Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 54: Thang máy dữ




Trần Dương đi vào phân cục, trông thấy Mao Tiểu Lỵ đang ngồi trên sô pha lướt Weibo, cậu lên tiếng hỏi: "Tiểu Lỵ, hôm qua Độ Sóc có về không?"

Mao Tiểu Lỵ ngẩng đầu nói: "Không có. Mấy anh bắt được thần Ngũ Thông chưa? Em và Trương Cầu Đạo giúp cảnh sát vây bắt những người bị thần Ngũ Thông đùa giỡn. Lúc đang bắt họ thì phát hiện một nơi như tà giáo tụ tập, có thờ phụng một bức tượng thần Ngũ Thông. Trương Cầu Đạo chụp hình hỏi người nhà, đúng là tượng An Nhạc Thần. Còn nữa, em gặp phải rất nhiều chuyện, có lệ quỷ đòi mạng nữa, chậc chậc, rất nguy hiểm..."

Trần Dương cắt ngang cô nàng: "Trương Cầu Đạo đâu?"

"Ảnh vẫn còn ở lại giúp cảnh sát. Chúng em tách ra hành động, bên em xong rồi, bên ảnh vẫn còn một vụ."

"Vậy à, anh hơi mệt, lên lầu nghỉ trước đây." Cậu nói xong liền đi lên lầu, một lúc lâu sau lại quay xuống, đứng ở bậc cầu thang nói với Mao Tiểu Lỵ: "Khi nào Độ Sóc về thì nhắn tin cho anh biết."

"Dạ." Mao Tiểu Lỵ gật đầu, nhìn bóng lưng Trần Dương cho đến khi cậu biến mất ở chỗ ngoặt, cô quay đầu nhìn Khấu Tuyên Linh ngồi bên cạnh, giơ ngón tay chỉ Trần Dương, nhỏ giọng hỏi: "Ảnh sao vậy?"

Khấu Tuyên Linh rót một ly nước đầy uống cho đỡ sợ: "Nhớ nhung."

Mao Tiểu Lỵ kinh ngạc: "Hôm qua mới gặp mà?" Chồng chồng già rồi mà một ngày không gặp như cách ba năm sao?

"Tình cảm của họ vốn tốt mà." Hắn liếc Mao Tiểu Lỵ: "Cô còn chưa yêu đương, không hiểu đâu."

Cô nàng không phục: "Anh thì hiểu sao?" Cô dám bảo đảm, đến lúc cô sinh con, thẳng nam vũ trụ - Khấu Tuyên Linh vẫn còn chưa thoát FA.

Khấu Tuyên Linh hừ hừ hai tiếng: "Tôi chưa yêu đương nhưng hiểu tâm trạng này."

Mao Tiểu Lỵ im lặng một lúc rồi nhích đến gần Khấu Tuyên Linh, hai mắt phát ra tia sáng "bát quái".

"Anh có đối tượng thầm mến à?"

"Không phải cô." Khấu Tuyên Linh thẳng thắn, Mao Tiểu Lỵ suýt nữa nhảy lên đánh nhau với hắn. Thẳng nam vũ trụ có thể dùng một câu kết thúc đề tài câu chuyện, còn kéo cừu hận.

"Cám ơn anh đã bỏ qua." Mao Tiểu Lỵ không từ bỏ: "Vậy sao anh hiểu được tâm trạng này? Lúc nào? Đối phương là ai?"

"Lúc tôi 16 tuổi."

Mao Tiểu Lỵ giơ tay ra hiệu tạm ngưng, kéo đĩa hạt dưa trước mặt đến gần rồi gật đầu bảo hắn nói tiếp.

"Đó là lần đầu tiên tôi nhận đơn hàng xa nhà, tuổi trẻ thiếu kinh nghiệm, say xe say máy bay nôn gần chết. Tới nơi tôi lập tức ngủ say sưa, nửa đêm thức dậy vái lạy sư tổ thì phát hiện tôi quên mang bức tranh sư tổ theo!"

Mao Tiểu Lỵ ngừng cắn hạt dưa, không những không muốn cắn tiếp mà còn muốn ném vỏ hạt dưa lên đầu hắn. Khấu Tuyên Linh nhớ lại mà vẫn còn sợ hãi: "Bức tranh sư tổ là do đích thân tôi vẽ, mấy bức tranh bán bên ngoài toàn là giả, cũng không dễ mua, đa số là bán tranh của tổ sư Tam Thanh." Hắn thở dài nói tiếp: "Lần đó mất ba ngày mới hoàn thành nhiệm vụ, tôi như mười năm không được thấy sư tổ. Về đến nhà lập tức tắm rửa trai giới vái lạy sư tổ. Từ đó về sau, bức tranh sư tổ không rời người."

"Một ngày không gặp ba năm, ba ngày chỉ mới chín năm thôi."

"Bốn bỏ năm lên."

"Ha." Mao Tiểu Lỵ lạnh lùng dọn dẹp vỏ hạt dưa, vì động tác quá mạnh khiến vài mảnh nhỏ rơi xuống ngón chân cái của Khấu Tuyên Linh. Cô nàng nhìn nhìn, cuối cùng chỉ hừ lạnh hai tiếng.

Khấu Tuyên Linh có cảm giác như bị chĩa mũi dùi, nhưng hắn không biết bản thân đắc tội Mao Tiểu Lỵ lúc nào. Vừa lúc Mã Sơn Phong đi ra nghe được hắn oán giận: "Lòng dạ phụ nữ đúng là như mò kim đáy biển."

Mã Sơn Phong lên tiếng: "Còn phải xem đối tượng."

Khấu Tuyên Linh không hiểu, ông không giải thích mà đổi đề tài: "Vừa rồi trong phòng làm việc, chú nghe cục trưởng Trần nhắc đến Độ Sóc phải không? Thế nào... lộ rồi?"

Nếu như Mã Sơn Phong hỏi một ngày trước, chắc chắn Khấu Tuyên Linh không hiểu gì. Thế nhưng bây giờ hắn đang khiếp sợ, đối diện với ánh mắt nhìn thấu tất cả của ông, mà Mã Sơn Phong cũng từ vẻ mặt của hắn biết được đáp án.

"Chú Mã, bây giờ cháu mới biết, người thâm tàng bất lộ nhất phân cục chính là chú." Độ Sóc cũng thâm tàng bất lộ, nhưng hắn không thuộc phân cục.

Mã Sơn Phong xua tay: "Trải qua nhiều việc, nhìn nhiều thì dễ nhận ra thôi. Trần Dương tức giận à?"

"Nhìn không giống! Shh! Cục trưởng Trần kết âm hôn? Một người sống như cậu ấy sao lại kết âm hôn với quỷ? Mà còn cùng vị tai to mặt lớn kia nữa, cứ như một giấc mộng hoang đường."

Mã Sơn Phong nói: "Thoạt nhìn cục trưởng Trần không phải là người sống thọ."

Mấy chữ vỏn vẹn lại có rất nhiều tin tức đáng giá. Khấu Tuyên Linh nói: "Không dính đến cấm thuật chứ?"

"Nếu như Trần Dương tùy tiện tìm một tà ma nào đó trong âm phủ kết âm hôn thì còn có thể nghi là dùng cấm thuật. Nhưng đối tượng của Trần Dương là vị kia ở Phong Đô, cấm thuật nào có thể thi triển trên người hắn? Cậu xem cách họ ở chung đi, vị kia rất yêu thương và coi trọng Trần Dương, nếu như không phải cậu ấy ở đây thì vị kia cũng không thèm xuất hiện ở nơi này, chứ đừng nói là trò chuyện với chúng ta như bạn bè."

Phong Đô đại đế, tôn thần Đạo giáo, đương nhiên có kiêu ngạo của hắn. Tuy hắn không khinh thường phàm nhân nhưng cũng sẽ không hòa mình vào đám người ở dương gian. Bốn năm trước, Phong Đô đại đế xuất hiện ở tổng cục, nhậm chức cục trưởng, chỉ vài lần ít ỏi liên quan đến vận mệnh quốc gia mới thấy bóng dáng hắn, còn lại thì thần bí chẳng thấy tăm hơi đâu.

Khấu Tuyên Linh vốn rất tôn kính Độ Sóc, ngoại trừ sư tổ thì hắn đứng vị trí thứ hai, xem hắn là mục tiêu phấn đấu. Khấu Tuyên Linh nói với Mã Sơn Phong: "Trước kia cháu nghĩ cục trưởng Độ là chưởng môn của môn phái thần bí nào đó, đôi khi cả năm không thấy người đâu. Sau khi đến phân cục lại phát hiện thường xuyên gặp cục trưởng Độ, từ đó mới biết thì ra là ở cùng bạn đời. Bây giờ nghĩ lại, cục trưởng Độ rất bận rộn, phải quản lý tổng cục và Phong Đô, còn phải về nhà bình thường. Thỉnh thoảng nửa đêm cháu thức dậy còn gặp cục trưởng Độ mệt mỏi về đến nhà, đến hừng đông lại đi. Tấm lòng thế này thật đáng khen ngợi."

Khấu Tuyên Linh không tiếc lời khen ngợi, sau đó bổ sung: "Cháu nghe nói rất ít người trong Hiệp hội biết thân phận thật của cục trưởng Độ, đúng không?"

"Vài người biết thôi, nghe nói lúc vị kia đến dương gian, đột ngột xuất hiện trước mặt bọn họ rồi nói một câu." Mã Sơn Phong cười ha ha: "Đúng là phong cách làm việc của cục trưởng Độ, mặc dù có vẻ lạnh lùng không để ý đến ai nhưng quang minh lỗi lạc, cũng gọn gàng nhanh chóng."

Khấu Tuyên Linh lại nói: "Hình như trước giờ Trần Dương không biết thân phận thật của Độ Sóc."

Thấy ông kinh ngạc, hắn nói thêm: "Nhưng giờ biết rồi."

Mã Sơn Phong không ngờ Độ Sóc lại giấu Trần Dương chuyện quan trọng như vậy: "Tâm trạng Trần Dương thế nào?"

Hắn suy nghĩ một chút, cố chọn từ thích hợp nhất để miêu tả: "Bình tĩnh."

"Càng bình tĩnh thì lúc bùng nổ càng đáng sợ. Phía dưới sự bình tĩnh là nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, sóng to gió dữ, một khi xuất hiện lỗ hỏng sẽ bạo phát vùi dập tất cả." Mã Sơn Phong cảm thông nói.

"Chú có kinh nghiệm rồi à?"

"Chú giấu tiền riêng, bị bà xã phát hiện. Bà ấy bình tĩnh vài ngày, chú nơm nớp lo sợ vài ngày, chẳng qua muốn dụ chú moi ra tất cả tiền riêng đã giấu vài chục năm. Cực cực khổ khổ, một đêm trở lại trước giải phóng." Mã Sơn Phong thở dài, thấy ánh mắt đồng cảm của hắn, ông xua tay nói: "Đừng xen vào chuyện của hai người kia."

Ông nói xong quay vào phòng làm việc, đóng kín cửa sổ rồi mới lấy một cái hộp trong chỗ bí mật ra đếm đếm, tiền riêng không ít. Vừa rồi lấy bản thân làm ví dụ khiến ông lại có cảm giác như bị phát hiện có tiền riêng lần nữa, phải đếm lại mới yên tâm.

Chu Khất báo cáo sự tình An Nhạc Thần với Độ Sóc. Đại đế bình thản ừ một tiếng biểu thị đã biết rồi bảo hắn đi làm việc. Chu Khất lại nghĩ nên nịnh nọt đại đế vài câu, thế là hắn vội vàng báo cáo những chuyện liên quan đến chị dâu.

Quả nhiên Độ Sóc có hứng thú, tuy biểu cảm không thay đổi gì nhiều nhưng có lắng nghe. Càng nghe, vẻ mặt đại đế càng thay đổi vi diệu: "Dương Dương gọi "Quỷ đế ngũ phương Chu Khất phụ tá Phong Đô đại đế", ngươi có đáp lại không?"

Chu Khất gật đầu: "Có chứ. Nhưng lúc thuộc hạ hỏi chị dâu chuyện gì, chị dâu lại không nói."

Nhìn gương mặt nghiêm túc thật thà của Chu Khất, nhìn hắn câu trước câu sau đều nịnh nọt "chị dâu". Độ Sóc gật đầu, miễn cưỡng nhếch môi cười, thành công khiến Chu Khất sợ hãi câm miệng.

"Chu Khất."

Chu Khất giật mình lên tiếng, rùng mình một cái.

"Ngươi đi quản lý Ba Trủng Sơn, gần đây bên đó nhiều việc."

Chu Khất sửng sốt: "Không phải đã có quỷ đế cai quản nơi đó sao?"

Ba Trủng Sơn thuộc phạm vi cai quản của quỷ đế phương tây, cách Bão Độc Sơn của hắn rất xa, hơn nữa Ba Trủng Sơn nổi tiếng là công việc bề bộn.

"Ta biết, bên kia nhiều việc."

"Vâng, vậy còn Bão Độc Sơn..."

"Ngươi quản luôn."

Chu Khất bi thương nhìn Đại đế, cuối cùng im lặng rời đi, hắn nên biết bản thân không có thiên phú nịnh hót.

Độ Sóc vẫn giữ thái độ bình tĩnh lạnh lùng trước mặt Chu Khất, đợi đến khi Chu Khất đi khuất, hắn mới vội vàng đứng lên rời khỏi Phong Đô, chớp mắt đã xuất hiện trước cửa phân cục. Hắn bước vào, hiếm khi do dự, trông thấy Khấu Tuyên Linh đang vẽ tranh sư tổ bèn hỏi: "Hôm nay Dương Dương thế nào?"

Khấu Tuyên Linh buông bút, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bình tĩnh."

Độ Sóc có linh tính không ổn, càng do dự hơn. Thế nhưng trước sau gì cũng phải đối mặt, Khấu Tuyên Linh trịnh trọng nói: "Cố lên, bảo trọng." Độ Sóc lạnh lùng nhìn bức họa trên bàn, Khấu Tuyên Linh lập tức ngậm miệng, bày tỏ sẽ không đi xem trò hay.

Độ Sóc đi lên lầu, Mã Sơn Phong lập tức mở cửa phòng làm việc, mấp máy môi hỏi Khấu Tuyên Linh. Hắn chỉ chỉ lên lầu, cũng mấp máy môi trả lời: "Lên rồi."

Thế là ông thông báo cho Mao Tiểu Lỵ chú ý tình hình, cô nàng không dám mở cửa quang minh chính đại nhìn, vì vậy lặng lẽ dùng camera trên không. Thứ này là của nữ sinh say mê đạo trưởng cấm dục - Khấu Tuyên Linh - hối lộ cho Mao Tiểu Lỵ, hiện tại có việc cần dùng. Độ Sóc nghe tiếng động trên đầu, ngẩng đầu nhìn rồi liếc nhìn về phía phòng của Mao Tiểu Lỵ.

Camera trên không dừng lại một lát rồi yên tĩnh bay về. Mao Tiểu Lỵ sợ.

Khấu Tuyên Linh: "Nhát!"

Mao Tiểu Lỵ hừ hừ hai tiếng: "Anh đi mà làm."

Đương nhiên không ai dám, Mao Tiểu Lỵ không dám nhìn nhưng dám nghe lén.

Độ Sóc đang định gõ cửa phòng thì khựng lại, cầm chìa khóa mở cửa. Hắn đi vào, trông thấy Trần Dương đang đưa lưng về phía hắn vá quần áo. Độ Sóc đứng sau lưng nhìn lén, phát hiện là quần áo của hắn. Cậu đang thêu hình lên áo, nhìn khái quát là một cái đầu heo.

Độ Sóc im lặng, lúc Trần Dương tức giận thường lén thêu các kiểu heo lên áo hắn, rất tức giận thì quang minh chính đại thêu trước mặt hắn. Đừng nghĩ cách xả giận này vô hại, hắn phải mặc áo thêu đầu heo đi làm thì cậu mới nguôi giận.

Trần Dương lên tiếng: "Về rồi?"

"Ừm." Hắn ngồi xuống cạnh cậu, im lặng nhìn cậu thêu đầu heo, thuận tiện khen một câu: "Đẹp lắm!"

Trần Dương liếc nhìn, bỗng cười nhẹ nói: "Cám ơn." Cậu suy nghĩ một chút rồi bổ sung: "Em rất vinh hạnh." Nói xong cậu gút đường chỉ. Độ Sóc vội vàng đưa kéo qua. Trần Dương cầm kéo cắt đứt đầu chỉ rồi cầm áo giơ lên giũ giũ, ngắm nghía cái đầu heo.

Tay nghề của cậu rất khá, đầu heo trông rất sống động, chỉ là nằm ngay chính giữa ngực áo. Nhìn xem thì sẽ cảm thán khen vài câu, nhưng mặc vào thì thật mất mặt. Thế nhưng Độ Sóc phải khen: "Thật là đẹp. Dương Dương thật khéo tay lanh trí."

"Không, khéo tay tâm vụng. Nếu không sẽ không nhận ra người bên gối có thân phận gì, còn định gom tiền tích lũy công đức cho người ta thăng chức." Trần Dương đặt cái áo đã thêu xong qua một bên, cầm cái khác tiếp tục thêu.

Độ Sóc nhìn lướt qua, tất cả bảy bộ, chứng tỏ cậu rất tức giận, từ trước đến giờ chưa từng vượt qua năm bộ, hiện tại đến bảy bộ! Còn quang minh chính đại làm trò trước mặt hắn! Đại đế đuối lý, vội vàng dỗ dành: "Trách anh không nói cho em biết từ sớm, cứ gạt em."

"Anh đã ám chỉ, nửa khối ngọc ban chỉ chính là pháp ấn của Phong Đô đại đế, là do em không phát hiện ra mà thôi." Trần Dương ôm hết sai lầm vào người, nhưng người bình thường đều nhận ra đây là cậu đang phát điên, giận đến nỗi không muốn rút giận sang người khác, càng không muốn tìm tên đầu sỏ xả giận.

Độ Sóc nắm tay Trần Dương, cậu giật tay lại nhưng đáng tiếc không thành công. Hắn hôn lên mu bàn tay cậu, nhỏ giọng nói: "Dương Dương, đừng trách anh được không? Không phải anh cố tình lừa em, lúc đầu anh nghĩ không cần nói ra thân phận, sau lại không biết nên mở miệng thế nào."

Lúc vừa mới kết hôn, Độ Sóc không xem cuộc hôn nhân này là thật vì vậy không nói rõ thân phận bản thân. Sau khi động lòng, hắn lại không biết phải mở miệng thế nào. Trần Dương lo lắng cho hắn, trong lòng trong mắt đều là hắn, khiến đại đế luyến tiếc nói rõ thân phân. Lão thanh niên lạnh nhạt độc thân nghìn năm, chưa kịp yêu đương gì đã có vợ, vừa động lòng tất nhiên không suy nghĩ chu toàn. Đến khi hắn suy nghĩ xong lại không biết nên nói thế nào.

Đối với người thân thiết, Trần Dương cực kỳ tín nhiệm, vậy nên cậu chưa từng nghi ngờ Độ Sóc. Hắn đưa nửa pháp ấn của Phong Đô đại đế làm nhẫn cưới cũng là xem cậu có phát hiện hay không. Ai ngờ đã nhiều năm mà Trần Dương vẫn không phát hiện, Độ Sóc cũng không có biện pháp, chỉ có thể tiếp tục giả làm quỷ sai thấp kém bị bốc lột, còn phải tự thăng chức.

Lúc Trần Dương mắng đại đế, hắn không thể hùa theo mắng bản thân, chỉ có thể gật đầu phụ họa.

Trần Dương không thèm nhìn Độ Sóc, liếc mắt nói: "Anh còn giấu em chuyện gì nữa?"

"Không có."

"Chắc không?"

Độ Sóc gật đầu, sau đó lại do dự trong chớp mắt. Cậu thấy thế cau mày nói: "Anh còn giấu em cái gì? Bây giờ nói ra hết đi."

"Toàn bộ Phong Đô âm phủ đều biết quan hệ của anh và em."

"Em sớm biết..." Trần Dương bỗng khựng lại, trợn mắt không thể tin nhìn Độ Sóc. Trước kia cậu nghĩ hắn là quỷ sai, bởi vậy lúc triệu hồi quỷ sai Phong Đô rất tùy tiện, cậu tưởng hắn đã tạo mối quan hệ tốt với đồng nghiệp, nhờ đồng nghiệp giúp đỡ cậu. Mỗi lần tiễn quỷ sai đi, cậu đều lấy thân phận bạn đời Độ Sóc mà cảm ơn, mời bọn họ một bữa gọi là phí đi lại. Vậy là mấy quỷ sai giúp cậu vốn không phải vì Độ Sóc đã nhờ vả, đơn giản vì cậu là "chị dâu"!

Độ Sóc an ủi: "Có một vài quỷ sai không biết, chúng tưởng em có tổ tiên là quan chức nhỏ ở âm phủ." Mặc dù vậy số quỷ sai biết tình huống thật lại nhiều hơn gấp bội số ít đó, mỗi lần Trần Dương triệu hoán, chúng còn giành giật đến đánh nhau.

Một trong những lý do là vì Trần Dương ra tay hào phóng, thứ hai là chúng muốn gặp "vợ" của đại đế một lần, đến bái kiến "chị dâu".

Trần Dương ném cái áo thêu đầu heo vào người Độ Sóc, cầm cái khác định thêu tiếp cái đầu lớn hơn.

"Anh đi ra ngoài, em không muốn thấy anh."

Hắn nắm tay cậu hôn lấy hôn để, ánh mắt không dời khỏi người cậu: "Dương Dương..." Còn bày vẻ đáng thương.

Độ Sóc lạnh lùng hờ hững lại đẹp trai trầm ổn, hơi giả vờ đáng thương là khiến người ta không đành lòng trách hắn. Nhưng cậu sống chung với hắn nhiều năm, tuy hiếm khi thấy hắn tỏ ra yếu thế nhưng lần này không giống mọi ngày.

Trần Dương rút tay lại, chỉ chỉ bộ đồ trong lòng hắn: "Anh đi ra ngoài trước, em không muốn nhìn thấy anh."

Độ Sóc thay cái áo thêu đầu heo ngay tại chỗ, đứng trước mặt Trần Dương muốn cậu nguôi giận. Cậu chỉ nhìn thoáng quá, mặt lạnh trừng hắn. Độ Sóc đuối lý: "Anh đi ra cửa đứng."

Hắn cẩn thận từng bước ra tới cửa, sau đó nghe lời Trần Dương đóng cửa lại. Cánh cửa vừa khép kín, Độ Sóc lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng, cúi đầu nhìn cái đầu heo trên ngực, sờ sờ đường thêu, thầm khen tay nghề của vợ bé nhỏ. Tuy cái đầu heo phá hỏng uy nghiêm của đại đế nhưng nhìn lâu lại thấy rất đáng yêu.

Đại đế nghĩ Dương Dương cái gì cũng tốt, dù thêu đầu heo lên áo hắn vẫn rất đáng yêu. Hắn đứng ngoài cửa suy nghĩ phải làm sao khiến Trần Dương nguôi giận.

Mã Sơn Phong cầm tách trà đi ngang qua, trông thấy cái đầu heo trên ngực áo đại đế, ông bình tĩnh nói: "Tôi đi tìm Mao Tiểu Lỵ, đốc thúc nó hoàn thành bài tập hè."

Đại đế lạnh lùng nhìn ông. Mã Sơn Phong nghiêm mặt đi ngang qua, đến gõ cửa phòng Mao Tiểu Lỵ. Cô nàng ló đầu ra, nhìn chằm chằm cái đầu heo trên ngực Độ Sóc, sau đó nghiêng người cho Mã Sơn Phong đi vào rồi đóng cửa lại.

Độ Sóc nhìn chằm chằm cánh cửa phòng Mao Tiểu Lỵ một lúc lâu mới dời tầm mắt. Một lát sau, Khấu Tuyên Linh cầm bức tranh sư tổ vừa mới vẽ xong đi ngang qua, đứng trước mặt Độ Sóc bình tĩnh giải thích: "Tôi đi hong khô bức tranh, ban công phòng Mao Tiểu Lỵ có hướng gió tốt nhất, tôi đi qua phơi nhờ."

Khấu Tuyên Linh nghiêm túc nói xong mới bước qua gõ cửa phòng Mao Tiểu Lỵ, cô nàng và Mã Sơn Phong thò đầu ra. Độ Sóc nhìn qua, nhỏ giọng hỏi: "Đẹp không?"

Ba người đồng loạt thụt vào đóng cửa lại, sau đó ngồi túm tụm nhắn tin bảo Trương Cầu Đạo mau về xem trò vui. Bọn họ thật muốn nhìn cái đầu heo thêm lần nữa. Mao Tiểu Lỵ trầm trồ khen ngợi: "Tay nghề thêu thùa của anh Trần thật lợi hại, đầu heo dễ thương ghê luôn."

Khấu Tuyên Linh nói: "Trần Dương rất tức giận, còn dám phạt cục trưởng Độ đứng ngoài cửa. Trước giờ cậu ấy rất nghe lời Độ Sóc, tình cảm hai người cũng rất tốt. Bây giờ tức giận như vậy, có khi nào chia tay không?"

Mã Sơn Phong nói: "Không đâu. Đầu giường đánh nhau, cuối giường làm hòa. Vợ chồng hay chồng chồng đều như nhau thôi. Càng cãi nhau thì tình cảm càng sâu đậm."

Mao Tiểu Lỵ lại nói: "Chúng ta cứ xem trò vui mà không giúp đỡ gì sao?"

"Chú khuyên cháu một câu, đừng nhúng tay vào chuyện tình cảm của người khác."

"Nếu cục trưởng Độ tìm đến cửa thì phải làm sao?"

"Thân thiện cho lời khuyên."

"Cục phó Mã rất có kinh nghiệm nhỉ?" Độ Sóc thình lình xuất hiện sau lưng Mã Sơn Phong. Ông bình tĩnh đứng lên, hắn ngồi xuống nói: "Không bằng kiến nghị thử xem?"

"Không thành vấn đề." Ông chỉ chỉ hắn rồi lại chỉ vào ông: "Từng trải."

Mao Tiểu Lỵ và Khấu Tuyên Linh cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản thân, ngồi xổm yên tĩnh hóng chuyện, tuyệt đối không xen mồm một câu. Nhưng Độ Sóc vẫn chú ý đến hai người, chỉ lẳng lặng nhìn họ. Mặc dù cố gắng chịu đựng, nhưng cuối cùng hai người cũng không chịu nổi ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị này, lặng lẽ ỉu xìu đi ra ngoài.

Mao Tiểu Lỵ đóng cửa phòng, đột nhiên nhớ ra: "Đây là phòng tôi mà, sao tôi lại bị đuổi ra?"

Khấu Tuyên Linh trả lời: "Xem trò vui phải trả phí." Hắn nói xong đi xuống lầu về phòng, còn phải hong khô bức họa sư tổ. Mao Tiểu Lỵ suy nghĩ một chút, không có can đảm tiếp tục xem trò vui, không bằng xuống lầu chờ Trương Cầu Đạo về, giật dây hắn cùng đi. Thế là cô nàng xuống phòng khách ngồi chờ Trương Cầu Đạo.

Độ Sóc và Mã Sơn Phong đóng cửa thương lượng suốt nửa giờ, sau đó hắn quay về phòng. Tối đó Trần Dương không xuống lầu. Đến giờ cơm tối, Trương Cầu Đạo vội vã về phân cục xem trò vui, kết quả trông thấy cửa phòng đóng chặt.

Mọi người dùng bữa, ăn hoa quả xong rồi ra sân ngồi hóng mát, Mao Tiểu Lỵ tò mò hỏi: "Chú Mã, chú bày chiêu gì cho anh Độ vậy?"

"Không có, làm gì có chiêu gì? Chú đã nói rồi, người ngoài đừng nhúng tay vào chuyện nhà người ta. Đây là lời khuyên của người từng trải đó." Mã Sơn Phong cười rất thành thật hiền lành: "Đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa, chồng chồng mâu thuẫn nhỏ cãi nhau mà thôi, rất bình thường."

Khấu Tuyên Linh và Trương Cầu Đạo liếc nhìn nhau, lại nhìn Mã Sơn Phong bị Mao Tiểu Lỵ quấn lấy hỏi tới, nhưng chỉ hai ba câu đã chuyển đề tài, thầm nghĩ đúng là "gừng càng già càng cay". Tuyệt đối không thể đắc tội Mã Sơn Phong - ông già không màng thế sự.

Ngày hôm sau, Trần Dương và Độ Sóc ra cửa, vui vẻ hòa thuận như cũ.

Cậu đưa hắn ra cửa, còn cầm bữa sáng nói: "Lại bận rộn?"

Độ Sóc nắm cằm cậu hôn mấy cái, thân mật tim hồng bay phấp phới. Hắn trả lời: "Chuyện lần trước còn chưa xử lý xong, tối anh về."

"Không về ăn trưa hả?"

"Anh sẽ cố gắng, rảnh sẽ nhắn tin cho em."

"Ừm, em chờ anh."

Trần Dương nhìn theo bóng dáng Độ Sóc rời đi, quay đầu bắt gặp ánh mắt nhìn chằm chằm của bốn người: "Sao vậy?"

Bốn người liếc nhìn mấy dấu đo đỏ trên cổ Trần Dương, lắc đầu tiếp tục ăn cháo. Chờ Trần Dương quay về phòng ngủ bù, ngoại trừ Mao Tiểu Lỵ, hai người kia đều dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Mã Sơn Phong.

Mao Tiểu Lỵ vẫn thắc mắc: "Chú Mã, anh Trần tha thứ cho anh Độ rồi sao?"

"Ừ, hòa rồi."

"Vậy sao ảnh còn phải mặc áo thêu đầu heo?"

"Tha thứ không có nghĩa là không phạt. Lại nói, hai người hòa thuận rồi, hình phạt cũng thành show ân ái, hiểu không?"

Mao Tiểu Lỵ lắc đầu, không hiểu gì cả. Cô nhìn Trương Cầu Đạo và Khấu Tuyên Linh: "Hai anh hiểu không?" Hai người kia cùng lắc đầu.

Ánh mắt Chu Khất cứ không khống chế nhìn cái đầu heo trên ngực áo đại đế, cuối cùng nhịn không được hỏi, kết quả nhận được ánh mắt sâu xa và cái cười lạnh của đại đế.

"Trần Dương tự tay thêu."

"Chị dâu thật khéo tay, không giống người thường."

Độ Sóc cười nhạt hai tiếng.

Chu Khất khó khăn nói: "Đại đế và chị dâu thật ân ái, lưỡng tình tương duyệt, cặp đôi trời sinh."

Lúc này vẻ mặt đại đế mới khá hơn.

_____________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình

Quỷ sai Phong Đô địa phủ: Sao đại đế thêu đầu heo lên áo vậy?

Chu Khất: Không biết cái gì hết! Là chị dâu tự tay thêu!

Quỷ sai Phong Đô địa phủ: Chị dâu khéo tay, không giống người thường.

___________________

Thuyết âm mưu: tui ngờ đại đế cố ý gọi Chu Khất lên, k dám mở miệng thú nhận nên để cấp dưới làm lộ. Mà mặt đại đế ngày càng dày nhỉ, mặc áo thêu đầu heo còn tự hào vợ khéo tay. Đám thiên sư ở phân cục đúng nhiều chuyện, mà lại nhát quá nên chẳng hóng được gì.

Tui bắt đầu làm phiên ngoại trước, có xì poi một chút nội dung nhưng k quan trọng, bạn nào dị ứng thì chờ đọc theo thứ tự nha. Có 1 đoạn H động phòng xịt máu, t sẽ làm sau cùng khi hoàn.