Tử Cực Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 31: Nhận thức




Editor:HamNguyet

"Miểu Miểu, có nhớ ca ca hay không a?"

Nam tử kia thay đổi mục tiêu, tao nhã bước đi đến ghế salon bên cạnh Lý Chiến, mềm mại dựa vào phía sau.

"Không có "

Lý Miểu không chút nể tình, liền dựa vào đức hạnh kia của hắn, thuộc loại cho hắn chút mặt mũi,vẻ mặt hắn liềnh hếch lên tận trời,nên không thể cho hắn mặt mũi.

"Ai, vẫn vô tình như vậy, chỉ biết trong lòng Miểu Miểu, tiểu Khiêm Khiêm vĩnh viễn xếp vị trí thứ nhất, người ta thật đau lòng!"

Ngoài miệng nói xong, trên mặt lại không có một chút ý tứ kia, ánh mắt không chút để ý ở trên người Lý Miểu cùng Vệ Tử Khiêm đảo qua hai vòng.

Lý Miểu hào phóng cười cười,không chút nào mất tự nhiên, mọi người đều biết,nữ tướng đại tiểu thư Lý gia, từ nhỏ liền chung tình với công tử Vệ gia Vệ Tử Khiêm, mà hai người nếu như có thể kết thành phu thê,cũng là việc hai đại gia tộc mong muốn.

Lý Miểu nhìn về phía Vệ Tử Khiêm, Vệ Tử Khiêm hảo tính tình cười cười, vẫn là công tử nhẹ nhàng như vậy, tao nhã như ngọc, một thân âu phục màu trắng cùng với khuôn mặt tươi cười tốt đẹp thậm chí có chút không chân thật,ý cười bên miệng Lý Miểu gần như không thể phát hiện dừng một chút, trong lòng chìm xuống, nàng thích Vệ Tử Khiêm, thật lâu thật lâu trước kia liền thích, chính là, nàng biết Vệ Tử Khiêm, cho tới bây giờ chỉ xem nàng là bằng hữu,là muội muội chưa trưởng thành lên.

Mấy người từ nhỏ cùng nhau lớn lên,dần dần tham dự sự vụ gia tộc liền rất ít gặp mặt, hiện giờ khó có dịp được tề tụ toàn bộ, không khí thực làm cho người thoải mái.

Cửa sổ trong phòng khu ghế lô là một cửa sổ thật lớn sát đất,được làm từ thuỷ tinh xuyên thấu, có thể tinh tường nhìn rõ ràng mọi tình huống bên ngoài.

Vệ Tử Khiêm nếm qua điểm tâm trên bàn trà,tựa hồ hắn hiện tại đã theo bản năng vơ vét hết thảy điểm tâm ngon, ánh mắt lơ đãng đảo qua cửa sổ sát đất, bỗng nhiên quay lại,đợi thấy rõ thân ảnh bên ngoài kia, đột nhiên đứng dậy!

Vệ Tử Khiêm đột nhiên đứng lên, làm cho mọi người trong phòng nhất thời không đoán ra đồng thời cũng vô cùng kinh ngạc, bởi vì lấy hình tượng quý công tử của Vệ Tử Khiêm, từ nhỏ đến lớn có lẽ chưa từng có thời điểm thất thố như vậy,bất luận thời điểm nào cũng không hiện sơn không lộ thủy.

Vệ Tử Khiêm cũng không để ý chính mình thất thố, ánh mắt đuổi theo thân ảnh trên hành lang tầng dưới kia,nhanh chóng chạy xuống.

Mấy người theo bước chân Vệ Tử Khiêm đưa tầm mắt nhìn qua, đã thấy Vệ Tử Sở cũng đứng dậy ra khỏi cửa,ưng mâu Lý Chiến nhìn thoáng qua nam tử diêm dúa lẳng lơ kia, chỉ thấy người nọ cười cười càng thêm yêu diễm,hai vị quản gia Mộ-Lý hai nhà mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, chỉ có một mình Lý Miểu không rõ tình huống.

Lại nói Vệ Tử Khiêm bước nhanh xuống lầu, đuổi theo thân ảnh trước khi đi xuống lầu kia liền kêu lên:

"Tử tiểu thư, Tử tiểu thư "

Đúng vậy, người này đích thật là Vương Tử khoan thai đến muộn, trung tâm phòng bán đấu giá thật đúng là khó tìm, nếu không phải Vương Tử sở hữu thần thức tìm tòi trải rộng, người bình thường căn bản tới không được.

Vương Tử xoay người lại, nhìn đến Vệ Tử Khiêm chạy chậm đứng trước mặt nàng, hơi hơi có chút thở gấp.

"Tử tiểu thư "

Vệ Tử Khiêm lại gọi một tiếng, dừng một chút, tuy rằng rất kỳ quái Vương Tử vì sao tới nơi này, nhưng chung quy vẫn cười cười, nói:

"Đi trên lầu đi."

"Vương Tử điện hạ, ngươi muốn tới như thế nào không nói với ta một tiếng? Nga, cái kia còn chưa tính, ngươi nhất định phải theo chúng ta đi lên ngồi a" lúc này Vệ Tử Sở đã chạy tới nói.

"Không đi." Vương Tử nói.

"Nhưng là, mặt trên thực yên tĩnh "

Vệ Tử Khiêm gặp Vương Tử cự tuyệt, suy nghĩ lý do có thể hữu dụng, trên thực tế hắn cũng vô cùng rõ ràng,lời Vương Tử đã nói ra khỏi miệng liền nhất định là sự thật.

"Không đi liền không đi, ta cùng điện hạ ngồi cùng chỗ a!"

Vệ Tử Sở cười nói, hắn cũng không giống tam ca Vệ Tử Khiêm hắn, rõ ràng là hình tượng bình tĩnh, vừa đến trước mặt Vương Tử liền trở lên ngốc nghếch.

Vương Tử không nói gì, xoay người xuống lầu, Vệ Tử Sở đuổi kịp, liếc mắt nhìn tam ca nhà hắn một cái, biết mặt trên không thể thiếu hắn(Vệ Tử Khiêm), cho dù hắn(Vệ Tử Khiêm) muốn đi cũng không có cơ hội.

"Tiểu thư, ngươi theo chân bọn họ đi lên đi" lúc này Tư Mã Thú ở phía sau Vương Tử đề nghị nói.

"Như thế nào?"

"Mặt trên là địa phương của tam đại gia tộc, hết thảy đồ vật bán đấu giá đều sẽ không có tin tức giao dịch, hơn nữa, lão phu nghe được, có rất nhiều người lưu ý muốn mua súng ngắm."

Tư Mã Thú cung kính nói,vì Vương Tử suy nghĩ, tuy rằng không biết Vương Tử cùng Nhị Hào trong lời đồn kia có gì sâu xa.

Từ sau khi Vương Tử thừa nhận hắn là thủ hạ của nàng, hắn càng thêm cẩn thận vì Vương Tử lo lắng, yêu cầu chu toàn. Hơn nữa, hắn cũng cân nhắc ra rằng, Vương Tử cũng không giỏi về suy xét chuyện nhỏ, mà chỉ cần hắn nói ra đề nghị có giá trị, Vương Tử đều nghe theo, sẽ không nói hắn du củ, vài lần như vậy, hắn không còn tiếp tực nơm nớp lo sợ như trước.

"Có những người nào "