Tu Chân Thế Giới

Chương 884: Tiến lên!




"Tiến lên!"

"Toàn quân tiến lên!"

Mệnh lệnh lạnh lùng như hỏa diễm bừng lên trong băng tuyết thiêu đốt tất cả mọi người. Xác người khắp nơi, Tả Mạc chẳng thèm nhìn lấy một cái, một mình một kỵ xông lên phía trước dẫn đầu.

Trên mặt hắn hiện ra một chiếc mặt nạ bằng đồng thau dữ tợn, điều này càng làm cho hắn thêm đáng sợ, áo choàng màu đen giống như hắc hỏa tùy ý bay lượn phấp phới trong gió.

Chiến tướng phía dưới liên tục hò hét ầm ĩ, cả người bọn họ ướt sũng mồ hôi, hơi nước bốc lên. Bọn họ huy vũ cánh tay tráng kiện, nộ mục trợn tròn khàn cả giọng cổ vũ thuộc hạ.

"Chú ý đội hình!"

"Cố lên, không được tụt lại phía sau!"

"Đuổi theo!"



Các đội viên đều cắn răng cố gắng thôi động ma kỵ dưới thân. Mắt bọn họ đều đang nhìn chằm về phía bóng lưng ở tiền phương kia, trong mắt tràn ngập sự cuồng nhiệt.

Toàn bộ đội ngũ giống như một dòng nước lũ cuồn cuộn cuốn đi với tốc độ kinh người.

Khí thế đáng sợ làm người ta không chút nghi ngờ bất cứ chiến bộ nào dám ngăn cản bọn họ đều sẽ nhanh chóng bị đánh tan.

Tiến lên! Tiến lên! Tiến lên!

Không ai có thể ngăn cản được chúng ta!

Chiến ý đang bùng cháy trong mắt mọi người. Tiếng gió gào thét bên tai, những cao thủ ma tộc dũng mãnh hiếu chiến khống chế ma kỵ một cách vững vàng, lúc nào cũng duy trì được chiến trận đột kích tiêu chuẩn!

Ở xa phía chân trời, một chiến bộ có quy mô khổng lồ hiện ra trước mắt họ. Quy mô của chiến bộ này phải hơn vạn người, đó chính là một đại chiến bộ.

Khoảng cách giữa song phương dần được kéo lại, đội ngũ vương thượng ở tiền phương không hề có ý định giảm tốc.

Bỗng, trên tay vương thượng xuất hiện thêm một thanh đại kiếm!

Chiến ý của mọi người dâng trào tới cực hạn, bọn họ đều biết động tác này của vương thượng có ý nghĩa gì.

Đây là tín hiệu chiến đấu!

Vương tăng tốc!

Mọi người liều mạng thôi động ma kỵ đuổi theo vương thượng. Tiếng gió rít gào bên tai, huyết mạch bọn họ sôi sục, nhiệt huyết sôi trào, thần lực trong cơ thể rục rịch muốn động.

Đối phương không ngờ Tả Mạc lại không thèm để ý tới nhân số đông đảo của bọn họ mà vẫn quyết định tấn công!

Khí thế điên cuồng do chiến bộ đột kích toát ra thực sự quá kinh người!

Dù có chiến tướng ước thúc đội viên phía dưới vẫn không thể nào giữ được bình tĩnh, bọn họ chưa bao giờ gặp phải thế tấn công điên cuồng như vậy!

Bỗng Tả Mạc giơ đại kiếm trong tay lên, một tiếng hô băng lạnh vang vọng khắp chiến trường.

"Giết!"

Mọi người phía sau đồng loạt đưa ma binh lên và gào thét: "Giết!"

Trong nháy mắt đại kiếm trong tay Tả Mạc đã được thắp sáng, kim quang chói mắt chiếu xuống phía dưới, Tả Mạc tựa như chiến thần hạ phàm!

Tả Mạc chém vào hư không một cái!

Kim quang chói mắt chìm vào trong chiến trận của đối phương sau đó ầm ầm nổ tung!

Biển ánh sáng màu vàng nuốt chửng một mảng lớn địch nhân, vô số giọt nước thép nhỏ như hạt đậu hung hăng cày nát chiến bộ đối phương, trong nháy mắt một mảng lớn chiến bộ đối phương đã đổ nhào.

Đại kiếm lại hiện ra trên tay Tả Mạc.

Lần thứ hai giơ lên cao!

"Giết!"

Hắn là người đầu tiên phóng về phía chiến trận đối phương!

"Giết!"

Mọi người gào thét theo sát phía sau hắn, điên cuồng như dòng nước lũ, không chút hoa xảo liền xâm nhập vào trong chiến trận của đối phương!

Trong nháy mắt vô số tay cụt chân gãy văng tung tóe khắp nơi.

Không ai có thể đỡ được một đòn của Tả Mạc, hắn tựa như một con trâu điên vô cùng khỏe mạnh, tung hoành ngang dọc trong chiến trận đối phương. Mỗi lần hắn vung quang đoàn trong tay lên lập tức trước mặt sẽ xuất hiện một khoảng đất trống.

Kim lưu đại kiếm không thể nào thừa nhận được thần lực, cơ hồ vừa mới lấy ra liền hóa thành nước thép, Tả Mạc không hề tiếc rẻ, những nước théo này ẩn chứa sức mạnh vô cùng kinh khủng, số lượng lại nhiều, hiện tại đúng là vũ khí tốt nhất.

Tả Mạc chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng đều là địch nhân, hắn không quản nhiều, hai tay với tốc độ kinh người ném quang đoàn màu vàng ra ngoài!

Từng dòng thần lực được rót vào trong nước thép đan xen tạo nên một chiếc lưới giết chóc không có kẽ hở.

Địch nhân giống như lúa mạch bị gặt không ngừng đổ nhào nhưng không phải đổ về một phía mà từ bốn phương tám hướng đổ về đây.

Tả Mạc chém giết tới đỏ cả mắt, hai tay hắn đạt tới tần suất kinh người, hắn không ngừng xông lên trước.

Tấn công!

Điên cuồng tấn công!

Địch nhân căn bản không thể phản kháng lại, dù cho vô số người không sợ chết điên cuồng đánh về phía Tả Mạc nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được đám người Tả Mạc, thậm chí không thể nào níu chân được Tả Mạc trong giây lát!

Tả Mạc bỗng thấy trước mặt sáng ngờ, không gian trống trải.

Tả Mạc ngẩn ra, ngay sau đó hắn liền nhận ra bọn họ đã xuyên thủng chiến trận của địch nhân!

Thắng rồi!

Hắn mang theo chiến bộ nhanh chóng quay lại, đối diện với chiến bộ địch nhân ở phía sau. Chiến trận của đối phương đã trở nên hỗn loạn, bọn họ không còn kịp quay đầu nữa. Trong chiến trận hiện ra một lỗ hổng thật lớn, bên trong lỗ hổng là vô số thi thể chồng chất như núi, lỗ hổng này chính là con đường máu mà đám Tả Mạc vừa đột kích qua.

Tả Mạc giơ đại kiếm mới đổi lên.

"Giết!"

Mọi người theo sát phía sau hắn, hai mắt đỏ rực, giơ ma binh lên cao đồng thanh hét lớn: "Giết!"

Đại kiếm trong tay Tả Mạc sáng rực, quang đoàn bành trướng!

Chưa bao giờ sáng như vậy!

Thể tích quang đoàn này lớn hơn gấp hai so với những quang đoàn trước đó!

Quang đoàn màu vàng giống như thái dương trên trời rơi xuống chiến trận hỗn loạn của địch.

Ầm!

Quang mang chói mắt rực sáng cả một khoảng trời đất!

Dư âm của sức mạnh kinh khủng truyền tới khiến đám người An Mạc cũng cảm thấy đau đớn.

Khi ánh sáng tan hết, trên mặt đất không ai còn sống sót.

--

"Thế nào? Còn chịu nổi không?" Phí Lôi lau lau mặt, cả người mồ hôi mồ kê nhễ nhại, quan tâm hỏi Lương Vi bên cạnh.

Lương Vi cố gắng thở dốc, hắn cần nhanh chóng bình ổn hô hấp của bản thân, cổ họng như bị lửa hun, đầu óc thì trống rỗng. Một lúc lâu sau hắn mới cảm thấy bản thân có lại chút sức lực, cười một cái rồi nói: "Vẫn được!"

Bên cạnh hắn, mấy tên chiến tướng yêu tộc giống như cá vớt lên bờ, cố gắng mà hít thở. Thân thể yêu tộc tự nhiên không thể so sánh với ma tộc, thân thể bọn họ gày yếu, phải chiến đấu liên tục trong một khoảng thời gian dài nhược điểm này liền hiện ra rất rõ.

Tiết tấu này!

Quá nhanh!

Quả thực Lương Vi không thể tin được, dù cho năm đó hắn bôn ba vạn dặm so với tiết tấu và cường độ chiến đấu lần này thì còn kém không biết bao nhiêu lần.

Vương Chi Hào Giác chỉ phụ trách bên sườn, nhiệm vụ chiến đấu nhẹ hơn nhiều, có nhiều thời gian hơn và bọn họ chỉ cần đuổi theo tốc độ của chủ đội. Nhưng ngay cả như vậy từng người trong bọn họ vẫn thở không ra hơi.

Vương thượng suất lĩnh chủ đội hiệu suất thật kinh khủng, kỉ lục cao nhất trong vòng một ngày của bọn họ là tiêu diệt mười hai chiến bộ!

Chiến bộ này giống như sấm chớp vậy, bất cứ kẻ nào cũng không thể ngăn cản được bọn họ! Quy mô chiến bộ chỉ ngàn người thậm chí không thể ngăn cản được bọn họ trong giây lát, thường chỉ trong lần tấn công đầu tiên thì chiến bộ đối phương đã tan thành từng mảnh nhỏ.

Sau này vương thượng thậm chí còn chẳng quan tâm tới những địch nhân còn sống sót.

Tiến lên!

Điên cuồng tiến lên!

Trong lịch sử chiến tranh chưa bao giờ có tốc độ như vậy.

Không bình thường!

Rất không bình thường!

Nhưng chính kiểu tấn công không bình thường như vậy lại không có bất cứ chiến bộ nào có thể ngăn được bước tiến của bọn họ. Lúc đầu Lương Vi còn sốc và không tin nhưng rồi cũng dần tiếp nhận điều đó.

Chỉ là…

Ánh mắt Lương Vi không tự chủ được mà nhìn về phía vương thượng. Vương thượng đang ngồi ngay ngắn trên lưng đồng cốt minh điểu vương như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Chẳng lẽ vương thượng không mệt sao?

Sức mạnh của người rốt cuộc đã đạt tới mức nào rồi?

Lương Vi thất thần tự hỏi.

--

Tả Mạc từ trên lưng đồng cốt minh điểu vương nhảy xuống, liên tục tiến công bảy ngày bảy đêm, thế như chẻ tre không ai có thể ngăn cản. Sĩ khí mọi người lên cao tới cực điểm nhưng Tả Mạc biết thân thể bọn họ cũng đã mệt mỏi tới cực điểm.

Ngay cả An Mạc cũng hiện ra vẻ mệt mỏi hiếm có.

"Nghỉ ngơi tại chỗ, ngày mai xuất phát sớm, không cần sắp xếp trinh sát." Tả Mạc hạ lệnh.

Không ai nghi ngờ mệnh lệnh của hắn, mọi người đều nắm chắc thời gian để khôi phục thần lực.

Toàn bộ doanh địa vô cùng yên lặng.

Dương Quang đi lại giữa mọi người, thỉnh thoảng lại phát ra quang mang lục sắc, quang mang chiếu vào vết thương của ai thì vết thương đó nhanh chóng biến mất.

Tả Mạc không nhàn rỗi, hắn không mất quá nhiều sức, tốc độ khôi phục của cường giả thần cấp người thường không thể tưởng tượng nổi. Từ trong giới chỉ hắn lấy ra vài kiện tài liệu bắt đầu luyện chế thần trang.

Trong tay hắn thái dương thần hỏa vô cùng thuần thục.

Đây là lần đầu tiên hắn luyện khí sau khi khôi phục thần lực, cảm giác không giống như trước nữa. Trước đây mặc dù hắn đã đạt tới cảnh giới thần cấp nhưng trong cơ thể không có chút thần lực nào nên bị hạn chế rất nhiều.

Cảm giác không bị trói buộc thật tốt!

Thần lực được tâm niệm điều khiển biến ảo thành các hoa văn phức tạp mà tinh tế như hạt mưa chìm vào trong hỏa diễm.

Trong khoảnh khắc, một kiện thần trang màu tro đã hoàn thành. Thần trang không tinh mỹ, ngược lại còn có chút thô kệch như từng chiếc xương ghép vào nhau một cách tùy ý, nhìn qua thì thấy rất đơn giản nhưng mỗi chiếc xương đều phủ đầy hoa văn tinh tế làm nó trông rất đẹp.

Kiện thứ nhất được hoàn thành, tốc độ của Tả Mạc càng lúc càng nhanh hơn.

Sau đó thậm chí hắn còn cùng lúc luyện chế mấy kiện thần trang.

Lấy được rất nhiều minh tài cao cấp từ Thi, hắn không hề giữ lại, không tính toán tới giá cả, tất cả đều sử dụng để luyện chế thần trang. Mấy ngày qua hắn nhận ra trang bị thần trang của mọi người rất không ổn. Rất nhanh, thần trang đã xếp thành đống trước mặt hắn.

Hắn không nghỉ ngơi, tiếp tục luyện chế.

Khi thái dương hiện ra ở phía chân trời, những tia nắng đầu tiên xua tan màn đêm xuất hiện.

Đám người An Mạc nhanh chóng tỉnh dậy, bọn họ bị núi thần trang trước mặt dọa cho ngây người!

Ánh nắng ban mai chiếu vào người Tả Mạc, dù trên mặt hắn có đeo mặt nạ nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự tập trung chuyên chú của hắn. Hỏa diễm nhảy lên, một kiện thần trang với tốc độ mắt thường có thể thấy được thành hình.

Vương thượng không hề nghỉ ngơi, cả đêm ngồi luyện chế thần trang cho bọn họ.

"Vương thượng…" An Mạc cắn môi, trong lòng hắn vô cùng kích động. Hắn chỉ có một ý nghĩ, bây giờ dù cho vương thượng kêu hắn đi chết hắn cũng không chút do dự làm theo.

"Mọi người thay vào rồi chuẩn bị xuất phát." Giọng Tả Mạc vẫn lạnh lùng như cũ.

Nếu nói lúc trước mọi người chỉ sùng bái vương thượng bởi hắn có thực lực cường hãn thì giờ đây mọi người đều thầm hứa với lòng, cả cuộc đời này bọn họ sẽ vĩnh viễn đi theo vương thượng!

Mọi người cởi thần trang sứt mẻ trên người ra, liên tục bảy ngày bảy đêm tiến công, thần trang trên người bọn họ đã đầy vết sứt mẻ nứt vỡ.

Sau khi thay thần trang mới cả chiến bộ rực rỡ hơn hẳn.

Những cao thủ ma tộc này vô cùng yêu thích thần trang, vuốt ve không nỡ rời tay, miệng cười ngây dại.

Sĩ khí vang dội, đội hình nghiêm chỉnh toát ra sự tự tin mãnh liệt và chiến ý kiên định.

Trong bảy ngày ngắn ngủi, Tả Mạc giống như thần thoại, từng trận từng trận thắng như chẻ trẻ làm cho chiến bộ thoát thai hoán cốt. Bọn họ vô cùng dũng mãnh, ngoan cường, không chút e sợ, bọn họ tràn ngập lòng tin rằng kẻ thù nào cũng có thể đánh bại, tín ngưỡng kiên định làm bọn họ dù gặp phải khó khăn cũng tuyệt đối không buông bỏ.

Ngô vương tại thượng!