Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 57: Phản kích




“Chào ông, ông tìm tôi có việc gì?” Tiểu Thi tươi cười nhìn người đàn ông trước mặt dịu dàng hỏi. Người đàn ông này mặt bộ tây trang màu xám được cắt may tỉ mỉ. Chỉ là chân ông ta mang một đôi tất và giày vải rất kì lạ! Cách ăn mặc này thực sự rất kì quái!

“Cô là Tiểu Thi tiểu thư?” Tiếng ông Trác uy nghiêm khiến cho Tiểu Thi cảnh giác.

“Tôi là ba của Trác Minh Liệt!”

Tiểu Thi nghĩ thầm, tại sao ba của Trác Minh Liệt tới tìm cô?”Ông tìm tôi có chuyện gì?”

Ông Trác hút một hơi xì gà rồi đem một chồng báo mới phát hành đặt trước mặt cô,”Cô đã xem những tờ báo này chưa?”

Tiểu Thi vò đầu,”Gần đây công việc bề bộn nên tôi cũng chưa có thời gian để xem.”

“Tiểu Thi thiểu thư, tôi không quan tâm cô và con trai tôi có quan hệ gì, tôi chỉ hi vọng từ sau cô không tiếp cận con trai tôi nữa!” Ông Trác nói nghiêm túc.

Tiểu Thi căn bản không nghe thấy ông nói gì bởi vì nội dung những tờ báo kia dọa sợ ngây người! Làm sao bọn họ có thể nói những lời vô căn cứ như vậy! Tất cả đều nói như vậy!

“Tiểu Thi tiểu thư, cô có nghe tôi nói không?” Ông Trác tiếp tục hỏi.

“A…….Thật ngại quá, thưa ông, vừa rồi ông nói gì?” Một từ Tiểu Thi cũng không nghe thấy.

“Tôi hy vọng cô tránh xa con trai tôi!” Ông Trác nói không khách khí chút nào.

“Tôi không hiểu ý của ông?” Cô vẫn giữ vẻ mặt tươi cười.

“Vậy cô cảm thấy cách ăn mặc của tôi như thế nào?” Bông nhiên ông Trác hỏi một câu không đầu không cuối về trang phục của ông!

“Không phù hợp!” Tiểu Thi nói thật.

“Đó chính là những gì tôi muốn nói! “Chào ông, ông tìm tôi có việc gì?” Tiểu Thi tươi cười nhìn người đàn ông trước mặt dịu dàng hỏi. Người đàn ông này mặt bộ tây trang màu xám được cắt may tỉ mỉ. Chỉ là chân ông ta mang một đôi tất và giày vải rất kì lạ! Cách ăn mặc này thực sự rất kì quái!

“Cô là Tiểu Thi tiểu thư?” Tiếng ông Trác uy nghiêm khiến cho Tiểu Thi cảnh giác.

“Tôi là ba của Trác Minh Liệt!”

Tiểu Thi nghĩ thầm, tại sao ba của Trác Minh Liệt tới tìm cô?”Ông tìm tôi có chuyện gì?”

Ông Trác hút một hơi xì gà rồi đem một chồng báo mới phát hành đặt trước mặt cô,”Cô đã xem những tờ báo này chưa?”

Tiểu Thi vò đầu,”Gần đây công việc bề bộn nên tôi cũng chưa co thời gian để xem.”

“Tiểu Thi thiểu thư, tôi không quan tâm cô và con trai tôi có quan hệ gì, tôi chỉ hi vọng từ sau cô không tiếp cận con trai tôi nữa!” Ông Trác nói nghiêm túc.

Tiểu Thi căn bản không nghe thấy ông nói gì bởi vì nội dung những tờ báo kia dọa sợ ngây người! Làm sao bọn họ có thể nói những lời vô căn cứ như vậy! Tất cả đều nói như vậy!

“Tiểu Thi tiểu thư, cô có nghe tôi nói không?” Ông Trác tiếp tục hỏi.

“A…….Thật ngại quá, thưa ông, vừa rồi ông nói gì?” Một từ Tiểu Thi cũng không nghe thấy.

“Tôi hy vọng cô tránh xa con trai tôi!” Ông Trác nói không khách khí chút nào.

“Tôi không hiểu ý của ông?” Cô vẫn giữ vẻ mặt tươi cười.

“Vậy cô cảm thấy cách ăn mặc của tôi như thế nào?” Bông nhiên ông Trác hỏi một câu không đầu không cuối về trang phục của ông!

“Không phù hợp!” Tiểu Thi nói thật.

“Đó chính là những gì tôi muốn nói! Tôi không quan tâm cô tiếp cận con trai tôi với mục đích gì, hiện tại tôi mong cô không làm phiền con trai tôi nữa! Giày vải vĩnh viễn không hợp với tây trang.” Hóa ra ông ấy mượn cách ăn mặc để thuyết phục người khác.

Tiểu Thi hiểu tình cảnh hiện tại của cô giống với những tình huống cẩu huyết (lặp đi lặp lại) trong phim thần tượng, thế lực tà ác chuyên chia rẽ hoàng tử và cô bé lọ lem! Đáng tiếc cô không phải là cô bé lọ lem đó!

“Tôi nghĩ là ông hiểu lầm rồi! Đầu tiên tôi không có quan hệ gì với con trai của ông, còn tại sao lại xuất hiện những tin đồn kia chỉ là trùng hợp thôi sao? Thật không hiểu được trùng hợp đến nỗi khiến cho tôi thấy giống như có người nào đó thấy một con chó nhỏ đáng yêu muốn trêu chọc nó kết quả lại bị nó cắn lại! Đây là trùng hợp? Thứ hai ông nói lý luận về tây trang và giày vải khiến tôi rất buồn cười! Tạm thời chưa nói đến con trai ông có phải là ‘tây trang’ không, tại sao ông cho rằng tôi là ‘giày vải’?” Nhìn Tiểu Thi nhu nhược yếu đuối nhưng ở thời điểm mấu chốt cô tuyệt đối không mù mờ chịu thua, lời nói sắc bén lại có lý đáp trả  không chỉ khiến cho ông Trác cảm thấy ngoài ý muốn, mà ngay cả ông chủ đúng bên cạnh cũng cực kì kinh ngạc. Người đàn ông trước mặt không phải là người bình thường, đương nhiên khi cô biết ông ấy là ba của Trác Minh Liệt cũng phải giật mình! Cái gì gọi là không biết thì không sợ, nói không chừng là do Tiểu Thi không giả thích với gia đình họ nên mới dám chống đối như vậy.

“Tiểu thư, cô nói mình không phải là giày vải, vậy ba cô làm gì?” Bộ dáng của ông Trác khăng khăng không ép người thì không buông tha.

Ba cô làm gì?

“Không  nói được phải không? Tôi sẽ nói cho cô biết rốt cuộc con trai tôi có phải là ‘tây trang’ hay không! Bỏ đi thân phận người thừa kế tương lai của công ty đa quốc gia, Trác Minh Liệt bốn tuổi đã biết làm việc theo trình tự, năm tuổi sáng tạo được hoạt hình, bảy tuổi không cẩn thận xâm nhập hệ thống bảo mật của Bộ quốc phòng mà nổi tiếng cả nước. Tám tuổi học xong toàn bộ chương trình tiểu học, chín tuổi đoạt giải quán quân võ thuật, cùng với hai giấy chứng nhận đai đen quyền đạo! Mười tuổi dành được giải quán quân bộ môn bắn súng! Mười bốn tuổi hoàn thành khóa học trung học, mười sáu tuổi ra nước ngoài du học, nó chỉ dùng một năm để hoàn thành khóa học bốn năm lấy được bằng thạc sĩ về kinh tế, bác sĩ  và thiết kế.”