Tướng Công Chết Trận Đã Trở Lại

Chương 8-1: Thành thân (1)




Một tiếng kèn uyển chuyển thê lương xé tan màn đêm, trên đường nhỏ đá vụn quanh co, một chiếc kiệu nhỏ lắc lư đi về phía núi Tiểu Diêu xa xa, trước cửa kiệu là hai chiếc đèn lồng giấy màu trắng lúc sáng lúc tối đong đưa trong gió.

Bóng đêm dày đặc, các thôn dân sớm ngủ say, lúc này không ít người bị tiếng kèn như bi như hỉ này đánh thức.

“Chủ nhà, bên ngoài là tiếng gì vậy?”

Nam nhân kia cẩn thận nghe ngóng một lát, nói: “Nghe phương hướng này hẳn là khuê nữ nhà Lý Đại Sơn xuất giá.”

“Làm sao có thể nửa đêm... A, là gả cho Lâm gia kia?”

“Đúng thế.”

“Aiz, đáng thương khuê nữ kia, năm nay mới mười bảy tuổi phải không? Kết minh hôn thì phải thủ tiết cả đời. Cũng là nhà hắn năm hạn không thuận nên có một kiếp này, nếu nàng không gả, nàng cùng muội muội nàng đều sẽ bị bán. Ta thấy khuê nữ kia tự mình có chủ ý, chạy đến làm con dâu lớn cho nhà Lâm đại thiện nhân, tốt xấu gì bảo vệ được muội muội nàng.”

Nam nhân kia xoay người lại, đầu vùi vào trong chăn, mơ hồ nói: “Đừng quan tâm chuyện nhà người ta, đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải lên núi xem xem.”

Thanh Liễu đội khăn voan, ngồi ở trong kiệu, thân mình đong đưa theo bước chân cao thấp của kiệu phu.

Gió đêm xen lẫn bông tuyết, bất chợt theo khe hở rèm vải vay vào, rơi xuống tay nàng lạnh lẽo.

Lúc ra cửa cha ai thán, nước mắt của nương, đệ muội không tha còn ở trước mắt, nàng hít một hơi thật sâu, dằn cảm xúc này xuống đáy lòng.

Lâm gia đại trạch tối nay đèn đuốc sáng trưng, đèn lồng màu trắng như tuyết rơi treo đầy một tòa nhà.

Kiệu hoa dừng ngoài cổng chính, hỉ nương thân thể cường tráng đi qua mời Thanh Liễu xuống kiệu, cũng cõng nàng một đường đến sân nhỏ phía đông.

Trong sân phòng chính được khóa lại, trong đông sương phòng đốt đèn trắng, trong phòng lạnh lẽo, không có chút hơi người.

Thanh Liễu dưới nhắc nhở của hỉ nương thay một bộ đồ tang, đi theo hỉ nương đến sân trước.

Tất cả mọi người của Lâm gia đều ngồi trong phòng ở sân trước, trong sảnh bố trí không có gì khác với hỉ đường bình thường, chỉ là đổi lụa đỏ thành lụa trắng, có một tiểu tử choai choai ôm bài vị đứng ở một bên.

Thanh Liễu cúi đầu, bái đường dựa theo chỉ thị của hỉ nương, xong lại bị đưa về sân ở phía đông. Tấm bài vị kia cũng được đưa đến, trưng bày trên chiếc bàn đặt cống phẩm trong phòng, trên vách tường sau chiếc bàn treo một bức tranh, đúng là bức tranh ngày ấy Thanh Liễu đã xem.

Hỉ nương cùng người ngoài đều lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn một mình nàng.

Nàng ổn định tinh thần, đứng dậy thắp cho người trên bài vị kia ba nén hương.

Trong lòng nàng thật ra có chút sợ hãi, nhưng trước đó Hòe Hoa bà bà đã nói với nàng, tối nay cái bài vị này phải đặt trong tân phòng, đợi ngày mai kết thúc buổi lễ mới có thể rời vào từ đường.

Đây cũng là tập tục của bản xứ, nam nữ chưa hôn mà chết, bất luận bao tuổi đều không thể được coi là đã lớn, sau khi chết bài vị cũng không có tư cách tiến vào nhà thờ tổ tiên. Đây có lẽ cũng là nguyên nhân Lâm gia đại công tử qua nhiều năm như vậy cũng không trở về báo mộng.

Thanh Liễu nhìn hương trong lư hương, lui lại một bước, ngẩng đầu nhìn người trong bức tranh.

Trong tranh thiếu niên kia mặc áo choàng màu đỏ tươi, dưới sự phụ trợ của tuyết trắng càng thêm đỏ như muốn nhỏ máu.

Thanh Liễu dám nhìn chăm chú vào mặt hắn, chỉ nhanh chóng liếc mắt một cái, nụ cười tùy ý phô trương đó lại như in ở trong đầu.

Nàng nhịn không được thở dài lần nữa, người như vậy nhưng lại anh niên chết sớm.

Nàng lại lui lại một bước, bái tam bái, trong lòng nói: Đại công tử, chỉ mong huynh nhìn thấy nỗi khổ tâm của thái thái, nếu biết hãy trở về thăm bà một lần.

Bái xong nàng liền lui đến bên giường, mặc quần áo tang ngồi đến bình minh.

Do là vào đông, trong thôn gà đã gáy mấy lần như trời vẫn tối tối mờ mờ.

Thanh Liễu luôn để ý động tĩnh ở các nơi, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân dừng bên cạnh cữa, nghĩ nghĩ, khẽ hỏi: “Là ai ở bên ngoài vậy?”

Bên ngoài truyền đến tiếng của một phụ nhân: “Đại nãi nãi dậy chưa ạ?”

Thanh Liễu sửng sốt một hồi lâu mới hiểu ra là đang gọi mình, vội vàng đứng lên hơi sửa sang lại vạt áo, bước nhanh ra mở cửa.

Đứng ngoài cửa là một phụ nhân sắp ba mươi, quần áo gọn gàng sạch sẽ, thấy Thanh Liễu thuần thục khẽ cúi người, cười nói: “Trong phòng bếp đã nấu xong nước ấm, đại nãi nãi đã dậy, ta đi lấy nước cho ngài rửa mặt.”

Thanh Liễu nghe bà xưng hô như vậy cảm thấy là lạ, nhưng không rõ quy củ trong nhà thế nào nên không dám bảo bà sửa miệng, chỉ hơi phúc thân (khụy chân), nói: “Làm phiền tẩu tử đi một chuyến.”

Phụ nhân kia cười ha hả bước đi, Thanh Liễu quay lại trong phòng, nến cháy đã sắp hết, sáp nến chảy đầy một bàn.

Nàng ngồi đến trước gương trang điểm, tự nay chải cho mình búi tóc phụ nhân, trên búi tóc cài một chiếc trâm bạc có đóa hoa bạch lan, đây là một trong những sính lễ lúc trước Lâm gia đưa tới. Trừ sính lễ để nàng mang hết đi, tối hôm qua trước khi ra cửa nương nàng còn đóng mấy cái hồng bao để nàng mang theo, dùng khi kính trà cùng với khi tiểu bối hành lễ với nàng. Chỉ là trong lòng nàng hoang mang, tình huống của nàng như vậy, hôm nay cần kính trà sao?

Còn tiếp...