Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 299: Cam Linh (3)




Đều vẫn đang ở độ tuổi thiếu niên, bắt đầu tính từ khi 14 tuổi Giới Linh thức tỉnh, bọn họ tu luyện linh lực nhiều nhất cũng mới hơn ba năm, thời gian ngắn như vậy, hầu như tất cả mọi người cũng đều đang dừng lại ở giai đoạn xích linh. Cam linh, ngay cả khi bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ.

Những thiếu niên tới Khuynh Vân Tông, đều là những người có thế mạnh về y thuật, đắm mình vào trong nghiên cứu y thuật. Bởi vì khi bỏ hết tinh lực vào y thuật, tất nhiên không có nhiều thời gian tu luyện linh lực, vì thế 20 tuổi đều dừng ở dưới xích linh.

Nhưng chuyện gì đã xảy ra với tiểu tử trước mắt này?

Hắn thoạt nhìn nhiều nhất cũng chỉ 14-15 tuổi, cư nhiên đã đột phá cam linh!

Mười bốn tuổi Giới Linh mới thức tỉnh, vậy mà chưa đầy một năm đã có thể đột phá từ xích linh đến cam linh!

Mấy tên thiếu niên đều hoàn toàn bị dọa đến nỗi choáng váng, đừng nói đến bản lĩnh Quân Vô Tà một tay điều dưỡng gân mạch hiển lộ ở trước mặt Mộ Thần có bao nhiêu xuất sắc, cho dù nàng chuyên tâm tu luyện linh lực, cũng không có đạo lý đột phá nhanh như vậy!

Tiểu tử này rốt cuộc là ăn cái gì lớn lên!?

Y thuật đã cao siêu, ngay cả tu luyện linh lực cũng vượt rất xa bọn họ. Chuyện gì đã xảy ra ở đây!?

Cấp bậc linh lực chênh lệch, đủ để khiến cho những thiếu niên lớn hơn Quân Vô Tà vài tuổi, hoàn toàn quỳ gối trước mặt Quân Vô Tà. Cho dù chỉ kém một bậc, nhưng xích linh bất quá là linh lực vừa mới nhập môn, mà cam linh lại là đã là một chân bước vào linh lực tu luyện ngạch cửa trung, giữa hai bên chênh lệch không cần nói cũng biết.

Đây là lần đầu tiên Quân Vô Tà sử dụng linh lực để công kích, lực lượng vi diệu này sôi trào ở trong thân thể nàng, tự nhiên hợp nhất với nàng, khiến nàng có cảm giác không thể giải thích nổi.

Nàng mắt lạnh nhìn những thiếu niên sắc mặt trắng bệch ngã trên mặt đất, những thiếu niên kia vừa bị Quân Vô Tà nhìn như vậy, dọa sợ đến nỗi hai chân đều bắt đầu run rẩy.

Giờ này khắc này, trái tim những thiếu niên kia gần như sụp đổ, lúc trước bọn họ còn cảm thấy Kiều Sở chính là kẻ không nên trêu chọc, nhưng không nghĩ rằng, vị này lại càng tệ hơn!

Cũng không thể trách bọn họ có mắt không tròng, thật sự Quân Vô Tà nhìn ngang nhìn dọc cũng không giống như là chủ nhân của linh lực cường đại.

Kết quả, thực tế quá tàn nhẫn, cam linh cường đại, đổ ập xuống, đánh một đám bọn họ thành đầu heo, mặt mày đều bị sưng lên.

"Muốn chết sao?" Quân Vô Tà nheo mắt, nhìn các thiếu niên đã bị dọa sợ không dám hé răng, khẽ cau mày.

Đám thiếu niên gần như đều kêu thảm, lổm nhổm lao ra ngoài phòng, phảng phất như phía sau có ác quỷ đang đuổi theo.

Kiều Sở đang định tới gõ cửa, kinh ngạc nhìn một đám mặt mày kinh hãi biến sắc hoả tốc chạy như bay ra khỏi phòng của Quân Vô Tà, sửng sốt hồi lâu, cũng không thể hồi phục lại tinh thần.

"Bọn họ đang làm gì vậy?" Kiều Sở duỗi đầu vào trong phòng hỏi Quân Vô Tà, thấy Quân Vô Tà quần áo chỉnh tề, sắc mặt vẫn như thường ngày, cũng không giống bộ dáng bị người khi dễ. Nhưng thật ra mấy tên gia hỏa vừa chạy ra, từng tên đều nhanh như điện chớp, sắc mặt đều trắng bệch.

"Tìm chết." Quân Vô Tà hừ lạnh một tiếng, ánh sáng cam linh phân tán khỏi lòng bàn tay.

Kiều Sở mắt sắc chú ý tới một màu cam linh lực từ đang phân tán trong tay Quân Vô Tà, hắn chớp chớp mắt, hoài nghi có phải mình bị hoa mắt hay không.

Tiểu Tà Tử mới hơn 14 tuổi một chút, Giới Linh thức tỉnh ước chừng chưa tới nửa năm, không có khả năng nhanh như vậy đã đột phá cam linh, đúng không?

Nhất định là hắn đã nhìn lầm rồi!

Kiều Sở vừa định nhấc chân vào cửa, cửa phòng đã bị Quân Vô Tà đột nhiên đóng rầm một tiếng, cái mũi của Kiều Sở tông vào trên cửa thiếu chút nữa đã chảy ra nước mắt.

"Ta muốn nghỉ ngơi." lệnh đuổi khách của Quân Vô Tà truyền đến từ bên trong cánh cửa, Kiều Sở chỉ có thể xoa cái mũi thâm tím của mình, yên lặng lăn trở về phòng mình.

Tính tình của Tiểu Tà Tử, thật là quá quắt!