Tử Dương

Chương 334: Thiên ý là gì?




Dịch giả: argetlam7420

Mới đầu, khí tức của con trai khổng lồ rất là yếu ớt, không lâu sau khí tức dần rõ ràng hơn, căn cứ khí tức mạnh hay yếu cùng hướng đi, có thể thấy được con trai khổng lồ này đang hướng về phía đài cầu mưa.

"Lão gia, nàng tới rồi hả?" Lão Ngũ đi tới bên cạnh Mạc Vấn.

"Có đạo dị loại khí tức đang đến gần, nhưng không phải Ngao Chước." Mạc Vấn lắc đầu nói nói, mặc dù không phải là Ngao Chước, nhưng thông qua thời gian và đường đi của con trai, có thể thấy được nó rất có thể là được Ngao Chước sai đến gặp hai người.

Con trai kia di chuyển cũng không nhanh, mười mấy dặm nó đi mất nửa nén hương, nửa nén hương sau con trai nổi lên, lộ ra cái vỏ sò màu trắng khổng lồ, nom hết như một căn nhà đá vậy.

Sau khi cập bờ, con trai liền hóa thành một cô gái trẻ tuổi mặc áo trắng, lăng không nhảy lên vách đá phía trên đài cầu mưa, bước tới chỗ hai người hỏi, "Dám hỏi cáo tính đại danh của hai vị?"

"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo Thiên Khu Tử, vì sao không thấy công chúa của quý vị tới?" Mạc Vấn vừa nói vừa quan sát chiếc hộp gỗ cô gái kia mang theo trên tay, vật này hình dáng khá giống hộp đựng thức ăn nhưng nhỏ hơn một chút.

"Trưởng công chúa có chuyện quan trọng bên người, không thể đích thân đi, liền đặc biệt sai nô tỳ tới đưa hạt giống linh vật cho Chân nhân." Cô gái áo trắng kia cầm lấy hộp gỗ hai tay đưa cho Mạc Vấn.

"Đa tạ." Mạc Vấn nhận lấy hộp gỗ lên tiếng cảm tạ, do đối phương cũng không phải nhân loại, vậy nên khó mà xưng hô chính xác được.

Cô gái áo trắng tướng mạo bình thường, nhưng làn da trắng trẻo, nghe Mạc Vấn nói vậy liền khoát tay, "Đây là phận sự của nô tỳ, hạt giống tổng cộng có hai mươi mốt loại phân ra làm Ngũ Hành, có mười loại lấy từ Nam Hải Tiên sơn, còn lại mười một loại là lấy trong Long Cung, tổng cộng là một trăm ba mươi tám hạt, mời Chân nhân kiểm tra xác nhận."

"Không cần kiểm tra nữa, xin cô nương chuyển lời cảm ơn của bần đạo đến Trưởng công chúa." Mạc Vấn nói, hắn vốn nghĩ rằng chỉ có năm loại hạt giống, không ngờ Ngao Chước lại đưa cho mình nhiều như vậy, hơn một trăm hạt linh chủng có thể tạo ra một khu vườn thế ngoại đào nguyên, tiên thảo linh thụ khắp nơi ngay bên trong nơi giam cầm rồi.

"Như vậy nô tỳ xin được cáo lui trước, Chân nhân đi đường bình an." Cô gái áo trắng hướng Mạc Vấn khom người tạm biệt. Tuy là nô tỳ nhưng được giáo dục rất tốt, đi đứng nói năng đều cực kỳ lễ phép.

"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn." Mạc Vấn chắp tay đưa tiễn.

Cô gái áo trắng cúi người thi lễ rồi bay khỏi đài, đi tới bờ biển biến trở lại thành con trai khổng lồ, từ từ chìm xuống biển.

"Lão gia, cô công chúa này thật hào phóng a." Lão Ngũ vui mừng nhận lấy hộp gỗ trong tay Mạc Vấn.

"Thật là có phong thái của hoàng tộc." Mạc Vấn gật đầu đồng ý.

"Chúng ta mở ra xem một chút đi." Lão Ngũ tò mò về sự vật bên trong hộp.

Mạc Vấn gật đầu.

Được Mạc Vấn cho phép, lão Ngũ thử vặn mở nắp, nắp gỗ vừa mở, tức thì ánh sáng ngũ sắc toả ra loá mắt. Bên trong hộp gỗ có hai mươi mốt ống đồng lớn nhỏ không đều, những ống đồng này màu sắc khác nhau, phía trên có chú thích bằng chữ Hán viết tay, đếm được tổng cộng năm màu trắng xanh đen đỏ vàng, hẳn là hạt giống thuộc Ngũ Hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.

"Thôi được rồi, chúng ta không nhìn nữa." Lão Ngũ thấy hạt giống được niêm phong nghiêm ngặt bèn bỏ đi ý định mở ra, đem hộp gỗ đậy kín lại đưa cho Mạc Vấn.

"Đi thôi, chở ta tới biên giới tây bắc nước Lương." Mạc Vấn nhận lấy hộp gỗ nói.

"Lão gia, hay chúng ta về nhà một chuyến trước đi, lần trước trở về ta có nhờ Mộ Thanh may cho cậu một cái áo bông." lão Ngũ lên tiếng đề nghị.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu một cái, lần này đi không biết bao giờ mới gặp lại, nên về qua đạo quán một chuyến.

Lão Ngũ thấy Mạc Vấn đồng ý, liền cởi áo khoác ra biến thân thành dơi, chở Mạc Vấn ra bắc.

Lão Ngũ có ý chở Mạc Vấn nhanh về đạo quán ăn bữa cơm trưa, dọc đường phi hành rất nhanh chóng, trước buổi trưa đã trở lại đạo quán, mọi người trong đạo quán thấy hai người trở về rất là vui mừng, mau chóng chọn mua rau củ, sửa soạn rượu thịt cho hai người.

Ăn cơm trưa xong, Mạc Vấn chuẩn bị lên đường, trước khi đi đem mỗi loại hạt giống để lại một hạt, tổng cộng là năm hạt, giao cho Mộ Thanh.

Mộ Thanh trong mấy ngày này đã may vội cho Mạc Vấn một cái áo bông, một cái áo choàng, Mạc Vấn mang theo bỏ vào túi quần áo, cùng lão Ngũ lên đường.

Chạng vạng tối, hai người tới biên giới nước Lương, lão Ngũ cố ý nán lại tiễn hắn một đoạn đường, nhưng Mạc Vấn nghiêm nghị không cho.

"Lão gia..." Lão Ngũ níu lấy vạt áo Mạc Vấn, vành mắt đỏ hoe, gã cũng hiểu được hôm nay tiễn biệt nhau, không biết khi nào mới gặp lại.

"Đừng có khóc lóc như đàn bà thế, ngươi ở nhà nhớ đối xử tử tế với vợ và người làm, chớ có gây nhiều thị phi." Mạc Vấn lên tiếng dặn dò.

"Lão gia, nếu không chúng ta chuyển đến dưới chân núi sống cùng cậu nhé." Lão Ngũ nói.

"Ngay cả dưới chân núi hô hấp cũng rất khó khắn, tâm ý của ngươi ta biết, sớm trở về đi, ta với ngươi là huynh đệ, cuối cùng cũng sẽ có ngày gặp lại nhau." Mạc Vấn khoát tay một cái.

Lão Ngũ không nói gì gật đầu, buông tay ra.

Mạc Vấn vỗ nhẹ vai lão Ngũ một cái, rồi quay người vận khí bay về hướng bắc.

"Lão gia, đừng quên chúng ta đấy." Lão Ngũ ở đằng sau kêu khóc.

Mạc Vấn nghe tiếng quay đầu lại, nhìn lão Ngũ vẫy tay, rồi bay suốt đêm ra bắc.

Lúc canh hai, Mạc Vấn tới được khu vực người Khương ở, dừng chân trầm ngâm chốc lát rồi lại tiếp tục bay đi, con thằn lằn kia lúc này không thể động được, phải đợi tới khi hắn thu xếp mọi việc thỏa đáng rồi mới nghĩ cách lùng bắt.

Trên đường tới Tuyết Sơn, Mạc Vấn vẫn một mực suy nghĩ một vấn đề, đó chính là tại sao lúc trước lại có thể may mắn như vậy, tình cờ cứu được Nam Hải Long Nữ, sau đó liền có được rất nhiều hạt giống linh vật là quà báo đáp, vận khí của mình sao bỗng nhiên lại tốt đến vậy?

Vận khí mà người đời thường nói cùng với khí số đạo nhân nói đều là cùng chỉ một thứ, vận khí tốt cũng tức là khí số cao, khí số không phải thứ mà con người có thể nắm bắt được, mà là do ý trời quyết định. Thời điểm tìm hạt giống linh vật vận khí cực kỳ tốt, chứng tỏ là trời cao muốn hắn lấy được số hạt giống linh vật này.

Trời cao tại sao lại muốn hắn lấy được hạt giống linh vật? Ngẫm nghĩ một hồi thì có lẽ là để bảo vệ hắn, nói cách khác, trời cao không hy vọng hắn tiếp tục mạo hiểm tính mạng ở Đông Hải trộm cắp nữa. Trừ nguyên nhân này ra, lấy được hạt giống linh vật còn dẫn đến hai hậu quả gián tiếp nữa, một là A Cửu có thể sinh sống lâu dài ở bên trong giam cầm, hai là hắn có thể mau chóng trở lại Tuyết Sơn.

Suy đoán đến đây, chân tướng đã dần dần lộ ra. Từ xưa đến nay, tất cả đạo cô dị loại giao hợp với nam giới nhân loại đều bị phạt giam cầm đến chết, duy chỉ có A Cửu bảo toàn tính mạng, hơn nữa trời cao dường như còn sợ cho A Cửu sẽ chết đói, nên đã cố ý để hắn ung dung lấy được rất nhiều hạt giống linh vật.

A Cửu sẽ không chết, cũng như không thể rời khỏi Tuyết Sơn, hắn may mắn lấy được hạt giống linh vật, có thể mau chóng trở về Tuyết Sơn bầu bạn với A Cửu, rất nhiều đầu mối xâu chuỗi lại với nhau, trong nháy mắt Mạc Vấn đã đoán được trời cao là muốn lợi dụng A Cửu để khiến hắn phải ở lại lâu dài trên ngọn Tuyết Sơn này.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Mạc Vấn lập tức nghĩ tới Ngọc Thanh chưởng giáo Xích Long Tử trước khi rời đi đã từng nói một câu: "Một nhân tài như ngươi nhất định có thể đem Thượng Thanh Tông phát dương quang đại, vì sao Đạo Quân Tổ Sư phải đem ngươi đày ải trên Tuyết Sơn lạnh lẽo này?" Xích Long Tử ngày đó chẳng qua là cảm khái, cũng không có ý gì, nhưng những lời này của Xích Long Tử cùng suy đoán của hắn không hẹn mà hợp, A Cửu bị cầm tù chứ không phải bỏ mạng, Thải Y đạo nhân cự tuyệt cho Mạc Vấn một cơ hội, hắn lại may mắn lấy được rất nhiều hạt giống linh vật, tất cả những chuyện này cũng chỉ vì để khiến hắn phải ở lại trên Tuyết Sơn.

Nghĩ thông suốt những điều này, cũng chỉ còn lại một chuyện chưa rõ nữa, đó chính là trời cao muốn hắn ở lại trên Tuyết Sơn để làm gì?

Người khôn tự biết mình, người ngu ngốc có thể sẽ cho là mình rất thông minh, nhưng người thông minh tuyệt đối sẽ không nghĩ bản thân ngu ngốc, Mạc Vấn biết mình có thiên phú và tư chất thuộc hàng đầu trong bảy vị Thượng Thanh chuẩn đồ, trời cao bỗng nhiên lại đem người có tư chất tốt nhất trong Thượng Thanh chuẩn đồ tới nơi Tuyết Sơn cách xa trần thế, nhất định là đang muốn hắn làm một chuyện đại sự mà so với cầm binh tác chiến càng trọng yếu hơn, nói cách khác đám người Lưu Thiếu Khanh dẫn quân đánh người Hồ chẳng qua chỉ đóng vai trò thứ yếu, gánh nặng thực chất vẫn là nằm trên vai hắn.

Gánh nặng là cái gì? Trời cao muốn cho hắn ở trên Tuyết Sơn làm gì?

Nghĩ đến đây, Mạc Vấn dừng lại, không có tiếp tục bay nữa, mà tìm một nơi yên tĩnh tránh gió ngồi xuống, không có chuyện gì quan trọng hơn là hiểu được thiên cơ, chỉ cần nghĩ ra trời cao đang muốn hắn làm gì liền có thể lập tức bắt tay vào làm, ngày hắn đại công cáo thành chính là ngày A Cửu được tự do.

Nếu là nhiệm vụ tầm thường thì có thể thông qua Kim Tiên truyền đạt, Thải Y đạo nhân là Kim Tiên, nhưng bà ta cùng Thiên Môn đạo nhân đều không rõ thiên cơ, vì vậy có thể thấy chuyện này vô cùng trọng yếu, trọng yếu đến mức ngay cả Kim Tiên cũng không có quyền được biết nội tình.

Có một số việc nhìn như mù mịt không manh mối, kì thực đều có dấu vết để lần theo, đó chính là chuyện này phải được tiến hành trên Tuyết Sơn. Tuyết Sơn so với những địa phương khác có gì đặc biệt? Tuyết Sơn quanh năm giá rét, là nơi lạnh nhất Hoa Hạ Cửu Châu, chỉ trong hoàn cảnh khốc liệt thế này Nguyên Thần mới có thể được giải phóng ở mức cao nhất.

Ngày đó thiên quan hạ xuống, ban thưởng cho hắn Nguyên Thần không bị tổn thương, sau đó hắn và A Cửu có giải thích sơ qua cho lão Ngũ về Nguyên Thần, nếu muốn Nguyên Thần cường đại thì phải tiến hành tu luyện trong một hoàn cảnh đặc thù, mà Tuyết Sơn vừa vặn chính là hoàn cảnh tu hành nguyên thần thích hợp nhất.

Nguyên Thần cường đại còn chưa phải là thiên ý cuối cùng, bởi vì chuyện này cũng không quá trọng yếu, nhưng Nguyên Thần cường đại là tiền đề bắt buộc, nếu như không có Nguyên Thần cường đại thì không thể làm được nhiệm vụ này.

Nhân lực cũng có lúc tận, tâm trí cũng vậy, khổ tư suy nghĩ hồi lâu, Mạc Vấn vẫn không thể nghĩ ra nhiệm vụ trọng yếu là cái gì, càng suy nghĩ càng bế tắc, rốt cuộc sau nửa canh giờ hắn bực bội đứng dậy, nhấc chân đá bay tảng đá bên cạnh, mang theo hộp gỗ và túi quần áo, đầu óc mông lung đi đường suốt đêm.

Tới chân núi Tuyết Sơn, Mạc Vấn cũng không vội vàng lên núi, mà đi quanh phía bắc cùng phía nam đỉnh núi tiến hành kiểm tra, nếu muốn giảm bớt gió lạnh trên đỉnh núi thì phải di chuyển vị trí một trong hai ngọn núi bên cạnh, Mạc Vấn cân nhắc hồi lâu, cuối cùng quyết định di chuyển ngọn núi phía bắc, ngọn núi này nếu di chuyển về hướng tây nam thì có thể che chắn được phân nửa gió lạnh, phần còn lại cũng sẽ bị thổi qua sau núi.

Xác định được đỉnh núi muốn di chuyển, Mạc Vấn đo đạc đại khái khoảng cách, kết quả đo được làm lông mày hắn nhíu chặt, nếu muốn che chắn được tốt nhất thì phải đem ngọn núi kia dịch về hướng tây nam hai mươi dặm.

Đem một ngọn núi cao đến ngàn trượng rời đi hai mươi dặm, đây quả là một chuyện kinh thiên động địa. Đỉnh núi quá lớn, lực sĩ Thiên Đình tầm thường căn bản không cách nào rời nổi, chỉ có mời Lục Giáp Thần Tướng cùng lúc xuất thủ có lẽ còn có khả năng.

Ngắn ngủi trầm ngâm một lát, Mạc Vấn lấy ra hộp phù, từ phía dưới lấy ra một tấm Kim phù, vẽ Lục Giáp linh phù, chuyện này sớm muộn cũng phải làm, cần phải xong trước buổi tối.

Kim phù vẽ xong, Mạc Vấn tung người bay lên, hô, "Phù tới Chân Vũ Đế Quân, mượn mời Lục Giáp Dương Thần, Giáp Tý Vương Văn Khanh, Giáp Dần Minh Văn Chương, Giáp Thìn Mạnh Phi Khanh, Giáp Ngọ Thư Ngọc Khanh, Giáp Thân Hộ Văn Trường, Giáp Tuất Triển Tử Giang, thái thượng đại đạo quân cấp cấp như luật lệnh!"

Chân ngôn đọc xong, Kim phù cháy lên hóa thành một đạo kim quang bay lên trời cao, sáu vị kim giáp Thần Tướng ngay lập tức hiện thân, "Chân Vũ Lục Giáp, tới đây nghe lệnh."

"Xin mời sáu vị Dương Thần đem ngọn núi này rời đi hai mươi dặm về hướng Tây Nam." Mạc Vấn giơ tay chỉ đỉnh núi cách đó không xa rồi nhìn sáu người nói.

"A?!" Sáu vị Thần Tướng nghe vậy nghẹn họng trố mắt, đạo nhân tầm thường dưới hạ giới cho mời Thần Tướng bình thường đều là hàng yêu trừ ma, Mạc Vấn cho mời bọn họ lại là di chuyển một ngọn núi.

"Làm phiền chư vị." Mạc Vấn thấy sáu người vẫn đứng không động liền nghiêm nghị thúc giục.

"Bẩm Chân nhân biết, núi non mọc ở chỗ nào, sông lớn chảy qua đâu đều có định số cả, một ngọn núi lệch đi sẽ kéo theo tất cả đều sẽ bị ảnh hưởng, dời non lấp bể tuyệt không phải trò đùa, nếu là làm bừa sẽ dẫn tới phạt nặng, Chân nhân xin hãy nghĩ lại." Thần Tướng đứng đầu ôm quyền mở miệng.

"Bần đạo đã suy nghĩ cặn kẽ rồi, làm phiền chư vị." Mạc Vấn nhìn thẳng Thần Tướng kia.

Mạc Vấn nói xong, sáu người trố mắt nhìn nhau, không dám nhận lời.

"Đạo sĩ thay trời hành đạo, viết phù chú cũng ngang với hiệu lệnh Thiên Đình, nếu có gì sai sót bần đạo sẽ một mình gánh chịu, " Mạc Vấn nói xong giơ tay chỉ về phía đỉnh núi, "Mau rời núi!"