Tự Cẩm

Chương 232: Tới cửa nói lời cảm tạ 




Thái độ của Khương Trạm làm Khương Tự cảm thấy vui mừng.

Huynh trưởng của nàng bản tính thuần lương, vui với kết giao đủ loại bằng hữu, làm người lại trọng tình trọng nghĩa.

Những điều này kỳ thật là ưu điểm khó được, nhưng huynh ấy cần học được chính là phân biệt nào là bằng hữu chân chính, nào là phải kính nhi viễn chi.

Trên đời này không phải tất cả mọi người đều đáng giá chân thành đối đãi, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể được tha thứ.

Tỷ như Dương Thịnh Tài, khi nàng tận mắt nhìn thấy gã ta đẩy huynh trưởng từ cửa sổ xuống sông mà cứ như chỉ ném một cái chén rượu đã dùng qua, nàng liền biết người này đã thối nát từ rễ tới thân.

Một người như vậy để mắt tới huynh trưởng, cho dù lần này huynh trưởng có thể tránh được, vậy lần sau thì sao?

Đã không có tiên tri kiếp trước, nàng không biết kiếp nạn tiếp theo của Nhị ca sẽ xảy ra vào khi nào và lấy một loại phương thức gì đến. Cho nên vẫn phải giết chết Dương Thịnh Tài mới tốt, đây mới là biện pháp nhất lao vĩnh dật.

Khương Tự đối với việc tự tay chấm dứt tính mạng Dương Thịnh Tài không có nửa điểm hối hận. Đời này vốn chính là kiếm được, chỉ cần có thể bảo đảm thân nhân một đời an bình, sau khi chết cho dù có xuống địa ngục nàng cũng không hối hận.

“Tứ muội, nhị ca thật sự sai rồi, muội giúp ta khuyên nhủ phụ thân đi, bảo ông ấy đừng tức giận nữa sẽ hỏng mất.”

Khương Tự gật đầu: “Muội sẽ, Nhị ca cũng đứng lên đi, trước ăn cơm đã, khả năng rất nhanh Thuận Thiên Phủ sẽ tìm Nhị ca hỏi chuyện đó.”

Xem ra Nhị ca tạm thời sẽ không hồ nháo, còn về phần sau này có thể chứng nào tật nấy hay không, vậy phải tạm xem hiệu quả về sau đi.

Lại nói, không biết Úc Thất “Chiếu cố” Nhị ca thế nào rồi?

Khương Tự sinh ra một tia tò mò, lấy mắt ngắm Khương Trạm.

Khương Trạm bị muội muội nhìn đến không thể hiểu thấu, giơ tay gãi gãi đầu: “Làm sao vậy?”

“Không có gì, chính là thấy Nhị ca sắc mặt đặc biệt tái nhợt, có phải tối hôm qua uống quá nhiều rượu không? Muội thấy vẫn nên mời đại phu tới xem cho Nhị ca một cái đi, để tránh thân thể xảy ra tình trạng gì——”

“Không cần!” Khương Trạm cuống quít đánh gãy lời Khương Tự.

Khương Tự khó hiểu nhìn hắn.

Khương Trạm chịu đựng hoảng hốt vỗ vỗ ngực: “ Ta không có việc gì hết, không cần phải mời đại phu.”

Nếu mà để Tứ muội biết hắn —— Khương Trạm run lập cập.

Nhìn khuôn mặt huynh trưởng càng thêm tái nhợt, Khương Tự càng thêm tò mò.

Xem ra Úc Thất “Chiếu cố” Nhị ca thật sự không tồi.

“Đúng rồi, Thuận Thiên Phủ vì sao lại gọi ta hỏi chuyện?” Khương Trạm sợ Khương Tự tiếp tục truy vấn, vội vàng dời đề tài.

“Tối hôm qua người được cứu vớt nói thuyền hoa sở dĩ bốc cháy là do có một tiểu quan cố ý phóng hỏa, hiện giờ công tử Lễ Bộ Thượng Thư phủ ngâm nước mà chết, Dương gia tất nhiên sẽ thúc giục quan phủ mạnh mẽ truy tra hung thủ phóng hỏa, cho nên Chân đại nhân tám chín phần mười sẽ tìm Nhị ca hỏi một chút tình huống tối hôm qua.”

“Ta thấy tiểu quan phóng hỏa kia là vì dân trừ hại mới đúng.” Khương Trạm giờ phút này hận chết Dương Thịnh Tài, đối với tiểu quan không biết tên kia sinh ra cảm kích thật sâu.

Đúng như Khương Tự sở liệu, không bao lâu thì người của Thuận Thiên Phủ tới, mời Khương Trạm đi nha môn một chuyến.

Khương Trạm là người bị hại, thái độ của người nha môn tương đối khách khí.

Khương An Thành nói với quan sai: “Ta đi cùng khuyển tử.”

Hai cha con cùng đi vào Thuận Thiên Phủ, lại không phải ở công đường gặp Chân Thế Thành, mà là ở trong đình hóng gió ở hậu viện.

Chân Thế Thành tự mình rót một ly trà đưa cho Khương An Thành: “Khương Lão đệ, thế chất bình yên vô sự, thật sự là đáng mừng.”

Trước mặt người ngoài Khương An Thành khôi phục bình thường, hung hăng trừng mắt liếc Khương Trạm một cái, cả giận: “Tiểu súc sinh không có một ngày không gây hoạ, tối hôm qua nếu không phải đi sông Kim Thủy lêu lổng, đâu đến nỗi náo ra chuyện như vậy……”

Chân Thế Thành kiên nhẫn nghe Khương An Thành quở trách nhi tử, rất tán thành gật đầu.

Con của hắn tuy rằng có cái tên tuổi Như Ngọc công tử, trên thực tế đều là biểu hiện giả dối lừa gạt thế nhân thôi.

Ai, nói đến cùng vẫn là nữ nhi bớt lo, tựa như vị khuê nữ của Khương Lão đệ, không những không gây hoạ, còn có thể giúp hắn phá án.

Chân Thế Thành đã thẩm vấn qua tất cả tôi tớ cùng tiểu quan chạy trốn trên thuyền hoa, ngay cả chủ nhân thuyền hoa hiện tại đều đang mắc ở trong nha môn, tiếp nhận mấy lần nghi vấn đề ra.

Hỏi tới hỏi lui, thế nhưng không ai có thể nói ra một chút tin tức của tiểu quan phóng hỏa.

Chân Thế Thành cơ hồ có thể khẳng định tiểu quan kia là có chuẩn bị mà đến, mục đích chính là trả thù.

Trả thù như vậy rõ ràng theo lý thuyết không khó tra, nhưng dần dần thâm nhập hiểu rõ mấy tay ăn chơi này, Chân Thế Thành cảm nhận được cái gì gọi là khó giải quyết.

Thật sự là mấy tay ăn chơi này nhiều năm như vậy làm không ít chuyện ác, có thể an an ổn ổn sống đến bây giờ mới xảy ra chuyện thuần túy là dựa vào xuất thân tốt.

Không nói cái khác, chỉ một sự kiện đã làm cho Chân Thế Thành vô cùng khó chịu rồi.

Đứa cháu trai của Lễ Bộ Thượng Thư kia thế mà lại thích nam sắc, năm trước nhìn trúng một thư sinh nhà nghèo, lỗ mãng hãm hiếp người ta. Không ngờ thư sinh kia là một người ngạo khí, sau khi chịu nhục xong liền nhảy sông.

Đáng thương thư sinh mới thành thân nửa năm, thê tử vừa mới khám ra có thai hai tháng.

Thê tử thư sinh nhìn thấy phu quân lưu lại huyết thư bẩm báo Thuận Thiên Phủ, lúc ấy phủ Doãn Thuận Thiên cả mặt cũng không nhìn thấy, một câu “Chứng cứ không đủ, toàn dựa vào phỏng đoán” liền đuổi người ta đi.

Phụ nhân không cam lòng, chạy đến Lễ Bộ Thượng Thư phủ đòi công đạo, bị Dương Thịnh Tài đúng lúc ra cửa một cước đạp sẩy thai, cuối cùng trở nên điên điên khùng khùng.

Thượng thư phủ dùng một số bạc bình ổn chuyện này, không bao lâu cha mẹ của thư sinh liền cho hai huynh đệ khác của hắn cưới vợ, vốn một nhà nghèo rớt mồng tơi hôn sự lại làm rất thể diện, về phần con dâu trưởng điên khùng lại chẳng thấy ló mặt trên hôn lễ, phảng phất như không có người này.

Đây hết thảy đều là Chân Thế Thành phái người nghe được từ trong miệng hàng xóm láng giềng than thở, nếu Dương Thịnh Tài còn sống, muốn dùng việc này định tội gã chỉ sợ si tâm vọng tưởng. 

Chân Thế Thành là quan viên có lý tưởng, lại cũng phi thường nhận rõ hiện thực.

Vương tử phạm pháp cùng tội với thứ dân, đây là mộng tưởng hắn muốn thực hiện, lại chung quy là người si nói mộng.

Hắn chỉ nguyện dốc hết khả năng, tận lực trả lại một cái công đạo cho các bá tánh.

Về phần Dương Thịnh Tài —— nghĩ đến nhi tử nói trước đó không lâu có nhận được thiệp mời của Dương Thịnh Tài, Chân Thế Thành chỉ muốn cười lạnh.

“Tiểu Dư đã nói với ta, đêm qua là hắn vừa khéo cứu ngươi.” Chân Thế Thành ngữ khí ấm áp nói với Khương Trạm.

“Tiểu chất vận khí tốt.”

Dính ánh sáng của muội muội, hắn ở trước mặt phủ Doãn Thuận Thiên người người kính sợ cũng có thể tự xưng một tiếng tiểu chất.

Nghĩ vậy, Khương Trạm kiêu ngạo xong lại có chút khó chịu, âm thầm hạ quyết tâm: Luôn có một ngày hắn sẽ để cho Tứ muội dính ánh sáng của hắn, để cho Tứ muội lấy hắn làm kiêu ngạo.

“ Khương thế chất nói một chút sự tình đêm qua đi.”

“ Tiểu chất kỳ thật đến bây giờ còn mơ mơ hồ hồ, lúc ấy uống quá nhiều.” Khương Trạm sớm được Úc Cẩn dặn dò, ở trước mặt lão hồ ly như Chân Thế Thành nhiều lời nhiều sai, vì để tránh cho phiền toái, đổ hết thảy cho say rượu là tốt nhất.

Chân Thế Thành không có được tin tức gì hữu dụng, ngữ khí vừa chuyển: “Nghe nói ngày xưa Khương thế chất với công tử Tướng quân phủ không hợp nhau cho lắm.”

Khương Trạm thản nhiên gật đầu: “ Đúng vậy, cho nên Dương Thịnh Tài mới gọi chúng cháu đến uống chung chén rượu, xem như bỏ qua hết những khúc mắc trong dĩ vãng.”

Chân Thế Thành lại dò hỏi vài câu, thấy thật sự hỏi không ra cái gì, ngược lại bắt đầu cùng Khương An Thành nói chuyện phiếm.

Khương Trạm lặng lẽ thở phào.

Dư Thất ca nói đúng, Dương Thịnh Tài ở trước mặt ba người Thôi Dật đẩy hắn xuống sông, những người khác đều tính là đồng phạm. Hiện tại Dương Thịnh Tài đã chết, ba người kia chỉ cần không ngốc sẽ không đem chân tướng tối qua nói ra.

Rời khỏi Thuận Thiên Phủ, Khương An Thành dừng chân, nhàn nhạt nói: “Mang ta đến nhà vị bằng hữu của mày nói lời cảm tạ.” # Edit by Khuynh Vũ #