Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 60: Thôn Không Người 2




Thôn Không Người vốn có tên là Bỉ Môn, nằm ở Ách Quế Lĩnh ngoại ô thành phố K. Ách Quế Lĩnh vốn có tên là Ngạ Quỷ Lĩnh. Núi này vốn có phong thủy cực kém, từng mấy năm liên tục gặp nạn mất mùa, rất nhiều người chết đói. Lúc đó hầu như toàn bộ dãy núi đều là xương trắng, rất nhiều người chết đói ở đây. Thế nên nó còn được gọi là Ngạ Quỷ Lĩnh, có điều sau này mọi người chê tên này quá tà môn, lấy tên đồng âm là Ách Quế.

*饿鬼 Ngạ Quỷ [è guǐ]: Quỷ đói

桂 Ách Quế [è guì]

Lĩnh là núi.

Ách Quế Lĩnh có hình dáng như một cái nồi sắt to, ở chính giữa vùng trũng xuống chính là thôn Bỉ Môn. Thôn làng nằm ở trung tâm ngọn núi, trông giống như miếng thịt bị nấu chín. Vì thôn làng xa khu dân cư đông đúc, muốn ra vào không dễ dàng thuận tiện nên mấy năm trước, thôn dân đã lục tục rời đi. Thôn Bỉ Môn dần dần trở thành Thôn Không Người, khắp thôn mọc đầy cây dại. Dây thường xuân bò đầy trong ngoài các căn nhà, nhìn từ xa giống như một vườn quốc gia xanh mát.

Đứng từ xa nhìn thì trông rất đẹp nhưng đến gần lại có cảm giác rất đáng sợ. Bầu không khí yên tĩnh đến tịch mịch, cảm giác hoảng sợ không nói nên lời cứ theo sát như hình với bóng khiến người ta không thở nổi.

Trần Dương đi về phía sườn núi, con đường hơi gồ ghề phủ đầy lá rụng. Độ Sóc nắm tay cậu, sợ cậu không cẩn thận vấp ngã. Trần Dương nghe đến cái tên Thôn Bỉ Môn và Ngạ Quỷ Lĩnh bèn nói: "Hình đô bỉ môn, nhân nhục hồn đồn. Công truân ngu thủy, sinh thân ngạ quỷ. Không biết vì sao, nghe đến hai cái tên này, đột nhiên em nhớ đến câu này."

Hình đô bỉ môn, công truân ngu thủy là 8 tào trong 24 tào thời Tống, chia ra làm Hình bộ và Công bộ (tào: đơn vị chuyên ngành của nhà nước thời xưa). Câu này có ý là Hình bộ không có biện pháp thu "tiền biếu", vì vậy chỉ có thể ép chút nước luộc từ bách tính khốn khổ, gọi là thịt người hoành thánh. Mà Công bộ nghèo khó nhất, giống như quỷ đói luôn đói khát quanh năm. Hai cái tên thôn Bỉ Môn, Ách Quế Lĩnh này đúng là có chút quan hệ, năm đó thiên tai đói kém, quan lại tàn ác, dân chúng chính là bầy quỷ đói có địa vị thấp nhất trong đám quỷ đói.

Có điều liên hệ những lời này với Thôn Không Người ngày nay, không hiểu sao khiến người ta sởn tóc gáy.

Độ Sóc nói: "Phần lớn quỷ rất giả dối, em phải chú ý đó."

Lúc này hai người đã đi qua cổng thôn, đập vào mắt họ là từng mảng từng mảng xanh biếc. Kiến trúc trong thôn có nét đặc sắc của địa phương, hình như lô cốt vậy. Hầu như mỗi một căn nhà đều là lầu canh hai tầng, một cái cửa lớn cao 2m mở về phía đông. Trên lầu canh có cửa sổ cao nửa mét, sau cửa đen kịt không thấy rõ bên trong.

Gần cổng thôn có một cây đại thụ, cành lá đan xen vào cổng, rễ cây rất to bám vào tường, chen cả vào lầu canh. Rễ cây thô to bám lên vách tường, rậm rạp chằng chịt bao trùm tảng đá lớn. Mấy rễ cây trông có vẻ yếu ớt lại có sức mạnh đáng sợ, có thể yên lặng không tiếng động xâm nhập vào tảng đá cứng rắn, tìm kiếm khe hở dù nhỏ bé rồi chui vào trong, phá nát tảng đá.

Trên lầu canh bị vô số dây leo quấn quanh, hoàn toàn bị thực vật bao phủ. Hiện tại đang là giữa trưa, ánh mặt trời chói chang nên chỉ cảm thấy tịch mịch hoang vắng. Lát nữa mặt trời lặn đi, bóng tối bao phủ, nơi này sẽ hoàn toàn âm u tối tăm. Toàn bộ vương quốc cây xanh cũng không thể khiến người ta cảm nhận được sức sống, không có hơi người và ánh mặt trời, tất cả chỉ là âm khí dày đặc.

Trần Dương lấy búp bê Vu cổ của Dịch Vu trưởng và một cái bình trong ba lô ra, trong bình là một giọt máu. Đó là máu đầu ngón tay của Dịch Vu trưởng, tay đứt ruột xót, bởi vậy máu đầu ngón tay cũng có thể thay thế cho máu trong tim. Trần Dương thấm máu trong bình ra rồi điểm lên trán búp bê, sau đó giơ tay vẽ bùa trên không: "Sắc!"

Giọt máu trên trán búp bê lập tức tan ra thấm vào người nó, ngay một giây sau, con ngươi của búp bê chuyển động, sau đó nó chớp chớp mắt. Cuối cùng búp bê ngồi trong lòng bàn tay của Trần Dương, nắm lấy ngón tay cậu ngoan ngoãn mà lại ngọt ngào nói: "Dương Dương, em là Oa Oa."

*Oa Oa nghĩa là búp bê, mị dùng như tên nó luôn.

Búp bê này là một bé gái, hình dạng rất quỷ dị đáng sợ, nhưng vì giọng nói ngọt ngào và thái độ ngoan ngoãn mà trở nên đáng yêu hơn rất nhiều.

Trần Dương lập tức bị manh không kiềm lòng được, cậu cười đến cong mặt mày: "Chào Oa Oa, anh là Trần Dương."

Búp bê xấu hổ vén tóc che nửa bên mặt, nhỏ nhẹ nói: "Dương Dương, anh muốn tìm Sinh Sinh hả?"

Sinh Sinh? Trần Dương chợt nghĩ ra, búp bê Vu cổ đang nói đến Dịch Phục Sinh. Trong ấn tượng của cậu, mặc dù Dịch Vu trưởng là nữ nhưng tình cách quá nghiêm túc, ngoại hình đoan trang, trông rất trưởng thành đáng tin cậy, tuyệt đối không phải là một cô gái hay cười nói chứ đừng nói là đáng yêu. Cô và anh trai Dịch Duy tuyệt đối là hai kiểu người khác nhau.

Thế nên lúc nãy Trần Dương nghĩ là cậu lấy nhầm búp bê rồi, búp bê của Dịch Vu trưởng sao lại mềm mại đáng yêu như vậy. Hiện tại xem ra không lấy nhầm, cậu cảm thán: "Không ngờ Dịch Vu trưởng lại có một con búp bê đáng yêu như vậy."

Độ Sóc lên tiếng: "Anh từng nghe Dịch quan chủ than thở rất nhiều lần "con gái mười tám thay đổi nhiều quá". Hắn rất buồn phiền em gái trở nên lạnh lùng nghiêm túc như vậy." Vậy có nghĩa là Dịch Vu trưởng từng là một cô gái dịu dàng ngọt ngào.

Búp bê chớp chớp đôi mắt to long lanh, nhỏ nhẹ nói: "Dương Dương, em dẫn anh đi tìm Sinh Sinh."

"Ừ, cám ơn Oa Oa." Trần Dương đặt búp bê lên vai, đang muốn bảo nó dẫn đường thì gương mặt nó bỗng trở nên cực kỳ dữ tợn, hai mắt lạnh lùng. Búp bê đột nhiên nhảy ra ngoài, tốc độ cực nhanh khiến Trần Dương không kịp phản ứng.

Cậu định đuổi theo thì bị Độ Sóc kéo lại, hắn lên tiếng: "Không có việc gì, không cần để ý."

Một lúc sau, búp bê nhảy về trên vai Trần Dương, nhưng lúc này quần áo đẹp trên người rách như đồ giẻ, một cánh tay còn bị gãy. Cậu nhìn búp bê, rồi lại ngẩng đầu nhìn Đại Béo đang xù lông như trái bóng đứng trên chạc cây. Rõ ràng hai đứa này mới đánh nhau một trận, búp bê bị gãy một cánh tay, đỉnh đầu Đại Béo bị nhổ trọc lông thành Địa Trung Hải.

Búp bê đầy địch ý: "Mèo quỷ."

Đại Béo khò khè mấy tiếng trầm thấp, chỉ khi gặp nguy hiểm hay gặp kẻ địch nó mới kêu như vậy. Trần Dương hết nhìn búp bê lại nhìn Đại Béo, cố giải thích hai đứa đều là bạn bè, không phải kẻ địch.

Búp bê và Đại Béo nghe thế đều bày vẻ khinh thường. Mèo mập lười che giấu, dứt khoát biểu lộ rõ ra ngoài, búp bê thì bày vẻ uất ức: "Oa Oa không thích Đại Béo."

Mèo béo thật muốn dùng trọng lượng 50 cân của nó đè chết cái con búp bê Vu cổ xấu xí kia.

Lúc này Độ Sóc cho hai đứa một cái nhìn lạnh như băng, cả hai lập tức ngậm miệng. Hắn lạnh lùng nói: "Dẫn đường."

Búp bê nghe lời dẫn đường cho Trần Dương, Đại Béo đi phía sau một đoạn xa, có lẽ sợ Độ Sóc. Hắn bỗng nói: "Chúng nó đều là cổ, cổ không gặp cổ."

Trần Dương đột nhiên hiểu ra, cổ không gặp cổ có nghĩa là hai cổ vương có linh trí khi gặp nhau sẽ có địch ý, nhất định phải trục xuất đối phương ra khỏi địa bàn hoặc cắn nuốt đối phương thành chất dinh dưỡng. Bản thân cổ vương chính là không ngừng chém giết và cắn nuốt, gặp phải cổ vương khác, sinh ra sát ý là bản năng của chúng.

Trước mắt có hai người áp chế, Oa Oa và Đại Béo sẽ không giết nhau. Đừng thấy búp bê dịu dàng hay xấu hổ, Đại Béo thì như trái banh mà xem thường chúng, chúng đều là cổ vương.

Búp bê dẫn bọn họ đi sâu vào Thôn Không Người, vượt qua mấy con đường đều thấy nhà cửa bị thực vật xâm chiếm. Điểm khác nhau chính là tình trạng mấy lầu canh bên trong còn tốt hơn so với mấy căn bên ngoài, thậm chí cửa vẫn đóng chặt không bị hư hỏng gì. Ngoài cửa đặt một cái bình lớn màu đen, hình như trước đây mọi người dùng để đựng củ cải phơi khô.

Có vài cánh cửa vẫn còn mấy chữ cảnh báo "Ăn trộm sẽ chết" này nọ. Phảng phất như mấy căn nhà này vẫn có người sống, nếu như không phải cả thôn quá yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng cũng không có.

Trần Dương cúi đầu, trông thấy một cái miếu thổ địa, miếu nhỏ rách nát, tượng thổ địa bên trong bị hỏng cái đầu. Trước tượng bày ngũ cung chỉ còn thấy lờ mờ tàn nhang, đèn cúng nghiêng ngả, lư hương bằng đá đầy bụi, đã lâu không cung phụng, e là đã sớm không còn thổ địa.

Cậu quay đầu nhìn ra sau, không biết có phải là ảo giác hay không, cứ có cảm giác cây cối chằng chịt rậm rạp như núi, tất cả con đường tắt nghẽn như vây bọn họ lại. Bên tai bỗng vang lên tiếng Độ Sóc: "Dương Dương, sao vậy?"

Trần Dương lắc đầu: "Em có cảm giác bầu không khí rất quỷ dị, thế nhưng lại không phát hiện địa phương kỳ quái."

Độ Sóc liếc nhìn từng mảng xanh um phía sau, hắn dời tầm mắt nói: "Tìm được nhóm người Dịch Phục Sinh rồi nói."

"Ừm." Trần Dương và Độ Sóc tiếp tục tiến lên, lúc hai người đi được khoảng ba bốn mét, bỗng trong miếu thổ địa sau lưng, tượng thổ địa hư hỏng gần nát bét đột nhiên chuyển động con mắt, trở nên cực kỳ quỷ dị.

Sau khi hai người rời đi, nơi này giống như sống lại, vô số yêu ma quỷ quái đóng quân nơi đây sôi nổi châu đầu ghé tai. Thỉnh thoảng đột nhiên phát ra một tràng cười to, vừa đáng sợ vừa quỷ dị. Lá cây phát ra tiếng loạt xoạt, Đại Béo nhảy xuống đất, vung đuôi tiến về phía trước, đôi mắt uyên ương sắc bén liếc nhìn đám dây leo chằng chịt trên lầu canh phía sau, lúc đi ngang qua miếu thổ địa, nó dừng lại nhìn chằm chằm một lúc lâu. Bỗng mèo béo giơ móng vuốt, bốp một phát, đầu tượng thổ địa bị vỡ nát một nửa. Đại Béo lắc lắc móng vuốt, thân hình chợt lóe, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong rừng cây rậm rạp. Khi nó rời đi, tượng thổ địa chỉ còn nửa cái đầu chớp chớp nửa con mắt còn lại, khóe miệng nhếch lên không vui.

Đột nhiên có một bóng đen chợt lóe qua, tứ chi chạm đất, động tác cực kỳ nhanh nhẹn nhưng bề ngoài khô đen như quái vật. Nó ẩn vào trong lầu canh rồi phát ra tiếng kêu như côn trùng.

Qua vài giây, một vật gì đó được ném ra trước cửa sổ lầu canh. Đó là một con thỏ khô đét, mất hết máu thịt chỉ còn da bọc xương. Nếu đạp lên có thể dẫm nát tất cả xương cốt của nó. Con thỏ phát ra tiếng "xì xì", giống như một trái banh bị xì hơi.

Trần Dương dịch chân, cúi đầu nhìn rồi hỏi: "Cái gì đây? Thi thể động vật bị hong gió?" Dưới chân cậu là một vật màu đen, giống như thi thể bị phơi khô, xem hình dáng có lẽ là một con mèo.

Búp bê Vu cổ ghé vào tai cậu nói: "Xác mèo không có khí."

"Hả?" Trần Dương không hiểu, Độ Sóc bèn giải thích: "Mèo bị hút hết tinh khí, khí ẩn trong máu thịt, con mèo này bị hút khô máu thịt. Thế nên nó chỉ còn lại da bọc xương, giẫm mạnh xuống xương sẽ hóa thành bột phấn. Mèo chỉ còn lại lớp da, thoạt nhìn như bị hong gió."

Trần Dương dùng mũi chân gạt lớp lá cây, lộ ra hai xác mèo hong gió: "Xem ra Thôn Không Người có thứ chuyên hút tinh khí, phần lớn hút tinh khí là tinh quái, nhưng cũng không loại trừ là lệ quỷ chút tinh khí để tu luyện."

Độ Sóc lên tiếng: "Đi thôi, trời tối mấy thứ kia sẽ ra ngoài."

Trần Dương gật đầu, hai người tiếp tục đi về phía trước. búp bê dẫn bọn họ đến trước cửa một căn nhà trông có vẻ khác với những căn khác. Căn này có cửa mở ngay phía trước, những căn bọn họ từng thấy thì có cửa mở bên hông. Lúc này cửa lớn đóng chặt, trên cửa có vẽ hình giống như thần quỷ, dù đã phai màu không ít nhưng vẫn lờ mờ thấy được đây từng là một bức họa tinh xảo tuyệt đẹp.

Đẩy cửa không ra, phía sau được cài then cẩn thận. Búp bê nói với Trần Dương: "Không được phá hỏng cửa."

Trần Dương và Độ Sóc liếc nhìn nhau, cậu nói: "Em vào xem trước."

"Ừ."

Cậu lùi ra sau vài bước, nhìn vách tường bên cạnh cây đại thụ. Bức tường được chạm trổ hình thần quỷ, tuy hơi phai màu nhưng vẫn còn hoàn chỉnh không tổn hại gì. Trần Dương đập lên chỗ lồi ra trên tường, mượn lực nhảy lên cây đại thụ, mũi chân đạp lên chạc cây, xoay người nhảy lên mái hiên rồi từ đó nhảy xuống đất. Cậu xoay người mở then cửa, đợi Độ Sóc bước vào rồi cài then lại.

Vừa vào cửa là phòng khách nhỏ, hai bên là các căn phòng khác, ở giữa là giếng trời nhỏ. Giữa sân có một cái giếng, bên cạnh là thùng gỗ, lá rụng rơi đầy đất. Bên cạnh căn nhà là một cây đại thụ to, cành lá xum xuê bao phủ hết khoảng không trên giếng trời nên dù căn nhà có chừa giếng trời mà bên trong vẫn rất âm u.

Sau giếng là phòng khách lớn, bên trong có vài cái bàn, sau bàn bày một cái lư hương lớn, bên cạnh có vô số lư hương nhỏ. Trên đó cắm rất nhiều nhang, có cái đã tắt, có cái đứt ngang, kết đầy tơ nhện. Sau lư hương là bàn thờ rất to, trên đó dày đặc bài vị.

Trong bóng tối đột nhiên trông thấy vô số bài vị đen tuyền cũ kỹ đầy bụi, giống như bị vô số vong hồn nhìn chằm chằm, nếu là người bình thường sợ là đã bị dọa hét um sùm. Trần Dương nói: "Nơi này là từ đường."

Bàn, lư hương, bàn thờ cùng vô số bài vị, tất cả chứng minh nơi này từng là từ đường của Thôn Không Người. Từ đường là nơi thờ cúng tổ tiên, thảo nào xa cổng thôn, hơn nữa xung quanh cũng không có nhà cửa nào khác. Dù sao cũng là nơi thờ cúng tổ tiên, không thích hợp cư ngụ xung quanh.

Trần Dương tiến lên phía trước, muốn nhìn kỹ mấy cái bài vị, ai ngờ phía sau bàn thờ còn có một khoảng trống. Cậu nhìn ra phía sau, trên khoảng đất trống có đặt bốn quan tài đen tuyền.

Cậu đang định mở quan tài ra thì bị Độ Sóc cầm tay ngăn cản: "Để anh mở." Hắn vừa mở nắp vừa nói: "Không biết quan tài để ở đây bao lâu rồi, nếu như bên trong có thi thể sẽ sinh ra thi khí."

Người thường hít phải thi khí sẽ bị bệnh một trận, dù là thiên sư, dưới tình huống không phòng bị lỡ hít vào cũng sẽ bệnh nặng. Dù sao thi khí vừa độc vừa âm, không tốt cho thân thể.

Nắp quan tài được đẩy ra, mùi thối rữa xông vào mũi hai người. Trần Dương lập tức giơ tay bịt mũi, tay kia che mũi cho Độ Sóc, cậu buồn bực nói: "Thối quá." Cậu rướn đầu nhìn vào quan tài hai lần: "Có thi thể, hư thối thấy cả xương, màu sắc biến thành màu đen. Hình như cái đầu bị... bị vật gì cắn phân nửa. Chân cũng thế, một chân từ phần hông trở xuống không thấy đâu. Xem quần áo hẳn là kiểu dáng gần đây, hắn là người đi nhầm vào Thôn Không Người."

Độ Sóc thấy Trần Dương che mũi còn muốn nhìn thi thể, tư thế hơi cố sức bèn chủ động đứng ra sau lưng che mũi cho cậu, mắt nhìn thi thể trong quan tài nói: "Có vẻ bị ăn một nửa." Thi thể chỉ còn một nửa, thịt trên gương mặt đã hư thối hết, thi trùng bò qua bò lại, từ hốc mắt bò ra ngoài.

Hốc mắt thi thể trống không, giống như bị móc mắt. Nhìn tư thế tay chân của nửa phần cơ thể còn lại, có thể thấy được... "Lúc bị ăn nửa cơ thể, người này còn sống."

Còn sống sờ sờ mà bị gặm cắn ăn mất nửa cơ thể, bởi vậy nửa còn lại mới căng cứng, tư thế quái dị như vậy. Trần Dương nói: "Hẳn là hắn không bị ăn thịt ở đây, có lẽ bên ngoài... nơi có lá rụng." Trên thi thể người chết đấy lá rụng. Quan tài đặt sau bàn thờ, lá không rơi vào tận đây, thế nên khả năng duy nhất là lá rụng từ bên ngoài mang vào quan tài: "Cũng có khả năng là lá rụng bám trên người thứ ăn thịt hắn. Nhưng em không rõ, vì sao lại đặt hắn vào quan tài... Thức ăn dự trữ sao?"

Độ Sóc nói: "Không giống lắm. Hẳn là thi thể được kéo vào từ bên ngoài, tạm thời đặt trong quan tài. Nếu thứ kia ăn thịt người khi còn sống, vậy chứng tỏ nó không ăn thịt thối, không cần phải để dành."

Từ đường là nơi thờ cúng tổ tiên, đồng thời cũng là nơi tổ chức hôn lễ, tang ma, tiệc mừng thọ. Nhất là tang lễ, ở vài địa phương, từ đường không còn tổ chức cưới xin thọ hỉ nữa, nhưng chắc chắn vẫn còn tổ chức lễ tang. Thế nên sau bàn thờ sẽ đặt quan tài. Hiện tại trong quan tài có một thi thể thối rữa, nếu không phải là do quái vật trong Thôn Không Người thì hẳn là do người nào đó đặt vào.

Trần Dương quay đầu hỏi búp bê Vu cổ: "Là Dịch Vu trưởng đặt vào sao?"

Búp bê lắc đầu: "Oa Oa không thể nói."

Không thể nói chứ không phải không biết. Trần Dương chợt nhớ trong Chú Quỷ Chi Thuật có nhắc đến Vu cổ đầu tiên, Vu cổ rất trung thành với chủ nhân. Một số xuất phát từ lòng trung thành, một số là phải trung thành. Dù là loại nào, lòng trung thành của Vu cổ đối với chủ nhân là điều tuyệt đối, trong quá trình luyện chế, không cách nào bỏ qua bước cưỡng chế phải trung thành.

Búp bê Vu cổ nhận máu trong tim của Dịch Vu trưởng, nó là búp bê của cô, nhiệm vụ của nó chỉ có một, đó là dẫn đường cho Trần Dương tìm được Dịch Vu trưởng, ngoài ra nó không thể nói đa số tin tức của cô.

Trần Dương nghĩ thông suốt, đổi cách hỏi khác: "Đây là thiên sư vào Thôn Không Người đặt vào sao?"

Búp bê trả lời: "Đúng." Nó đã dung hòa máu trong tim của Dịch Vu trưởng, có thể cảm ứng được tình cảm và ký ức của cô.

"Người chết là ai? Bị thứ gì giết chết?"

Búp bê: "Tự tìm chết, không biết."

Trần Dương nói: "Xem ra trước mắt nhóm người Dịch Vu trưởng vẫn chưa biết là thứ gì quấy phá."

Ánh mắt Độ Sóc lướt qua Trần Dương, nhìn chằm chằm nửa thi thể trong quan tài, hắn nhìn vết cắn đó, dường như nhớ đến điều gì, hai mắt hắn ngày càng trở nên lạnh lùng. Búp bê cảm nhận được sợ hãi, lạnh run muốn từ trên vai Trần Dương trốn vào túi. Độ Sóc lạnh lùng liếc mắt, búp bê không dám nhúc nhích.

Hắn không tiếng động ra lệnh "Quay về.", búp bê sợ hãi bò lại lên vai Trần Dương, vừa thút thít rơi nước mắt vừa nghĩ, "Bạn đời của Dương Dương thật đáng sợ, Dương Dương thật đáng thương, nhất định thường bị bắt nạt".

"Có vài suy đoán nhưng không xác định." Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nữ điềm tĩnh dễ nghe, Trần Dương và Độ Sóc quay đầu lại, trông thấy một cô gái chừng 27, 28 tuổi đứng ở đại sảnh.

Cô mặc quần áo của dân tộc thiểu số được cải tiến, váy ngắn, giày vải hai màu đen đỏ, đeo vòng tay, hoa tai, vòng cổ đều bằng bạc. Ngoại hình không phải quá xuất sắc nhưng rất có phong tình và khí chất, khiến người ta dễ dàng bị hấp dẫn. Gương mặt cô không thay đổi, giọng nói hơi lạnh lùng: "Trần Dương?"

Cậu gật đầu, nhanh chóng nhận ra cô: "Dịch Vu trưởng."

Vẻ mặt Dịch Vu trưởng hơi dịu lại khó thấy rõ, cô gật đầu với Trần Dương. Thái độ của cô làm cậu cảm thấy kỳ quái, giống như không quen biết cậu mà cố ý xác nhận. Nhưng trước đây hai người từng gặp nhau, lúc cậu thụ lục, là Dịch Vu trưởng đảm nhận một trong các Truyền Độ Sư, sau đó hai người cũng có liên hệ vài lần, không thể nào không quen biết.

Dịch Vu trưởng thấy Trần Dương nghi hoặc bèn nói: "Thứ trong Thôn Không Người có thể giả trang thành người khác, nó từng giả thành cậu gạt chị đi ra ngoài."

Trần Dương gật đầu rồi cười nói: "Dịch Vu trưởng không sợ lần này cũng là giả sao?"

"Cậu đi cùng búp bê Vu cổ của chị." Nói xong cô hướng Độ Sóc chắp tay, gật đầu chào: "Chào cục trưởng Độ."

Hắn cũng gật đầu đáp lễ.

Dịch Vu trưởng lên tiếng: "Oa Oa, trở về." Búp bê không chịu về mà cứ nắm áo Trần Dương không chịu buông. Dịch Vu trưởng khẽ cau mày, vẻ mặt nghiêm túc không vui, nhưng búp bê vẫn bướng bỉnh không chịu đi.

Trần Dương nói: "Để nó trên vai em đi, không sao đâu."

Dịch Vu trưởng: "Búp bê Vu cổ không dễ khống chế, không phải là búp bê của bản thân càng dễ sinh ra năng lực nguyền rủa, không tốt cho cậu."

"Em biết." Trần Dương cười nói: "Lực nguyền rủa của nó sẽ không ảnh hưởng đến em, yên tâm đi."

Búp bê Vu cổ vốn là búp bê nguyền rủa, được luyện chế dùng để nguyền rủa, bởi vậy ít nhiều đều có năng lực nguyền rủa. Trần Dương là truyền nhân của Quỷ đạo, đương nhiên hiểu mấy điểm này. Cậu không lo ngại năng lực nguyền rủa của búp bê vì năng lực của nó lớn hay nhỏ hoàn toàn do chủ nhân quyết định. Cậu nói vậy chứng tỏ pháp lực của cậu cũng không kém Dịch Vu trưởng.

Dịch Vu trưởng vui vẻ, càng muốn mời Trần Dương đến Vu tộc một chuyến, xem như chính thức quay về Vu tộc. Như vậy đời kế tiếp của Vu trưởng Vu tộc mới có người kế truyền xứng đáng như cậu mà không phải càng ngày càng xuống dốc. Cô lên tiếng: "Hai người đi theo tôi."

Hai người theo Dịch Vu trưởng đi xuyên qua một cánh cửa nhỏ không bắt mắt bên hông từ đường, bên ngoài là một con đường chật hẹp chỉ đi được một người. Trên đầu là cây cối xum xuê xanh biếc che khuất bầu trời, cũng che mất ánh sáng mặt trời nhưng vẫn có vài tia sáng xuyên thấu. Đi bộ chừng bốn phút thì đến một căn nhà không bị dây leo quấn quanh, Dịch Vu trưởng gõ cửa, ba dài hai ngắn.

Cửa mở từ bên trong, một người đàn ông để râu dê chừng bốn mươi ra mở cửa, nhìn thấy Trần Dương và Độ Sóc sau lưng Dịch Vu trưởng, ông lập tức cười nói: "Cục trưởng Độ."

Độ Sóc lạnh nhạt gật đầu mà không lên tiếng. Người kia và Dịch Vu trưởng đã quen dáng vẻ lạnh lùng này của hắn, chờ mọi người đi vào rồi đóng cửa lại. Người đàn ông tự giới thiệu với Trần Dương: "Chú là Liễu Quyền Ninh, giám viện Bắc Miếu Cung, cũng là Hội trưởng Hiệp hội Đạo giáo Quảng Việt."

Trần Dương lên tiếng: "Cháu là Trần Dương, cục trưởng phân cục Đại Phúc."

"Chú có nghe qua, tuổi còn trẻ đã giải quyết không ít đơn hàng có độ khó rất cao. Còn là truyền nhân hiếm có của Quỷ đạo, Dịch Vu trưởng ngày nào cũng khoe cô ấy đã có người kế tục." Liễu Quyền Ninh vừa vuốt chòm râu dê vừa cười tủm tỉm nói.

Trần Dương thầm nghĩ Liễu Quyền Ninh và Mã Sơn Phong rất giống nhau, không phải về ngoại hình mà là tình cách khéo đưa đẩy của hai người thật giống. Dịch Vu trưởng cắt ngang: "Đi vào rồi nói, đừng đứng ở cửa." Lúc đi vào cô nói với Trần Dương: "Lời Liễu Quyền Ninh nói, tin ba phần là được rồi, bảy phần còn lại toàn là thổi phồng."

Liễu Quyền Ninh nói: "Tôi đây là chải chuốt, là nghệ thuật ăn nói. Trần đạo hữu, đừng tin Dịch Vu trưởng, tin tôi đi, nói lời dễ nghe dễ làm việc hơn nhiều so với ăn ngay nói thẳng."

Trần Dương sờ mũi, yên lặng sóng vai đi vào cùng Độ Sóc. Có Độ Sóc bên cạnh, Liễu Quyền Ninh thu liễm một chút.

Trong phòng khách còn có hai vị thiên sư và chín người thường, trong đó còn có một đứa bé sơ sinh. Trần Dương kinh ngạc: "Không phải nói có tám người xông vào sao? Sao lại là chín người, còn có trẻ con?"

Dịch Vu trưởng nói: "Tám thanh niên xông vào đã chết ba người, hai người lạc đường, chỉ còn lại ba người. Sáu người này gồm cả đứa bé ở đây là do một chiếc xe bus đi lầm chạy vào, những người khác đã thất lạc, không biết còn sống hay đã chết."

________________