Từ Bi Điện

Chương 11





 
Lúc Lương Ngộ chạy tới, mấy thái y đang thay nhau xem mạch cho Hoàng đế, nhìn khí sắc của Hoàng đế, nhíu mày hô hấp dồn dập, hắn bắt một thái y qua chất vấn: “Uống thuốc không thấy khá hơn, ngược lại càng thêm trầm trọng, các ngươi làm việc kiểu gì vậy!”
 
Thái y đứng đầu thấy hắn tức giận, vội vàng tiến lên ứng phó, chắp tay nói: “Lương đại nhân, căn bệnh này của Hoàng thượng luôn trở đi trở lại, thuốc dùng lúc trước không đè ép được bệnh tình, xin đại nhân cho chúng thần hợp lại bàn bạc phương thuốc. Đại nhân cũng không cần sốt ruột, chứng bệnh không nguy hiểm, Hoàng thượng lại đang trong tuổi thịnh, lúc về đêm hơi nặng một chút, đến sau nửa đêm sẽ dần dần chuyển nhẹ.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Ngộ nghe, lực tay mới buông lỏng, đẩy thái y đó ra nói được: “Sau nửa đêm gia đây sẽ chờ xem, nếu như không chuyển biến tốt, các ngươi đừng trách tay gia đây đen.”
 
Lời này tuyệt đối không phải là hù dọa, mấy thái y vội vàng vâng dạ một tràng, thái y chưởng ban quỳ gối bước lên dùng châm, bận rộn nửa canh giờ không ngừng, cơn sốt của Hoàng đế mới dần dần hạ.
 
Phong ba như vậy cứ hễ ba, năm tháng thì sẽ trải qua  qua một lần, Hoàng đế từ nhỏ chính là như thế. Lương Ngộ còn nhớ rõ lúc trước can gián Thái hậu, Thái hậu ngồi trên giường nam, cười lạnh nói: “Sở vương ư? Đứa trẻ đó thân thể không khỏe mạnh, tương lai nếu kế vị, lại có mệnh hệ… Xã tắc không chịu đựng được sự giày vò này.”
 
Rất nhiều người không coi trọng Hoàng đế, thậm chí cảm thấy y có thể bình an sống đến hai mươi tuổi hay không cũng không biết, cho nên hai năm nay thái y phải chuẩn bị hai phần hồ sơ âm dương, số lần Hoàng đế chân chính xem bệnh tuyệt đối không tuyên bố ra bên ngoài. Lại bệnh rồi… Mỗi người biết Hoàng đế không ổn định, trước bệnh rồi cần phải thêm một chữ “lại”, bệnh nặng trước khi tự mình chấp chính, nếu để Thái hậu biết được, đó chính là đầu đề câu chuyện, có lẽ sẽ đổi lấy một câu từ dụ “Hoàng đế bệnh, không nên quá vất vả, chuyện tự mình chấp chính vẫn nên tạm hoãn lại”.
 
Hoàng đế tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn Lương Ngộ một cái: “Hán thần, trẫm không có việc gì.” Trong lời nói mang theo một chút vui mừng, thậm chí là ý vị tranh công.
 
Lương Ngộ bước lên phía trước, khom eo nói: “Vâng, chủ tử bình yên vô sự.”
 
Nâng đỡ một Hoàng đế ốm yếu, thật sự là cần sự kiên nhẫn rất lớn, Hoàng đế là thiên tử cao quý, tâm tư cảnh giác nhạy cảm hơn so với người bình thường, mỗi lần vào lúc này luôn có cảm giác thiếu lòng tự trọng, sợ hãi sau lưng không có một ai, ngay cả đại bạn cũng từ bỏ y.
 
Chỉ là mặc dù bệnh tình ổn định, tinh thần của y lại không quá tốt, mới nói một câu liền muốn há miệng thở, cuộc gặp mặt ngày mai sợ là không thành rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lương Ngồi phái người trước mặt ra ngoài hết, do dự một chút mới nói: “Ngày mai Nội các sẽ vào đây tấu sự, thần ngược lại có thể ngăn cản một lúc, nhưng chỉ sợ nhóm Các lão kia không nghe thấy chủ tử lên tiếng, không dễ đuổi đi.”

 
Người của Nội các am hiểu nhất là dây dưa quấn lấy, vả lại một hai câu chưa chắc có thể qua mặt được, Hoàng đế ráng chống đỡ xoa ngực nói: “Ngày mai trẫm cố gắng…”
 
Thế nhưng đôi bên đều biết, Nội các phát hiện ra dị thường, tin tức lập tức sẽ truyền vào Từ Ninh cung, chưa đến một nén nhang, Thái hậu liền sẽ đích thân đến viếng thăm.
 
Sự việc cấp bách, cũng là như ý trời đi, Lương Ngộ nói: “Chủ tử từng hỏi thần, hai ngày nay đang bận rộn cái gì, thần không báo cáo tình hình thực tế với chủ tử. Trước khi thần vào công có một muội muội thất lạc, hôm kia rốt cuộc cũng tìm lại được…”
 
Hoàng đế a một tiếng: “Việc tốt, chúc mừng Hán thần.”
 
Lương Ngộ cúi người tạ ơn, suy tính nhiều lần mới lại nói: “Bào muội này của thần lưu lạc ở dân gian, học được một tuyệt chiêu, muội ấy sở trường mô phỏng giọng nói, chỉ cần nghe qua là có thể học được tám chín phần mười. Thần vốn nghĩ, đây không phải là bản lĩnh tốt gì, thân mang kỹ năng hiếm thấy giống như rơi vào vực nước sâu, khó tránh khỏi làm người ta kiêng kị, nếu không phải đến tình cảnh này, thật tuyệt đối sẽ không nhắc đến muội ấy với chủ tử.”
 
Hoàng đế khó khăn thở dốc một hơi nói: “Trẫm hiểu rõ nỗi băn khoăn của ngươi… Ngươi yên tâm, trẫm tuyệt đối không phải là loại… người bội tín, ngươi để nàng ấy tiến cung, gặp trẫm.”
 
Dù sao thì tương lai có nhiều lúc vẫn phải dùng, y có bệnh căn này, đang cần một cái cổ họng khác thay y truyền lời.
 
Lương Ngộ nhận mệnh, từ bên trong buồng sưởi lui ra ngoài, thật lòng mà nói, hắn cũng không muốn Nguyệt Hồi lấy tư thái này để bước vào tầm mắt của Hoàng đế. Hôm nay ngươi hữu dụng, người ta cất nhắc ngươi, đợi đến hôm nào đó tất cả đều kết thúc, làm sao biết được ngươi sẽ không trở thành cái gai trong lòng người ta? Nhưng bây giờ không lo được, trước tiên ổn định đại cục, tương lai mới dễ hành động. Tiểu Hoàng đế này trong vòng 3 5 năm còn cần phải dựa vào hắn, 3 5 năm, đủ để hắn nắm giữ Nội các, đẩy Đông Xưởng lên cực hạn.
 
Thời gian không còn nhiều, hai ba canh giờ nữa là đến hừng đông, phải nhanh chóng đưa người vào cung trước khi cửa cung mở ra. Cũng may hẻm Băng Trản cách Tử Cấm thành không xa, hắn tự mình quay đầu, cưỡi gió bấc gào thét đi vào cổng trong.
 
Gian ngoài có nha đầu trực đêm, Tào Điện Sinh đập cánh cửa đè ép giọng hô: “Lục Khinh, Lục Khinh… mau dậy đi!”
 
Bên trong thắp đèn lên, tiếng bước chân sột soạt đến trước cửa, Lục Khinh cách cánh cửa hỏi: “Quản sự, cô nương vừa ngủ đấy, có chuyện gì vậy?”
 
Tào Điện Sinh không giải thích thêm với nàng ấy, chỉ nói mở cửa: “Nhanh chóng thu dọn cho cô nương, Đốc chủ phải đón nàng ấy vào cung.”

 
Lục Khinh lấy làm kinh hãi, vội vàng rút mở chốt cửa, quả nhiên thấy Lương Ngộ đứng dưới mái hiên. Tiểu thái giám theo hầu nhấc đèn lồng, ánh sáng ở miệng đèn chiếu rọi khuôn mặt hắn, quỷ quyệt khó lường, lại không có kẽ hở.
 
Bên trong Thu Lại không dám chậm trễ, vội vàng đi vào trong truyền, quỳ bên bàn đạp liên tục gọi cô nương: “Người mau tỉnh dậy, Đốc chủ quay về đón người rồi.”
 
Nguyệt Hồi đang ngủ đến mơ màng, chống dậy a một tiếng: “Giờ gì rồi?”
 
Thu Lại nhìn đồng hồ: “Sắp giờ Sửu rồi.”
 
Đang muốn kéo áo hai lớp qua mặc vào cho nàng, Lục Khinh nâng một chiếc áo bào cổ tròn hoa quỳ màu xanh sẫm đi vào, hướng về phía trước đưa đến: “Bảo thay cái này.”
 
Thu Lại quay sang nhìn, kinh ngạc nhìn Lục Khinh một cái: “Đây không phải là công phục của thái giám trong cung sao?”
 
Lục Khinh lắc đầu, ra hiệu cho nàng ấy đừng lắm miệng, dù sao cũng là lệnh của Đốc chủ, dựa theo đó mà làm là được.
 
Nguyệt Hồi mặc cho các nàng sờ mó, đầu óc vẫn mơ hồ, chờ mặc áo hai lớp mang ủng xong, trông thấy chính mình trong gương mới ơ một tiếng: “Nửa đêm bảo ta đóng vai thái giám… ca ca đổi chủ ý rồi ư?”
 
Lương Ngộ lẳng lặng ngồi dưới ánh đèn trong chính phòng, nghe thấy lời của nàng, chua chát nhắm mắt đôi mắt đã nóng lên lại.
 
Người hầu vội vàng chải đầu cho nàng, nàng ngồi không yên, mang theo Thu Lại đang tóm chặt tóc nàng chạy vào chính phòng, cười nói: “Muội đều thu xếp xong rồi, có thể đi vào Ti Lễ giám điểm danh.”
 
Nàng là người hấp tấp, cho dù bị kéo đầu cũng còn bay nhảy. Lương Ngộ ở bên ngoài cực kỳ ngang ngược vô tình, thấy nàng lại không phát tác ra, vẫy tay bảo nàng ngồi xuống, nhận lấy dây cột tóc và khăn lưới trong tay Thu Lại, cẩn thận buộc tóc cho nàng, đội mũ sa thái giám lên.

 
“Trong cung gặp phải chỗ khó, muốn xin cô nương giúp đỡ giải vây.” Hắn chỉnh mũ ngay ngắn cho nàng, dưới ánh đèn nhìn nàng, đôi mắt to kia lanh lợi ngăn cũng ngăn không nổi.
 
Nguyệt Hồi cười đến ngượng ngùng: “Trong cung khắp nơi đều là người tài ba, còn có chỗ cần dùng đến muội?”
 
Lương Ngộ ừm một tiếng: “Việc này không phải là muội thì không được, trước tiên muội cùng huynh tiến cung, lát nữa tự nhiên sẽ biết.”
 
Đứa trẻ nghèo chưa từng thấy việc đời, ước gì có cơ hội mở mang tầm mắt, huống chi ca ca ruột của mình lại là ngồi vị trí đứng đầu Ti Lễ giám, gần như không có nỗi lo gì về sau. Nguyệt Hồi đầy sinh lực nói được, lấy tay hất áo choàng lại sờ sờ nha bài, đi theo Lương Ngộ bước lên xe ngựa.
 
Đây là lần đầu nàng tiến cung, trong cung tuy có rất nhiều thái giám tịnh thân từ nhỏ, không có dáng vẻ của nam nhân, nhưng đứng cùng với cô nương chân chính vẫn không giống nhau. Lương Ngộ dặn dò nàng nhiều việc: “Đừng để người ngoài biết được quan hệ của chúng ta, trong cung kỵ nhất là nổi bật ra mặt, muốn người ta không chú ý tới muội thì phải tận lực che giấu một chút. Gặp người tra hỏi thì tự xưng nô tì, đừng ngẩng mặt nhìn người ta, cúi đầu đáp lời thì sẽ không sai sót.”
 
Nguyệt Hồi nói vâng, nhún vai buông thõng tay, giương mắt cười một tiếng: “Huynh xem như vậy được không?”
 
Lương Ngộ đánh giá một chút, ấm giọng nói: “Kiên nhẫn một chút đi, chịu đựng qua hai ngày hôm nay và ngày mai, ngày kia liền để muội xuất cung. Trong cung không phải là nơi để ở lâu, ở thêm một ngày là nguy hiểm thêm một phần.”
 
Nguyệt Hồi thích tranh cãi, cười đùa cợt nhả nói: “Hôm kia huynh còn nói muội có thể tiến cung làm nương nương đấy, ca ca quên rồi sao?”
 
Lương Ngộ bị nàng đáp lại làm cho nghẹn lời, giận hờn nói: “Tiến cung làm thái giám và tiến cung làm nương nương giống nhau sao? Muội đừng cố bắt bẻ, dù sao cũng nhớ kỹ lời của huynh.”
 
Nguyệt Hồi thè lưỡi, biết còn nói bậy nữa thì sẽ chọc giận ca ca, liền nghiêm mặt hỏi: “Hơn nửa đêm, rốt cuộc vì sao ca ca lại đón muội vào cung? Cần muội giải vây, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
 
Lương Ngộ rủ mắt xuống vuốt nếp uốn trên đầu gối, nhạt giọng nói: “Cũng không phải là chuyện quá khó, Hoàng thượng bệnh rồi, ngày mai không ứng phó được với người của Nội các, muốn mượn cổ họng của muội nói hai câu.”
 
Nguyệt Hồi ngây ngẩn cả người, trong lỗ tai vang lên tiếng ong ong, cái này còn không phải là chuyện khó khăn, chuyện lớn cỡ nào mới tính là khó?
 
Nàng có chút e sợ, nói quanh co: “Đây cũng không phải là trò đùa, vị kia là Hoàng thượng đấy! Lại nói cổ họng này của muội không phải ai ai cũng có thể mượn được, có người muội học không tốt.”
 

Lương Ngộ nói không sao: “Muội đi vào đó gặp một lần trước đã, có thể học được hay không không bắt buộc. Đầu xuân Hoàng thương phải tự mình chấp chính, nhưng thân thể người không tốt, sợ người ta dùng thế lực bắt ép, cướp đi quyền lực trong tay người. Trước mắt mặc dù ca ca nắm giữ Ti Lễ giám, Đề đốc Đông Xưởng, nhưng trên dưới triều chính người không hợp cũng không ít. Huynh là quan mới nhậm chức, vẫn chưa quét sạch kẻ thù chính trị có địa vị vững chắc, nếu không thể bảo vệ Hoàng thượng tự mình chấp chính, chức thái giám này cũng làm không được lâu.”
 
Nguyệt Hồi nghe đến đây thì xem như hiểu rõ, bọn họ là châu chấu trên một sợi dây thừng, giúp Hoàng đế chính là giúp ca ca.
 
Làm sao bây giờ, đến mức này rồi, cái mũ trên đầu không đội cũng phải đội. Nàng hít vào một hơi nói: “Muội thử một chút vậy, nếu không được thì vẫn xin ca ca lượng thứ.”
 
Xe ngựa chạy qua cây cầu dài, dừng lại trước Thuận Trinh môn, Nguyệt Hồi là nha đầu vô cùng có ánh mắt, nàng nhảy xuống xe đứng bên cạnh xe,  nâng cánh tay tinh tế lên trên. Lương Ngộ giống như bình thường, vịn cánh tay của nàng, giẫm lên lưng của tiểu Hỏa giả, ngẩng đầu đi vào cổng tò vò. Tử Cấm thành này quá lớn, đường hẻm đường hành lang rắc rối phức tạp, trong đêm đen tiểu thái giám nhấc đèn dẫn đường, Nguyệt Hồi khom người cúi đầu đi sau lưng hắn, không thể ngẩng đầu nhìn xung quanh, đành phải dưới sự bao phủ của màn đêm mà im lặng để khóe mắt nhìn trộm.
 
Đường hẻm rộng mà thẳng, hai bên tường cao dựng đứng đối nhau, chia cắt bầu trời cũng chỉ thừa ra một đường nhỏ hẹp, người đi bên dưới rất có cảm giác chật chội. Bốn phía hoàng thành bị khóa trong bóng đêm, khắp nơi yên tĩnh, giống như một tòa thành trống không, chỉ có giày quan đạp trên gạch xanh, phát ra một chút tiếng vang rất nhỏ.
 
Tiểu thái giám ở phía trước mở đường, đến gần một cái tùy tường môn* thì gõ lên đều đặn, người trực đêm trong cửa nghe thấy được, lập tức tra chìa mở khóa. Nguyệt Hồi đếm không hết phải đi qua bao nhiêu cái cửa, mãi đến khi trong tầm mắt sáng lên, nàng khẽ giương mắt, mới phát hiện ra đã đến trước một cung điện rộng lớn khoáng đạt.
 
*Tùy tường môn
 

Càn Thanh cung là chỗ ở của Hoàng đế, Lương Ngộ mang nàng đi vào từ Nguyệt Hoa môn, đây là con đường mà quan viên có phẩm cấp mới có thể đi, nếu như là cung nữ thái giám đi lại thì chỉ có thể đi qua cái động hổ dưới thềm cung điện màu đỏ trước đài ngắm trăng của Càn Thanh cung.
 
Nguyệt Hồi vẫn luôn ghi nhớ lời ca ca dạy bảo, tiến cung rồi cần phải giống thái giám hơn cả thái giám, bởi vậy một mực thành thật nhìn chằm chằm mũi chân của mình. Nhóm nội thị bên cạnh đi lại, giày quan một màu hoa văn mây khói, xem ra đều là người có mặt mũi, thấy Lương Ngộ thì cúi đầu ngoan ngoãn gọi “Lão tổ tông”, sau đó cung kính lui qua một bên. Lúc Nguyệt Hồi ở nhà thấy ca ca vẻ mặt ôn hòa, ngoại từ lần đầu gặp lại có chút sợ, sau đó cũng không e ngại hắn nữa. Đến bây giờ đi theo sau hắn quan sát, mới biết được ở bên ngoài không ai bì nổi hắn, tất cả người hầu trên dưới cung này, không có một ai không dám phục tùng hắn.
 
Hắn lấy áo choàng trên người xuống, tiện tay ném cho người đứng một bên, bước nhanh xuyên qua Chính Đại Quang Minh điện một lần nữa đi về phía đông. Nguyệt Hồi cúi đầu bám theo, trong điện tràn đầy ấm áp, cũng không biết là đốt hương gì, thơm đến mức thấm vào ruột gan như thế.
 
Lương Ngộ dừng trước bậc cửa hồi bẩm: “Hoàng thượng, người mang đến rồi.” Vừa dắt tay Nguyệt Hồi dẫn tới trước long sàng.
 
Trong lòng Nguyệt Hồi run rẩy, thật sự là đời này chưa từng thấy nhân vật lớn như thế. Đang hoảng không biết như thế nào mới tốt thì nghe Lương Ngộ nói một câu “Hành lễ với Hoàng thượng”, nàng phịch một tiếng liền quỳ xuống.
 
Bên trong buồng sưởi phủ thảm nhung xén sợi song sư chơi cầu rộng lớn, tay chạm vào trên đó cũng không thấy lạnh. Trong phòng yên tĩnh im ắng, thật lâu mới nghe thấy tiếng nói của Hoàng đế, nói: “Đứng lên đi.”