Tử Dương

Chương 225: Một trận sinh tử




Dịch giả: alreii
Biên: argetlam7420

Lúc Mạc Vấn đang nhíu mày nghi ngờ thì lại có mũi tên bắn tới, hắn vội vàng thu hồi suy nghĩ vung Hắc đao gạt ra rồi hạ xuống đất, trong lúc vội vàng hắn không kịp nhìn kỹ Hắc Long kia, nhưng hắn đã phát hiện Hắc Long cũng không phải thực thể, hẳn là người nào đó dùng vu thuật hoặc phép biến hóa tạo ra.

Hắn không hiểu nhiều về vu thuật lắm, đối với đạo pháp Tam Thanh cũng chỉ biết của Thượng Thanh tông, cho nên không cách nào xác định Hắc Long này là do vu thuật biến ảo hay là do đạo pháp biến ảo, nhưng hắn có thể khẳng định biến ảo Hắc Long không phải môn nhân Thượng Thanh, thêm nữa là Hắc Long của đối phương biến ra tuyệt đối không phải là đối thủ của Thanh Long.

Lúc này chiến đấu đã bước vào giai đoạn gay cấn, kỵ binh quân Yên sử dụng chiến đao, loại binh khí này khá ngắn, từ trên lưng ngựa sử dụng rất linh hoạt, có thể nhanh chóng xuất đao chém giết. Quân Triệu sử dụng đa số là thương đồng và trường mâu, khá dài, từ phía dưới đâm lên kỵ binh trên lưng ngựa cũng rất thuận tay, hai phe địch ta đều có lợi và hại, vấn đề bây giờ là liều mạng coi xem sức lực của ai lớn hơn, tốc độ của ai nhanh hơn, sức chịu đựng của ai lâu hơn.

Vì có sự tồn tại của cung thủ, vậy nên trên chiến trường không có nơi nào tuyệt đối an toàn, cung thủ nước Triệu ở phía Tây vẫn luôn nhắm về phía Đông, mà những kỵ binh nước Yên không xông lên trước cũng bắn cung ngược lại, loại tình huống này tạo thành một hiện tượng kỳ quái, cung thủ ở phía sau chiến trường nhưng lại là bên tử thương nghiêm trọng nhất.

Cho dù quân Triệu sĩ khí hừng hực, thua thiệt về nhân số vẫn dần dần hiện ra, mũi tên ba ngàn cung thủ mang theo đã nhanh chóng hao hết, mà kỵ binh nước Yên nhân số đông đảo, tên trong bao đầy đủ, trong cuộc chiến vẫn luôn có tên bắn ra. Cung thủ nước Triệu bắn hết sạch tên chỉ có thể nhặt mũi tên quân địch bắn tới một lần nữa bắn trở lại, mà mỗi lần rời khỏi chỗ ẩn thân lượm nhặt mũi tên đều sẽ có rất nhiều người bỏ mạng.

Ngoại trừ thua thiệt về nhân số, vấn đề thể lực và sức chịu đựng cũng dần lộ ra, binh lính Mạc Vấn dẫn theo đa số là người Hán, người Hán không những có chiều cao thấp hơn kỵ binh nước Yên, mà thể lực của kỵ binh nước Yên cũng tốt hơn, chiến sự kéo dài liền xuất hiện tình huống thể lực bị suy giảm, trên chiến trường mà thể lực không duy trì nổi thì chỉ có một con đường chết.

Chiến sự kéo dài chừng nửa giờ, khác với trận chiến công thành, loại chiến đấu kiểu chém giết chính diện này kéo dài nửa giờ đã coi như rất dài rồi, thôn trấn bỏ hoang quân Triệu chiếm đóng chỉ còn lại một góc nhỏ phía Tây Bắc, những khu vực khác đều đã bị quân Yên san bằng hoặc công chiếm.

Lúc này cơn mưa dần ngơi bớt, trên mặt đất lầy lội bị máu tươi nhuộm đỏ chất đầy thi thể của hai bên, do chiến sự kéo dài, trên chiến trường không có người bị thương, chỉ cần bị thương ngã trên đất thì sẽ bị giẫm đạp đến chết.

Phe quân Triệu chỉ có hai ngàn kỵ binh, được sự dẫn dắt của Bồ Hùng chống cự địch ở phía Đông Nam, những kỵ binh này đều là người Hồ, thân thể cao lớn, thể lực còn tốt hơn kỵ binh nước Yên ba lần, từ tận trong xương lại có bản tính hoang dã, chống địch trước trận cực kỳ dũng mãnh. Nhưng mà nhân số quá ít, chiến đấu đến lúc này đã chỉ còn lại không đến hai trăm người.

Sau khi mưa nhỏ dần, Mạc Vấn liền quan sát tổng thể tình hình chiến đấu, chém giết hơn nửa canh giờ, binh lực phe mình chỉ còn lại không đến ba ngàn, quân Yên đã bao vây cả ba mặt thành hình cánh quạt, quân Triệu chỉ còn lại một góc Tây Bắc.

Binh lực còn lại của quân Yên hoàn toàn có thể chặn đường rút lui còn lại, bao vây cả bốn mặt, sở dĩ quân Yên không làm như vậy là vì lo lắng sau khi vây kín sẽ bức quân Triệu vào thế "chó cùng rứt giậu". Thực chất quân Yên mong muốn quân Triệu sẽ rút lui, chỉ cần rút lui thì sĩ khí chắc chắn sẽ giảm mạnh, đến lúc đó quân Yên có thể bám theo phía sau bắn cung truy kích, không hao phí nhiều sức lực mà vẫn tiêu diệt hết toàn bộ quân Triệu.

Đoán được ý đồ của quân Yên, Mạc Vấn tất nhiên sẽ không dẫn quân rút lui, ngoài hai mươi dặm phía sau là dòng nước lũ, rút lui về chỗ đó cũng chỉ có con đường chết. Cho nên chỉ có thể liều mạng, liều đến một người cuối cùng.

"Ta biết các ngươi đã rất mệt mỏi rồi, quân địch cũng mệt mỏi giống chúng ta, hãy cắn răng chịu đựng, chỉ nửa giờ nữa là ta có thể diệt hết quân địch, sau trận chiến này các ngươi sẽ được vinh quang trở về quê cũ đoàn tụ với người nhà, cơm áo không lo, cả đời không cần cầm vũ khí nữa." Mạc Vấn đề khí hét lớn từng câu từng chữ, hắn có linh khí vậy mà cơ thể cũng đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, có thể tưởng tượng được binh lính bình thường đã mệt mỏi cỡ nào, lúc này điều duy nhất hắn có thể làm chính là liên tục hô to, cổ vũ sĩ khí.

Trong hoàn cảnh bất lợi này, điều duy nhất khiến hắn vui mừng chính là Thanh Long đánh lộn với Hắc Long kia đã sắp phân ra thắng bại, tuy thể hình của Hắc Long không thua kém Thanh Long, nhưng dù sao cũng không phải Thần Thú, không thể ngăn cản được Thanh Long.

Cao nhân phe địch âm thầm thi pháp chỉ có thể biến ảo ra Hắc Long chứng tỏ tu vi không cao bằng hắn, nếu không hoàn toàn có thể biến ảo ra một con Thanh Long giống như hắn, như vậy nếu Hắc Long tan biến thì người kia hẳn cũng sẽ không thể nào biến hóa ra rồng nữa, cho nên Mạc Vấn ký thác toàn bộ hy vọng vào Thanh Long, liên tục thúc giục Thanh Long công kích đối thủ.

"Dã đạo cuồng vọng, xem Quế Tam Nương ta xử lý ngươi đây." Giữa chiến trường hỗn loạn, phía Đông bỗng truyền đến một tiếng la của phụ nữ, âm thanh vừa ra bóng người đã đến, Quế Tam Nương vung ống tay áo rộng thùng thình, bắn ra một chuỗi ám khí hình hoa quế, những ám khí này lớn cỡ đồng tiền, có gai nhọn xung quanh.

Do số lượng ám khí không ít, Mạc Vấn lách mình vung tay xuất đao bảo vệ đầu và mặt, mượn áo khoác lông vũ xanh ngăn cản đám ám khí còn lại.

"Triền núi cách đây hai mươi dặm phía Tây Bắc nước ngập không đến hai thước." Quế Tam Nương mượn lúc tay áo phất lên, đến gần Mạc Vấn mở miệng nói nhanh.

Trước đó Mạc Vấn đã phát hiện ám khí Quế Tam Nương bắn ra uy lực không lớn, mà giờ nghe được lời của nó trong nháy mắt liền hiểu rõ dụng ý, nhưng lúc này hắn không muốn rút lui, nên lớn tiếng hô: "Ngay cả Dương Sĩ kia cũng không phải đối thủ của ta, ngươi chỉ là một nữ nhân nho nhỏ lại dám cản bước ta sao."

Vừa hô lớn hắn vừa vung đao chém về phía ống tay áo của Quế Tam Nương, Quế Tam Nương thấy vị trí Hắc đao chém tới thì biết Mạc Vấn đã hiểu, nên không tránh né, tùy ý để Hắc đao cắt đi tay áo trái.

"Hắc Long là do ai biến ảo?" Mạc Vấn mượn thế xoay người thấp giọng hỏi.

"Là Ô Bố vu sư, đây là năng lực lợi hại nhất của gã." Quế Tam Nương trả lời ngay.

Mạc Vấn nghe vậy trong lòng lập tức có tính toán, lại vung đao cắt đi một tay áo khác của Quế Tam Nương, Quế Tam Nương liền thuận theo đó lách mình rút lui.

Lời của Quế Tam Nương đã xóa bỏ băn khoăn trong lòng hắn, cũng để cho hắn thấy được hy vọng, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hình thể của Hắc Long kia đã rất mờ nhạt, chỉ chốc lát sẽ tan biến.

Lại chống đỡ thêm chốc lát, Hắc Long thực sự bị Thanh Long chộp lấy xé nát, Mạc Vấn ngưng thần cảm giác, phát hiện linh khí còn lại của Thanh Long đã không đến một phần, chẳng bao lâu nữa cũng sẽ tan biến.

Ý niệm lóe lên, Thanh Long từ trên trời giơ vuốt đạp mây bay tới bầu trời phe mình, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng long ngâm.

"Bản chân nhân là vô địch thiên hạ, một yêu long nho nhỏ đâu phải đối thủ của Thanh Long ta." Mạc Vấn lại hô to, từ xưa tới nay mọi vị tướng soái trước khi lâm trận đều sẽ trắng trợn khuếch trương bản lĩnh của mình, lấy điều đó dọa sợ quân địch, nếu ai vào lúc này còn bày ra bộ dáng quân tử khiêm tốn nội liễm thì đó thật là tự tìm đường chết.

Hai bên đều biết hai con rồng đánh nhau trên trời con nào cũng là tất cả vốn liếng của phe mình, Hắc Long bị Thanh Long tiêu diệt khiến sĩ khí quân Yên giảm mạnh, nghe được lời nói cuồng vọng Mạc Vấn tâm thần càng thêm bất ổn không yên, mà quân Triệu vốn đã mệt mỏi sắp không chịu nổi sau khi thấy Thanh Long bay lượn trên bầu trời bỗng như được tiếp thêm sức lực, dùng chút sức lực ít ỏi này anh dũng liều mạng.

Theo lẽ thường, hỏa đầu quân (đầu bếp) sẽ không tham gia chiến đấu, bởi bọn họ người già trẻ em chiếm đa số, hơn nữa không được huấn luyện chiến đấu, nhưng lúc này mấy trăm gã đầu bếp và chăn ngựa cũng bị lây nhiễm khí thế của Mạc Vấn, cầm dao bầu hoặc cầm binh khí lượm nhặt được hăng hái xông vào chiến đoàn.

Nếu đổi thành lúc bình thường, sợ rằng những người này không đến được người kỵ binh nước Yên, nhưng lúc này kỵ binh quân Yên phía trước cũng đã mệt mỏi không chịu nổi, mà đám đầu bếp và chăn ngựa này lại vừa mới gia nhập chiến đấu, sức lực đầy đủ, vọt tới phía trước chém bậy chém bạ, giết quân Yên đã mất sức lực vung đao vô lực chống đỡ.

Lúc Mạc Vấn để ý nhìn phía sau, đột nhiên phát hiện phía Tây xuất hiện một con dế nhũi rất lớn, ngồi trên dế nhũi chính là Thạch Chân.

"Nhanh nhìn xem, Dự công chúa đã giết chết giao long dẫn viện binh đến, chỉ chốc lát nữa chúng ta sẽ tiêu diệt hết quân Yên." Mạc Vấn lớn giọng hô.

Lời này vừa ra, mọi người rối rít quay đầu nhìn về phía Tây, tuy bọn họ không thể thấy được hình dáng Thạch Chân, nhưng có thể thấy được con dế nhũi to lớn bay trên không trung. Mọi người không hiểu nguyên do, tưởng là Thạch Chân thật sự dẫn người tới cứu viện, trong nháy mắt ồn ào sôi sục.

Chỉ có mình Mạc Vấn là biết Thạch Chân chỉ có một mình tới thăm dò tình huống, nàng có thể đến đây là dựa vào con Hoàng Y Lang có thể bay lượn, chứ thực ra hai con giao long vẫn ở trong dòng nước lũ chưa hề bị giết.

"Thanh Long mở đường, đợi bản chân nhân đi giết chủ soái quân Yên." Mạc Vấn hô xong ý niệm lóe lên, Thanh Long cảm giác được, hạ xuống mặt đất lấy sừng húc về phía trước, Mạc Vấn theo sát phía sau xông vào giữa trận địch.

Sĩ khí có lớn mạnh hơn nữa cũng không thể lấy một vạn địch năm vạn, lúc này quân Yên vẫn có số lượng lớn kỵ binh dừng lại ở hậu phương, Mạc Vấn một mình xông về phía trước là hành động cực kỳ mạo hiểm, quân Yên đều có cung tên, nếu bị bao vây hắn sẽ không cách nào thoát ra được, nhưng binh lính phe mình đã như đèn sắp cạn dầu, khích lệ và cổ vũ đều không có tác dụng nhiều, lúc này chỉ có thể tìm cách làm lay động ý chí chiến đấu của quân Yên, khiến bọn chúng không cách nào tự tin chiến đầu mà lui binh.

Phía trước là kỵ binh đông đúc, Thanh Long thế tới mạnh mẽ, xông lên húc bay toàn bộ đội ngũ quân Yên cản đường, cứng rắn từ trong quân địch mở ra một con đường cỡ một trượng, Mạc Vấn theo sát phía sau, kéo đao xông về phía trước.

Lúc vọt tới trước Mạc Vấn lo lắng nhất là Thanh Long sẽ vì linh khí hao hết mà không xông đến được hậu phương quân địch, đụng bay nhiều binh mã quân Yên như vậy khiến linh khí ngưng tụ thành Thanh Long nhanh chóng tiêu giảm.

Vọt tới trước không bao lâu, lo lắng của Mạc Vấn đã trở thành sự thật, lúc Thanh Long đâm tới khu vực trung tâm quân địch thì đột ngột tiêu tán, thấy tình hình này Mạc Vấn nháy mắt cảm thấy quanh thân lạnh ngắt, không kịp nghĩ nhiều lại lấy ra hộp phù vẽ một lá phù Thiên Cương Thanh Lang, sau khi Thanh Lang hiện thân lập tức thay thế Thanh Long tiếp tục vọt tới trước.

Sau khi biến ảo ra Thanh Lang linh khí trong cơ thể Mạc Vấn hoàn toàn hao hết, trong nháy mắt hắn cảm thấy hoa mắt chóng mặt, vội vàng lấy một viên Bổ Khí đan cuối cùng nuốt vào trong bụng, ráng chống đỡ xông về phía trước, viên Bổ Khí đan này cần thời gian để tiêu hóa, vội vàng nuốt không có tác dụng nhiều lắm, nhưng lúc này không có đan dược chống đỡ sợ là ngay cả thế vọt về phía trước của hắn cũng khó mà duy trì.

Thanh Lang không thể so với Thanh Long, hình thể nó nhỏ hơn rất nhiều, con đường mở ra rất chật hẹp, quân Yên hai bên có thể xuất đao công kích, linh khí của Mạc Vấn không liên tục, động tác hơi chậm, chỉ chốc lát trên người đã trúng mấy đao, nhưng hắn không đánh trả mà chỉ theo sát Thanh Lang gắng sức vọt về phía trước. Không bao lâu nữa quân Yên sẽ phát hiện quân Triệu không có quân cứu viện, nếu như không thể dọa được bọn chúng bỏ chạy trước khi chúng phát hiện được điểm này, phe Triệu sẽ toàn quân bị diệt.

Lúc này cũng chỉ còn lại cách dọa cho bọn chúng chạy, thực ra hắn đã là nỏ mạnh hết đà, cho dù xông đến phía sau quân địch cũng không có sức lực giết chết chủ soái quân Yên và Ô Bố vu sư kia.

Mỗi khi xông lên một trượng, Mạc Vấn liền cảm giác bản thân cách âm phủ gần hơn một phần, nhưng mỗi khi xông lên một trượng, áp lực trong lòng chủ soái quân Yên cũng sẽ nặng hơn một phần. Trận này là một màn đánh cược sinh tử, hắn cược chính là thống soái quân Yên sẽ bởi vì sợ hắn mà lui quân né tránh trước khi hắn vọt tới hậu quân.

Năm trăm trượng, bốn trăm trượng, ba trăm trượng, hai trăm trượng.

Lúc Mạc Vấn vọt tới cách trăm trượng, quân Yên rốt cuộc cũng đã gõ chiêng đồng...