Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 790: Kinh văn Thánh Nhân




Tại sao trong cơ thể mình lại xuất hiện thứ này nhỉ?

Lúc nhập mộng, bên trong Quân Tử Kim Liên xuất hiện hạt hạch tâm này là vì có “Thiên đạo rồng đốm” không ngừng nuôi dưỡng nó, liên tục tiếp thêm sức mạnh thiên đạo cho nó, cuối cùng mới hình thành chìa khoá hạnh tâm mở ra “nhất phương tiểu thế giới”.

Mà Tống Thư Hàng…chỉ là “nhập mộng” đính kèm trên Quân Tử Kim Liên mà thôi, vốn dĩ hắn không được “Thiên đạo rồng đốm” tiếp năng lượng cải tạo, vậy tại sao bên trong hắn lại thừa ra một hạt hạch tâm thế này?

Còn nữa, trong cơ thể hắn xuất hiện loại hạch tâm này thì có tác dụng gì đây?

Lẽ nào muốn hắn phải giống như “Quân Tử Kim Liên”, mọc rễ rồi cắm rễ trong Ma Trì, nở hoa, hấp thụ năng lượng để nuôi lớn hạt hạch tâm này đấy à? Cuối cùng nổ tung cơ thể của mình, mở ra một “thế giới Tống Thư Hàng” sao?

Không cần đâu, hắn không muốn mọc rễ nở hoa, càng không muốn tự đánh bom mình, cũng không muốn dùng thân thể mình để mở ra một thế giới để người khác đi vào bên trong đâu.

Quan trọng hơn cả là “chìa khoá hạch tâm” này mọc trong người hắn là phúc hay hoạ đây? Sẽ không ảnh hưởng đến sự phát triển gì đó của hắn đấy chứ?

Có thời gian nhất định phải nghiên cứu cho kỹ mới được… hy vọng nó sẽ không gây hại gì.

Hít thở sâu, Tống Thư Hàng thoát khỏi trạng thái trầm tư suy nghĩ, kết thúc tu luyện Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công.

Vừa mở mắt đã phát hiện mấy vị tiền bối của nhóm Cửu Châu số 1 đều đứng bên cạnh hắn với đủ mọi tư thế kỳ quái: Bạch Tôn Giả đứng nấp sau cơ thể khổng lồ của hắn, chỉ lộ ra phần đầu, Lệ Chi Tiên Tử lấp ló sau lưng Bạch Tôn Giả, cũng chỉ để lộ phần đầu, sau đó là Tuyết Lang Động Chủ lơ lửng đằng sau Lệ Chi Tiên Tử, cũng chỉ lộ ra cái mặt… kế tiếp còn có Đậu Đậu, Diệt Phượng Công Tử và những vị tiền bối khác, bọn họ như đang trồng tháp người, xếp chồng lên nhau.

Ngoài ra, Tô Thị A Thập Lục và Ngư Kiều Kiều cũng đứng bên cạnh Tống Thư Hàng. Hai người bọn họ không đến cảnh giới ngũ phẩm, lại không có phi hành pháp bảo như Đậu Đậu nên không thể bay trên không.

Tống Thư Hàng:

-???

Đây là cái tư thế kỳ dị gì vậy trời!

Các vị tiền bối của nhóm Cửu Châu số 1 lại muốn làm gì nữa đây?

- Đều đứng vào vị trí cả rồi, chuẩn bị, một…hai…ba, cười cái nào!

Lệ Chi Tiên Tử dùng linh lực nâng điện thoại bay lơ lửng trên không trung, ống kính ngắm chuẩn về phía mọi người.

Tách tách tách! Chụp vài bức ảnh.

Tiếp đó, Lệ Chi Tiên Tử thu điện thoại lại, trên điện thoại nhanh chóng gửi đi một tin tức: Hôm nay, bọn ta gặp được Hulk hàng xịn, bèn chụp chung mấy tấm lưu niệm.

Sau đó nhìn về phía Tống Thư Hàng:

- Ơ, Thư Hàng tiểu hữu tỉnh rồi đấy à.

Bắc Hà Tán Nhân nói:

- Không ngờ lần này tiểu hữu lại biến thành Hulk. Long Ma dược tề luôn đem đến cho người ta bất ngờ mà.

- Thực ra nguyên nhân biến thành Hulk không chỉ vì Long Ma dược tề thôi đâu, còn vì trên người ta mang theo mầm hành nữa. Các ngươi ngửi mà xem, trên người ta còn có mùi hành nữa cơ.

Tống Thư Hàng giải thích.

- Đã ngửi thấy từ lâu rồi.

Diệt Phượng Công Tử liếm mép:

- Trông ngươi rất ngon đấy.

Khoé miệng Tống Thư Hàng giật giật:

- Diệt Phượng tiền bối, đùa kiểu này chẳng buồn cười tí nào cả.

- Thư Hàng tiểu hữu, khuyên ngươi nên dùng loại sữa tắm Bách Hoa Cốc ấy, khử mùi cực kỳ hiệu quả, lúc ta tắm cho thằng nhóc Tiểu Lang nhà ta cũng dùng loại sữa tắm này, hiệu quả tốt hơn Khiết Thân Phú nhiều.

Lúc này, Tuyết Lang Động Chủ bước lên một bước rồi đưa cái bình nhỏ qua:

- Ta nghĩ tốt nhất là bây giờ ngươi đi tắm đi, còn không cứ ngửi thấy mùi vị trên người ngươi là ta lại thấy đói bụng.

- Cảm ơn ngươi, Tuyết Lang tiền bối. Ta nghĩ quả thật mình phải đi tắm cái đã.

Tống Thư Hàng nói. Tốt nhất là có thể rửa sạch màu xanh trên người đi nữa.

- Đúng rồi, Thư Hàng, ta có món đồ muốn đưa cho ngươi này.

Hoàng Sơn Chân Quân lấy ra một quyển kinh văn đưa cho Thư Hàng:

- Đây là một trong những lễ vật cảm ơn mà Nho gia cho ngươi.

- Lễ vật cảm ơn của Nho giáo ư?

Tống Thư Hàng tò mò nhận lấy quyển kinh thư.

Hoàng Sơn Chân Quân giải thích:

- Đây là kinh văn Thánh Nhân của Nho gia, lúc Thánh Nhân còn sống đã tự tay viết quyển kinh thư này, tuy không phải pháp thuật hay công pháp gì nhưng bên trong nó chứa đựng ý chí của Thánh Nhân. Là một trong mười quyển kinh văn Thánh Nhân đã tạo nên cái lưới lọc hôm trước. Hiện giờ Nho gia chỉ còn lại mười quyển kinh văn Thánh Nhân thôi, vô cùng quý giá đấy, không ngờ lại tặng cho ngươi một quyển.

Hoàng Sơn Chân Quân ngừng một chút rồi nói tiếp:

- Mà ngươi làm gì trong không gian Kim Liên thế? Cả Nho gia đều hận không thể cung phụng ngươi kia kìa, đệ tử của Nho gia liên tục lan truyền uy danh của “Bá Đao đạo hữu”. Thậm chí trước lúc bọn ta rời Bạch Vân Thư Viện, Hằng Hoả Chân Quân còn nhờ ta chuyển lời cho ngươi, quyển kinh văn Thánh Nhân này mới chỉ là một phần lễ vật cảm ơn mà thôi, bọn họ vẫn đang chuẩn bị quà to hơn cho ngươi. Hắn còn nói, chỉ cần ngươi phân phó thì đệ tử Nho gia dù có phải vào nước sôi lửa bỏng cũng sẽ hoàn thành nó.

Mấy ngày trước đệ tử Nho gia liên tục lan truyền uy danh của “Bá Đao đạo hữu”, nhưng Bá Đao đạo hữu rốt cuộc đã giúp Nho gia cái gì thì không nói rõ, chỉ nhắc tới thế giới Kim Liên cùng một số cơ mật khác, vì vậy nội dung truyền đi rất đơn giản.

- Chắc là do ta cứu được không gian Kim Liên vào thời khắc mấu chốt thì phải.

Tống Thư Hàng đáp lời. Cũng không biết thế giới Kim Liên của Nho gia bây giờ thế nào rồi? Có còn phục hồi lại được nguyên khí hay không?

- Chẳng trách, lần này Nho gia nợ ân tình lớn rồi đây.

Hoàng Sơn Chân Quân cười nói:

- Thế Thư Hàng tiểu hữu có muốn thứ gì không? Hằng Hoả Chân Quân nói nếu như ngươi muốn có thứ gì thì Nho gia nhất định sẽ tận lực kiếm nó cho ngươi.

Bạch Tôn Giả nghe đến đây, nhíu mày nói:

- Sao cứ cảm giác là ta đã bỏ lỡ chuyện thú vị gì rồi thì phải?

Bạch tiền bối ngươi tránh được một kiếp rồi đó!

Tống Thư Hàng cười khan một tiếng, đáp lại Hoàng Sơn Chân Quân:

- Để ta suy nghĩ cho kỹ đã.

Nói đến món đồ muốn sở hữu, bảo vật trị hàn bệnh của Lý Âm Trúc cũng tính là một, nhưng không biết Nho gia có bảo vật hay phương pháp như thế hay không? Hơn nữa, nếu như có thể, hắn muốn có một “động phủ” kín đáo một chút, tương lai có thể giúp hắn ổn định gia đình.

Nói xong, Tống Thư Hàng giơ tay “cầm” quyển kinh văn Thánh Nhân. Bắp thịt của hắn hiện tại căng cứng, thể tích cực lớn. So sánh một chút thì Hoàng Sơn Chân Quân bỗng trở thành cọng giá đỗ bé tý tẹo.

Đây chính là một trong mười quyển kinh thư còn sót lại của Nho gia do chính tay Thánh Nhân viết. Tuy không phải là công pháp nhưng đây là kinh thư do Thánh Nhân tự tay viết từng nét bút, bên trong chứa đựng ý chí lẫn sức mạnh của Thánh Nhân. Có thể nói đây là một trong những bảo vật quý giá nhất của Nho gia cho đến thời điểm hiện tại.

Lúc Tống Thư Hàng giơ tay nhận lấy kinh văn Thánh Nhân, đột nhiên cơ thể khổng lồ của hắn bỗng run rẩy kịch liệt, vì cơ thể quá lớn nên vô cùng rõ ràng.

- Ngươi sao thế?

Hoàng Sơn Chân Quân nghi ngờ hỏi.

- Shh! Vừa nãy ta cảm giác cơ thể mình lạnh một cái, hình như có thứ gì đó phóng vọt ra từ trong cơ thể ta rồi!

Tống Thư Hàng nói.

- Thứ gì cơ? Ta không thấy cái gì cả?

Khuôn mặt Hoàng Sơn Chân Quân đầy vẻ nghi hoặc.

Lúc này, Lệ Chi Tiên Tử nhắm mắt lại để cảm nhận cho rõ:

- Ơ…có thứ gì đó thật này, từ trong cơ thể của Thư Hàng bị tống ra ngoài rồi.

- Hình như ta biết là thứ gì rồi.

Bạch Thư Giả phỏng đoán:

- Thư Hàng, ngươi còn nhớ pháp thuật kỳ quái Mặc môn kia chứ? Loại pháp thuật có phần giống với lời nguyền, vô thanh vô tức nhưng lại kéo ngươi chìm vào ác mộng ấy. Vừa nãy bị tống ra ngoài chắc là pháp thuật kia rồi.

Hoá ra là “lời nguyền ác mộng”.

Tống Thư Hàng cũng hiểu ra, nhìn quyển kinh văn Thánh Nhân trong tay, do Thánh Nhân viết nên, cũng như Thánh Nhân vậy. Hắn chỉ vừa mới vươn tay sờ vào, ý chí và sức mạnh của Thánh Nhân trong nó đã tống thẳng pháp thuật ác mộng Mặc Môn ẩn náu trên người hắn ra ngoài.

- Tiếc quá, chỉ đơn giản loại trừ “lời nguyền ác mộng”, có phần quá hời với cái tên gia hoả đã nguyền rủa ta rồi. Cái này giống với pháp thuật nguyền rủa, thời gian trước giày vò ta đến thảm… nếu như có cách, có thể thông qua “lời nguyền ác mộng” chống lại tên gia hoả nguyền rủa ta thì tốt quá.

Tống Thư Hàng lẩm bẩm nói. Nếu không phải gặp được Bạch Tiền Bối two trong giấc mộng, nói không chừng hắn đã thực sự bị nhốt vĩnh viễn trong ác mộng rồi, không còn cách nào thoát khỏi rắc rối.

Vừa dứt lời, trên quyển kinh thư Thánh Nhân loé lên tia sáng yếu ớt. Sau đó, pháp thuật Mặc môn vốn dĩ bị đẩy ra khỏi cơ thể của Tống Thư Hàng bỗng dừng lại.

Tiếp đến, dưới sức mạnh của kinh thư Thánh Nhân, pháp thuật này bị ép thành phù văn hình khuyên màu đen. Cuối cùng phong ấn lên mu bàn tay phải của Tống Thư Hàng, trông giống như hình xăm.

Tống Thư Hàng giơ tay phải của mình lên:

- Ơ? Kinh thư Thánh Nhân không tống “lời nguyền ác mộng” ra mà chọn cách phong ấn nó ư?

- Lẽ nào lúc nãy nó nghe thấy lời Tống Thư Hàng nói nên huỷ bỏ cách loại trừ mà lựa chọn phong ấn nó sao?

Diệt Phượng Công Tử tò mò hỏi.

Đậu Đậu cười nói:

- Chắc không đâu, chỉ là một quyển kinh thư mà thần kỳ đến vậy á? Chẳng lẽ một quyển kinh thư còn có thể thành tinh nữa cơ á?

Hoàng Sơn Chân Quân giơ tay vỗ nhẹ đầu Đậu Đậu, cười nói:

- Cái này còn chưa chắc đâu, đặc biệt là quyển sách “Thánh Nhân Nho gia” tự tay viết này, nói không chừng còn biến thành “thư linh” hoặc “thư yêu” đấy.

Đậu Đậu đang định nói gì đó nhưng đúng lúc này, một trận sương mù từ trong tay Hoàng Sơn Chân Quân phóng vọt ra. Đậu Đậu không cẩn thận bị hút vào trong màn sương, sau đó liền… bất tỉnh nhân sự.

Hoàng Sơn Chân Quân thản nhiên túm lấy Đậu Đậu rồi lấy ra một cái lồng, đặt nó vào trong đó. Cười với các vị đạo hữu, nói:

- Cũng đến lúc nên đem Đậu Đậu về rồi.

Lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân.

Đồng thời, còn có tiếng trao đổi của mấy người Cao Mỗ Mỗ, Thổ Ba cũng truyền đến. Mấy người bọn họ cũng thuận theo hương vị mà đi tới căn phòng của Tống Thư Hàng.

Sau khi Tống Thư Hàng nghe thấy giọng nói của Cao Mỗ Mỗ, sắc mặt chợt biến đổi.

- Các vị tiền bối, vãn bối, xin lỗi không tiếp chuyện mọi người được!

Sau đó, Tống Thư Hàng mang theo sữa tắm Bạch Hoa Cốc Tuyết mà Lang Động Chủ tặng hắn rồi chạy như bay vào nhà tắm trong phòng ngủ.