói: “Không nên chứ, ta tính tính, không nhầm thì người đến mới đúng.”

Chẳng lẽ đám sư đệ kia của hắn thật sự thanh tâm quả dục, một đám muốn làm hòa thượng, vợ đưa đến cửa cũng không cần.

Nhưng nhìn bọn hắn cũng không giống lắm, cả đám như sói đói vậy.

Đang nói thì Châu nhi tiến vào, nói: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, bên ngoài phủ có khách đến, nói là sư đệ của thiếu gia, quản sự phái người đến xin chỉ thị.”