Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 250: Đạo làm Đế Vương (1)




"Nếu như đại tiểu thư đi đến Khuynh Vân Tông, ngàn vạn nhớ rõ, không thể đến Tàng Vân Phong." Bạch Vân Tiên cẩn thận dặn dò. Đệ tử Tàng Vân Phong không phải là đã mất tích không thể hiểu được, mà là mất mạng không hề minh bạch. Đây là những người bên ngoài không biết sự tình, những người đó rõ ràng không có bản lĩnh gia nhập vào Khuynh Vân Tông, nhưng lại được Kha Tàng Cúc bí mật coi trọng, đưa về Tàng Vân Phong. Những người đó còn cho rằng đời mình đã gặp vận may lớn, không nghĩ tới chính mình đã bước một chân vào quỷ môn quan.

"Vậy Kha Tàng Cúc có địa vị gì?" Quân Vô Tà chưa bao giờ nghĩ tới Khuynh Vân Tông có chỗ nào quang minh chính đại, có thể dạy ra một đồ đệ như Bạch Vân Tiên, còn có một nữ nhi như Tần Ngữ Yên, tông chủ Khuynh Vân Tông quả quyết không phải là thứ gì tốt.

"Kha Tàng Cúc vốn không phải người Khuynh Vân Tông, mà là sau khi Tần Nhạc bước lên vị trí tông chủ, mới đưa hắn gia nhập vào Khuynh Vân Tông. Tuy nhiên, mấy năm sau thì trở thành trưởng lão trên đỉnh Tàng Vân Phong."

Bạch Vân Tiên thẳng thắn thành khẩn bẩm báo, "Ta cũng không biết thân phận của Kha Tàng Cúc, chỉ biết hắn là một người rất âm trầm, ngày thường hầu như không xuất hiện ở trong Vân Tông. Tàng Vân Phong của hắn cũng được đóng lại cho những đệ tử khác, cho dù là Tần Nhạc muốn đến, cũng cần phải thông báo trước một tiếng."

Quân Vô Tà nhớ kỹ nhân vật đáng tiền này, sau khi nghe Bạch Vân Tiên nói về tình huống Khuynh Vân Tông thêm một lúc, nàng liền để Bạch Vân Tiên lui ra trước, tự mình đi tới tẩm cung Mặc Thiển Uyên.

.......Edit & Dịch: Emily Ton....

Hôn mê một đêm, Mặc Thiển Uyên đã tỉnh lại, nhưng toàn thân đau nhức khiến hắn đau đớn không tài nào nói nổi, cả người bị bọc giống như cái bánh chưng, thậm chí đứng dậy cũng là hy vọng xa vời.

Thời điểm Quân Vô Tà tiến vào, đã nhìn thấy hai tên hộ vệ mà nàng gọi vào phòng hôm qua đứng một trái một phải bên cạnh long sàng. Một gã trong đó tay ôm ấm trà, một gã trong tay bưng cái khay bày đầy bình dược phía trên, sắc mặt tiều tụy, có thể thấy được cả đêm không hề chợp mắt.

"Quân tiểu thư." Hai gã hộ vệ vừa nhìn thấy Quân Vô Tà, lập tức vội vã quỳ xuống.

"Ra ngoài." Quân Vô Tà nói giọng lạnh lùng.

Hai tên hộ vệ không ngần ngại một khắc giống như chạy trốn ra ngoài, còn không quên lưu lại đồ vật trên tay.

"Ngươi đã đến rồi......" Mặc Thiển Uyên không thể động đậy, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào nơi đầu giường.

"Đầu óc đã thông suốt chưa?" Quân Vô Tà cũng không xem xét thương thế của Mặc Thiển Uyên, chỉ ngồi xuống ở trên ghế một bên.

Mặc Thiển Uyên cười khổ, kết quả lại khẽ động đến miệng vết thương trên mặt, hắn đau đớn nên tươi cười cũng đều vặn vẹo.

"Hiện tại không thể không thông, ngươi có phải cảm thấy ta đã gieo gió gặt bão hay không?" Nếu không phải hắn đã khuyên can Quân Vô Tà, hắn cũng sẽ không gặp phải cảnh ngộ này. Rốt cuộc là do hắn không biết nhìn người, cho rằng thiên hạ đệ nhất tông sẽ là nơi thông tình đạt lý, nhưng không ngờ rằng thực tế lại là một đám cầm thú không có nhân tính.

Không chờ Quân Vô Tà đáp lại, Mặc Thiển Uyên chỉ có thể tiếp tục nói.

"Ta thực sự rất ngu xuẩn, nếu không cũng sẽ không rơi vào nông nỗi như thế, còn cần ngươi ba lần bốn lượt tới cứu ta. Khi còn nhỏ, mẫu hậu từng nói với ta, nhân chi sơ, tính bản thiện. Mặc dù là người hung ác, cũng có một mặt thiện lương của hắn. Thật tình đối xử với trái tim chân thật sẽ đạt được đền đáp xứng đáng ngang nhau. Ta cho rằng những gì mẫu hậu nói đều rất đúng, hiện tại nghĩ đến, khả năng là ngay từ đầu, mẫu hậu ta cũng đã sai rồi."

"Mẫu hậu đã đối đãi với người nọ tốt như vậy, đè nén sự ghen ghét trong trái tim mình, chủ trì lục cung chỉ mong muốn hậu cung được yên ổn. Bất luận người nọ sủng ái ai, mẫu hậu cũng chỉ tươi cười chống đỡ, cũng chưa bao giờ hãm hại bất cứ phi tần nào, một lòng phụ tá người nọ trở thành minh quân một đời."

"Bị người nọ dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt, chỉ sợ đến thời điểm mẫu hậu chết đi, cũng sẽ không nghĩ đến, chính mình và gia tộc của mình, cuối cùng đều bị hủy hoại bởi chính bàn tay của người bên gối mình." Mặc Thiển Uyên nói giọng khàn khàn, ẩn dấu không biết bao nhiêu chua xót.