Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 68: Tiêu Ngọc bị phế đan điền! Thân phận luyện dược sư bại lỗ! Đánh cược




Tiếng thét của Tiêu Ngọc vô cùng lớn. Tiếng thét vang vọng toàn bộ đồi núi phía sau hậu sơn Tiêu gia. Tiêu Sơn bị tiếng thét này đầu óc có chút choáng váng. Một âm thanh vang giòn cực kêu vang lên: "Ba". Thiếu nữ đang khỏa thân trong nước vung tay lên tung một cú tát mạnh giống như trời giáng vào mặt của Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn bị cú tát này làm cho choáng váng. Mặc dù hắn luyện thể rất mạnh nhưng không có nghĩa khi hắn ở trong nước không có vấn đề gì. Trên mặt của hắn hiện lên vết tay mờ mờ, cả thân thể hắn ngã vùi vào trong nước giống như một con chó bị người ta cột bốn chân nắm người ném thẳng vào trong nước. Tiêu Sơn vung vẩy tay chân giống như cố gắng giữ lại bình tĩnh và thăng bằng. Hắn trồi lên mặt nước phun ra một ngụm nước nhìn lên trên.

Hắn chỉ nghe thấy âm thanh của thiếu nữ hét lớn: "Dâm tặc, hỗn đản, đặng đồ tử... hôm nay ta phải giết ngươi!"

Thiếu nữ lúc này chạy vội lên bờ đồng thời nàng dùng một chiếc áo nhanh chóng khoác lên thân thể. Bàn tay túm được kiếm. Tiêu Sơn hiểu rõ ràng cô nàng này muốn động thủ với hắn. Hiện giờ không phải là lúc chấp nhặt với thiếu nữ. Cái xú tiểu tức phụ này nếu như hắn ở lại thêm chắc chắn sẽ gặp vấn đề vô cùng lớn.

Bùm!

Thân hình của Tiêu Sơn phóng lên cao, hắn dẵm chân trên mặt nước giống như đi trên đất bằng vậy. Bộ quần áo trong tay Tiêu Sơn xuất hiện, hắn ném lên trời sau đó phi thân lên không trung. Trong không trung hắn hoàn toàn mặc xong quần áo của mình. Hắn nhẹ nhàng đáp xuống phía dưới đất. Đến khi chân hắn đặt xuống phía dưới đất thiếu nữ mới giật mình lại sách kiếm lên chạy đến hắn quát lớn: "Đặng đồ tử ta phải giết ngươi..."

"Hả vẫn muốn nữa hả!?" Tiêu Sơn xoay người đi muốn bỏ chạy. Hắn quả thực muốn cần bây giờ là chạy trốn. Bất quá hắn không ưa thiếu nữ này chút nào. Hắn muốn chạy trốn nhưng ngay sau đó hắn dừng lại. Tiêu Ngọc luồng đấu khí truyền vào kiếm chém mạnh về phía hắn không chút ngần ngại nào. Tiêu Sơn lách người sang một bên tránh được. Thanh kiếm chém xuống đất phát ra một tiếng keng đồng thời mặt đất xuất hiện một vết rạch sâu cùng với bụi và lá cuốn lên.

Tiêu Sơn cười khổ nhìn về phía Tiêu Ngọc nói: "Hey, tiểu tức phụ cô không phải thực sự muốn giết ta đấy chứ!? Nghe ta giải thích được không?"

Tiêu Ngọc hai má đỏ ửng, nàng lúc này thẹn quá hóa giận, hai ngọn hung khí trước ngực lúc này phập phồng bất định. Tiêu Ngọc cắn răng gằn từng chữ nói: "ta không muốn nghe! Ngươi... khốn kiếp dám... dám rình xem ta tắm. Ta... ta nhất định phải móc cặp mắt chó của ngươi trả lại trong sạch cho mình!"

"Hả..." Tiêu Sơn nghe thấy thế ngẩn người. Hắn cúi đầu xuống nhìn về phía dưới của nàng. Do quần áo của nàng mặc sộc xệch lúc này có khá nhiều chỗ hở ra ngoài. Mỗi chỗ hở nhiều hơn đều bị hắn hút vào tầm mắt.

Tiêu Ngọc cảm giác được ánh mắt soi mói cùng với xâm phạm của hắn. Tiêu Ngọc cảm giác được mình giống như hoàn toàn trần truồng trước ánh mắt của nàng. Thấy vây thân thể của nàng không khỏi run lên, nàng dùng tay che đi thân thể nói: "Ngươi, khốn kiếp cẩn thận ánh mắt của ngươi!"

Tiêu Sơn ngây ngẩn người, ra vẻ bộ dạng suy tư, hắn dùng ngón tay cái đặt ở cằm mình, ngón tay chỏ ôm lây cằm, hắn tự lẩm bẩm nói: "Ngươi ăn mặc như vậy không phải là để cho nam nhân ngắm nhín sao!?"

Nghe thấy vậy làn da của Tiêu Ngọc biến thành đỏ ửng đến tận mang tai, bộ ngực phập phùng bất định, Thiếu nữ cắn răng nhìn về phía trước. Đột nhiên nàng hét lên: "Khốn kiếp hôm nay ta nhất định phải giết ngươi, tiểu hỗn đản..." Tiêu Ngọc lao lên dùng kiếm điên cuồng chém hắn.

Tiêu Sơn thấy vậy có chút kinh ngạc, đột nhiên hắn hét lớn lên nói: "nếu như cô làm như vậy, ta có thể nhìn hết mọi thứ của cô a!?"

Nghe thấy thế thiếu nữ hai răng nghiến vào nhau phát ra tiếng ken két, nàng gằn giọng nói: "Không quan trọng dù gì ngươi cũng nhìn hết người ta rồi có cho ngươi nhìn thêm cũng như vậy thôi!" Nói xong thiếu nữ lao lên dùng kiếm điên cuồng tấn công về phía Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn khóe miệng giật giật, tại đáy mắt xuất hiện tia tức giận. Miệng hắn nhếch lên hừ lạnh: "Nữ nhân ngu ngốc này!"

Hai người bắt đầu giao phong. Do hai người thực lực hoàn toàn là cách nhau quá xa. Hiển nhiên chiến đấu thực sự không có gì đáng nói. Tiêu Sơn ngay sau đó đánh bay được kiếm của nàng. Bàn tay của hắn đem hai tay của thiếu nữ quặt lại túm về phía sau. Thiếu nữ bị bắt như vậy vẻ mặt kinh hãi nhìn về phía Tiêu Sơn. Thiếu nữ con mắt cực độ sự hãi nhìn về phía Tiêu Sơn. Nàng run run giọng nhìn về phía hắn, đôi mắt giống như con mèo con khép lép trước hắn vậy: "Ngươi... ngươi thả ta ra... thả ra..."

Tiêu Sơn cười lạnh, trong nụ cười của hắn xuất hiện tia tức giận, ham muốn dục vọng đủ các loại cảm xúc, hắn gằn ra từng tiếng: "Ngươi muốn biết ta muốn làm gì sao!?"

Nghe được những lời này, nhìn được trong mắt của Tiêu Sơn là sự tức giận nói, thân thể của nàng run lên: "ngươi... muốn làm gì... ô..." Nàng lúc này hai tay bị hắn quặt ra sau lưng. Hắn ngồi xuống trên một mỏm đá cao đồng thời đặt nàng lên hai chiếc đùi của hắn. "Xoạt..." Âm thanh vang lên. Một chiếc mông trắng tròn xuất hiện trước thanh thiên bạch nhật. Tiêu Ngọc hoàn toàn kinh hãi liều mạng giãy dụa. Nàng không ngờ hắn lại dám tụt quần của nàng ra. Thiếu nữ trong giọng nói tức giận giống như ra lệnh nhưng lại có chút sợ hãi cùng sự ấp úng: "Ô.. khốn kiếp... thả... thả ra... ngươi còn không mau thả bản tiểu thư ra... buông ta ra..."

"Ba" Một âm thanh vang ròn khá là kêu. Bàn tay của Tiêu Sơn vỗ lên mông của Tiêu Ngọc đen đét. Tiêu Ngọc cảm giác được bàn tay của hắn đánh mạnh lên mông của nàng phát ra âm thanh cực kỳ lớn. Tiêu Ngọc không nhịn được phát ra một tiếng rên lên đau đớn: "A, đau... tên hỗn đản ngươi làm gì? Ngươi... ngươi dám đánh ta..."

"Ba" Lại một âm thanh vang lên. Tiêu Sơn dùng bàn tay to lớn của hắn vỗ mạnh lên mông trắng tròn, săn chắc vểnh cao của nàng. Hắn cảm giác được độ đàn hồi của cặp mông này. Một cảm giác vô cùng mỹ vị truyền vào tay của hắn làm cho hắn tâm ma ý loạn. Tiêu Ngọc bị đánh cái thứ hai thì rên lên một tiếng đau đớn: "A, đau... tên khốn kiếp..."

Vừa vỗ tay vào mông của Tiêu Ngọc, Tiêu Sơn vừa giận dữ hét lớn. Cặp mông của nàng vô cùng đàn hổi, sau mỗi lần hắn vỗ là cặp mông của nàng đều nảy lại làm cho Tiêu Sơn cảm giác gì đó rất khó chịu. Tà hỏa trong người hắn lại bốc lên.

"Tiêu Sơn tên khốn kiếp..." Tiêu Ngọc ngoảnh đầu lên, ánh mắt chứa đầy oán hận nhìn về phía hắn.

"Ba, ba ba... mấy cái đét đít này bởi vì cô dám dùng ánh mắt đó nhìn ta..."

"A, đau... tên hỗn đản..."

"Ba, ba ba... mấy cái đét đít này dành cho tính ngang bướng của cô..."

"A, đau... tên khốn..."

"Ba, ba ba... mấy cái đét đít này bởi vì trong trường hợp này cô vẫn còn dám mạnh miệng..."

"A, đau... đau quá..."

"Ba, ba... mấy cái đét đít này bởi vì cô không biết phân biệt phải trải"

Cặp mông của Tiêu Ngọc đã bị bàn tay của hắn đánh lên mà đỏ ửng. Tiêu Ngọc lúc này đâu còn phong phạm của một tiểu thư nữa chứ. Tiêu Ngọc đau đớn cầu xin: "Đau... a... mau dừng lại... ui..."

"Ba, ba... mấy cái đét đít này vì cô đã hủy đan điền của ta..."

"A.. a... dừng... dừng... lại đi... a..."

"Ba, ba, ba... mấy cái đét đít này bởi vì cô không thấy hối lối vì hành động của mình..."

"A... van ngươi... Tiêu Sơn dừng lại... đau.. a..."

Tiêu Sơn bắt đầu dùng tay vỗ lên cặp mông săn chắc này. hắn có cảm giác mình nghiện một chút. Tiêu Ngọc không thể phản kháng đành nhắm mắt cắn răng chịu đựng. Hai giọt nước mắt từ khóa mắt của nàng lã trã rơi xuống đất. Hai giọt nước mặt thấm xuống đất còn không phải bởi vì hận còn là tức giận hoặc là quá xấu hổ. Nàng từ nhỏ được phụ mẫu và gia gia cưng chiều đâu có chịu oan khuất như vậy. Tiêu Ngọc lúc này cắn răng lại không rên lên một tiếng nữa dù hắn có đét đít nàng mạnh như thế nào đi nữa.

"Ba, ba, ba... mấy cái đét đít này..." Tiêu Sơn nhìn cặp mông trắng tròn của nàng đang đỏ ửng hắn lại vỗ thêm vài cái: "Bởi vì ngươi dám câu dẫn lão tử!" Lời nói ra hoàn toàn vô sỉ đến cực điểm.

Tiêu Ngọc hai mắt nhắm nghiền lại chịu đòn. Nàng cắn răng nhưng không có kêu rên lên một tiếng nữa. Nàng tuyệt đối sẽ cho hắn thấy sự kiên cường của nàng, Nàng tuyệt đếu sẽ không kêu lên. Bất chợt Tiêu Ngọc có cảm giác gì không đúng. Đột nhiên thân thể của nàng run lên. Nàng cảm giác được nơi tư mật của nàng bị người xâm phạm. Tiểu huyệt động của nàng bị ngón tay của hắn miết một cái. Thân thể của nàng cảm nhận được từng dòng điện mạnh liệt tự hạ thể lan tràn khắp toàn thân sau đó công kích lên đại não. Trong đầu của nàng phát ra một tiếng oanh sau đó hoàn toàn sụp đỏ. Từ miệng của thiếu nữ không ngờ lại rên rỉ ra một âm thanh cực kỳ dâm đãng: "A..." Nàng rõ ràng cảm nhạn được phía dưới bụng của mình có vật dì cứng rắn đâm vào.

Thiếu nữ hai má đỏ bừng vì xấu hổ. Ánh mắt của nàng như muốn giết người, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Sơn thì hoàn toàn giật mình.

Vừa rồi bởi vì những cú tát vào mông của Tiêu Ngọc từ tay Tiêu Sơn mà Tiêu Ngọc cũng cảm nhận được một chút khoái cảm. Nàng cũng bắt đầu có cảm giác kỳ lạ đặc biệt nơi tư mật đó bắt đầu phun ra một chút dịch nhờn. Nàng thực sự chưa bao giờ cảm nhận được những cảm giác này. Nhưng nàng đánh chết cũng sẽ không nói ra những lời này. Mặc dù nàng rên lên vì đau là một phần nhưng trong đó cũng là sự rên lên vì thích thú. Nơi tư mật của nàng bắt đầu thấy ngứa bắt đầu tiết ra mật dịch.

Tát đến bàn tay có chút đau nhức Tiêu Sơn mới phát hiện được phía dưới sau cặp mông trắng nõn, hai cánh hoa hơi tách ra. Một mảnh rừng đen nhánh lại có những hạt châu long lãnh. Có lẽ chúng là nước do Tiêu Ngọc vừa mới tắm. Nhưng nhìn thấy cảnh này tà hỏa của hắn điên cuồng bốc cao. Hắn không nhịn được lại đưa ngón tay vào đó miết một cái. Hắn không ngờ những chất dịch này vô cùng keo, nhơm nhớp không giống như nước suối.

Hắn cảm giác tà hỏa ngày một bốc cao. So sánh với sự câu hồn của Nhã Phi, Tiêu Ngọc kém xa nhưng nàng lại có phong vị riêng. Hắn lúc này không ngờ lại xuất hiện một ý nghĩ biến thái. Hắn đưa ngón tay chứa thứ nhớp nháp đó lên miệng của mình. Khi hắn vừa há miệng đưa được ngón tay vào miệng. Chiếc lưỡi của hắn mới cảm giác có được chút mùi vị tanh tanh và mặn thì bất ngờ một ánh mắt rét lạnh nhìn về phía hắn.

Thiếu nữ nhìn thấy hắn làm như thế cả người bắt đầu điên cuồng dãy dụa: "Tên sắc lang..." Tiêu Sơn bởi vì không phòng bị mà bị nàng tránh thoát. Thiếu nữ lăn lông lốc xuống đất. Cả một thân quần áo bị bụi đất bám đầy lên người. Tiêu Ngọc nhanh chóng kéo quần của mình lên, hai mắt của nàng chảy ra nước mắt không biết vì tức giận còn là xấu hổ.

Tiêu Sơn cười khổ nhìn về phía Tiêu Ngọc nói: "Chỉ là hiểu lầm a..." Lời nói ra hết sức vô sỉ hết sức vô trách nhiệm.

Tiêu Ngọc chạy vội đến cầm kiếm: "Dâm tặc, hôm nay ta nhất định có chết cũng phải giết được ngươi!" Thiếu nữ điên cuồng vận dụng đấu khí vào trong kiếm hướng về phía hắn chém xuống. Bộ dạng hoàn toàn giống như lưỡng bại câu thương, dùng mạng đấu mạng. Dù cho Tiêu Sơn có muốn chế phục nàng với đấu pháp này cũng thúc thủ vô sách.

Tiêu Sơn thân hình phiêu hốt bất định giống như dòng nước uyển chuyển tránh đòn. Tiêu Ngọc điên cuồng dùng kiếm chém tới hắn giống như đánh vào trong nước không gấy bất cứ thương tích nào cho hắn cả. Thiếu nữ thẹn quá hỏa giận mắng: "Tên hỗn đản mau đứng yên cho ta chém chết ngươi!"

Tiêu Sơn ngẩn người đây là cái ý gì đứng im để cho người chém!? Trên đời có chuyện này sao!? Kẻ ngu hả!? Ân, có lẽ là thế... đáng tiếc hắn không phải kẻ ngu! Tiêu Sơn lắc người nhanh chóng tránh thoát. Hắn chạy ra xa đưa ngón tay giữa lên hướng về phía Tiêu Ngọc. Tiêu Ngọc lúc này đã điên cuồng đánh ra đấu khí mà thân thể của nàng thở ra hồng hộc. Cả người ướt đẫm mồ hôi. Trên thân thể của nàng từng đường cong bị mồ hôi ướt đẫm mà dần dần trở nên rõ ràng trong mắt của Tiêu Sơn. Tiêu Sơn hành động thủ thế đưa ngón giữa về phía Tiêu Ngọc: "Đủ rồi nhé ta nhường nhịn cô đến đây thôi! Hừ, tiểu đệ đệ ta chưa từng bao giờ biết mùi vị nữ nhân bao giờ. Nhưng nếu như cô tiếp tục như vậy ta sẽ không ngại cho tiểu đệ đệ của ta thưởng thức thịt người một lần đâu..." Nói xong hắn nhìn về phía chỗ tư mật nhất của Tiêu Ngọc.

Tiêu Ngọc đâu có phải là ngu ngốc, nàng biết hắn nhắc đến tiểu đệ đệ của hắn là ai! Hắn hiển nhiên là con độc đinh không có đệ đệ rồi! Tiểu đệ đệ ở đây không phải nói đến cái của quý của hắn sao. Nghĩ đến bị cái của quý của hắn đâm vào người. Rồi bị hắn ở trên người mà hì hục làm cái động tác kia Tiêu Ngọc hai má đỏ ửng như ứ huyết. Tiêu Ngọc giận giữ mắng lớn: "Tiểu hỗn đản, đặng đồ tử, sắc lang... đồ không biết liêm sỉ!?"

"hoo..." Tiêu Sơn nhếch miệng phất tay một cái lạnh lùng nói: "Ta không muốn tính toán với cô. Dù sao lần này coi như thanh toán nợ nần đi. Lần này coi như trả cho việc cô lần trước phế đi đan điền của ta. Ta cũng không muốn chấp nhất với một xú tiểu tức phụ vừa hôi vừa thối, não để ở trong bụng. Chỉ cần từ này cô đừng đến làm phiến ta là được. Hừ... đúng là đại hung vô não..." Nói xong hắn xoay người rời đi.

Tiêu Ngọc nghe được những lời này thì điên cuồng tức giận mắng lớn: "Tên khốn kiếp, ai là người vừa hôi vừa thối, ai là đại hung vô não... ngươi hôm nay không nói rõ đừng hòng rời đi!" Nói xong nàng bất chấp tất cả lao về phía Tiêu Sơn. Nàng dùng một quyền muốn đánh mạnh lên cái đầu ngu ngộc của tên khốn nạn hỗn đản kia,

Tiêu Sơn hừ lạnh, miệng nhếch lên nói: "Tiểu tức phụ cô thực quá đáng nếu hôm nay không cho biết sự chênh lệch của chúng ta, có lẽ cô không chết tâm muốn đi tìm ta a!" Nõi xong hắn xoay người lại. Lúc đó Tiêu Ngọc đanh lao về phía hắn tung ra một quyền. Hắn xoay người theo bản năng tung ra một cú móc cực mạnh. Bụp! Một âm thanh vang dội vang lên. Tiêu Sơn hoàn toàn không chút nào nương tay đánh vào bụng của thiếu nữ đánh bật người nàng ra khỏi người hắn. Cả người nàng phun ra một ngụm máu theo một đường cong rơi xuống đất.

"A..." Tiêu Ngọc ngã xuống đất. Trúng đòn này nàng cũng ít nhất phải vài tuần phải ở nhã dưỡng thương.

Tiêu Sơn hừ nhẹ vỗ vỗ tay lạnh lùng nói: "Lần này coi như bài học cho cô tốt nhất không nên đến tìm ta phiền toái..." Bất chợt hắn nghe được âm thanh.

"Ô, ô..." Tiếng kêu khóc của thiếu nữ. Tiêu Sơn ngẩn người xoay đầu lại. Tiêu Ngọc miệng xuất hiện một tia máu nhưng hốt hoảng, mặt như xám tro. Tiêu Sơn đang muốn nói chuyện thì thiếu nữ hai dòng nước mắt chảy xuống, nàng liên tục khóc lớn: "Ô... ô... đan điền... đan điền của ta bị phế... ô..."

Tiêu Sơn nghe thấy thế giật mình kinh hãi. Hắn nhìn thấy thiếu nữ đang ngồi bệt ở dưới đất, khuôn mặt xám tro thì hắn vội vàng kinh hãi chạy đến. Ngay lập tức hắn tiến nhanh tới, con mắt mở to tròn nhìn về phía thiếu nữ. Hắn vừa rồi quả thực quyền vừa rồi có thể cảm nhận được hắn đánh vào thứ gì đó cảm nhận được lực phản chấn lại. Tiêu Sơn kinh hãi dùng bàn tay của hắn nắm chặt tay nàng. Hắn dùng cả tinh thần lực cùng với thiên hà nguyên lực tiến vào trong cơ thể của nàng.

Thân thể của nàng bộ vi đan điền hoàn toàn bị đánh nát. Trong cơ thể của nàng hắn phát hiện vài đoạn kinh mạch có chứa đấu khí do đan điền tạo ra. Khi hắn đánh vỡ đan điền của Tiêu Ngọc lúc đó đấu khí của Tiêu Ngọc đã hoàn toàn cạn kiết thế nên kinh mạch gần như không bị đấu khí phóng thích mà tổn hao gì chỉ nguyên có đan điền là hoàn toàn dưới nắm đấm của hắn mà bị hủy. Tiêu Ngọc hai mắt ướt đẫm lệ, ánh mắt nhìn về phía hắn chứa đầy sự oán hận và sát khí hận không thể giết hắn. Đây chính là người đã phá hủy đi nàng sao?

Nhưng nàng khi nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của hắn vì nàng thì lại không đành lòng. Thực sự năm trước chính nàng phế đi đan điền của hắn lần này hắn phế đi đan điền của nàng cũng chính là quả báo đi. Là nhân quả tuần hoản, cái này là tội nghiệt do nàng làm sao. Tiêu Sơn đầu hơi cúi thấp xuống giống như đang suy tư gì đó. Sau đó hắn hít một hơi lại, ánh mắt của hắn nhìn về phía Tiêu Ngọc sau đó Tiêu Ngọc nghe được một âm thanh vô cùng rõ ràng, là một lời hứa với giọng nói cực kỳ mạnh mẽ giống như đánh sâu vào trong lòng nàng: "Tất cả hành động ngày hôm nay với ngươi ta chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm!"

...

Ở trong chấp pháp đường, mọi người tụ tập khá đông người. Tiêu Sơn lúc này đang quỳ ở dưới từ đường. Đại trưởng lão với ánh mắt chứa đầy sát khí nhìn về phía hắn. Tam trưởng lão với con mắt chứa đựng sự hả hê nhìn về phía hắn. Tiêu Chiến khe khẽ thở dài.

Tiêu Chiến nhìn về phía Tiêu Sơn nhìn về phía hắn nói: "Tiêu Sơn ngươi biết ngươi vừa làm gì hay không? Ngươi biết ngươi vừa gây ra chuyện gì hay không!?"

Một thiếu nữ mặc một bộ đồ màu lam xen kẽ mấy màu trắng, trên mặt có vài phần tư sắc. Nhưng khuôn mặt của nàng lúc này cực độ lo lắng. Nghe thấy lời của tộc trưởng, thiếu phụ vội vàng quỳ xuống dưới nhanh chóng dập đầu cầu khẩn nói: "Cầu tộc trưởng và các đại trưởng lão khai ân! Sơn nhi tuổi nhỏ không hiểu chuyện gây ra tội tày đình. Tội này một phần tội lỗi cũng do ta quản không nghiêm. Nếu như đại trưởng lão muốn trách phạt Sơn Nhi vậy thì tất cả trách nhiệm để một người mẫu thân như ta lãnh lấy trách nhiệm đi..."

Đại trưởng lão cười lạnh, con mắt nhìn về phía hai mẫu tử như muốn giết họ nói: "Dù cho giết chết hai mẫu tử các ngươi cũng có thể khiến cho Ngọc Nhi của ta khôi phục được sao!?" Trong giọng nói chứa đựng đầy sự trào phúng, khinh bỉ và sự tức giận

Tiêu Sơn nhìn về phía mọi người, ánh mắt của hắn chứa đầy sự kiên định nói: "Ta biết, chuyện này do ta gây ra đi! Vậy tất cả tội lỗi của ta hãy tự để ta gánh chịu. Mọi tội lỗi sẽ do Tiêu Sơn ta tự mình đến nhận. Không liên quan tới mẫu thân ta, trách nhiệm này để ta đến đi..."

Nghe thấy thế đại trưởng lão cười gằn nói: "Ngươi lấy gì để chịu trách nhiệm đây!? Tôn nữ của ta đan điền hoàn toàn bị hủy hết vừa rồi y sư nói nó hoàn toàn trở thành người bình thường không có cách nào khôi phục. Ngươi lấy gì mà chịu trách nhiệm. Ngươi lấy thân phận tạp chủng của mình để đền cho nó sao!? Đồ con hoang..."

Tiêu Sơn nhìn về phía đại trưởng lão, trong mắt của hắn lóe lên sát khí. Hắn có thể nói cực hận người khác khi gọi hắn là tạp chủng, gọi hắn là con hoang. Có vẻ như đại trưởng lão lại không có bất cứ để ý nào với ánh mắt này của hắn. Bất chợt một thanh y thiếu nữ mở miệng nói: "Tiêu thúc thúc, đại trưởng lão... ta thấy được việc này không phải hoàn toàn do Tiêu Sơn ca ca gây ra. Việc này hoàn toàn là việc ngoài ý muốn. Các vị trưởng lão cùng Tiêu thúc thúc nên xem xét rõ rồi hãy quyết định!"

Tiêu Sơn nhìn về phía thanh y thiếu nữ. Hắn có chút ngạc nhiên bởi vì những lời này vừa nói ra không ngờ lại phát ra từ miệng của Tiêu Huân nhi. Tiêu Huân Nhi lúc này mặc một bộ thanh y. Cả người toát ra phong vị nho nhã, thiếu nữ đưa tay ra vì Tiêu Sơn đưa ra một lời giải thích.

Đại trưởng lão thấy được thiếu nữ ra mặt có chút thất thần. Phải nói Tiêu Huân Nhi ở thân phận của nàng cực kỳ đặc biệt không có bất cứ người nào ở tầng cao tầng có thể không để ý đến ý kiến của nàng. Nhưng hiện nay tôn nữ của đại trưởng lão bị phế đi hắn sao có thể nhịn được cơn tức này. Hắn muốn tìm một tội khép cho Tiêu Sơn phải chết hoặc là cả đời phế đi nhưng hiện nay Tiêu Huân Nhi hắn đã lên tiếng hắn không thể làm quá tay được.

Tiêu Chiến mặc một áo bào xám tro, hắn cau mày lại. Sự việc lần này thực sự không dễ giải quyết. Tiêu Chiến hít một hơi nhìn về phía thiếu phụ thấy được ánh mắt cầu xin của nàng. Tiêu Chiến quay sang đại trưởng lão đang muốn mở lời thì một âm thanh vang vọng phía dưới. mọi người nhìn lại thì những lời này xuất phát từ miệng của Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn lạnh lùng cao ngạo nói: "Đủ rồi! Ta đã nói với các vị rồi ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm! Hoàn toàn chịu trách nhiệm vì việc ta đã gây ra cho Tiêu Ngọc!"

Nghe thấy thế đại trưởng lão giật mình. Hắn khóe miệng giật giật mở miệng chất vấn nói: "ngươi muốn lấy gì ra để chịu trách nhiệm đây!? Mạng ngươi sao!?"

Tiêu Sơn nhếch miệng khinh thường nhìn về phía đại trưởng lão, ánh mắt tự tin, cằm của hắn hất hất lên bình thản nói: "Bằng khả năng tứ phẩm luyện dược sư của ta!"

Nghe thấy mấy từ này mọi người hoàn toàn giật mình, mấy người mở to con mắt nhìn về phía Tiêu Sơn. Mọi người cảm giác được mình nghe nhầm. Đại trưởng lão thấy vậy cười lạnh nói: "Tiêu Sơn ngươi đang mang chúng ta đùa giỡn phải không!? Ngươi nên biết tứ phẩm luyện dược sư ở Gia Mã đế quốc là đại biểu cái gì a!? Đó là được người người kính cẩn. Ngay cả chủ tịch luyện dược sư cũng chẳng qua là cấp năm luyện dược sư. Với tuổi của ngươi lấy được tứ phẩm luyện dược ngươi nói dễ vậy sao!?"

Thiếu phụ nghe thấy vậy cả kinh nói: "Sơn nhi ngươi không được hồ đồ a!"

Tiêu Chiến thấy vậy có chút giật mình nói: "Tiêu Sơn ngươi không nên làm loạn a! Nếu cần ta có thể cầu tình với đại trưởng lão!"

Tiêu Sơn cười lạnh, khóe miệng nhếch lên nhìn về phía đại trưởng lão nói: "Đại trưởng lão ngươi có dám cá cược với ta một chuyện không!?"

"Nga" Đại trưởng lão giật mình, hắn nhìn về phía Tiêu Sơn. Trong lòng lão nhân củ kết chẳng lẽ hắn thực sự là tứ phẩm luyện dược sư. Chuyện này tựa hồ không thể nào a!? Mười năm tuổi tứ phẩm luyện dược sư đây đại biểu cho cái gì? Đây đại biểu cho một điều rằng hắn là thiên tài trong các thiên tài thuộc lĩnh vực yêu nghiệt chứ không phải người. Đại trưởng lão lâm vào ngây ngẩn nửa ngày.

Tiêu Sơn cười lạnh tiếp tục lên tiếng nói: "Đại trưởng lão ngươi có dám đánh cuộc với ta một chút hay không? Chẳng lẽ đại trưởng lão đã lớn tuổi không dám các cược một phen với một tiểu bối như ta sao!?" Lời nói chứa đựng hoàn toàn là khiêu khích.

Nghe thấy những lời này mày của đại trưởng lão cau lại, họ nhưng thực sự không tin việc Tiêu Sơn là tứ phẩm luyện dược sư. Nhưng niềm tin tưởng của họ bị Tiêu Sơn làm cho dao động khi vẻ mặt của hắn vô cùng tự tin. Nếu không phải sự thật tại sao hắn lại tự tin như vậy. Đại trưởng lão suy ngẫm một chút nói: "ngươi có thể nói một chút việc đánh cược chúng ta thế nào hay không?" Sống càng già càng tinh hiển nhiên đại trưởng lão muốn làm ra quyết định sáng suốt nhất.

Tiêu Sơn đầu hất lên, hắn bình đạm nói: "Nếu như đại trưởng lão không tin vậy chúng ta đánh cuộc. Thứ nhất đánh cuộc ta có phải là luyện dược sư hay không? Việc này rất dễ ta có thể trước mặt của mọi người tiến hành luyện đan. Thứ hai đó là việc của Tiêu Ngọc. Không sai là ta đã phá hỏng đan điền của cô ấy nhưng ta sẽ chịu trách nhiệm. Với thân phận tứ phẩm luyện dược sư so với thân phận của Tiêu Ngọc không kém đi..." Tiêu Sơn nhìn về phái mọi người quét mắt một cái sau đó tiếp tục nói: "Thế này đi sau khi xác nhận xong ta là tứ phẩm luyện dược sư chúng ta sẽ định ra một điều ước..."

Đại trưởng lão khóe mắt cau lại nhìn về phía hắn hỏi: "Điều ước gì!?"

"Ba năm..." Tiêu Sơn hít một hơi sau đó lên tiếng nói: "Ba năm, ta đảm bảo trong ba năm sẽ chữa trị hoàn toàn đan điền cho Tiêu Ngọc. Hơn nữa đảm bảo khôi phục thực lực của cô ấy đến đấu sư cảnh giới. Hiển nhiên nếu như ta không thành công ta nguyện kết hôn với Tiêu Ngọc cả đời này kiếp này chăm sóc cô ấy. Hơn nữa định vị cô ấy là chính thất phu nhân. Cả đời danh phận không thay đổi!? Nhưng nếu như trước ba năm ta có thể làm cho Tiêu Ngọc hoàn toan khôi phục đan điền, tu vi đạt đến cấp bậc đấu sư như vậy hôn ước này bị hủy đại trưởng lão thấy như thế nào. Hơn nữa ta cũng xin thề trong thời gian này tuyệt đối cũng sẽ không phát sinh quan hệ nam nữ gọi là hoan lạc kia... Nếu như ta không phải là tứ phẩm luyện dược sư đến lúc đó tùy đại trưởng lão xử lý thế nào!?" Những lời nói của Tiêu Sơn như đinh đóng cột.

Mọi người lời nói này của hắn hoàn toàn giống như đinh đóng cột thì giật mình cảm giác trong lòng có thứ gì đó. Đặc biệt là tam trưởng lão khuôn mặt có chút âm trầm bất định trong lòng ngẫm nghĩ: "Hắn thực sự là tứ phẩm luyện dược sư sao? Không... không thể nào đâu!" Hiển nhiên tam trưởng lão một mực phủ nhận!

Nghe thấy thế đại trưởng lão rơi vào trầm tư. Cái này sao? Quả thực làm ăn không tệ chút nào! Nếu như hắn không phải tứ phẩm luyện dược sư mình có thể mặc quyền làm gì hắn? Nếu như hắn là tứ phẩm luyện dược sư như vậy chẳng phải là mình kiếm lớn sao? Nếu như hắn là tứ phẩm luyện dược sư vậy thì khi hắn kết hôn với tôn nữ của mình thì địa vị của mình trong tộc cũng lên cực cao tựa hồ sẽ áp đảo Tiêu Chiên. Nếu như hắn không khôi phục đan điền cho Tiêu Ngọc cũng không sao bởi vì hắn chẳng phải đã nói định vị Ngọc Nhi làm chính thất phu nhân sao? Còn không bao giờ thay thế nữa chứ? Nếu như đến lúc đó hắn khôi phục đan điền cho Ngọc Nhi lại để Ngọc Nhi khôi phục đến thực lực đấu sư... Cái này... cái này trắm lợi mà không có một hại.

Đại trưởng lão gật gù, ánh mắt tinh ranh như hồ ly tinh gật đầu nói: "Được, lão phu đổ cược với ngươi!"

Tiêu Sơn hừ lạnh một tiếng. Banh! Một âm thanh vang lên ngay một chiếc dược đỉnh cổ xưa xuất hiện trước mắt của mọi người. Mọi người nhìn về phía chiếc đỉnh lớn tiếng nghị luận. Trong tay của Tiêu Sơn xuất hiện mấy thứ dược phẩm.

Tiêu Chiến đầu đầy mồ hôi lên tiếng nói: "Hắn nhưng có trữ vật giới chỉ a!?" Phải biết trữ vật giới chỉ người tộc trưởng cùng với ba trưởng lão ở Tiêu gia còn không thấy có người khác có. Dù có đi nữa thì cũng chỉ là hàng thứ phẩm. Vậy mà trong tay của Tiêu Sơn lại xuất hiện một cái đây ý vị như thế nào?

Trong tay của Tiêu Sơn xuất hiện mấy loại dược liệu. Trong mấy loại dược liệu này Tiêu Chiên nhìn thấy mồ hôi kinh hãi hô lên: "Tụ khí tán, chẳng lẽ hắn muốn luyện chế tụ khí tán ngay ở đây!?" Nhưng Tiêu Sơn cũng không trả lời. Hắn nhắm mắt lại để mặc những âm thanh phiền nhiều hắn qua đầu. Tiêu Chiến thấy vậy vội vàng nhanh chóng xua mọi người để cho hắn một khoảng trống.

Tiêu Sơn bắt đầu tiến vào một cảnh giới. Loại cảnh giới này gọi là thiên nhân hợp nhất. Dùng toàn bộ tinh thần của hắn tiến hành luyện đan. Đây chính là loại mô thức mà Tiêu Sơn đạt được gọi là thiên nhân mô thức tạm thời. Nó giúp hắn đạt đến cao nhất, toàn bộ tinh thần lực tập trung vào việc luyện đan. Bất kể ngoại giới có xảy ra điều gì chỉ hy vọng một việc đó chình là luyện thành viên đan dược này làm sao cho nó hoàn mỹ nhất. Nhưng trạng thái này cực kỳ nguy hiểm, nó giúp hắn ngộ đạo cực kỳ bá đạo nhưng cũng đồng nghĩa bất cứ ai bây giờ có thể tiến hành tấn công mà hắn sẽ không có bất cứ chống cứ nào.

Trong tay của Tiêu Sơn xuất hiện một ngọn lửa màu kim sắc. Hắn không muốn bộc lộ thân phận sớm như vậy, thực sự chẳng tốt đẹp gì nhưng ý trời không theo như lòng người. Hắn hiện nay dùng thân phận luyện dược sư chỉ để trì hoàn thời gian. Hắn tuyệt đối không phải là kẻ lỗ mãng nhưng hắn càng không phải là kẻ vô trách nhiệm. Tiêu Sơn mở ra đôi mắt, ngọn lửa theo bàn tay hắn di chuyển bắn thẳng vào lò.

Tiêu Huân Nhi cảm giác được trong đan điền của nàng ngọn lửa bắt đầu dục dịch. Nàng cảm nhận được ngọn lửa của nàng lại có xu hướng đối với ngọn lửa màu như ánh sáng của mặt trời hướng về phía hắn quỳ bái. Điều này làm cho thần sắc của Tiêu Huân Nhi kinh hãi. Nhưng điểm làm cho nàng kinh hãi ở đây không phải là ngọn lửa đó mạnh mẽ ngang với dị hỏa. Bởi vì một loại dị hỏa đều có một loại hương vị là người tiếp xúc với dị hỏa nhiều sẽ biết. Nhưng ngọn lửa của hắn lại giống như ngọn lửa mặt trời tỏa ra những tia ấm áp.

Đại trưởng lão kinh hô lên tiếng: "Chẳng lẽ đây là dị hỏa!?" Mọi người bắt đầu nhao nhao. Lòng của tam trưởng lão có chút đau xót nhìn về phía Tiêu Sơn như vừa mất thứ gì đó rất quý giá.

Tiêu Chiên đánh ánh mắt về phía mọi người làm cho mọi người kinh hãi. Tiêu Sơn ngay lập tức ném toàn bộ gồm nhị cấp ma tinh thủy hệ yêu thú, xà tiên quả cùng với mấy gốc mặc diệp liên vào trong đó. Hắn tách ra mỗi người một khu vực riêng cùng đốt lên. Hoàn toàn sử dụng thủ pháp biến thái đến cực điểm. Ngọn lửa giống như có linh tính hoàn toàn nghe lời của hắn đang thỏa thích đốt những thứ dược liệu này.

"Tư, tư..." âm thanh bắt đầu phát ra. Chúng nhanh chóng biến thành những dịch lỏng. Tiêu Sơn nhanh chóng dùng thủ pháp loại bỏ tạp chất. Sau đó hắn lại dùng thủ pháp vô cùng nhuần nhuyễn. Hắn đề cho mấy viên hắc chân châu hình thành với tốc độ xoay cực kỳ cao. Hắn để cho dược dịch xanh của xà tiên quả tiếp xúc vào trong đám hắc dịch này liên tục cuốn vào nhau trộn đều giống như đánh kem vậy.Ngay sau đó một viên đan dược thô nhám xuất hiện. Kế tiếp Tiêu Sơn sử dụng tụ linh thảo cùng với nhị cấp tinh hạch ma thú cũng theo đó mà điền vào.

Tốc độ luyện đan cực kỳ nhanh. Một viên đan dược xuất hiện trong lò, mọi người đều mở to tròn con mắt. Thiếu phụ hai tay chắp vào nhau như đang cầu nguyện, con mắt nhìn về phía Tiêu Sơn như không biết suy nghĩ gì. Tiêu Sơn nhìn viên đan dược trong lò hắn hừ lạnh một tiếng có vẻ như không có thỏa mãn. Hắn đột nhiên hai tay biến ảo, viên đan dược đang lăn lộn trong ngọn lửa bắt đầu điên cuồng quay tròn.

Mọi người cảm nhận được năng nượng bắt đầu bạo động, từ thiên địa có những nguồn năng lượng mặc dù mắt thường không thấy được nhưng lại có thể cảm nhận được điên cuồng hội tụ về phía viên đan dược. Viên đan dược bắt đầu màu của nó thay đổi. Nó càng ngày càng trở nên trong xanh hơn. Cuối cùng nó biến thành một viên đan dược giống như một viên ngọc nhưng không phải là đan dược.

không khí tràn ngập một mùi thuốc. Không khí điên cuồng bạo động, khắp nơi gió thổi vô cùng mạnh mẽ. Bất ngờ một thân ảnh thiếu niên mặc một bộ đồ màu đen chạy vào kinh hãi nhìn cảnh này trước mắt. Ngay sau đó một hồng y thiếu nữ cũng chạy vào theo. Nàng cùng trừng to mắt nhìn cảnh này.

Phốc!

một âm thanh nhẹ nhàng phát ra. Chiếc đỉnh mở ra, một viên đan dược bay vào trong tay của Tiêu Sơn. Hắn đưa viên đan dược vào bình. Hắn cả trán đã ướt đẫm mồ hôi. Tiêu Sơn tiến tới đan đỉnh hắn chạm vào đan đỉnh thu nó vào trong trữ vật giới chỉ. Tiêu Sơn nhìn về phía mấy người bình thản nói: "Thứ này đã đủ chứng minh đi!" Nói xong hắn đưa viên đan dược về phía đại trưởng lão bình thản nói: "Nếu không tin đại trưởng lão ngươi có thể cho ai đó đạt đến chín đoạn đấu khí sắp ngưng tụ đấu khí toàn thử xem!"

Đại trưởng lão cầm lấy bình đan dược mà run run. Mọi người ánh mắt bất khả tự nghi nhìn về phía Tiêu Sơn. Hông y thiếu nữ run run kinh hãi nói lẩm bẩm: "thì ra hắn nói hắn lấy được tại một động phủ tất cả là giả sao? Hắn lừa ta, hắn tặng ta đan dược không phải là lấy được mà là chính hắn luyện ra..."

Tiêu Sơn cả người đầy mô hôi, nhưng ánh mắt của hắn hiện lên cao ngạo. Hắn dùng bàn tay vuốt ngược lại mái tóc bạch kim của mình nhìn về phía đại trưởng lão hỏi: "Như vậy cuộc đánh cuộc này xem ra là định a!"