Tử Dương

Chương 110: Lôi phù




Dịch giả: argetlam7420

Đối phương đột kích bất ngờ, mặc dù ở cách khá xa nhưng đã chiếm được tiên cơ, nhanh hơn Mạc Vấn nửa cái nháy mắt. Lúc Mạc Vấn còn cách xe ngựa hơn năm trượng thì gã thích khách bịt mặt đã nhảy xuống nóc xe ngựa rồi. Tình thế cấp bách, Mạc Vấn liền nắm lấy một cây trường thương của một người lính cạnh đó phóng thẳng về phía thích khách. Tên kia lúc này đang cúi người định đá bay nóc xe ngựa, thấy trường thương đến chỉ có thể lách người né tránh. Mạc Vấn nhân cơ hội đó vọt tới gần, vung chưởng đánh về phía thích khách che mặt, đối phương xuất chưởng đánh lại, bốn chưởng gặp nhau, cả hai bay ngược ra ngoài.

Bởi lo lắng cho an nguy của Chu Quý nhân cùng Nhị hoàng tử, Mạc Vấn liền đạp lên một xe chở lương thảo mượn lực ổn định thân hình, xong lại xoay người lao đến, so với thích khách áo đen nhanh hơn nửa tích tắc. Vừa nhảy xuống nóc xe ngựa thì thích khách áo đen cũng đã trở về, khi thấy không thể nhảy xuống nóc xe được nữa gã liền nhanh chóng chuyển thế, dịch đi hơn một xích, nhắm vào tấm màn che của xe ngựa định xông vào trong.

Qua việc đối chưởng khi nãy, Mạc Vấn đã tính toán được tu vi linh khí của đối phương chỉ thấp hơn mình một ít, cho nên không dám khinh địch chút nào, hắn từ trên nóc nghiêng người lướt xuống, vung chân đạp thẳng đối phương, nếu gã thích khách không đổi vị trí ngay thì chắc chắn sẽ bị đá trúng mặt.

Người nọ lúc trước đã thay đổi vị trí một lần, lúc này hẳn linh khí đã không đủ để gã chuyển vị trí nữa. Mắt thấy Mạc Vấn sắp đá tới, lập tức thi triển Thiên Cân Trụy cấp tốc hạ xuống mặt đất, trường kiếm nhanh như chớp vung ra, chém chết hai binh sĩ cạnh đó, ngay sau đó giơ cao trường kiếm tấn công xe ngựa.

Lúc này Mạc Vấn đã hạ xuống mặt đất, Cầm Phong Quỷ Thủ là Tư Mã Phong Bội sáng chế ra, Tư Mã phong Bội bản thân không có tu vi linh khí, cho nên mới sáng chế Cầm Phong Quỷ Thủ thích hợp nhất cho cận chiến trên mặt đất. Mạc Vấn hạ xuống mặt đất xong lập tức thi triển Cầm Phong Quỷ Thủ, trái chưởng phải quyền nhắm vào bụng dưới cùng sườn phải của đối phương. Thích khách áo đen mắt thấy không thể ngăn cản được, chỉ có thể nghiêng người né tránh, Mạc Vấn nhân cơ hội truy kích, xoay người đạp hậu trúng ngực đối phương. Thích khách áo đen có vẻ tinh thông võ công mượn lực (kiểu Thái Cực Quyền ấy), sau khi bị đá bay gã không hề tìm cách ổn định thân thể, mà mượn lực đá của Mạc Vấn bay ngược ra sau. Binh lính đứng gần đó rối rít giơ thương lên đâm gã, thích khách áo đen hơi nghiêng người tránh né đồng thời nắm lấy hai cây trường thương, phóng ngược về phía xe ngựa.

Mạc Vấn lúc này đang ở bên phải xe ngựa, chung quanh đều có quân sĩ vướng víu tay chân, mắt thấy tình thế không ổn chỉ kịp đưa tay nắm lấy một bộ yên ngựa ném về phía hai cây trường thương kia, làm hai cây thương đâm chệch đi vài thước.

"Quý nhân, hai người vẫn bình an chứ?" Đến giờ phút này Mạc Vấn mới có thời gian mở miệng.

"Ta vẫn ổn." Trong xe truyền ra tiếng Chu Quý nhân trả lời, thanh âm có vẻ hơi run rẩy.

Giữa lúc hai người nói chuyện, thích khách áo đen đã ổn định lại thân hình vọt tới. Do lo ngại ở trên không quá lâu có thể bị binh lính phía dưới đâm trúng, nên lần này gã không tung người bay lên nữa, mà liên tục đạp vào bả vai binh sĩ quanh đó xông tới.

Mặc dù thích khách áo đen đã trùm kín khuôn mặt, nhưng nhìn thân hình vẫn có thể biết được người này là một người đàn ông trung niên. Mạc Vấn biết rõ kinh nghiệm thực chiến của mình còn quá ít, nếu đánh lâu dài ắt sẽ rơi xuống hạ phong, do vậy hắn nhanh chóng lấy ra Thiên Lang Hào viết Lôi phù vào lòng bàn tay trái. Viết bùa xong thì thích khách áo đen cũng đã xông đến gần, Mạc Vấn không kịp thu hồi Thiên Lang Hào, tay trái giơ thẳng trước ngực đối phương hét lớn, "Thiên Lôi hộ tá, thanh yêu trừ ma."

Thích khách áo đen trước đó đã nhìn thấy Mạc Vấn tay trái có vết mực đỏ, nghe thấy tiếng hét trong lòng bỗng phát run, biết Mạc Vấn đã thi triển pháp thuật, nhưng lúc này gã đã không kịp chuyển thế nữa, chỉ có thể vội vã xuất chưởng ngăn cản.

Song chưởng đụng vào nhau trong nháy mắt, thích khách áo đen toàn thân chấn động. Trong lòng bàn tay Mạc Vấn không còn ẩn chứa linh khí đơn thuần nữa, mà đã kèm theo uy lực của Thiên Lôi, một khi tiếp xúc sẽ như bị sét đánh, cả người co giật, tứ chi tê dại.

Đánh bại thích khách áo đen, bản thân Mạc Vấn cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Lôi phù tuy là bùa chú đệ tử Đạo nôn dùng nhiều nhất, nhưng đa số là viết trên phù chỉ (lá bùa), rất hiếm người viết lên lòng bàn tay. Viết lên bàn tay chính là lấy thân mình chịu đựng uy thế của Thiên Lôi, bản thân chịu ảnh hưởng rất nghiêm trọng. Ngoài ra Lôi phù là dùng để đối phó âm hồn quỷ quái, dùng để đối phó người dương sẽ bị phản chấn mạnh mẽ.

Mạc Vấn hít một hơi thật sâu ổn định lại rồi nhanh chóng điểm hai trọng huyệt của gã đàn ông áo đen, binh sĩ cạnh đó hò nhau chạy tới, trói chặt gã lại.

Sau đó Mạc Vấn cũng không hề ngơi tay, nhanh chóng chạy tới cứu viện Trương tướng quân. Lão Ngũ lúc này đã sớm gia nhập chiến đấu, nhưng gã chỉ biết thân pháp mà không biết chiêu thức, đối phó binh sĩ tầm thường có lẽ có thể chứ đối phó với những tử sĩ kia thì chịu chết, cho nên chỉ chiếm được chút ít lợi thế rồi bị ba người vây công đánh đuổi đi. Đối phương vũ khí sắc bén lại hạ thủ tàn nhẫn, gã chỉ có thể dựa vào thân pháp vất vả tránh né.

Trương tướng quân lúc này đang kịch chiến cùng kẻ địch, theo lẽ thường người quen dùng trường mâu sẽ đánh theo kiểu đại khai đại hợp, động tác rất mạnh mẽ, phạm vi công kích rất rộng. Nhưng người này đúng là một nhân tài, sau khi dùng đao thì lập tức đổi thành đánh nhanh thắng nhanh, thân hình liên tục lay động, song đao bay múa, lấy một địch ba vẫn không hề rơi xuống hạ phong.

Lão Ngũ dụ được ba người, Trương tướng quân một mình địch lại ba người, những tên còn lại không hề đi lên tương trợ đồng bọn, mà là điên cuồng chém giết binh sĩ xung quanh.

"Trương tướng quân, thủ lĩnh lũ giặc đã bị bần đạo bắt giữ, ta tới giúp ngươi đây." Mạc Vấn vọt tới trước hô lớn.

Mạc Vấn ý là muốn dọa cho mấy tên thích khách kia sợ hãi mà rút lui, nhưng không ngờ bọn chúng nghe thấy vậy chẳng những không rút đi, mà ngược lại thi nhau lao tới chỗ xe ngựa.

"Mạc tiên sinh, tiếp kiếm." Một vị phó tướng ném thanh trường kiêm bên hông mình cho Mạc Vấn.

Mạc Vấn không tiếp lấy trường kiếm kia, vung tay ném lại cho người phó tướng, tay không nghênh đón đám thích khách đang lao đến. Hắn làm vậy không phải vì hạ thủ lưu tình, mà do sở trường của hắn Cầm Phong Quỷ Thủ là đánh bằng tay không, dùng tay không đã quen nên cầm đao kiếm cảm giác hơi gượng tay, trừ khi là chém đầu lập uy, còn lúc bình thường hắn đều không thích dùng.

Từ chỗ bọn chúng đến xe ngựa có một khoảng đất trống dài hơn mười trượng, địa hình này rất có lợi với Mạc Vấn, một là không cần phân biệt địch ta nữa, hai là có lợi cho việc thi triển Truy Phong Quỷ Bộ. Những kẻ này tu vi so với thích khách áo đen khi trước yếu hơn nhiều, sau một hồi đánh giáp lá cà Cầm Phong Quỷ Thủ đã chứng minh được hiệu quả của nó, chỉ trong chốc lát đã chế ngự được bốn người, đều nhắm thẳng vào tử huyệt, nhất kích tất sát.

Trước có năm người xông vào, bốn người ngã xuống đất, chỉ còn một tên sững sờ trong giây lát rồi lại lao về phía xe ngựa. Mạc Vấn lắc mình tới, nghiêng người tung chân định đa, cùng lúc đó trầm giọng nói, "Đều là đệ tử Đạo môn, đừng có ép ta phải lấy mạng ngươi."

Người kia cũng không phải kẻ ngu, nghe vậy lập tức giả vờ ngã lăn ra, lộn nhào ba vòng rồi nhảy vào rừng cây ven đường.

Thấy kẻ kia nhảy vào rừng cây, trong đầu Mạc Vấn bỗng hiện lên một ý nghĩ, "Người này là thứ bại hoại của Đạo môn, tại sao ta phải thả hắn đi?". Lúc này những thích khách khác đã xông tới, Mạc Vấn định thần lại giết thêm một tên, mấy tên khác thấy phục kích thất bại thì ý chí chiến đấu giảm mạnh, không còn lòng dạ nào ham chiến, bỏ chạy tán loạn.

Lần này bị tập kích mặc dù nguy hiểm, song cuối cùng vẫn bảo vệ được Chu Quý nhân cùng Nhị hoàng tử chu toàn. Trương tướng quân sai người tháo khăn che mặt những gã thích khách đã chết ra, trong năm tên bị giết lại có hai cái đầu trọc, ba người khác mặt mũi đều rất hung ác.

Màn che xe ngựa bị kéo ra một khe hở rất hẹp, một lát sau lại rủ xuống.

"Quý nhân, Mạc tiên sinh bắt sống được một tên, nên xử lý thế nào?" Trương tướng quân đến gần xe kéo lên tiếng xin phép.

"Hành thích hoàng tử, phải bị tội gì?" Trong xe ngựa truyền ra tiếng Chu Quý nhân.

Trương tướng quân nghe vậy chắp tay tuân mệnh, quay lại hô to, "Chém."

Người mặc dù là do Mạc Vấn bắt, nhưng hắn cũng không có quyền xử trí. Hắn có ý muốn lưu lại một người làm chứng, nếu giết đi thì sẽ là chết không có đối chứng. Tuy vậy suy nghĩ một chút hắn liền hiểu vì sao Chu Quý nhân không để lại người sống, muốn giết nàng và con trai là đương kim hoàng hậu, cho dù chuyện có bại lộ thì cũng chẳng người nào có thể trị tội hoàng hậu.

"Nếu mang gã đi cùng chúng ta, kẻ đứng sau màn ắt sẽ nghĩ cách giết gã diệt khẩu, đến lúc đó khó tránh khỏi lại bị phục kích." Trương tướng quân thấy Mạc Vấn nhíu mày không nói thì tới gần lên tiếng giải thích.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, lại nói, "Tướng quân thần dũng, chẳng những giỏi việc hành quân đánh trận, võ nghệ cũng thật là cao cường."

"Để Mạc tiên sinh chê cười rồi, tiên sinh tuổi còn trẻ mà đã có pháp thuật thần kỳ như vậy, tại hạ thật lòng bội phục, không biết tiên sinh năm nay "Cao thọ" bao nhiêu?" Trương tướng quân cười hỏi.

Trương tướng quân này hỏi tuổi là phạm vào tối kỵ của Đạo gia, cho nên Mạc Vấn không trả lời, nhưng mà hắn cũng không muốn tỏ vẻ lạnh lùng xa cách với gã, chỉ nâng tay phải lên đưa ra hai ngón tay.

"Xấu hổ quá, hồi Trương mỗ bằng tuổi ngươi vẫn còn đang ở trong nhà tập võ đọc sách, tiên sinh trẻ tuổi như vậy đã nhập thế ngao du, nghiêm từ (cha mẹ) sao có thể yên tâm?" Trương tướng quân cảm thán nói.

Mạc Vấn nghe vậy trong lòng đột nhiên tối sầm lại, nhưng hắn không muốn lộ vẻ bi thương trước mặt người khác, chỉ lên tiếng hỏi lại, "Còn chưa biết tướng quân tên gọi là gì, đã bao nhiêu niên kỷ rồi?"

"Tại hạ tên Động Chi, năm nay đã ba mươi ba rồi, xấu hổ xấu hổ." Trương tướng quân chắp tay trả lời, trải qua trận đánh lúc trước, rốt cuộc gã đã không còn coi Mạc Vấn là yêu đạo nữa.

"Bần đạo cảm mến sự trung dũng của tướng quân, nguyện xem tướng quân như bạn bè." Mạc Vấn nói thẳng muốn kết giao.

"Được thế thì còn gì bằng, đợi đến khi trở lại Kiến Khang, ta mời tiên sinh uống rượu." Trương Động Chi cười nói.

Mạc Vấn mỉm cười gật đầu, Trương Động Chi cười xong liền đi giải quyết nốt công việc còn lại.

Lần này gặp tập kích, binh sĩ tử trận hơn một trăm người, Trương Động Chi để lại hai trăm người mang theo thi thể đi phía sau, những người khác chỉnh đốn hành trang lên đường, đi suốt ngày đêm trở về Kiến Khang.

Tiếp theo không còn xảy ra chuyện gì nữa, càng tới gần Kiến Khang thì thành trấn càng nhiều hơn, Lúc này đang là thời điểm gieo cấy, ngoài đồng có nhiều nông dân đang canh tác. Nơi đây ruộng đất phì nhiêu, ít có núi non hiểm trở, thuận lợi cho trồng trọt, trồng trọt phát triển thì không phải lo cơm ăn áo mặc. Càng đi về phía đông, sự sung túc đầy đủ càng thể hiện rõ ràng, buổi chiều ba ngày sau, thành Kiến Khang đã hiện ra lờ mờ trước mặt.

Trước kia Mạc Vấn cùng lão Ngũ đã từng đến thành trì lớn nhất của nước Triệu, kinh đô Nghiệp Thành, có điều nếu so với Kiến Khang thì Nghiệp Thành liền có vẻ mộc mạc đơn sơ hơn nhiều, mặc dù chưa vào thành, nhưng chỉ xét riêng độ lớn thì hai tòa thành đã không cùng đẳng cấp rồi.

Hoàng tử ra ngoài đi tuần trở về, ngoài thành có khá nhiều quan viên nghênh đón, lúc tiên đế còn sống có vài vị lão thần có cảm tình với Chu Quý nhân cùng hai vị hoàng tử, có điều những vị như thế không nhiều, tuổi tác lại cao. Trừ quan viên cũng có không ít tướng tá ra đón đoàn, những người này phần nhiều là thuộc hạ của Chu lão tướng quân, đa số là người trẻ tuổi.

Chu Quý nhân là thân nữ nhi, cho nên không thể xuống xe nói chuyện với mọi người, nhưng nàng vẫn vén màn kiệu lên, ôm Nhị hoàng tử trong ngực giơ tay lên một chút để đáp lễ. Đoàn nghi trượng đi qua cửa lớn, tiến vào trong thành.

"Rốt cuộc cũng được an toàn." Sau khi vào thành, lão Ngũ thở dài một hơi.

Mạc Vấn nghe vậy chỉ lắc đầu cười khổ, Kiến Khang là kinh đô nước Tấn, đây mới thực sự là nơi ngọa hổ tàng long, nguy hiểm bây giờ mới chính thức bắt đầu...