Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 164: Con Thông Thiên Thử rất có thể bị đánh




- Không sai, Thông Thiên thử đã bị giam trong đó một đêm, Vô Thượng Khốn Tiên Tháp chỉ có thể vây khốn nó chứ không khiến cho nó chịu đau khổ, ba người các ngươi tiến vào thu dọn nó một lần là được rồi.
Nhạc thành trả lời.
Thông Thiên Thử thực lực hiện tại không kém gì Khiếu Thiên Hổ, Yêu Cơ và Tử Điện Mãng, Nhạc Thành vây khốn nó đã là không dễ dàng, nếu như muốn nó chính thức nếm trải thì không chắc, bởi vì Thông Thiên Thử cũng ẩn giấu bổn sự, Nhạc Thành cũng có lòng muốn thu phục nó.
- Xoẹt.
Thủ ấn trong tay của Nhạc Thành một lần nữa biến đổi, Vô Thượng Khốn Tiên Tháp một lần nữa xuất hiện, bao vây ba người vào bên trong.
Dưới sự gợi ý của Nhạc Thành, Khiếu Thiên Hổ, yêu Cơ cùng với Tử Điện Mãng ba người đi ra, xuất hiện trên một khoảng không.
Thủ ấn của Nhạc Thành ngưng kết, lập tức ngưng lại ở trong trận pháp, miễn cho bị thương Khiếu Thiên Hổ, Tử Điện Mãng và Yêu Cơ.
- Là các ngươi, tại sao các ngươi lại tới.
Thông Thiên Thử thở dài một hơi.
Nhìn thấy bộ dáng của Thông Thiên Thử, Tử Điện Mãng, Yêu cơ bọn họ không ngừng nở nụ cười, xem ra một con chuột bây giờ đã bị nhổ trọc lông, thân thể xanh một mảng.
Khiếu Thiên Hổ cũng cười cười, nó không khỏi nhớ lại lần trướcmình bị chủ nhân giam lại, lúc đó vô cùng thê thảm, thiếu chút nữa thì muốn tự sát.
- Chúc mừng ngươi, chủ nhân nói chúng ta đến thu thập ngươi.
Khiếu Thiên Hổ khẽ cười cười, loại chuyện này chính là chuyện Khiếu Thiên Hổ thích nhất.
- Gào, hú…
Khiếu Thiên Hổ hú lên trên trời một tiếng, sau đó lập tức biến trở thành bản thể, một con cọp hiện ra trướckhông trung.
- Ngao.
Tử Điện Mãng cũng gào thét, một đại mãng màu xanh lập tức xoay tròn giữa không trung, hung hăng nhìn Thông Thiên Thử.
- Xoẹt.
Yêu Cơ cũng hiện rõ bản thể trên không trung.
Lục giai ma thú Khiếu Thiên Hổ, Tử Điện Mãng, Cửu Vĩ lInh Hồ, các ngươi cũng là ma thú.
Thông Thiên Thử vô cùng kinh ngạc nhìn bọn họ trên không trung.
- Không sai, để ta giáo huấn ngươi.
Khiếu Thiên Hổ cười tà nói.
- Tử Điện Mãng, ngươi nói nhảm làm gì.
Cửu Vĩ Linh Hồ la lên, áu đó cái đuôi dài sau lưng lập tức hướng về phía Thông Thiên thử.
- A, các ngươi tại sao công kích ta.
Thông Thiên Thử vẫn chưa nói xong thì Cửu Vĩ Linh Hồ đã lao tới trước, tựa như là điện chớp.
Vô Thượng khốn Tiên tháp tự nhiên cùng với thần thức liên thông, chuyện bên trong Nhạc Thành dĩ nhiên biết rõ.
- A.
Từ bên trong Vô Thượng Khốn Tiên tháp truyền ra từng tiếng kêu bi thảm, Thông Thiên Thử đã sớm bị đánh cho toàn thân ứ máu, tiếng kêu thảm thiết không ngừng phát ra.
Một lát sau, thủ ấn trong tay của Nhạc Thành biến đổi, để cho ba người Khiếu Thiên hổ rời đi, Vô Thượng Khốn Tiên tháp cũng mở ra.
- Chủ nhân, con thông Thiên thử đó có thể đã bị đánh đủ
Khiếu Thiên Hổ cười nói.
- Được rồi, chúng ta đi vào bên trong.
Nhạc Thành nói.
Nhạc Thành thu hồi Vô Thượng Khốn Tiên tháp, sau đó lập tức đi vào bên trong, càng đi vào bên trong, chướng độc khí ngày càng nhiều, bọn người Khiếu Thiên Hổ càng ngày càng cảm thấy không thoải mái.
- A….cứu mạng.
Một thanh âm thê thảm truyền tới.
- Chúng ta đi xem.
Nhạc Thành nói, thanh âm này có gì đó khiến cho Nhạc thành quen thuộc.
- Tại sao lại như vậy, đây là do người của Hắc ám thần điện làm.
Nhìn thấy thanh âm thảm thiết kia, lại nhìn thấy một hán tử áo vàng bị biến thành một mảng đen kịt như cây khô thì Nhạc thành biết đây là do người của Hắc ám thần điện làm.
- Là hắn, ở phụ cận còn có hai người.
Yêu Huyên đánh giá xung quanh, sau đó nhìn thấy hai thân ảnh màu đen xuất hiện.
- Khặc khặc, vận khí của ta không tệ, ở đây có thể phát hiện ra các ngươi. Nguồn: http://truyenfull.vn
Hai hắc y nhân đột ngột xuất hiện trước nhóm người Nhạc Thành.
- Thập Tam, người mà ngươi nói chính là bọn chúng?
Một hắc y nhân bên trái đánh giá bọn người Nhạc Thành.
- Thập Nhị, một người trong bọn hắn là người của Thần Hoàng tộc, một người có thân thể hoàng long.
Thâm Tam cười tà nói.
- Là các ngươi.
Nhạc Thành chăm chú nhìn hai người, bên trái hắn cảm thấy khí tức nhiều hơn một chút, xem ra là cường giả Đấu Tông siêu cấp.
- Không sai, ba người nữ nhân này thật sự không tệ, không ngờ lại xinh đẹp như thế.
Người gọi là Thập Nhị nhìn Đông Phương Lạc Nhan, Yêu Cơ, Yêu Huyên mà chảy cả nước miếng.
Sắc mặt của Nhạc Thành trầm xuống, đối phó với hai cường giả Đấu Tông, Yêu Huyên chống lại một người thì không có vấn đê, mình cùng Yêu Cơ, Tử Điện Mãng Khiếu Thiên Hổ chống lại một trong số còn lại thì cũng không phải là không thể.
- Không theo chúng ta đi, chúng ta bắt các ngươi đi là được.
Thập Tam khẽ cười nói.
- Được, Hắc Ám thần điện các ngươi nhớ kỹ cho ta, các ngươi sẽ phải hối hận.
Nhạc Thành lạnh lùng nói, trong mắt hiện ra một hàn ý.
Thập Tam Thập Nhị nhìn thấy ánh mắt của Nhạc Thành thì không kìm được mà run lên.
- Nói nhảm, trước tiên ta bắt ngươi đã.
Sắc mặt của Thập nhị hơi biến đổi, sau đó thân ảnh của hắn xuất hiện, thủ trảo đen kịt vươn ra, nhanh chóng tiến tới gần Nhạc Thành.
- Trở về.
Nhạc Thành la lên, thân ảnh màu xanh mỹ diệu nhanh chóng chắn trước người của hắn mà nghênh tiếp.
- A…a
Hai luồng lực lượng dây dưa vào nhau, bàn tay hắc mang của Thập nhị phát ra từng thanh âm ti ti.
Nhạc Thành trong vô thức sợ rằng sẽ ngã sấp xuống Yêu Huyên liền ôm chặt nàng để vào trong ngực, có một vận rắn khẽ chạm vào chỗ tam giác mềm mại của nàng.
- Hạ lưu, đợi chút nữa ta thu thập ngươi.
Sắc mặt của Yêu Huyên trở nên ửng đỏ, tránh thoát khỏi lồng ngực của Nhạc Thành.
Thập nhị nhìn thấy Yêu Huyên bị đẩy lui thì thần sắc cũng hơi ngưng trọng, xem ra thực lực của đối phương cũng vô cùng mạnh mẽ.
- Ta cũng không cố ý, đây là biểu hiện bình thường của nam nhân mà thôi.
Nhạc Thành bất đắc dĩ nói với Yêu Huyên.
- Nhạc Thành, biểu hiện bình thường của nam nhân là thế nào?
Đông Phương Lạc Nhan kỳ quái hỏi Nhạc Thành.
- Tiểu ny tử, đừng nghe nhiều như vậy.
Nhạc Thành trừng mắt nhìn nàng ta.
- Thực lực rất mạnh, người đẹp, thực lực của ngươi rất mạnh, ta rất thích.
Thập Nhị cười tà, sau đó thân ảnh hóa thành một chuỗi hư ảnh, hắc mang tràn ngập.
- Xùy.
Thần sắc của Yêu Huyên trở nên trầm trọng, bàn tay trắng ngọc duỗi ra, cổ tay giương nhẹ, một mảng màu xám hướng về phía Thập nhị mà lao tới