Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu

Chương 18




Cửa ải cuối năm mọi người đều bận rộn, bao gồm cả Du Thư. Hắn gần như không có thời gian bồi Tiêu Vị Tân luyện kiếm, cuối năm xã giao nhiều, các loại địa phương ăn chơi đều ở vào trạng thái náo nhiệt, cũng là thời cơ tốt nhất để bọn họ thu thập tình báo.

Nhưng vào lúc này, lại có một người không thể tưởng được tìm tới cửa.

“Ngươi nói ai?” Tiêu Vị Tân cầm sách nhíu mày hỏi lại một câu, cho rằng mình đã nghe lầm.

Kỳ Hàn đứng ở bên cạnh thấp giọng lặp lại một một lần: “Chính là vị chất tử Tây Nhung kia, hiện giờ đang ở bên ngoài cửa kêu la muốn gặp ngài.”

Tiêu Vị Tân thiếu chút nữa đã cho rằng lỗ tai mình hỏng rồi, hoặc là mắt của Kỳ Hàn nhìn không rõ, y và tên chất tử man di kia một chút quan hệ cũng không có, như thế nào cũng không thể tưởng được hắn vì sao lại đột nhiên tìm tới cửa.

Sau một hồi cân nhắc, Tiêu Vị Tân bảo Kỳ Hàn mang người tiến vào, xem hắn rốt cuộc muốn làm gì.

Kỳ Hàn vội vàng xoay người ra ngoài gọi người, bằng không nếu cứ để vị chất tử kia ở bên ngoài đại sảo đại nháo, Lăng Vương phủ sẽ lập tức trở thành trò cười cho toàn bộ kinh thành.

Thực mau người nọ đã được dẫn vào trong phủ, Tiêu Vị Tân ngồi ở thính đường uống trà, trong đầu lại đang nhanh chóng tự hỏi ý đồ của Na Tô Đồ. Căn cứ theo tình báo của Tạ Phi Viên, Na Tô Đồ đoạn thời gian này ở kinh thành cũng tính là quá khổ sở, Tiêu Vị Thâm không có cách nào để xử lý hắn, giết thì không có ý nghĩa, không giết cũng cách ứng, dứt khoác vứt hắn qua một bên cho ăn cho uống không đói chết là được, chỉ cần không chọc tới phiền toái quá lớn, cơ bản chính là giữ thái độ mặc kệ.

Mà Na Tô Đồ tựa hồ là một người hữu dũng vô mưu, mang theo đám người Tây Nhung cũng là dã tính và thô lỗ, hành sự xúc động vô lễ không có đầu óc, đã là chất tử mà vẫn gây chuyện thị phi, ngẫu nhiên sẽ có vài quan viên dâng tấu chương nói tới hành vi ác liệt của hắn, Tiêu Vị Thâm lại không cảm thấy đáng chú ý, ước chừng là vẫn còn trông cậy vào việc lấy được thêm chút chỗ tốt từ Tây Nhung bên kia.

Hắn dường như vẫn chưa biết đến tin tức Tây Nhung Vương bệnh tình nguy kịch, Tam vương tử Tây Nhung kia che giấu việc này đến vô cùng cặn kẽ, chính vì lo sợ hoàng đế Trung Nguyên biết được sẽ mượn cơ hội khởi binh. Tiêu Vị Tân không ngừng chắt lọc tin tức, trong lúc nhất thời vẫn không rõ Na Tô Đồ tìm tới mình rốt cuộc là có ý đồ gì.

Không quá chốc lát Na Tô Đồ liền đến.

Hắn thân cao gần hai mét, đứng ở ngoài sảnh quả thực nhìn có chút chiếm chỗ, dùng sức nhảy lên một cái là có thể đụng tới nóc nhà, cả người đều mang theo lực công kích dã tính, mặc dù không nói lời nào cũng có thể mang đến cho người ta một cổ áp lực.

Tiêu Vị Tân âm thầm đánh giá trong chốc lát, chậm rì rì buông chung trà mà nói: “Ngồi đi.”

Trong khi y đang đánh giá Na Tô Đồ thì Na Tô Đồ cũng đồng thời dùng cặp dị đồng kia mà đánh giá y, tùy tiện không chút nào che giấu bản thân, làm cho Kỳ Hàn phải quát lớn bảo hắn vô lễ. Nhưng Na Tô Đồ cũng không hề sợ hãi, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười thản nhiên tự đắc, tùy ý chọn vị trí ngồi xuống, bắt chéo chân nhàn nhã rung đùi hệt như ở nhà mình.

“Lần trước ở trên đường, đa tạ Vương gia ra tay tương trợ.” Tiếng phổ thông của Na Tô Đồ vẫn không tốt lên được bao nhiêu, có điều tốt xấu cũng có thể khiến người khác nghe hiểu ý tứ, “Người Trung Nguyên đều nói ân cứu mạng…… như thế nào ấy nhỉ? Lấy thân báo đáp?”

Kỳ Hàn tái mặt, mắng: “Lớn mật! Ngươi nghĩ thật đẹp!”

Tiêu Vị Tân nhíu mày bảo hắn câm miệng, sau đó mới chuyển hướng sang Na Tô Đồ đang mỉm cười nhìn mình, trong lúc nhất thời không thể hiểu được người này rốt cuộc là có ý gì: “Lần đó chẳng qua chỉ là cử chỉ tùy tay của bổn vương, để tránh cho ngươi ở bên ngoài gây chuyện làm hoàng huynh phiền lòng, thật sự không nói đến ân cứu mạng.”

“Điện hạ liền không cần nhắc lại.”

Y nhìn ốm yếu văn nhã, tựa hồ như không có tinh lực để ứng phó với Na Tô Đồ, khóe môi Na Tô Đồ mang ý cười, như cố ý vô tình nói: “Khó mà làm như vậy được, Vương gia tuy nói là vô tình, nhưng Tây Nhung chúng ta cũng có quy củ của mình, ngươi giúp ta đại ân ta lại không thể không nhớ kỹ.”

“Người Trung Nguyên các ngươi tự xưng là lễ nghi chi bang đất rộng của nhiều, ta nếu như đã ở nơi này liền cũng học theo các ngươi mà hành sự, ta lấy thân báo đáp cũng hợp tình hợp lý.”

Câu này không chỉ làm Kỳ Hàn xanh mặt, mà khuôn mặt của Tiêu Vị Tân cũng khó coi.

Còn có loại nam nhân một hai phải đòi làm thiếp cho người ta như vậy?

“Hỗn trướng!” Tiêu Vị Tân cả giận nói, “Bổn vương nói không cần nhắc lại, đó chính là không đề cập tới! Ngươi còn dám nói một chữ, ta liền rút lưỡi ngươi!”

Na Tô Đồ cũng không bị lời uy hiếp của y dọa sợ, trên mặt có chút ý cười pha lẫn tà khí, “Na Tô Đồ ở Tây Nhung miễn cưỡng cũng coi như một dũng sĩ, cô nương theo đuổi ta xếp hàng từ nơi này ra tới ngoài thành, ta tự nhận là lớn lên cũng không tồi, như thế nào biểu tình của Vương gia lại giống như ăn mệt như vậy?”

“Vương gia hoa dung nguyệt mạo phong lưu nhiều vẻ, xứng với ta cũng rất thích hợp.” Na Tô Đồ càng nói càng thấy đúng, thậm chí còn nghiêm túc lên: “Không bằng ta đến chỗ hoàng đế Trung Hoa các ngươi, bảo hắn ban ngươi cho ta làm Vương phi? Nói không chừng ta còn có thể trở về đòi chút chỗ tốt từ phụ vương.”

“Vương gia cảm thấy, hoàng đế Trung Nguyên kia sẽ đồng ý chứ?”

Tiêu Vị Tân không dễ dàng tức giận trước mặt người ngoài, nhưng y đích xác đã bị tên này chọc giận đến không nhẹ, tùy tay cầm chung trà ném qua: “Cút!”

Y lớn như vậy hận nhất chính là việc người khác lấy dung mạo của mình ra nói, tên mọi rợ này thì tính là gì mà cũng dám vô lễ như vậy!

Na Tô Đồ giơ tay tiếp được chung trà bay tới, trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn là nụ cười cà lơ phất phơ kia, nhưng trong mắt lại có chút thâm trầm, “Ai, Vương gia thật vô tình.”

“Như vậy đi, nếu Vương gia không muốn, ta cũng liền biết lui mà cầu, vậy không bằng…… đem tặng thị vệ xinh đẹp bên cạnh ngươi cho ta? Như vậy tóm lại cũng thích hợp đi?”

Tiêu Vị Tân đã có thể minh bạch cẩu đồ vật này cố ý chạy tới nơi này một chuyến là vì cái gì, hóa ra đùa giỡn mình chỉ là ngụy trang, người hắn chân chính coi trọng chính là tiểu ảnh vệ kia!

Vừa nhớ tới việc Du Thư chọc phải một phen đại phiền toán như vậy, Tiêu Vị Tân liền tức giận đến mức muốn kéo hắn lại đây đánh một trận.

“Chỉ là một thị vệ hèn mọn mà thôi, cũng đáng để điện hạ nhớ thương như vậy?” Tiêu Vị Tân mắt lạnh nhìn hắn, “Bất quá, cho dù chỉ là một thị vệ, nhưng cũng là người của ta, không có một chút quan hệ nào với ngươi, càng đừng nghĩ đến chuyện mang đi.”

“Vẫn là mời điện hạ trở về đi thôi.”

Na Tô Đồ ước chừng cũng dự đoán được kết cục này, ra vẻ thương tâm mà lấy tay che ngực thở dài: “Người Trung Nguyên các ngươi thật nhỏ mọn, không có nổi một chút phong phạm của một đại quốc.”

Tiêu Vị Tân lười ứng phó với hắn, đứng dậy đi vào trong nhà, bảo Kỳ Hàn tiễn khách.

Kỳ Hàn lạnh mặt ngăn cản ánh mắt tràn ngập tính xâm lược của Na Tô Đồ, nhíu mày bảo hắn cút đi.

Na Tô Đồ ngồi trên ghế vuốt cằm không biết đang suy nghĩ cái gì, nhìn mặt Kỳ Hàn một lúc lâu mới nói: “Đều là thị vệ, nhưng ngươi lớn lên một chút cũng không đáng yêu.”

Kỳ Hàn:???

Lão tử đáng yêu hay không liên quan quái gì đến ngươi?

Na Tô Đồ đứng dậy khỏi ghế, phi thường đáng khinh mà cầm chung trà Tiêu Vị Tân ném tới vừa rồi nhét vào trong ngực, Kỳ Hàn bước tới muốn đoạt lại: “Đó là đồ vật trong vương phủ chúng ta! Ngươi dám tự mình lấy đi!?”

“Ai nha ta mượn chơi chơi thôi mà, ta thiếu tiền.” Na Tô Đồ cười hì hì lách người né tránh công kích của Kỳ Hàn, thân thủ phi thường linh hoạt, “Ta lấy về cũng có thể ‘nhìn vật nhớ người’.”

Hành vi mượn gió bẻ măng liền bị nói thành đúng tình hợp lý như thế.

Kỳ Hàn kinh ngạc với thân thủ của hắn, vài đòn đánh tới đều bị Na Tô Đồ tránh thoát, Na Tô Đồ không chút hoang mang nhấc chân bước ra cửa, Kỳ Hàn một đường đuổi theo hắn ra tới đại môn vương phủ, vừa định mở miệng sai người ngăn cản hắn, Na Tô Đồ lại đột nhiên xoay người một chưởng đánh vào ngực Kỳ Hàn.

Ngực Kỳ Hàn đau nhức, vội vàng thối lui hai bước phun ra một ngụm nùng huyết, nội tạng đau như bị rút gân.

Ý cười trên mặt Na Tô Đồ chưa từng biến mất, trong mắt có chút lạnh nhạt: “Không cần phải đưa tiễn ta. Nói cho Vương gia các ngươi, người không thể giấu được mãi, ta dù thế nào cũng có thể bắt được tới tay.”

“Đa tạ khoản đãi.”

Dứt lời, Na Tô Đồ nghênh ngang bước ra khỏi đại môn vương phủ, người khác căn bản không thể ngăn được hắn, Kỳ Hàn ngốc lăng nhìn theo phương hướng mà hắn rời đi, lúc này mới minh bạch bọn họ đều đã xem thường vị chất tử này, hóa ra danh hào đệ nhất dũng sĩ Tây Nhung không phải là từ trên trời rơi xuống.

Tiêu Vị Tân ở trong thư phòng đọc sách, nghe xong hội báo của Họa Xuân liền nhíu mày nói: “Thật sao?”

“Dạ. Nô tỳ vừa xem xét miệng vết thương cho Kỳ Hàn, nếu chưởng lực kia mạnh hơn vài phần, tâm mạch của hắn sẽ liền bị chặt đứt, công lực của người này phi thường thâm hậu.” Họa Xuân cẩn thận nói, “Vương gia tận lực đừng xung đột chính diện với hắn.”

Tiêu Vị Tân vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, một màn vừa rồi quá vội vàng, y vốn chỉ cảm thấy Na Tô Đồ vô lễ lỗ mãng, mắt thấy hắn đả thương Kỳ Hàn nhưng lại không làm hại đến tính mạng, nhìn thế nào cũng đều có vẻ là ra oai phủ đầu.

Xem ra tình báo về Na Tô Đồ đã có vấn đề, hắn tuyệt đối không chỉ là một vương tử hữu dũng vô mưu không được sủng ái.

Mà ở bên kia, Na Tô Đồ rời khỏi vương phủ cà lơ phất phơ đi được vài bước, quẹo vào một ngõ vắng không người đứng yên, móc cái chung ngọc trong lòng ngực ra thưởng thức một hồi lâu, rồi lại không chút lưu luyến ném vào góc tường, trên mặt cũng không còn nụ cười bất cần đời kia, nơi đáy mắt chỉ còn lại hờ hững.

Tiêu Vị Tân quả nhiên không phải người dễ bị lừa gạt, muốn cùng hắn hợp tác chỉ sợ là không dễ, xem ra phải nên bàn bạc kỹ càng hơn.

Hắn dựa vào tường suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên lại nghĩ tới thị vệ gặp được trên đường ngày đó, thở dài thật sâu.

Hôm nay không nhìn thấy vị mỹ nhân kia thật là quá tiếc nuối, cũng không biết Tiêu Vị Tân đã giấu hắn ở nơi nào, cố ý đi một chuyến cũng không gặp được, hắn mấy ngày gần đây đêm nào cũng đều mơ thấy người nọ, vật kia có mạnh mẽ oai phong thế nào cũng vô dụng.

Thôi, sau khi sự thành như thế nào cũng phải trói người mang về, chân dài eo thon vừa thấy liền biết là sinh dưỡng tốt, đúng là người thích hợp để trở thành vương hậu.

——————

Giờ phút này, Du Thư “chân dài eo thon sinh dưỡng tốt” đang trên đường hồi phủ, không nhịn được mà đánh một cái hắc xì, Ảnh Nhị vô cùng lo lắng nhìn sang: “Có phải nhiễm phong hàn rồi không?”

Du Thư lắc đầu, “Hẳn là không có.”

Ảnh Nhị ngày thường rất hay nhọc lòng, nghe vậy nhưng vẫn lo lắng, hắn nhìn nhìn sắc trời: “Chúng ta mau chút lên đường, buổi tối bảo Ảnh Thập thay ca cho ngươi, ngươi trở về nghỉ ngơi trước đi.”

Kỳ thật Du Thư thật sự không hề cảm thấy không thoải mái, hai người đi vào từ cửa hông vương phủ, còn chưa đi được hai bước liền thấy Vọng Trần sắc mặt bất thiện nhìn chằm chằm hắn: “Này, Vương gia tìm ngươi!”

Du Thư: “???”

Tìm hắn?

Sắc mặt Ảnh Nhị khẽ biến: “Vương gia tìm Ảnh Tam? Xin hỏi là vì chuyện gì?”

“Ta làm sao mà biết chứ?” Vọng Trần trợn trắng mắt khẩu khí không tốt, hắn gần đây bị Vương gia nhìn thế nào cũng không vừa mắt, cho nên hắn nhìn Ảnh Tam cũng không vừa mắt, “Ngươi còn không mau đi đi, cẩn thận Vương gia lột da ngươi!”

Du Thư gãi gãi đầu, xoay người nói với Ảnh Nhị hai cầu liền đi. Hắn cũng thực mê mang có việc gì mà phải tìm đến mình, dù gì cũng không thể trời tối còn muốn tỷ thí?

Vả lại hắn mới từ thanh lâu trở về, còn chưa kịp tẩy rửa đâu.

Tiêu Vị Tân giương mắt nhìn Du Thư bị dẫn vào thư phòng, y lạnh mặt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của người nọ, vừa định mở miệng nói chuyện đã ngửi thấy mùi son phấn nùng liệt trên người hắn, nhíu mày lạnh lùng nói: “Ngươi dám đi thanh lâu lêu lổng!?”

Du Thư cảm thấy, lời này nghe thế nào cũng đều có một loại cảm giác không khỏe giống như bị bắt gian.

“Hồi bẩm Vương gia, thuộc hạ chỉ là đến Nguyệt Các tìm hiểu tình báo, cũng không phải là đi pha trộn.”

Tiêu Vị Tân cũng biết ảnh vệ không có khả năng tự mình đi ra ngoài giải trí, nhưng y chính là không hiểu sao lại cảm thấy Du Thư lúc này rất không vừa mắt, nhớ tới Na Tô Đồ thì lại càng thêm tức giận.

“Ngươi thật đúng là có bản lĩnh! Thế nhưng còn chọc đến Na Tô Đồ tự mình tới cửa tìm ta muốn người! Có phải cho rằng mình lập tức là có thể bay lên trời làm Vương phi hay không?”

Du Thư: “???”

Lời này của nam chính mỗi một chữ đều có thể nghe hiểu, nhưng hợp thành một câu như thế nào lại trở nên khó lý giải như vậy?

Nam hai tìm nam chính muốn mình?

Muốn để làm cái gì???