Tự Cẩm

Chương 178: Một dòng sông lớn




Đèn lồng đỏ trước đại môn Vĩnh Xương Bá phủ đã thay thành đèn lồng trắng viết chữ “Điện”, nhưng sắc mặt Úc Cẩn so với đèn lồng trắng đang đung đưa còn khó coi hơn.

Hắn chầu chực đợi ở đây nửa ngày, kết quả chờ tới cái này?

Một quyền đấm ở trên thân cây, đại thụ rung mạnh vài cái, rớt xuống không ít lá rụng.

“ Chủ tử, tay của ngài chảy máu!”

Úc Cẩn lấy ra khăn tay không chút để ý chà chà mu bàn tay, ánh mắt gắt gao không rời cổng lớn Vĩnh Xương Bá phủ.

Long Đán âm thầm trợn trắng mắt.

Chủ tử quả thực là cái bình dấm chua, Vĩnh Xương Bá phủ người ta đã xảy ra chuyện lớn như vậy, Vĩnh Xương Bá thế tử dù có khốn nạn cũng không thể nảy sinh tình yêu nam nữ gì vào lúc này, Khương cô nương an toàn lắm đó.

Hắn hoàn toàn xem nhẹ chủ tử nhà mình rồi.

Úc Cẩn thế nào lại là bình dấm chua được, hắn là một dòng sông dấm chua!

Long Đán có thể suy nghĩ rõ ràng đạo lý này thì hắn thế nào sẽ không rõ, chỉ là tưởng tượng đến Khương Tự đứng ở bên người nam tử khác, hắn liền khó chịu thôi.

“ Long Đán.”

“ Có tiểu nhân.”

“ Vừa rồi nha hoàn đi theo phía sau Khương cô nương có phải xách theo cái tay nải nhỏ không?”

“ Phải.”

Úc Cẩn híp mắt: “ Hai phủ bọn họ cách gần như vậy, nha hoàn của nàng xách tay nải làm gì?”

Long Đán nghĩ nghĩ, linh quang chợt lóe: “ Khương cô nương là muốn ở lại đi!”

Hai phủ liền nhau, chỉ có ở lại mới có thể mang ít đồ tùy thân.

Sắc mặt Úc Cẩn càng khó coi, xoay người bỏ đi.

“ Chủ tử, ngài đi đâu đó?” Long Đán chạy nhanh đuổi theo.

“ Đi tìm Nhị Ngưu.”

Thời khắc mấu chốt, Nhị Ngưu dùng tốt hơn thị vệ.

Nhị Ngưu đã về tới căn nhà trong hẻm Tước Tử, đang mỹ mãn ăn một chậu thịt xương.

Lãnh Ảnh ít nói, ngày thường không biểu tình, lại phá lệ ôn hòa với Nhị Ngưu: “Đừng nóng vội, còn có ăn.”

Giọng nói vừa ra, một cái tay khớp xương rõ ràng, không chút khách khí đem dời chậu thịt xương đầy đi mất.

Dời đi rồi!

Nhị Ngưu mờ mịt ngẩng đầu, trên chòm râu còn dính nước thịt.

Úc Cẩn vỗ vỗ lưng Nhị Ngưu: “Đừng ăn nữa, có chính sự.”

Nhị Ngưu bò trên mặt đất, sống không còn gì luyến tiếc quét đuôi.

Chậu thịt xương mới ăn một nửa liền bị lấy đi, còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này nữa hả hả hả?

Dù sao cái gì nó cũng không muốn nghe.

“ Nhị Ngưu ——” Giọng Úc Cẩn mang cảnh cáo.

Nhị Ngưu liếc xéo chủ nhân một cái, vẫn như cũ diện mặt than.

Cắt xén đồ ăn của một bé cún, chủ nhân lương tâm ngài không biết đau sao?

“ Đi làm việc trước, trở về sẽ bảo Long Đán mua cho ngươi thịt bò kho tương.”

Nhị Ngưu lập tức đứng lên, lắc lắc bộ lông trơn mượt không dính nước, phe phẩy cái đuôi.

Úc Cẩn dẫn Nhị Ngưu tới trước cửa Vĩnh Xương Bá phủ không xa, chỉ chỉ đại môn sơn son: “ Tìm cơ hội trà trộn vào trong, bảo vệ tốt Khương cô nương.”

Lúc trước A Tự ở lại Trường Hưng Hầu phủ, liền gặp tên biến thái như Trường Hưng Hầu thế tử, chôn thi thể cả một hoa viên, lần này nàng lại muốn ở Vĩnh Xương Bá phủ, trời biết sẽ gặp phải chuyện gì?

Thật hận không thể đổi với Nhị Ngưu, có thể tự mình đi thì tốt rồi.

Nhị Ngưu cảnh giác nhìn Úc Cẩn.

Vì sao ánh mắt chủ nhân tràn ngập đố kỵ?

“ Đi đi.” Úc Cẩn áp xuống tiếc nuối trong lòng, sờ sờ đầu Nhị Ngưu.

Nhị Ngưu trầm thấp sủa một tiếng, linh hoạt tránh né đám người, dọc theo chân tường chạy vòng ra sau.

Úc Cẩn chậm rãi thu hồi tầm mắt, rũ mi nhìn nhìn mu bàn tay trầy da, yên lặng rời đi.

Khương Tự trực tiếp được dẫn đến khuê phòng của Tạ Thanh Yểu.

Tạ Thanh Yểu ngồi yên trên giường, bên người vây quanh mấy nữ tử đang khuyên giải an ủi.

Khương Tự có chút hoảng hốt.

Ngay ngày hôm qua, nàng với Tạ Thanh Yểu còn ở nơi này cùng nhau nói cái gì mà Như Ngọc công tử, còn khen không dứt miệng bánh Bông Tuyết của đầu bếp nữ trong phủ, vui vẻ, vô ưu vô lự.

Thế nhưng mới qua một ngày, nhân sinh của Tạ Thanh Yểu đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, mà biến hóa này cũng nghiêng trời lệch đất vì sự xúc động của nàng.

Khương Tự đứng ở tại chỗ, đột nhiên cảm thấy chân như nặng ngàn cân, chậm chạp không cất bước nổi.

Nha hoàn dẫn Khương Tự tới gọi một tiếng: “ Đại cô nương, Khương Tứ cô nương tới.”

Tạ Thanh Yểu ngẩng đầu, nghênh đón ánh mắt của Khương Tự, biểu tình luôn ngơ ngác đột nhiên có biến hóa, đẩy ra người che ở trước mặt nàng bước nhanh đi tới.

“ A Tự, ngươi cuối cùng cũng tới.”

Khương Tự nắm lại đôi tay lạnh lẽo kia, kéo kéo khóe môi: “ Đã nói xong với người trong nhà, ngươi yên tâm.”

Tạ Thanh Yểu kéo Khương Tự đi hướng giường, nhìn mấy người vây quanh ở nơi đó, thanh âm đờ đẫn: “ Ta muốn một mình trò chuyện với A Tự, mời các ngươi đi ra ngoài trước.”

Phụ nhân vừa mới bị Tạ Thanh Yểu đẩy ra thần sắc không vui: “ Thanh Yểu, thím chính là đặc biệt tới bồi ngươi. Lúc này trong phủ đang rối ren, ngươi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, cũng không nên người nào cũng đều dẫn vào trong nhà. Thím biết trong lòng ngươi khó chịu, nhưng đây không phải còn có đường tỷ đường muội của ngươi sao. Có chuyện gì ngươi cứ nói với thím, thím nhất định làm thật tốt cho ngươi.”

Những người khác sôi nổi gật đầu, nhìn về phía Khương Tự ánh mắt ẩn chứa bắt bẻ.

Khương Tự suy đoán những người này hẳn là tộc nhân của Tạ Thanh Yểu.

Tộc nhân Tạ gia ở trong một thôn trang ngoài kinh thành, sau khi nhận được thư tang động tác nhanh thì nên tới rồi. Mà nhà ngoại Tạ Thanh Yểu thì ở nơi khác, nhanh nhất cũng phải ngày mai mới có thể đuổi tới.

Khương gia cùng Tạ gia liền nhau nhiều năm, Khương Tự biết Vĩnh Xương Bá phủ và đồng tộc bình thường không qua lại nhiều, chỉ vào ngày lễ ngày tết mới liên hệ, mà vừa rồi phụ nhân nói một hồi rất có ý tứ muốn làm chủ nhà.

Trong lòng Khương Tự cười lạnh.

Đây là thấy vợ chồng Vĩnh Xương Bá qua đời, Tạ Thanh Yểu tuổi nhỏ, muốn thay Vĩnh Xương Bá phủ quản gia?

Loại sự tình này không tính hiếm lạ, thường thường trụ cột một đại gia tộc đổ, muốn vơ vét chỗ tốt trước nhất chính là những tộc nhân này.

Tạ Thanh Yểu vừa nghe lời này của phụ nhân liền bực: “Ta hiểu chuyện hay không, chưa đến lượt bà thuyết giáo? Bà là  người nào của ta chứ?”

Nói tới đây, Tạ Thanh Yểu nhớ tới cha mẹ đã qua đời, không khỏi nước mắt rơi như mưa.

Phụ thân cũng không có huynh đệ ruột, nếu cha mẹ còn ở, khi nào đến phiên một đường thẩm nói ra nói vào với nàng.

“Ai ui, Thanh Yểu ngươi nói lời này thím thật thương tâm, thím tất cả đều là vì tốt cho ngươi nha.” Phụ nhân vỗ đùi.

“ Đúng vậy, đường tỷ, nương ta là đau lòng ngươi đó.” Một vị thiếu nữ tố y phụ họa nói.

Phụ nhân thở dài: “ Đường tỷ ngươi thương tâm, khó tránh khỏi nói vài lời hồ đồ, ta nào lại đi so đo với hài tử chớ.”

Tạ Thanh Yểu thương tâm cha mẹ chết, suy nghĩ vốn trì trệ, vừa bị phụ nhân nói như vậy, tức giận đến chỉ biết rơi lệ quên mất phản bác.

Khương Tự đỡ lấy tay Tạ Thanh Yểu, cười lạnh: “ Đại thẩm là tới bồi Thanh Yểu?”

“ Đúng thế.” Phụ nhân thuận miệng trả lời.

“ Lúc ta vừa mới tiến vào Thanh Yểu còn đang êm đẹp, đại thẩm nói mấy câu liền làm  Thanh Yểu khóc, có thể thấy được chỉ việc bồi người đại thẩm còn làm không tốt. Nếu ngay cả chút chuyện ấy cũng làm không tốt, đại thẩm cũng đừng nghĩ muốn thay Thanh Yểu xử lý cái gì. Đại thẩm đến từ nông thôn, chỉ sợ không hiểu, bá phụ bá mẫu tuy rằng đi về cõi tiên, nhưng kết cấu Bá phủ vẫn còn đó, các quản sự sẽ tự ấn theo lệ làm việc, không cần người khác nhúng tay.”

Khương Tự nói một phen có lý có cứ, lại đè bẹp phụ nhân xuống đất, khuôn mặt phụ nhân đột nhiên đỏ lên, bực mình nói: “ Ngươi, ngươi là ai nha?”

Mụ ta vốn dĩ thấy nha đầu này tới bồi Tạ Thanh Yểu, còn tưởng rằng là khuê nữ gia đình bình dân nào, làm người hầu cho đại gia cô nương này kia, nhưng nha đầu này lại gọi Vĩnh Xương Bá là “ Bá phụ”?

Tạ Thanh Yểu nghe Khương Tự nói một phen mới phản ứng lại, cả giận nói: “ Dẫn bọn họ xuống dưới!”