Từ Bỏ Vị Trí Phu Nhân Phản Diện

Chương 9: 9: Đàm Phán 1





Sau khi tách khỏi Thẩm Mục Thâm và tạm biệt những người Thẩm gia.

Mấy ngày hôn nay, Tề Duyệt đều vừa vặn đúng chín giờ tối đi thăm Thẩm lão gia.

Thẩm lão gia chín giờ rưỡi là phải đến giờ nghỉ ngơi, ban ngày cũng có người đến thăm, buổi tối cũng có người đến gặp, cũng chỉ có thời điểm chín giờ này là vừa vặn thời gian cô có thể đến thăm được.
Có mấy lần Thẩm lão gia cũng hỏi cô tại sao lại một mình đến, Thẩm Mục Thâm đâu? Tề Duyệt ấp úng không nói rõ được nguyên nhân, ông liền đoán là vợ chồng son lại giận dỗi cãi nhau.
Tối nay, khi Tề Duyệt đến thăm ông, Thẩm lão phu nhân đã về nhà cũ lấy đồ ăn cũng chưa tới.

Mà bên trong phòng cũng chỉ có Tề Duyệt với Thẩm lão gia.
Tề Duyệt tự tay cắt những rễ cây dư thừa cho những bông hoa cắm vào bình, Thẩm lão gia thấy vậy cũng không ngoại lệ hỏi một câu: “Các cháu giờ vẫn còn đang cãi nhau?”
Tề Duyệt với Thẩm Mục Thâm là một đôi vợ chồng lãnh đạm* không phải ai không biết.

Khi đại gia tộc tổ chức bữa cơm gia đình, hai người ngồi cạnh nhau nhưng cũng không nói chuyện, trao đổi với nhau một lời.

Người sáng suốt đều nhìn ra được quan hệ của bọn họ có bao nhiêu mặn nồng.
*冷淡[lěngtán] - nhạt nhẽo; lạnh nhạt
Thẩm lão gia thở dài một cái, ngữ khí bất đắc dĩ: “Ông làm sao cũng không biết được, tên nghịch tử Thẩm Mạnh Cảnh là người như thế nào.


Vốn ở buổi tối hôm ấy, ông còn muốn tuyên bố, trong hai đôi vợ chồng các con, ai mang thai trước liền có thêm 5% cổ phần công ty.

Ai biết nó ngược lại thì tốt rồi, đòi ly hôn.”
Thẩm lão gia cũng bởi vì chuyện của chú nhỏ - Thẩm Mạnh Cảnh, thật giống như càng thêm già so với trước đây.
Tề Duyệt im lặng đem hoa tươi đã bỏ đi phần rễ thừa, để vào trong bình hoa.
Mấy ngày nay bị thúc giục mang thai quá mức thường xuyên giống như chuyện cơm bữa, thường xuyên đến mức giờ cô cũng không biết nói cái gì cho phải.
“Con với Thẩm Mục Thâm cùng nhau sống hạnh phúc, cũng coi như an ủi lão già này.”
Tề Duyệt xoay người lại, tự mình rót một ly nước ấm đưa cho Thẩm lão gia
“Ông nội, người trước tiên chớ có suy nghĩ nhiều như vậy.

Phải dưỡng tốt thân thể của mình, những chuyện khác sẽ từ từ tốt lên thôi.”
Ngồi trên giường bệnh, Thẩm lão gia từ từ nhận lấy ly nước: “Ông cũng không sống được mấy năm nữa, nguyện vọng duy nhất trước khi nhắm mắt là được bế một đứa cháu trai.”

Vì sao lại quay lại vấn đề ma quỷ này?!
Tề Duyệt bất đắc dĩ cười cười một tiếng: “Ông nội…”
Trò chuyện một hồi, Tề Duyệt liếc nhìn đồng hồ, thấy đã sắp chín rưỡi liền cùng Thẩm lão gia nói lời tạm biệt: “Cháu không quấy rầy ông nội nghỉ ngơi nữa, cháu về trước đây ạ.”
“Trước tiên chờ một chút.” Thẩm lão gia nhìn đồng hồ treo trên tường: “Mục Thâm rất nhanh đến rồi.”
Tề Duyệt hơi kinh ngạc.

“Anh ấy cũng tới ạ?”
“Là ông kêu nó đến đón cháu.”
Ông à!!! Ông thật xác định là đứa cháu trai đích tôn của ông là tới đón chứ không phải băm vằm cô chứ?
Chín giờ rưỡi, Thẩm Mục Thâm đúng giờ xuất hiện trong phòng bệnh Thẩm lão gia.

Vẫn như mọi khi,mỉ một thân tây trang ti mỉ, từ khi quen biết Thẩm Mục Thâm đến bây giờ, Tề Duyệt vẫn chưa thấy hắn mặc gì khác ngoài tây trang.
Dĩ nhiên là mặc quần áo và không mặc quần áo không cùng một khái niệm.
Sau khi Thẩm Mục Thâm đến đây, một phút trước phòng bệnh ấm áp tựa như lò sửa nháy mắt như đóng băng.

Điều đáng buồn là dường như chỉ có mỗi Tề Duyệt cảm nhận được điều đó.
Mặt không biểu cảm nhìn Tề Duyệt, sau đó hướng Thẩm lão gia kêu một tiếng: “Ông nội.”
Thẩm lão gia nhìn về phía Thẩm Mục Thâm nhíu mày, rất không vui vẻ hỏi: “Giờ đã muộn, Tề Duyệt về một mình không an toàn.

Gọi cháu đến đón nó về, cháu có ý kiến?”
“Cháu không có ý kiến.”
Mặt Thẩm lão gia trầm xuống, nguy hiểm nhìn về phía Thẩm Mục Thâm: “Không có ý kiến thì cháu trưng cái gương mặt ấy cho ai coi!?”
Có nhiều lúc Tề Duyệt có cảm giác cô mới là cháu gái của Thẩm lão gia, còn Thẩm Mục Thâm chính là người ở rể.

Có nhiều lúc Tề Duyệt có cảm giác cô mới là cháu gái của Thẩm lão gia, còn Thẩm Mục Thâm chính là người ở rể.
Thẩm Mục Thâm nhàn nhạt trả lời một câu: “Con tự trưng gương mặt ấy cho con nhìn ông nội.”
“Ông đây còn đang bị bệnh nằm trên giường, có phải cháu muốn làm ông tức chết mới vừa lòng?”
Rất rõ ràng, Thẩm lão gia đang diễn trò.
“Các cháu nhanh đi đi, nhìn thấy tên tiểu tử này, ta thở thôi cũng thấy mệt.”
Ông là người gọi hắn đến, rồi cũng là người đuổi hắn đi.
Tề Duyệt sau khi cùng Thẩm Mục Thâm ra khỏi phòng bệnh thì đi thẳng tới cửa bệnh viện.

Hai người một câu cũng không nói với nhau.
Ngay tại thời điểm Tề Duyệt suy tính theo lễ phép có nên nói chuyện gì đó phá vỡ bầu không khí cứng ngắc giữa hai người, thì Tống thư ký liền dừng xe trước mặt Thẩm Mục Thâm.
Khi Thẩm Mục Thâm quay đầu lại nhìn cô, Tề Duyệt cảm thấy lập tức không biết nói cái gì cho phải, chỉ ngượng ngùng nói: “Không còn chuyện gì thì tôi đi trước.”
Đang muốn xoay người rời đi, Thẩm Mục Thâm đột nhiên nói: “Lên xe đi, tôi đưa cô về.”
Sửng sốt ba giây, Tề Duyệt cảm thấy nhất định là tai cô có vấn đề rồi.
Thẩm Mục Thâm không kiên nhẫn nhíu lông mày: “Lên xe.”
Lần này, rốt cuộc Tề Duyệt đã xác định được cô lúc nãy không có nghe lầm.

Tề Duyệt nhìn nhìn chiếc xe, tầm mắt lại hướng về Thẩm Mục Thâm, hơi lui về sau một bước.
Tề Duyệt cười gượng gạo: “Không cần phiền phức như vậy đâu.

Tôi ngồi tàu điện ngầm về đến nhà cũng rất nhanh.”
Thẩm Mục Thâm giật giật khóe miệng, giọng nói châm chọc: “Sợ tôi gϊếŧ cô rồi đem tới vùng núi hoang vắng không có ai vứt xác?”

Tề Duyệt giật thót tim.
Nhìn sắc mặt Tề Duyệt, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, ý vị sâu xa nói: “Đêm tối thanh vắng, quả thật rất thích hợp làm loại chuyện này.”

Ông chủ, ông là ma quỷ sao? Tống thư ký ngồi trong xe rất đồng tình yên lặng nhìn thoáng qua Tề Duyệt.
Tề Duyệt vẫn là khuất phục dưới uy quyền của Thẩm Mục Thâm, cô cảm thấy nếu hôm nay cô không lên chiếc xe này thì chính là tội nhân thiên cổ.
Thẩm Mục Thâm ở đây có thể đem không khí trong phạm vi bán kính mười mét ép xuống, thấp đến mức khiến cho Tề Duyệt cảm thấy khó thở.
Mặc dù là loại xe hạng sang, bên trong không gian rất rộng lớn nhưng đối với Tề Duyệt mà nói, không gian như vậy quá chật hẹp.
Thẩm Mục Thâm ngồi ở vị trí bên trái cửa sổ, Tề Duyệt ngồi ở ghế đằng sau dựa vào vị trí bên phải cửa sổ, ở giữa có một khoảng trống.

Tuy vậy, Tề Duyệt vẫn cảm thấy khoảng cách như vậy là quá gần, gần đến mức Tề Duyệt có suy nghĩ một lát nữa khi dừng xe sẽ lên ghế đằng trước ngồi.
Nhưng hiện tại muốn chuyển lên đằng trước đã quá muộn.
Trên xe tính thêm cả Tống thư ký là có tổng cộng ba người, tuy nhiên không khí yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy giống như trong xe chỉ có một người lái xe.
Không khí yên tĩnh như vậy duy trì được một lúc, bởi vì Tề Duyệt ăn mặc mỏng manh mà điều hòa bên trong xe lại thấp.

Tề Duyệt có chút không chịu được bèn nghiêng người về phía trước, hướng Tống thư ký hạ thấp giọng nói: “Tống thư ký, có thể tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút không?”
Tống thư ký từ gương chiếu hậu liếc nhìn về phía ông chủ nhà mình, yên lặng ba giây sau nói: “Tôi đã cho mức nhiệt ở cao nhất rồi Tề tiểu thư.”
Nhìn theo ánh mắt trầm mặc ba giây của Tống thư ký, Tề Duyệt nháy mắt đã hiểu rõ ý trong lời Tống thư ký và cũng hiểu được tiếng lòng của máy điều hòa.
( Điều hòa nói "cái nồi này nó không cõng" ╮(╯_╰)╭, hơi thở lạnh lẽo ấy không phải phát ra từ điều hòa, mà là máy điều hòa di động ngồi đằng sau cùng với Tề Duyệt.)
Thật xin lỗi đã hiểu lầm..