Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 297: Cam linh (1)




Ngay ngày hôm sau, khi Quân Vô Tà tiến vào Tàng Vân Phong, nàng và Kiều Sở lập tức mặc vào phục sức đệ tử Tàng Vân Phong, vì để tránh dẫn đến những hoài nghi không cần thiết, bọn họ về lại bên sân nơi cư trưa của tất cả các đệ tử.

Khi bọn hắn ăn mặc phục sức đệ tử mới tinh, lúc xuất hiện ở trong sân đệ tử Khuynh Vân Tông, những kẻ lúc trước đã tra tấn các thiếu niên hai ngày đều trừng lớn đôi mắt!

Hai tên tiểu tử này, từ khi bắt đầu buổi đầu tiên gia nhập vào Tàng Vân Phong, đều vẫn luôn lười biếng. Khi bọn hắn đều mệt muốn kiệt sức để mang theo nước, hai hỗn đản lười biếng này cũng không biết chạy đến nơi nào. Sáng sớm ngày thứ hai khi bọn hắn nửa sống nửa chết đi lấy nước tưới thảo dược, hai tên hỗn đản này càng đáng sợ hơn nữa!

Đơn giản dứt khoát nhắm hai mắt lại và trực tiếp té xỉu!

Tiếp theo đó là bị đưa đến Kha trưởng lão bên kia, hưởng thụ trị liệu của trưởng lão.

Chờ thêm một ngày quay trở về!

Thật tốt!

Trực tiếp thay phục sức đệ tử, sắc mặt hồng nhuận xuất hiện ở chỗ này!!

"Đúng là một trò đùa! Bọn ngươi lấy quần áo từ nơi nào tới?!" Những thiếu niên đã kiệt sức không thể thẳng eo ngồi dậy, trừng mắt chằm chằm nhìn Quân Vô Tà và Kiều Sở, hận không thể nhìn ra hai cái lỗ hổng trên quần áo trên người bọn họ!

Thật không công bằng! Người chăm chỉ lại chịu khổ sở! Người lười biếng lại thoải mái bay lên! Thế này còn để người sống!

Một đám thiếu niên hâm mộ và ghen tị, âm thầm cắn răng giận dữ, có mấy kẻ tâm tư buồn bực, dứt khoát trực tiếp chạy đến trước mặt sư huynh đi ngang qua một bên, cáo trạng!

"Sư huynh! Hai tên gia hỏa này căn bản không phải thứ tốt gì......" Một bộ não đủ loại lười biếng của Quân Vô Tà và Kiều Sở đều được phun ra sạch sẽ.

Đệ tử Tàng Vân Phong bị thiếu niên ngăn đường đi lại, nhíu mày nhìn thiếu niên lải nhải, không kiên nhẫn nói: "Ngươi câm miệng cho ta! Kha trưởng lão thương hại các ngươi thể chất suy nhược, lúc này mới giảm bớt công việc cho các ngươi. Thời gian này các ngươi nên tận dụng để tu luyện, không phải để tới khua môi múa mép! Ta nói cho các ngươi biết, có thể mặc vào một thân quần áo này, mới là đệ tử chân chính của Tàng Vân Phong. Quân Tà và Kiều Sở là đệ tử do Kha trưởng lão tán thành, bất luận kẻ nào đều không được nhiều lời! Nếu như dám can đảm nghi ngờ cách làm của Kha trưởng lão, hãy lăn ra khỏi Tàng Vân Phong!"

Nói xong, đệ tử kia lập tức đẩy thiếu niên tiến lên cáo trạng ra, vẻ mặt khó chịu tránh xa.

Đàn dê béo này còn không biết xấu hổ tranh nhau háo thắng? Nếu không phải Kha trưởng lão quá độ thiện tâm, tha cho bọn họ phần lớn tra tấn thường ngày, chỉ sợ bọn họ không một người có thể tồn tại rời khỏi Tàng Vân Phong.

Mới hôm qua, Kha Tàng Cúc đã triệu hồi thủ tịch đệ tử tới, phân phó hắn, trong Tàng Vân Phong tạm thời không cần phải tăng số lượng "dê béo". Hắn cần phải dùng một thời gian để nghiên cứu đồ vật mới, không có thời gian để xử lí những thiếu niên đó, cho nên mới để các đệ tử, chậm rãi lăn lộn với đám thiếu niên kia.

Có mệnh lệnh của Kha Tàng Cúc, các đệ tử Tàng Vân Phong lập tức thu liễm hơn rất nhiều, ít nhất bọn họ không còn tra tấn đám "dê béo" lấy làm trò vui.

Đám ngu ngốc này, vẫn không biết chính mình đã nhặt về được một mệnh, vậy mà còn ở chỗ này lằng nhằng dong dài.

Vẻ mặt thiếu niên bị sư huynh mắng trở nên ngốc lăng và đứng lặng tại chỗ, nhìn bóng dáng sư huynh đã đi xa, lại cúi đầu nhìn nhìn quần áo trên người mình, trong lòng lập tức càng thêm không cam lòng.

"Hai tên hỗn đản kia vì sao lại được Kha trưởng lão coi trọng! Quả thực chính là khó tin." Một số thiếu niên một bên đều nghe được hết thảy, toàn tâm đều cảm thấy bị tổn thương. Trong mắt bọn họ, Kiều Sở và Quân Vô Tà, căn bản không khác gì phế vật. Ngoài diễn xuất ngoan ngoãn và đáng thương, bọn họ còn có cái gì? Phế vật như vậy, sao có thể trở thành đệ tử Tàng Vân Phong trước bọn hắn một bước!