Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 389: Kết cục bất ngờ (3)




‘Nha đầu, anh thế nào cũng muốn em không đủ, thật muốn một ngụm nuốt em vào bụng!’ Người nào đó thõa mãn cười, trầm giọng nói.

Liên Kiều lười nhác cuộn mình trong tay hắn, “vận động” buổi sáng quá kịch liệt cộng thêm dư vị của buổi tối khiến cô hoàn toàn chẳng còn chút sức lực nào, chỉ còn lại hơi thở dồn dập cùng tiếng tim đập như đánh trống.

‘Ngạn Tước, anh thật hư!’ Cô nói như rên, không động đậy nổi dù chỉ một ngón tay.

Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa định nói gì thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ, tiếng sau lớn hơn tiếng trước. Người gõ cửa cực kỳ kiên nhẫn lại dường như có ý trêu chọc.

Ai mà to gan thế nhỉ??? Hoàng Phủ Ngạn Tước tự hỏi, cố nén một tiếng càu nhàu.

‘ Chị Phúc , đừng gõ nữa, lát nữa tôi với Liên Kiều sẽ xuống ăn sáng sau!’

‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, cậu lạc vào xứ thần tiên rồi sao?’

Tiếng của Lãnh Thiên Dục chợt vang lên ngoài cửa, giọng nói cực lớn như hận không thể khiến cho mọi người trên thế giới đều nghe được vậy.

‘Trời ạ …’ Liên Kiều mặt chợt đỏ như ráng chiều, cô vội lấy chăn trùm lên đầu như muốn tìm chỗ trốn.

‘Liên Kiều, em cũng nên thức dậy rồi!’ Giọng nói của Lãnh Thiên Dục lại lớn hơn chút nữa, lần này hắn đổi mục tiêu sang Liên Kiều khiến cô càng xấu hổ, luống cuống không biết nên làm gì bây giờ.

‘Thiên Dục? Sao cậu lại đến đây?’ Nghe tiếng của Lãnh Thiên Dục, Hoàng Phủ Ngạn Tước vội ngồi dậy mặc nhanh quần áo rồi mở nữa, vừa vặn nhìn thấy Lãnh Thiên Dục đang nhàn nhã tựa người vào khung cửa. Thấy hắn Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình hỏi.

‘Sau này mình giải thích cho cậu sau!’ Lãnh Thiên Dục vỗ vai hắn mấy cái, sau đó nhìn về phía Liên Kiều đang ngượng ngùng bước tới … ‘Em đi xem cô ấy đi!’

Liên Kiều sửng sốt trước câu nói không đầu không đuôi của hắn, một lúc lâu sau cô mới hoàn hồn lại: ‘Chị?’

Lãnh Thiên Dục trầm ngâm gật đầu.

***

‘Chị …’

Khi Liên Kiều chạy đến phòng ngủ cùng với Lãnh Thiên Dục thì trong phòng đã có rất nhiều người.

Mặc Di Nhiễm Dung, Thượng Quan Tuyền, người nhà Hoàng Phủ còn có một người lớn tuổi mà cô không quen biết, còn một người mà cô không tưởng tượng được là sẽ xuất hiện ở đây …

‘Ông nội, sao ông lại đến đây?’

Thoạt nhìn sắc mặt của Hoa Đô lão nhân tiều tụy đi nhiều, khi ông nhìn thấy Liên Kiều liền đưa tay vẫy cô.

Liên Kiều ngoan ngoãn đi đến bên cạnh ông.

‘Ta đến thăm chị con.’

‘Chị?’

Ánh mắt Liên Kiều dời về phía sofa rồi trong khoảnh khắc hiện lên nỗi kinh hoàng khi thấy Dodo sớm chỉ còn hơi thở thoi thóp nằm nơi đó, gương mặt trắng bệch đến gần như trong suốt.

Lòng Liên Kiều chợt đau nhói, cô chầm chậm đi đến bên sofa …

Như cảm nhận được sự xuất hiện của cô, Dodo chậm rãi mở mắt, trên gương mặt trắng bệch gian nan lộ ra một nụ cười, ‘Em cuối cùng cũng đến rồi, chị …’

‘Chị …’ Cảm giác bất an trong lòng Liên Kiều càng lúc càng rõ rệt, ánh mắt đầy vẻ hoảng hốt, cô lắp bắp hỏi ‘Sao lại như thế chứ? Sao chị lại trở thành như thế?’

‘Công lực của chị em hoàn toàn đã mất hết, không bao lâu nữa cô ấy sẽ …’ Mặc Di Nhiễm Dung bước đến bên cạnh Liên Kiều, vành mắt của cô đỏ hồng, nói đến đây, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.

‘Chị ấy sẽ thế nào?’ Liên Kiều buột miệng hỏi, trong lòng nỗi bất an càng lúc càng đậm đặc.

Mặc Di Nhiễm Dung, hít sâu một hơi rồi lại thở dài, ‘Chết!’

Câu trả lời đơn giản chỉ có một chữ lại đủ mạnh làm sụp đổ toàn bộ sự kiên cường của Liên Kiều. Hai chân cô như nhũn ra, không chống đỡ nổi thân người nữa mà khụy xuống thảm.

‘Chị, sao lại như thế? Sao lại như thế chứ?’ Cô nắm chặt tay của Dodo, cảm nhận những ngón tay đang lạnh dần trong tay mình cả người Liên Kiều đều phát run.

Dodo không trả lời Liên Kiều chỉ bình tĩnh nhìn cô, trong đáy mắt vẫn là vẻ bình đạm thường ngày, không có chút gợn sóng nào, chỉ có thêm một chút thâm ý sâu xa.

‘Chị …’ Liên Kiều nắm thật chặt tay cô, nghẹn ngào nói: ‘Chị đừng sợ, nhất định chị sẽ không sao đâu. Chị, chị ơi …’ Cô nhìn về phía Mặc Di Nhiễm Dung, ánh mắt cầu xin: ‘Nhanh cứu chị em đi!’

Mặc Di Nhiễm Dung vô lực lắc đầu …

‘Chị hết cách rồi. Chị của em … cô ấy hạ Tuyệt Giáng cho chính mình. Chị không giải được …’

‘Chị …’ Liên Kiều đau lòng nhìn Dodo, ‘Sao chị phải làm như vậy? Vì cái gì chứ?’

Dodo rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng yếu ớt, bình đạm như nước, ‘Liên Kiều, quên người chị như tôi đi. Tôi với cô từ đầu đến cuối đều không phải là người của cùng một thế giới. Từ nhỏ đến đều như vậy!’

‘Không, chị là chị của em! Bất luận chị có thừa nhận đứa em này hay không thì đây cũng là sự thật không thể thay đổi được. Chị, chị tuyệt đối không được có chuyện gì nha. Em mới vừa tìm được chị thôi!’ Giọng Liên Kiều nghẹn nơi cổ họng, nước mắt đã bắt đầu trào ra từ đôi mắt màu tím.

Trên gương mặt trắng bệch của Dodo lộ ra một ý cười nhàn nhạt, ‘Đây là kết quả mà tôi muốn. Sau khi tôi biết thân thế của mình thì đã bắt đầu lên kế hoạch này, mà kết quả của nó chính là như vậy.’

Hoa Đô lão nhân nhịn không được nữa, run run bước đến: ‘Cháu … cháu gái của ông, sao cháu lại có thể ích kỷ như vậy chứ? Chẳng lẽ cháu không nghĩ đến người ông này sao?’

Dodo ngưng thần nhìn Hoa Đô lão nhân, ánh mắt vốn bình đạm chợt xẹt qua một tia ba động, cô nhẹ giọng nói: ‘Hoa Đô lão nhân, rốt cuộc hôm nay tôi cũng có vinh hạnh được gặp ông rồi. Xin tha thứ tôi không nhận các người, số mệnh của tôi vốn là như thế!’

Cả người Hoa Đô lão nhân run rẩy mãnh liệt, cho đến khi Hoàng Phủ Ngạn Tước tiến đến đỡ ông.

‘Đây rốt cuộc là chuyện gì? Người phụ nữ này sao lại ở trong “Hoàng Phủ”?’ Ánh mắt sắc bén của hắn lướt qua Dodo, trầm giọng hỏi.

‘Cô ta không phải là chị của Liên Kiều sao? Nhưng cô ta vẫn luôn muốn hại Liên Kiều?’

‘Ngạn Tước …’ Liên Kiều kéo tay hắn, ngập ngừng không biết nên giải thích thế nào với hắn.

Ánh mắt bình đạm không biểu lộ chút cảm xúc nào của Dodo khi nhìn đến Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt trở nên vô cùng ôn nhu và quyến luyến, hoàn toàn không để ý đến vẻ lạnh lùng của hắn, yếu ớt nói: ‘Hoàng Phủ tiên sinh, cám ơn anh!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhíu mày, hắn nghĩ mãi cũng không ra có chuyện gì xảy ra.

‘Ngạn Tước …’ Liên Kiều kéo tay Hoàng Phủ Ngạn Tước, ‘Chị ấy là chị em! Chị ấy là chị em!’

‘Anh biết!’ Giọng nói của Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn không mang theo chút cảm xúc nào nhưng nhìn thấy cô mong manh hơi thở như thế này hắn cũng không tiện nói ra những chuyện mình đang lo lắng.

Môi Dodo câu lên một nụ cười thỏa mãn dù ánh mắt đã bắt đầu mơ hồ nhưng cô vẫn miễn cưỡng mở to.

‘Chị, chị nhất định có cách tự cứu lấy mình đúng không? Chị nói cho em biết đi. Bất luận thế nào em cũng không để chị rời khỏi em đâu!’ Nước mắt Liên Kiều đã ướt đẫm hai má, rơi cả lên gương mặt trắng bệch của Dodo.