Tu Chân Giới Vẫn Như Cũ Có Truyền Thuyết Của Ta

Chương 8




Đại quản gia nhà họ Triệu dừng bước, chắp tay: “Mời nói!”

“Ta nghe nói Đại Nhật bí cảnh sắp mở ra, chỉ cần tu vi không vượt quá Luyện Khí tầng ba đều có thể vào bên trong tìm cơ duyên. Ta muốn dùng một viên Hóa Ô đan, đổi một cơ hội vào bí cảnh.”

Lão Lưu kinh ngạc, lão không biết Cảnh Nhạc còn có ý định này.

Nhưng quản gia nhà họ Triệu coi như hiểu, phương pháp mở ra Đại Nhật bí cảnh nằm trong tay thành chủ, mà phủ thành chủ chỉ cho phép người của bốn gia tộc lớn vào, đây là thỏa thuận ngầm giữa các gia tộc lớn, cũng là thủ đoạn bảo vệ địa vị bọn họ.

Nhưng nếu thiếu niên dùng Hóa Ô đan để đổi, một vị trí mà thôi, phủ thành chủ cũng không cần trả giá gì. Huống hồ đối phương có thể là người của Đan Hỏa môn, sao hắn phải từ chối?

Vì vậy hắn cười nói: “Thành giao.”

Sau đó, lão Lưu hỏi Cảnh Nhạc vì sao bỗng nhiên muốn đi Đại Nhật bí cảnh?

Cảnh Nhạc: “Bên trong có lẽ có linh thảo ta cần.”

Trong trấn Tiểu Nhật có một lời đồn, sở dĩ nhà họ Sở quật khởi nhanh như vậy là bởi vì năm đó bọn họ tìm được cỏ Kim Hoa Lật trong Đại Nhật bí cảnh, rồi dâng cỏ Kim Hoa Lật cho thành chủ, từ đó được sự chống lưng từ thành chủ.

Đối với người bây giờ, cỏ Kim Hoa Lật chủ yếu là để luyện Trúc Cơ đan, nhưng Cảnh Nhạc biết rõ, Trúc Cơ Đan hoàn toàn không cần dùng đến linh thảo quý hiếm như vậy. Cỏ Kim Hoa Lật thật ra là một vị thuốc trong Vạn Sinh đan, cho dù là tu sĩ ở cảnh giới nào, chỉ cần dùng Vạn Sinh đan lập tức có thể tăng thêm hơn nghìn năm tuổi thọ.

Kiếp trước, chỉ cần Vạn Sinh đan xuất hiện, cho dù là đại năng Phản Hư kỳ, Độ Kiếp kỳ đều tham gia tranh đoạt. Hiện tại hắn bất ngờ có được tin tức của cỏ Kim Hoa Lật, đương nhiên muốn đi thử vận may.

Lão Lưu thức thời không hỏi nhiều, lão chỉ nói: “Bí cảnh kia ngày xưa ta cũng từng đi, chỉ có một vài hung thú cấp thấp, không có gì nguy hiểm với ngươi cả. Nguy hiểm thật sự đến từ những người cùng vào bí cảnh.”

“Họ đoán ngươi là đệ tử Đan Hỏa môn, không dám làm hại ngươi trong thành. Nhưng ở trong bí cảnh thì đám người kia sẽ không bận tâm nhiều, chưa biết chừng sẽ nhằm vào ngươi. Dù sao bí cảnh rộng lớn lại có nhiều hung thú rải rác, nếu ngươi xảy ra chuyện bọn chúng hoàn toàn có thể chối bỏ trách nhiệm, nói ngươi đã chết trong miệng hung thú.”

Cảnh Nhạc thận trọng gật đầu: “Yên tâm, ta sẽ có chuẩn bị.”

Hắn cũng không phải người lỗ mãng, dù chỉ đối mặt với sâu kiến, cẩn thận an toàn vẫn là quan trọng nhất.

Cùng lúc đó trong một gian mật thất của nhà họ Sở, gia chủ Sở Vân hỏi: “Đúng là Hóa Ô đan sao? Có đúng là xuất phát từ Đan Hỏa môn không?”

Một vị luyện đan sư mặc đạo phục nói: “Đúng là Hóa Ô đan, hơn nữa dựa theo thủ pháp luyện chế thì đúng là Sơn Hà Điểm Mai Quyết của Đan Hỏa môn.”

Vẻ mặt Sở Vân khó đoán, sau khi trầm mặc một lúc lâu lại hỏi: “Đại nhân, ngài thực sự chưa từng gặp người tên là Cảnh Nhạc kia?”

Luyện đan sư: “Chưa từng gặp. Ta đến thành Đại Nhật đã gần ba mươi năm, có rất nhiều tiểu bối trong môn ta cũng không nhận ra, không có cách nào giúp ngươi phân biệt. Thế nhưng, nghe nói gần đây trong môn quả thật có một đệ tử có thiên phú cực cao xuống núi rèn luyện.”

Sở Vân thở dài: “Vậy chỉ có chờ sứ giả đại nhân đến đây, dù sao cũng không giả được, nếu hắn là giả…”

Ngọn đèn dầu trong phòng chập chờn, soi sáng ý cười lạnh bên môi Sở Vân.

Từ đó về sau, Cảnh Nhạc và lão Lưu không ra ngoài bày sạp bán hàng nữa, mỗi ngày họ đều tu luyện ở trong nhà trọ với Tiểu Thạch Đầu, phong ba mà đan dược dấy lên trong trấn Tiểu Nhật cuối cùng cũng lắng xuống.

Chẳng qua là nghe nói có rất nhiều người bên ngoài tới trấn này, họ thăm dò được nơi đây có Hóa Ô đan xuất hiện, cũng muốn đến tìm hiểu cặn kẽ.

Đáng tiếc, không thấy gì cả.

Mấy tháng sau, Cảnh Nhạc đột phá Luyện Khí kỳ tầng thứ hai, Đại Nhật bí cảnh cũng mở ra.

Trong bí cảnh tự có trời đất.

Trong núi rừng, sương đã tan bớt, cỏ cây xum xuê phía dưới được bao trùm bởi một lớp sương mỏng phảng phất như một đám mây khói màu xanh ngọc bích. Nhiều loại linh thảo lẫn trong đám hoa cỏ dại, mà nơi có linh thảo đương nhiên cũng sẽ có hung thú.

Lúc này, hai tỷ muội Triệu Sương và Triệu Vũ bị một con nhện Thanh Nham đuổi đánh, đơn giản là do các nàng muốn hái dây mây Thanh Nham do nhện Thanh Nham bảo vệ.

Phù Lục đan của hai người đều dùng hết, chỉ còn một thanh trường đao không có phẩm cấp trong tay Triệu Sương. Đối mặt với răng độc của nhện Thanh Nham, cả hai sợ tới nỗi mặt trắng bệch.

Thấy nhện Thanh Nham sắp nhào lên, Triệu Vũ khóc nức nở nói: “Tỷ tỷ, tỷ đi mau!”

Triệu Sương nào chịu bỏ vứt bỏ muội muội, nàng cầm chặt trường đao, dùng hết sức lực toàn thân, bổ về phía trước.

*Keng*

Trường đao đứt gãy, mồm con nhện Thanh Nham há to, dịch nhờn tanh tưởi nhỏ xuống mặt Triệu Sương, nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Bỗng nhiên, không biết có một thiếu niên từ đâu chạy ra, hắn ném thứ đồ cầm trong tay về phía Triệu Sương, cơ thể khổng lồ của nhện Thanh Nham dừng lại, nhanh chóng bò ngược lại, nó đâm sầm phải một cái cây, rồi bỏ đi như đang chạy trối chết, ngay cả Thanh Nham nó yêu nhất cũng không thèm quan tâm.

Hai tỷ muội tìm được đường sống trong chỗ chết mệt mỏi ngã xuống, vừa định cảm ơn thì phát hiện đối phương tuổi rất nhỏ, nhìn rất ngây thơ, chỉ có đôi mắt là bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng. Nét đối lập rõ ràng như vậy làm hai người hơi giật mình, cũng ngơ ngác mất một lúc, rồi thiếu niên hái dây mây Thanh Nham, cười với các nàng sau đó chạy đi.

“Tiểu đạo hữu! Ngươi chờ một chút!” Triệu Sương gọi với theo, nàng sợ nhện Thanh Nham quay lại, muốn đi cùng thiếu niên, nhưng toàn thân nàng không có sức để đứng lên.

Xa xa vang lên giọng của thiếu niên: “Cầm hoa Hỏa Diễm ta ném cho các ngươi thì không cần sợ con nhện kia nữa!”

Triệu Sương cúi đầu, trông thấy trên váy nàng có một đóa hoa đỏ rực đang nở rộ.

Thiếu niên đó đương nhiên là Cảnh Nhạc, hắn không đồng hành cùng bất kỳ kẻ nào trong bí cảnh, vốn hắn định một mình đi tìm cỏ Kim Hoa Lật nhưng thần thức lại phát hiện có người theo dõi, xem ra lão Lưu không hề nghĩ nhiều.

Cảnh Nhạc chỉ cần mấy hơi thở đã thoát khỏi đối phương, hắn bấm đốt ngón tay tính toán, chuyến này phương bắc có lợi lớn nên luôn đi về hướng bắc. Nửa đường gặp phải hai tiểu cô nương bị nhện Thanh Nham đánh, nên thuận tay giúp một chút.

Đương nhiên, hắn cũng không quên hái chiến lợi phẩm.

Cách đó không xa, Lam Phượng sợ nhện Thanh Nham nên không dám tiến gần, nó bay nhào lên vai Cảnh Nhạc. “Thần linh ơi, cơ hội tốt để mở rộng hậu cung lại bị ngươi lãng phí rồi! Đây chính là tỷ muội song sinh đó, là nhân tố quan trọng trong hậu cung đó biết không? Nam nhân phải phong độ, sao ngươi có thể lấy linh thảo của các nàng? Có còn chút lương tâm nào không hả?”

“Ờ.” Cảnh Nhạc kệ bà nó, giọng điệu vô cùng qua loa.

Nhưng Lam Phượng không quan tâm, tiếp tục lải nhải công kích tinh thần: “Trong tiểu thuyết, nhân vật chính đều tặng linh thảo cho các nàng, dùng sự ôn nhu và mạnh mẽ để chiếm lấy trái tim mỹ nữ. Ủa khoan, tình tiết này quen quá ta, để ta nghĩ lại cái đã.”

Cảnh Nhạc chỉ coi lời của Lam Phượng như gió thoảng bên tai, nhưng ngay sau đó người hắn cứng lại.

“Bỗng nhiên một trận cuồng phong ập đến, mưa to như trút nước, quần áo của Trân Trân tiên tử cùng Ái Ái tiên tử ướt đẫm, các nàng vừa dùng đan dược do Cảnh Nguyên đạo tổ ban cho mà cảm thấy cơ thể nóng như lửa đốt, không chịu nổi phải lột sạch quần áo. Cảnh đẹp sắc diễm yêu kiều khiến cho Cảnh Nguyên đạo tổ quen thói trăng hoa khó mà khống chế, bên tai lại thoang thoảng tiếng oanh yến, miệng các nàng thốt ra những từ ngữ ngọt ngào…”

“Ngậm mỏ! ” Cảnh Nhạc cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, hắn nổi giận quát lên, khuôn mặt của xử nam vạn năm đỏ rực: “Ngươi nói quỷ quái gì vậy?!”

Lam Phượng chưa bao giờ thấy Cảnh Nhạc tức giận như thế, nó sợ tới mức dựng cả lông măng, nơm nớp giải thích: “Đó là tình tiết trong quyển ‘Cảnh Nguyên diễm tình sử’ á…”

Cảnh Nhạc túm Lam Phượng trên vai xuống, nở nụ cười lạnh lùng: “Ta mặc kệ ngươi xem cái gì, nhưng nếu ngươi còn dám nói với ta những từ ngữ dâm uế này nữa, ta sẽ vặt hết lông của ngươi! Ném ngươi vào Long Điện cho rồng xơi!”

“Đừng mà! Đừng mà! Ta ghét rồng! Rồng thối lắm!!”

Lam Phượng khóc hu hu, nước mắt to như hạt đậu thấm ướt lông tơ mềm mịn trên bụng nó, nó dùng cánh lau nước mắt, nhỏ giọng nức nở nói: “Ta không dám nữa, xin ngươi đừng làm như thế với ta.”

Giờ phút này Lam Phượng cảm thấy mình thật đáng thương, mãi đến thật nhiều thật nhiều năm sau, trong đại lễ kết đạo lữ của Cảnh Nhạc, nó mới nhận ra mình đã sai.

Bởi vì đạo lữ của Cảnh Nhạc là nam.

Thì ra Cảnh Cảnh của nó không phải là nhân vật chính trong truyện ngựa đực, mà là gay trong truyện đam mỹ… QAQ

________________