Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 397: Hâm mộ và ghen ghét (1)




“Vâng.” Doãn Ngôn gật đầu.

Ninh sư tỷ hài lòng khoát tay, ý bảo Doãn Ngôn rời đi, Doãn Ngôn không dám trái lời liền ngoan ngoãn rời khỏi tàng thư các của phân viện Thú Linh.

Quân Vô Tà đang ở trong nhà trọ vẫn chưa biết, Cố Ly Sinh tốt bụng sắp xếp lại liên tiếp rước lấy phiền phức cho nàng.

Thừa dịp Doãn Ngôn chưa trở về, Quân Vô Tà thay bộ đồng phục của Học viện Phong Hoa, không thể không nói, học viện Phong Hoa thu lệ phí cao ngất nên quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt nhất, ngay cả đồng phục các đệ tử mặc cũng là chất vải thượng đẳng nhất, đúng là lông cừu mọc trên thân cừu, xứng đáng là được.

Tân sinh nhập học, phải một ngày sau mới có thể chuyển vào tam đại phân viện, buổi tối ngày nhập học đầu tiên bọn họ phải tập trung đi nghe bài giảng của học viện Phong Hoa.

Trước bữa cơm tối, hơn mấy chục học sinh mới nhập học liền tụ ba tụ năm đi về phía vị trí bài giảng, thay đồng phục học viện Phong Hoa, những đệ tử trẻ tuổi chính trực này, trên mặt từng người đều tràn đầy tâm tình vui sướng.

Quân Vô Tà một thân một mình vào trong phòng, phòng lớn như thế, tất cả tân sinh đều đã tìm được chỗ ngồi, sự xuất hiện của Quân Vô Tà dẫn đến không ít bàn tán xôn xao.

Nhưng chỉ cần là những người nhập học Học viện Phong Hoa cùng lúc với Quân Vô Tà, đều cảm thấy vô cùng chướng mắt với cái tên có số mệnh tốt này, ai cũng biết hàng năm Phục Linh phân viện chỉ thu nhận vài ba đệ tử, nhưng nay Quân Vô Tà mới vừa vào học viện, liền đoạt được một chỗ, chuyện này cũng có ý nghĩa là sự cạnh tranh của các thiếu niên khác càng thêm kịch liệt.

“Thật nhìn không ra, tiểu tử này có điểm nào đặc biệt, ngoại trừ linh lực, mọi thứ hắn đều không bằng chúng ta, dựa vào cái gì mà hắn lại may mắn như vậy.” Thiếu niên sinh lòng bất mãn quay đầu liếc mắt nhìn Quân Vô Tà ngồi một mình ở một góc, nhịn không được xì xào cùng đồng bọn của mình.

Tuổi của Quân Vô Tà nhỏ nhất trong nhóm này, nhóm này là những đệ tử chủ chốt được tuyển trực tiếp, người nhỏ nhất cũng đã hơn mười lăm tuổi, linh lực của bọn hắn thấp nhất cũng phải ở giai đoạn xích linh, có thể gia nhập hoàn toàn là bởi vì giới linh của bọn họ khá mạnh mẽ.

Kỳ thực lúc đầu, tác dụng của linh lực vô cùng nhỏ bé, đa số mọi người chủ yếu dựa vào sức mạnh của giới linh, giới linh càng mạnh càng sớm hiện ra, sự áp đảo trong cùng đẳng cấp là rõ ràng nhất, ngược lại, chút xíu linh lực tất cả người của giới linh cũng không quan trọng đến như thế.

Trừ phi đạt tới lục linh, tác dụng của linh lực mới có thể ngày càng hiện rõ ra, người dưới lục linh, nếu đụng phải giới linh mạnh mẽ cũng phải bó tay như cũ.

Cái này giống như là xích linh nắm giữ ba bậc giới linh, như vậy hắn hoàn toàn có thể là một tranh linh giết người trong chớp mắt.

Cho nên, cho dù Quân Vô Tà mười bốn tuổi đã luyện thành tranh linh, làm thay đổi cách nhìn của rất nhiều người, nhưng có thể gia nhập nhóm thiếu niên chủ chốt, ít nhất cũng phải nắm trong tay giới linh cấp ba, nếu đấu với nhau, bọn họ lại càng không thua một tên tranh linh.

“Vận may sẽ không theo vĩnh viễn, ngươi cho rằng vào phân viện Phục Linh là có thể trở thành phục linh sư? Hàng năm người vào phân viện Phục Linh nhiều nhất cũng chỉ có thể giữ lại một người, với bộ dạng kia của ngươi, cũng không ở lại phân viện Phục Linh được bao lâu.” Nhóm thiếu niên hoàn toàn không xem trọng Quân Vô Tà phát ra một tràng cười xì xầm.

Lòng ghen tỵ làm bọn họ vô cùng chờ mong lúc Quân Vô Tà từ đám mây rơi xuống vũng lầy.

Phải biết rằng, một khi bị phân viện Phục Linh trục xuất thì xem như ngay cả học viện Phong Hoa cũng không ở nổi nữa, lập tức bị ném ra khỏi học viện.

Ánh mắt tốt xấu từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo đến, Quân Vô Tà ngồi trong góc lại không hề nhúc nhích chút nào, nàng chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, ôm Hắc Miêu đang nằm trong lòng, kiên nhẫn vuốt lông.