Tu Chân Thế Giới

Chương 111: Mỹ vị “bổ”




Năm viên tinh thạch cấp 3 tạo thành bổ linh trận không ngừng bổ sung linh lực, linh lực trong cơ thể Tả Mạc vẫn nhanh chóng hạ xuống, tốc độ bổ sung rõ ràng theo không kịp tốc độ tiêu hao. Phương pháp bố trí bổ linh trận cũng không chỉ một loại, năm viên tinh thạch tạo thành ngũ nguyên bổ linh trận, đó đã là cực hạn của hắn.

Linh lực điên cuồng tràn vào, kinh mạch như bị xé rách. Linh lực mới tiến vào kinh mạch lại bị tốc độ càng thêm kinh người hút đi, theo đó là cảm giác suy yếu mãnh liệt. Xé rách cùng suy yếu liên tục tuần hoàn, dù rằng ma văn khoảng thời gian này không ngừng cường hóa kinh mạch hắn, Tả Mạc cũng thiếu chút điên mất.

Nhưng hắn biết mình không thể nào điên, thậm chí không thể có một chút dao động, chỉ cần một điểm giao động, tứ chuyển hỏa trận yếu ớt rất có khả năng phút chốc tan vỡ.

Khi đó, hạt sen trong suốt đẹp đẽ kia sẽ mất đi áp chế, kịch độc vô sắc vô hình sẽ không bỏ qua bất kỳ ai trong phòng, mình đứng mũi chịu sào không có khả năng may mắn thoát khỏi.

Cắn răn, một vết máu theo khóe miệng lặng yên tràn ra.

Tả Mạc hoàn toàn không phát hiện, đôi mắt hắn trợn tròn, nhìn chằm chằm hỏa kén, trong đó hạt sen trong suốt dần lộ ra.

Mười sáu hỏa tuyến đan vào nhau thành kén, chúng nó phóng thích khí lạnh cực băng hàn, áp chế độc tố hạt sen, không để độc tố phóng ra. Vỏ trên hạt sen ngày càng ít, vẻ mặt ba người nam tử áo hồng dẫn khẩn trương, bọn hắn thở vô cùng dồn dập.

Phốc!

Năm viên tinh thạch nơi ngũ nguyên bổ linh trợ đồng thời hóa thành bột phấn! mọi người biến sắc, thất bại trong gang tấc sao?

Trong bụi phấn cùng sương khói, Tả Mạc dùng toàn lực hét lớn: "Ya."

Nháy mắt khi kén lửa tán đi, hạt sen trong suốt chuẩn xác rơi vào bình ngọc không biết lúc nào đã xuất hiện trong tay hắn, tay phải nhanh như chớp nút lại.

Bụi phấn tán đi lộ ra Tả Mạc vô cùng chật vật. Tóc hắn, mặt hắn, toàn thân đều là bụi phấn, máu tươi dính trên khóe miệng, nhìn qua hết sức đáng sợ.

"May mắn không làm nhục mệnh."

Tả Mạc tay phải cầm bình ngọc đặt lên mặt đất, thanh âm khàn khàn mỏng manh, có thể thấy được hắn đã rất không xong.

Nam tử áo hồng khẽ vươn tay, bình ngọc liền bay vào tay hắn, tra xét một chút, mặt lộ vẻ mừng rỡ điên cuồng. Bất quá hắn rất nhanh khôi phục, chắp tay với Tả Mạc: "Tả sư phó quả nhiên thủ đoạn cao minh." Nõi xong liền đặt ngọc giản tới trước mặt Tả Mạc, hắn nghĩ nghĩ, bỗng xoay mặt hỏi nam tử mũi ưng: "Kim luyện tàn thiên" lần trước còn không?"

Nam tử mũi ưng ngẩn ra, gật đầu: "
Còn." Nói xong từ bách bảo nang bên hông lấy ra một ngọc giản, đưa cho nam tử áo hồng.

Nam tử áo hồng đặt luôn "
kim luyện tàn thiên: trước mặt Tả Mạc, thần sắc thành khẩn: "Lúc trước thất lễ, thỉnh Tả sư phó đại nhân đại lượng, thông cảm. Ngọc giản này là huynh đệ trong lúc vô tình có được, coi là vật bồi tội. Ngày sau nếu có việc làm phiền Tả sư phó, thỉnh trợ giúp."

Người này lợi hại!

Tả Mạc thầm nghiêm túc, chiêu ấy của đối phương thật xinh đẹp, dù là trong lòng hắn có oán khí, chỉ nghe thấy tên ngọc giản này, Tả Mạc biết mình không thể ngăn cản. hắn đành cười khổ nói; "Chỉ cần đừng liều mạng như hôm nay là được."

"Ha ha! Tả sư phó nói đùa, lần này xác thực là chúng ta càn rỡ! Bất qusa nếu không như thế, cũng khó mà thấy được thủ đoạn kinh thiên của Tả sư phó." Nam tử áo hồng cười hào sảng, nói xong chắp tay cáo từ: "Tả sư phó nghỉ ngơi, chúng ta không quấy rầy nữa."

Ba người rời đi, Tả Mạc sống sót sau tai nạn rốt cục nhẹ nhàng thở ra, phù binh giấu trong tay áo trái cũng buông ra.

Lần này đúng là nguyên khí đại thương.

Bất quá nhìn hai ngọc giản trước mặt, hắn cảm thấy không phải phí công vô ích. Lý Anh Phượng bị dọa gần chết vội vàng lấy đến một đống lớn linh đan, không ngớt lời khuyên Tả Mạc nên hồi Vô Không sơn, việc này quá mức nguy hiểm.

Ngày hôm sau, khi Lý Anh Phượng chứng kiến Tả Mạc hôm qua như người hấp hối nhưng hiện tại vui vẻ bình thường thì trợn tròn mắt.

Sư đệ nhìn qua nhìn qua như chưa từng có chuyện, chẳng lẽ ngoại nhược trung cường?

Thương thế của Tả Mạc tốt quá mức tưởng tượng, ma văn trong cơ thể hắn có trợ giúp rất lớn đối với khôi phục. Hắn vốn nghĩ mình phải nghĩ ngơi mười ngày nửa tháng, không nghĩ tới hôm sau liền tốt hơn phân nửa. Đương nhiên, cách khỏi hẳn còn mấy ngày nữa.

Trước khi khỏi hắn, hắn quyết định trở về núi một chuyến. Tính tình ngưng mạch kỳ tu giả chẳng ra gì, vạn nhất có ngưng mạch kỳ tu giả tìm tới cửa, vậy không ổn.

Cưỡi chim ngốc, Tả Mạc nhanh chóng trở lại tiểu viện của mình.

Trở lại Vô Không sơn, hắn mới an tâm. Đừng xem Vô Không kiếm môn nhỏ, chưa từng có người dám gây sự khi chưởng môn còn trong môn phái. Buổi tối hôm sư huynh Vi Thắng trúc cơ, sư bá Tân Nham một kiếm kinh sợ vô số tu giả, hình ảnh đó hắn còn nhớ kỹ như mới. Đồng thời có bốn gã tu giả kim đan kỳ tọa trấn môn phái, nhìn khắp Đông Phù, cũng không có mấy.

Chỉ tiếc sư huynh Vi Thắng không ở trong môn phái, điều này khiến hắn có chút tiếc nuối.

Thoát ra khỏi nợ nần, lại thụ hoạch lượng lớn ngọc giản, đối với hắn, hiện tại là thời kỳ tương đương thích ý. Hắn một mặt chữa thương, một mặt bắt tay nghiên cứu ngọc giản.

Hắn kiếm được vô số ngọc giản, cái gì cũng có, bất qusa tinh phẩm cũng không nhiều.

Kỳ thật hắn hiện tại cũng không thiếu ngọc giản, ngọc giản trong môn phái đều mở ra với nội môn đệ tử, kho điển tịch của sư phó Tả Mạc cũng có thể tùy thời tới xem. Riêng đống ngọc giản này, Tả Mạc cần tiêu phí thời gian. Nhưng trong môn phái thiếu phù trận ngọc giản, hắn không thể không dùng phương pháp này để thu thập phù trận ngọc giản. Hắn thu không ít ngọc giản về phương diện phù trận, nhưng các ngọc giản này hết sức rải rác, không thành hệ thống.

Cũng may Tả Mạc không phải người quá xoi mói, có nhiều ngọc giản như vậy để học tập, hắn đã tương đương thỏa mãn.

Tại mấy ngọc giản tinh phẩm, có một thiên là "thanh hoa" kiếm quyết, có chút tinh diệu, nhưng quá mức âm nhu, chỉ thích hợp nữ tử. Lưu trên tay cũng vô dụng, Tả Mạc quyết định đem Bộ kiếm quyết này tặng cho tiểu Quả, Lý Anh Phượng sư tỷ hiện tại cơ hồ chưa bao giờ tu luyện kiếm quyết, mỗi ngày bận rộn xử lý buôn bán.

Nhưng khi Tả Mạc tới Đông Phong thì mới biết được tiểu Quả đã trúc cơ thành công, trở thành nội môn đệ tử, cũng bái ở Thi Phượng Dung.

Không nghĩ tới tiểu nha đầu đã thành sư muội của mình.

Khi Tả Mạc tìm tới sơn cốc, chứng kiến mộc bài hình cây táo có viết "Nhà tiểu Quả", nhất thời bật cười.

Sơn cốc của tiểu Quả không có cấm chế, Tả Mạc nghênh ngang đi vào.

Tiểu Quả đang luyện kiếm quyết, chứng kiến Tả Mạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó lộ vẻ vui sướng, kêu lên: "Sư huynh."

"A, luyện tốt lắm." Tả Mạc thuận miệng khen một câu, kỳ thật hắn thấy, kiếm quyết của tiểu Quả sơ hở chồng chất, chỉ có chút hình vẻ. Tùy tay ném ngọc giản "thanh hoa" kiếm quyết cho tiểu Quả: "A, cái này cho ngươi, ngươi có thể tham khảo một chút."

Hắn lại hỏi vài câu, nhất thời rõ ràng. Sư phó vẫn đang bế quan luyện đan, căn bản không có thời gian chỉ điểm nàng.

Nhìn thấy mồ hôi trên mặt quả táo, Tả Mạc tháy phải tẫn trách nhiệm của sư huynh. Bắt đầu chỉ điểm một chút, hắn dù sao cũng luyện kiếm lâu hơn, tuy không bằng sư huynh Vi Thắng, nhưng cũng lĩnh ngộ 2 loại kiếm ý, kiến thức cùng ánh mắt hơn bọn người Tần Thành rất nhiều.

"Trụ cột của ngươi quá kém." Tả Mạc nói ra những lời này, tiểu Quả nước mắt ần ậng, chỉ cố nén không khóc.

"A, về sau ngươi mỗi ngày tới sơn cốc của ta luyện kiếm, ta rảnh rỗi sẽ chỉ điểm cho ngươi." Tả Mạc nói tiếp, làm cho tiểu Quả nín khóc mỉm cuowif.

Tây Phong tiểu viện, Tả Mạc phơi nắng, nhắm mắt nhàn nhã nằm trên ghế, lắc lư lắc lư căn nhắc ngọc giản. Cách đó không xa, tiểu Quả luyện kiếm, mặt quả táo đầy mồ hôi. Trên đỉnh, chim ngốc ngạo nghễ đứng thẳng, thỉnh thoảng dùng mỏ lam rỉa rỉa bộ lông trắng muốt.

Tả Mạc gặp một nan đề mở mắt, vừa lúc thấy bộ dáng của con chim ngốc, nhất thời càng thêm khó chịu, nhặt lên một viên đá, run tay ném tới chim ngốc.

"Khoe mẽ!"

Chim ngốc hét lên, vội vàng vỗ cánh, bay lên tránh hòn đã, khinh bỉ nhìn Tả Mạc.

Tiểu Quả đang luyện kiếm dọa nhảy dựng, mắt thấy Tả Mạc chỉ vào nhọn mỏ tro chủi ầm lên thì mắt to híp lại.

Chú ý với nét cười trên mặt tiểu Quả, Tả Mạc e hèm một tiếng, hắn quyết định duy trì hình tượng sư huynh, đi dạo, tản bộ tới bên tiểu Quả.

"Luyện kiếm tối kỵ phân tâm, ngươi phải hết sức chăm chú, mới có thể…."

Tiểu Quả ở bên muốn cười mà không dám cười, tình cảnh nhất thời quái dị. tả Mạc không có chú ý tới, hắn rung đùi đắc ý bắt chước khẩu khí Bồ yêu tổng kết: "Có cái gì so với kiếm quyết càng đơn giản hơn chứ? A.. Uhm, luyện mấy vạn lần được rồi."

Nói xong khoát tay: "Ngươi tiếp tục luyện. ta đi ra ngoài một chút."Lúc này mới thản nhiên rời đi Tây Phong cốc.

Từ khi tiểu Quả mỗi gnafy đúng hạn tới chỗ Tả Mạc luyện kiếm, cơm nước Tả Mạc nhanh chóng được đề cao, canh thịt thơm ngon, linh thực linh khí nống đậm khiến khẩu vị Tả Mạc được mở rộng. Duy nhất khiến hắn thấy khó chịu là, chim ngốc mỗi lần đều phân một ly canh, nhất là sau khi chim ngốc phát hiện tỏ ra đáng thương trước mặt tiểu Quả có hiệu quả, Tả Mạc cũng không thể tránh được.

"Chậc chậc, hương vị của nàng nhất định khá ngon." Đi ra sơn cốc, Bồ yêu phi ra, hắn liếm môi, có chút lưu luyến nhìn lại sơn cốc.

Đối với việc Bồ yêu xuất hiện diễn cảm, Tả Mạc đã có thói quen: "Hừ, trên Vô Không sơn, người muốn trảm yêu trừ ma rất nhiều mà, không sợ chết ngươi cứ thử."

"Bọn hắn tìm không thấy ta." Bồ yêu vô cùng tự tin.

"Ngươi ăn nàng, ta sẽ không có đồ ăn. Chúng ta đồng quy vu tận đi." Tả Mạc cũng liếm môi, tay nghề của tiểu Quả thật không tồi.

"Hừ, kiêng nàng, chỉ cần ngươi không để ta bị đói." Bồ yêu hừ lạnh nói: "Ta cần hồn phách."

"Ngươi không phải nói âm sát trong kiếm động cần thời gian mới có thể thành hình sao?" Tả Mạc học Bồ yêu nhún nhún vai.

Bồ yêu lại tỏ ra diễn cảm: "Hôm nay hẳn là đến hạn. Chúng ta đi săn một hai con, giải thèm cũng tốt."

Nói xong không đợi Tả Mạc nói chuyện, liền bày ra mấy viên tinh thạch, lóe lên, Tả Mạc biến mất.