Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử

Chương 89: Phúc họa liền kề




Tô Mạt lo lắng chờ đợi ở trong phòng khách lầu bốn, thời gian trôi qua từng giây từng phút, ba giờ sau, một tiếng gõ cửa vang lên.

“Tô tiểu thư, điện hạ phẫu thuật thuận lợi hoàn thành, ngài có thể đi thăm điện hạ rồi.”

Tô Mạt gật đầu với y tá một cái, sau đó xoay người nhanh chóng trở lại lầu ba.

Đôi mắt sáng lập lòe của Quý Thần Hi vốn chỉ là nhìn chăm chú vào cửa phòng thủy tinh, nhưng từ lúc Tô Mạt xuất hiện thì nhìn chăm chú vào cô, theo sự di chuyển của cô mà di chuyển.

Nhớ, hối hận, yêu say đắm. . . . . . Giống như một cái lưới lớn, hoàn toàn bao phủ lấy toàn thân cô, làm cho cô không muốn bị anh phát hiện đau lòng, nhưng ở dưới con mắt của anh lại không giấu được, gần như không chỗ nào che dấu.

Bị nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng của Tô Mạt cũng tâm thần bất định bất an mà càng đi càng chậm, nhưng chỉ còn cách mấy mét, cuối cùng cô vẫn kéo được chân đi tới bên giường bệnh.

“Thần Hi, anh đã tỉnh, cảm giác thế nào rồi?” Tô Mạt nhìn sau lưng của Quý Thần Hi chỉ có thể thấy được dấu vết vá lại mờ nhạt, thương thế tốt rồi sau này nhiều nhất chỉ để lại đường vết thương nhỏ thôi.

Cho dù ai cũng không nghĩ đến Quý Thần Hi nghe được lời nói của Tô Mạt thì sẽ có cái loại phản ứng đó, lúc cô dứt lời chỉ dừng lại một giây, Quý Thần Hi nằm sấp nằm ở trên giường đột nhiên ngồi dậy ôm lấy cổ của cô, năm vị bác sĩ trong nháy mắt mắt choáng váng.

Làn da trơn dán lên mặt của Tô Mạt, ý thức được đó là ngực trần của Quý Thần Hi thì máu toàn thân gần như đều vọt tới não, lửa nóng gần như sắp nổ tung.

“Điện hạ, đừng dùng sức, đường vá lại sẽ nứt ra!”

“Tô tiểu thư, cô đừng có giãy giụa, vết thương của điện hạ rất yếu!”

Bác sĩ điều trị cùng bác sĩ mỹ nữ cũng không tự chủ được mà la hoảng lên, hai người liếc mắt nhìn nhau lại khẩn trương nhìn hai người ôm nhau ở trước giường bệnh.

Tâm tình ôm “Tuyệt đối không thể để cho Thần Hi bị thương nữa”, Tô Mạt từ từ dừng lại giãy giụa, Quý Thần Hi cũng phối hợp mà từ từ buông lỏng lực đạo, năm vị bác sĩ cũng chầm chậm mà buông lỏng thân thể căng thẳng, “thình thịnh” tim nhảy loạn cũng chậm rãi trở về tại chỗ.

“Thần Hi, anh buông em ra trước đi, như vậy rất khó chịu”

Hai tay chống đỡ mép giường, Tô Mạt hơi khom người, toàn bộ đầu chôn ở trong ngực của Quý Thần Hi, một lúc lâu, cánh tay chống đỡ cổ của Quý Thần Hi, thắt lưng hơi cong cũng đau muốn chết.

Những thứ này cũng không sao, nhưng mà da thịt bọn họ dán sát như vậy. . . . . . Chóp mũi tràn đầy hơi thở mát lạnh tinh khiết của đàn ông, cùng gương mặt chạm vào làn da lạnh, càng làm cho cô cảm giác được hơi thở trong miệng mình thở ra là nóng như thế nào, gương mặt là nóng ran như thế nào.

“Điện hạ, mau nằm thẳng, buông Tô tiểu thư ra đi. Vết thương của anh mới vừa vá lại, nếu tư thế như vậy rất dễ làm cho vết thương vỡ toang.” Bác sĩ mỹ nữ lấy hết dũng khí đến gần hai bước, nói lời khuyên.

Chỗ vá lại trên lưng điện hạ đã có máu rịn ra, người thấy kinh hồn táng đảm, hơn nữa bọn họ ôm nhau như vậy, làm cô ta ghen tỵ không dứt.

“Đúng vậy, điện hạ, ngài buông Tô tiểu thư ra trước đi.”

“Điện hạ, ngàn vạn lần không được dùng sức, cẩn thận vết thương.”

Đối với khuyên lơn của mọi người, Quý Thần Hi lại chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, ý cảnh cáo không nên quấy rầy rất đậm.

Bác sĩ mỹ nữ e ngại dừng bước, vô kế khả thi. Ngược lại nhìn thầy giáo của mình, cũng là một trong những thầy giáo y học của Quý Thần Hi.

Xem ra, lần này điện hạ thật sự không cho phép bất luận kẻ nào xông vào giữa mình và vị Tô tiểu thư này đây. . . . . .

Bác sĩ điều trị ho nhẹ một tiếng, ý bảo mấy bác sĩ đừng đến gần bên giường, mình cũng đứng xa xa rồi đề nghị: “Điện hạ, Tô tiểu thư như vậy rất khó chịu. Ngài buông cô ấy ra trước đi, nhường ra một chỗ để cho cô ấy nằm ở bên cạnh ngài. Nghe nói Tô tiểu thư từ thành phố H tới nơi này, đã mười mấy giờ chưa có nghỉ ngơi, cũng nhất định là rất mệt mỏi rồi.”

Hiển nhiên lời nói của vị bác sĩ này là nghe được trong lòng của Quý Thần Hi, người khác có thể không nhìn thấy, sức khỏe của Tô Tô vĩnh viễn là quan trọng nhất.

Sức nặng ở trên cổ biến mất, Tô Mạt từ từ vặn vẹo cổ đã cứng còng rồi nhìn lén Quý Thần Hi, anh quả thật cho rằng “Cùng giường chung gối” là chủ ý tốt, nên mới lui qua bên giường, để chừa chỗ trống cho cô.

Mặc dù hai người có thân mật gần như là một, nhưng mà ở dưới đám đông như thế này, cô làm sao cũng cảm thấy không thể làm càn như vậy. Cho dù giường lớn tuyết trắng mềm mại thoạt nhìn thoải mái mê người, nhưng phía sau lại có năm người mười con mắt nhìn chăm chú vào. . . . . .

Ngược lại nhìn Quý Thần Hi, anh được tiêm một chút thuốc trong mười giờ nên cũng không có cách nào nói chuyện, nhưng mà đôi mắt màu xanh tin tưởng bốc cháy làm cho cô không lùi một bước được.

Thôi, nếu đã dám tìm đến anh như vậy, còn có cái gì mà không thể làm chứ. . . . . .

Tô Mạt than nhẹ một tiếng, cỡi giày và áo khoác, rồi nằm ở bên người Quý Thần Hi. Quý Thần Hi cố hết sức nâng cánh tay lên đem cái mền đắp lên đầu vai của Tô Mạt, thuận tiện ngước mắt trừng nhìn năm người một cái.

Bác sĩ điều trị ngầm hiểu, nên mang theo bác sĩ mỹ nữ không tình nguyện khom lưng thi lễ với Quý Thần Hi, sau đó lẳng lặng rời khỏi phòng bệnh, rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

Tô Mạt dĩ nhiên là biết năm người sau lưng đều đi rồi, nhưng mà ánh mắt của cô đóng chặt lại không dám mở ra, mở ra sẽ nhìn thấy như ánh mắt sáng chói lọi của biển Aegean, câu hồn nhiếp phách (hồn xiêu phách lạc). Vài sợi tóc đen mềm dừng ở giữa lông mày cô, mặt gần trong gang tấc, hơi thở hòa vào nhau, giống như hít thở hơi thở của anh.

Bởi vì liên quan đến vết thương ở lưng, nên Quý Thần Hi chỉ có thể nằm sấp để ngủ, tay anh khoác lên trên vai của Tô Mạt, gần như đè ép nửa người nằm sắp của cô. Thân thể của Tô Mạt chỉ hơi giật giật, da thịt ma sát với da thịt, giống như trong bầu trời đêm xuất hiện tia chớp làm người ta hoa mắt kinh hãi, nửa người cũng nong nóng, tê dại , cảm thấy có loại khát vọng lặng lẽ dâng lên ở đáy lòng, cô muốn ôm lấy Quý Thần Hi thật chặc.

Trong thời gian ngắn đã xảy ra quá nhiều chuyện, làm cô ứng phó không nổi.

Tỷ như thân phận của Quý Thần Hi.

Tỷ như bốn vị hôn thê kia.

Tỷ như cái gọi là tình yêu của cô và anh.

Tỷ như lừa gạt làm cô tan nát cõi lòng.

Những thứ này đáng lẽ đều là thứ cô quan tâm, nhưng mà không biết vì sao, đầu tiên nhìn thấy anh, những thứ này hình như cũng không quan trọng. Thật sự rất khó tin tưởng, có một ngày cô sẽ vì một người không thân mà có loại cảm giác an tâm đó, xem như là toàn bộ đều là lời nói dối cũng không có sao, cô tin tưởng anh.

Này, có lẽ là cảm giác an toàn trong truyền thuyết. Ở cùng với Lưu Lăng nhiều năm như vậy mà cũng chưa có tình huống như thế, mà người có thể cho cô loại cảm giác này, chỉ có một mình anh mà thôi, Quý Thần Hi. . . . . .

Quý Thần Hi lại dùng sức ôm cô, môi nóng bỏng gần như dính vào bên môi cô, cẩn thận mở nửa mắt, Quý Thần Hi nhắm mắt lại dường như ngủ thiếp đi, lông mi cong thật dài ở dưới mắt chiếu ra bóng mờ nhạt, môi mỏng màu sáng hơi giương, làm cho người ta nhịn không được mà muốn cắn lên một cái.

Tô Mạt cười nhẹ, đem khuôn mặt gần sát, rồi đôi môi nhẹ nhàng in lên trên môi của Quý Thần Hi , lướt qua thì dừng lại.

Tựa đầu vào trong ngực anh, hai cánh tay nới lỏng ôm lấy bên eo của anh, Tô Mạt cũng quá mệt mỏi, nên chậm rãi chớp lông mi, chậm rãi nhắm hai mắt, ý thức rốt cuộc cũng lâm vào trong mộng đen ngọt ngào.

Cây kim kiểm tra cỡ nhỏ ở đầu giường thu nhận đầy đủ mọi thứ vào bên trong, nhắn nhủ đến trong mắt chủ nhân, nhưng không biết, ôm nhau ấm áp như vậy rốt cuộc là phúc hay là họa. . . . . .