Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 440: Bùa Đòi Mạng Của Mỹ Vị (2)




“Là ý gì vậy?” Sắc mặt Phạm Trác cũng thay đổi.

“Thân thể của ngươi tuy yếu ớt nhưng cũng bởi vì yếu ớt nên không thể xuất hiện phản ứng kịch liệt được, tuy nhiên tình huống này lại cứ năm lần bảy lượt xuất hiện trên cơ thể của ngươi. Chuyện này chỉ có thể nói rõ rằng có người đang dùng phương pháp nào đó dẫn đến sự phát bệnh của ngươi.” Quân Vô Tà sờ sờ cằm, nàng nói trước đây nàng tìm như thế nào cũng không tìm ra sự tồn tại của độc tố trong cơ thể của Phạm Trác.

Thì ra từ lúc mới bắt đầu, đối phương đã không có ý định dùng độc mà là lựa chọn một loại phương pháp khác thông minh hơn.

“Phạm Trác thuở nhỏ nhiều bệnh, lục phủ ngũ tạng và gân mạch của hắn đều yếu ớt hơn nhiều so với người bình thường, mặc dù là bồi bổ cũng chỉ có thể áp dụng một số phương pháp bồi bổ, tuyệt đối không thể sử dụng những loại thuốc có công dụng cực mạnh, bằng không không cần người bên ngoài động thủ, sức mạnh của những loại thuốc kia sẽ làm cho thân thể ngươi không thể chịu đựng, do đó khiến cho bệnh tật vốn luôn bị áp chế bất chợt bạo phát.” Quân Vô Tà hé mắt, người làm loại chuyện như thế này lại có vài phần thông minh.

Độc dược bình thường cho dù cẩn thận đến đâu cũng sẽ có người phát hiện ra, thế nhưng thuốc bổ lại không như vậy.

Hơn nữa trong quá khứ, Phạm Trác thường được bồi bổ, thỉnh thoảng lẫn vào chút thuốc bổ mà hắn không chịu đựng được cũng không có người nào biết.

Ngay từ đầu Quân Vô Tà đã nghi ngờ Phạm Trác trúng độc, nhưng qua sinh hoạt hàng ngày của hắn lại không phát hiện hắn có bất kỳ dấu hiệu trúng độc nào, mãi đến khi phát bệnh lần này mới khiến Quân Vô Tà cảm thấy hoài nghi trong lòng ngày càng sâu sắc.

Đối với Phạm Trác mà nói, thuốc bổ cũng có thể trở thành độc dược.

“Là ở trong những món ăn này?” Vẻ mặt Phạm Cẩm có chút méo mó.

“Đúng. Có điều người hạ thủ rất thông minh, những món ngày thường chúng ta ăn hắn ta không bỏ vào, chỉ khi hắn ta muốn Phạm Trác phát bệnh hắn ta mới làm như vậy, hơn nữa loại thủ pháp này có thể bảo đảm được tính ổn định, chuẩn xác và tàn nhẫn, càng không dễ bị người khác phát hiện. Phạm Trác uống thuốc bổ nhiều vô kể, cho dù tìm người tới kiểm tra cũng không có ai chú ý tới nguyên nhân thuốc bổ làm cho hắn phát bệnh. Người bỏ thuốc cũng không định hạ độc chết Phạm Trác, mà là định dùng loại phương pháp này làm cho Phạm Trác bị bệnh tật trên người hành hạ đến chết.”

Thủ đoạn không tồi, Quân Vô Tà nhíu mày.

Nếu không có nàng hết sức chú ý đến thức ăn mấy ngày hôm nay, chỉ sợ cũng sẽ không phát hiện nhanh như thế.

Sau khi Quân Vô Tà nói xong, sắc mặt Phạm Trác đã trở nên trắng bệch, Phạm Cẩm cũng gắt gao nắm thành quả đấm.

“Rốt cuộc là người nào? Muốn dồn Tiểu Trác vào chỗ chết?” Phạm Cẩm đập nát cái bàn, một đống chén đĩa rơi xuống đất phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Phạm Trác đã yếu ớt như vậy, rốt cuộc là người nào lại thâm độc như thế, còn muốn đẩy hắn vào vực thẳm của cái chết.

Quân Vô Tà hé mắt: “Muốn tra rõ thân phận của đối phương cũng không khó, chỉ cần án binh bất động.”

Trong tiểu viện Trúc Lâm, trước chỉ có hai người Phạm Trác và A Tĩnh, cho dù A Tĩnh đối với Quân Vô Tà không vừa mắt đủ thứ, Quân Vô Tà cũng không cảm thấy thuốc này là do A Tĩnh bỏ vào. Rau và hoa quả mỗi ngày của tiểu viện này đều là do đệ tử của Phạm Khải tự mình đưa tới, đương nhiên là người đáng tin cậy, nếu như vấn đề không phải nằm ở người tiếp nhận, chỉ sợ là nằm ở bản thân của những thức ăn này.

Muốn tra ra tất cả những điều này, chỉ có thể để cho đối phương tiếp tục đưa manh mối đến tay bọn họ.

“Án binh bất động?” Phạm Cẩm có chút mơ hồ.

Quân Vô Tà lại nhìn về phía Phạm Trác nói: “Ngươi không phát hiện ra những dị thường trong thức ăn, ngươi vẫn cứ nuốt chúng vào như thế, hôm nay ngươi sẽ phát bệnh.”

Phạm Trác hơi sững sờ, lập tức ngẩng đầu nhìn Quân Vô Tà: “Ta nghe lời ngươi.”

“Tiểu Tà, ý ngươi là muốn Tiểu Trác giả bộ bệnh? Nhưng... Tiểu Trác đệ ấy không biết đâu.” Phạm Cẩm rất hiểu rõ huynh đệ nhà mình, để Phạm Trác ngụy trang, đây dường như là điều không thể.

Quân Vô Tà hơi hất cằm lên, thản nhiên nói: “Có ta ở đây, hắn không cần phải biết.”