Tử Dương

Chương 350: Phút chia ly




Dịch giả: Mr.Crazy111
Biên: argetlam7420

Thời gian ba năm cũng không dài, đạo quan vẫn còn duy trì nguyên trạng, năm đó lão Ngũ cho mời hộ viện đều là những lão nhân tuổi xế chiều, họ đều quen với việc dậy sớm, lúc Mạc Vấn và A Cửu trở lại đạo quan thì thấy những lão nhân này đang tản bộ ở tiền viện. Họ thấy hai người bước vào cửa liền vội vàng tới đón tiếp chào hỏi.

Hai người mỉm cười gật đầu, cất bước đi vào chính điện, những lão niên hộ viện kia ở phía sau hô rát cổ họng: "Lão gia và phu nhân đã về rồi."

Trước cửa điện Thượng Thanh quan có một vị lão đạo cô, ngày trước lúc A Cửu bị giam họ đã mời lão đạo cô tới đây trông hộ, lúc này lão đạo cô càng ngày càng già nua, thấy hai người đi tới, cũng tạm thời dừng việc lau chùi pháp tượng, vẫy phất trần chào hai người: "Vô Lượng Thiên Tôn, hai vị chân nhân rốt cục đã về rồi."

A Cửu gật đầu cười tiếp lời nói rằng, "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, đạo trưởng cực khổ rồi."

"Nên, nên." Lão đạo cô hiểu được quy củ, xoay người đi đến hương án cầm lấy ba nén cống hương châm lửa ở ngọn đèn pháp đài, hai tay đưa hương cho Mạc Vấn.

Mạc Vấn giơ tay tiếp nhận, gật đầu đáp tạ rồi cất bước tiến tới dâng lên tổ sư một nén hương, sau đó đi xuống cho A Cửu dâng hương.

Nhưng vào lúc này, lão Ngũ từ ngoài cửa chạy vào, người chưa tới, thanh âm đã đến trước, "Lão gia, Cửu cô."

Mạc Vấn nghe tiếng quay đầu lại, hắn đang định mỉm cười thì bỗng phát hiện lão Ngũ bước đi khập khiễng. Mạc Vấn liền hỏi: “Chân ngươi bị làm sao vậy?"

"Lão gia, ngài trở về đúng lúc quá, ngài không về nữa ta liền muốn đốt phù gọi ngài." Lão Ngũ nói đến chỗ này thì vui mừng chỉ vào A Cửu nói rằng, "Cửu cô, không không không, phu nhân, người rốt cục đã được ra ngoài rồi."

A Cửu mỉm cười gật đầu, giơ tay chỉ vào lão Ngũ đùi phải, "Làm sao lại thành bộ dạng như vậy?"

Lão Ngũ tức giận nói rằng "Mẹ nó, bị người ta đánh đấy phu nhân", nói đến chỗ này xoay người chạy ra ngoài điện, hướng về phía đông vẫy tay, "Nhanh lên một chút, hai ngươi không thể chạy được sao?"

Mạc Vấn cùng A Cửu nghe vậy quay đầu nhìn nhau, quay lại cất bước đi ra đại điện. Tới ngoài điện, Mộ Thanh cùng Ngô Cát Nhi cũng đã đến cửa.

Người phụ nữ đầu hai búi tóc Mộ Thanh chưa kịp nói đã khóc: "Lão gia, phu nhân, các vị đã trở về."

Mạc Vấn nhìn thấy Mộ Thanh biểu hiện như vậy, trong lòng sự nghi ngờ càng nặng. Có vẻ như trong khoảng thời gian hắn rời đi này đám người lão Ngũ cùng Mộ Thanh cũng không quá yên ổn.

"Đừng khóc." Lão Ngũ quát bảo Mộ Thanh ngưng lại, xong kéo qua Ngô Cát Nhi, "Nhanh khấu đầu lạy lão gia phu nhân."

"Cát Nhi xin khấu đầu lạy lão gia phu nhân." Ngô Cát Nhi đã chín tuổi, thông minh ngoan ngoãn, sắp ra dáng mỹ nhân rồi.

Mạc Vấn cùng A Cửu không có ngăn cản Ngô Cát Nhi hành lễ, chờ hành lễ xong, A Cửu tiến lên kéo nàng, đánh giá trên dưới, "Thanh quỳ tán diệp, thế mà lại là Mẫu Đơn."

Rau quỳ là loại rau đương thời phổ biến nhất, thân thấp mà rộng, ý A Cửu là cô con gái này của lão Ngũ tuy có hơi thấp nhưng sau này lại sẽ trở thành một mỹ nhân đẹp như hoa. Có điều lão Ngũ nghe không hiểu A Cửu cảm khái, ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn nói rằng, "Lão gia, ngài lần này trở về sẽ không đi nữa chứ?"

"Không đi nữa. Khoảng thời gian ta không ở đây có người ngoài nào đến đây không?" Mạc Vấn hỏi.

"Chuyện này nói rất dài dòng, ngài cùng phu nhân còn chưa ăn cơm, chuyện này để sau hãy nói". Lão Ngũ nắm bao quần áo Mạc Vấn khoác lên vai, cầm lấy cái hũ nhỏ mà A Cửu đang giữ, cùng Mạc Vấn đi đến hậu viện, còn A Cửu và mấy nữ quyến theo sau.

Mạc Vấn đánh giá đồ đạc trong đạo quan một lúc, phát hiện cũng không có dấu vết đánh lộn, mà trong đạo quan ngoại trừ lão Ngũ ra, những người khác cũng không bị thương, chứng tỏ nơi này chưa từng xảy ra tranh đấu kịch liệt. Có điều căn cứ vào thái độ của lão Ngũ cùng Mộ Thanh, lúc hai người rời đi trong khoảng thời gian này bọn họ đã thường phải chịu ức hiếp.

"Lão gia, ngài làm sao đem phu nhân cứu ra được?" Lão Ngũ quay đầu lại nhìn về phía A Cửu.

"Nàng đã chứng đạo Thiên tiên, lần này trở về là cùng các ngươi nói lời từ biệt, giờ Thìn vừa đến liền sẽ phi thăng nhậm chức." Mạc Vấn đơn giản nói.

Lão Ngũ nghe vậy vui mừng khôn xiết: "Thật ư?"

Mạc Vấn hỏi lại: "Đùi phải của ngươi làm sao bị thương?". Lão Ngũ đi được một chút thì nhăn mặt đau đớn, nói rõ bị thương thời gian cũng chưa lâu.

"Bị một tên đạo sĩ đánh, những thứ này đều là chuyện nhỏ thôi, lão gia, phu nhân không phải là bị giam sao, làm sao thành tiên được chứ?". Thay vì kể khổ, lão Ngũ lại càng quan tâm sự tình A Cửu.

"Đống linh vật chúng ta tìm được rất có tác dụng." Mạc Vấn thuận miệng nói, như muốn giải thích cho lão Ngũ đầu đuôi câu chuyện, phỏng chừng nói đến buổi trưa cũng chưa chắc có thể nói hết.

Mọi người đang nói chuyện thì đã tới hậu viện, đi tới gian phòng phía bắc. Tuy rằng Mạc Vấn cùng A Cửu không ở nơi này nhưng gian phòng vẫn cực kỳ sạch sẽ, có thể thấy nó được quét dọn rất là nhiều lần.

Vào phòng ngồi xuống, Mộ Thanh mang theo nha hoàn xuống nấu nước pha trà chuẩn bị điểm tâm. Ba người ngồi xuống phân biệt chủ, chính, thứ vị.

"Phu nhân, mấy năm không gặp, người vẫn không già đi chút nào, vẫn là đẹp đẽ như vậy." Lão Ngũ nhìn A Cửu nói.

"Miệng lưỡi thật ngọt." A Cửu lườm lão Ngũ một cái mỉm cười. Hồi nàng ở Vô Lượng sơn có quan hệ rất tốt với lão Ngũ, từ đó về sau vẫn rất là thân cận.

"Phu nhân, người thật sự sẽ thành tiên sao?" Lão Ngũ hiếu kỳ truy hỏi, gã biết Mạc Vấn cùng A Cửu sớm muộn đều sẽ phi thăng, lại không nghĩ rằng A Cửu sẽ phi thăng trước so với Mạc Vấn.

"Việc này chính là lão gia ngươi một tay thúc đẩy." A Cửu quay đầu nhìn về phía Mạc Vấn.

"Thật là nhanh quá. Phu nhân, người phi thăng sau đó sẽ có việc xấu gì sao?" Lão Ngũ thấy A Cửu sắc mặt không vui vẻ, đoán được A Cửu sau khi phi thăng nhiều khả năng sẽ không được tự do. Cũng chỉ có nguyên nhân này mới có thể phai nhạt đi niềm vui sướng khi phi thăng.

A Cửu nghe vậy chỉ cười, không có trả lời. Bình thường phi thăng đều là lên tiên giới nhậm chức quan nhỏ, nhưng nàng trở thành Thiên tiên chính là do bị người khác trả thù, bị điều xuống làm chức sắc dưới Âm tào Địa phủ.

Lão Ngũ còn muốn truy hỏi nữa, nhưng vừa lúc đó tỳ nữ đem nước trà đi tới ngắt lời gã. Đợi đến khi rót xong nước trà, cũng đã quên mất đang nói đến chỗ nào rồi.

Lão Ngũ đang vò đầu nhớ lại thì Mạc Vấn lại hỏi, "Trong thời gian chúng ta không ở đây đã có người đến đây gây hấn sinh sự sao?"

Lão Ngũ nghe vậy gật gật đầu, hỏi lại: "Lão gia, Thiên Lang bút của ngài thật sự hỏng rồi sao?"

"Ngươi làm sao mà biết chuyện này?" Mạc Vấn hỏi, Thiên Lang bút bị gãy ở trên tuyết sơn, lão Ngũ đáng lẽ không thể biết được việc này.

"Bên ngoài đều truyền ra rồi, bọn họ dám tìm tới cửa bắt nạt người, chính là biết Thiên Lang bút của ngài hỏng rồi." Lão Ngũ mặt lộ vẻ ủ rũ.

"Đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra? Mau nói tường tận!". Mạc Vấn thúc giục.

Lão Ngũ nghe vậy nhớ lại chốc lát rồi đem đầu đuôi câu chuyện nói đại khái. Mạc Vấn ở bên càng nghe lông mày càng nhíu chặt. Một năm trước, có mấy gã đạo nhân Ngọc Thanh phái đến đạo quan. Những người này tìm tới cửa chính là vì trả thù, bọn họ thúc ép lão Ngũ tìm hắn trở về, nhưng lão Ngũ bảo gã cũng không biết rõ vị trí của hắn. Vì vậy, đối phương tức giận chửi rủa một phen rồi rời khỏi.

Lần đó chỉ là mở đầu, sau đó người đến càng ngày càng nhiều, lúc đầu chỉ là vài gã đạo nhân kêu gào muốn cùng hắn đấu pháp tỷ thí, tới sau đó người đến liền không đơn thuần là đạo nhân nữa, cả hòa thượng cũng tới, mà đến mục đích cũng không chỉ đơn thuần là muốn tìm hắn đấu pháp, mà còn vì thay mặt những vị đồng môn đã bị hắn đả thương đến yêu cầu trợ cấp cùng bồi thường, lão Ngũ nói gã không có tiền tài, đối phương liền muốn mang đi đồ đạc trong đạo quan, lão Ngũ tuy rằng bay được, nhưng tu vi rất kém, đừng nói tử khí cao thủ, chính là tầm thường luyện võ đạo nhân đều rất khó đánh lại, mà hắn lại không thể mang theo vợ con bỏ nhà đi, vì vậy bèn lấy ra vàng bạc đền bù cho êm chuyện.

Nhưng cũng có khi đưa tiền rồi cũng không được yên thân, từ khi có tiền lệ, người đến đòi tiền càng ngày càng nhiều, đòi hỏi cũng càng ngày càng nặng, hơi một tí chính là trăm lạng vàng, nếu không cho thì sẽ quay sang đánh người, ngăn ngủi một năm số vàng lão Ngũ từ Bất Hàm Sơn mang về bay hết sạch, còn phải lại đi Bất Hàm Sơn cầm thêm một ít, còn chuyện chân gã bị thương, là do hôm qua bị một tên dã đạo đến đây đòi vàng đánh bị thương.

Sau khi nghe xong lão Ngũ kể lại, Mạc Vấn thật lâu không nói gì, toà đạo quan này chính là đứng tên của A Cửu mà xây nên, việc này không phải bí mật gì, chỉ cần để ý thì rất dễ dàng liền có thể tra được đạo quan chỗ này thuộc về ai, hắn lên núi tuyết làm bạn với A Cửu cũng không tính là chuyện gì bí mật, những người tu hành tâm thuật bất chính biết Thiên Lang bút của hắn đã bị gãy nên không còn sợ hắn nữa, vì vậy mới dám tìm tới cửa gây khó dễ lão Ngũ.

"Ngươi vì sao không mang theo mẹ con các nàng rời đi nơi này?" A Cửu hỏi.

"Cửu... Phu nhân người có chỗ không biết a, hiện tại bên ngoài đều đang chiến sự, ta có thể đi chỗ nào a? huyện Tây Dương chỗ kia là đánh nhau khốc liệt nhất, ta khẳng định không thể về chỗ ấy a. Ta nếu như chuyển tới chỗ khác thì lại sợ người cùng lão gia trở về không tìm được ta, sớm biết thế này năm đó ta nên cùng lão gia học một chút phép thuật, bản lĩnh thoát thân này có lúc thật chẳng có tác dụng gì." Lão Ngũ tức giận nói.

"Các ngươi năm đó vì sao đắc tội bọn họ?" A Cửu liếc mắt nhìn về phía Mạc Vấn.

Mạc Vấn không có trả lời, lão Ngũ từ bên cạnh tiếp chuyện, "Cái nhóm chó chết này vu hại lão gia ăn trộm đồ vật, như con rùa cứ quấn lấy lão gia, không cho lão gia tìm người, lão gia trong cơn tức giận đã triệu ra Bạch Hổ đem bọn họ đều đánh thành người què, què đến mấy chục tên đấy".

Lão Ngũ nói đến chỗ này không nhịn được cười, nhưng A Cửu nghe được lại rất là hoảng sợ, Mạc Vấn chưa bao giờ kể cho nàng nghe tỉ mỉ những khó khăn trong quá trình tìm kiếm nàng, nếu lão Ngũ không thuận miệng nói ra thì nàng còn không biết những việc này.

"Bọn họ chính là biết được Thiên Lang bút của ta đã bị hỏng, cho rằng ta đã âm thầm lẩn trốn, vì vậy mới giả bộ dũng cảm bắt nạt người khác, đây là cử chỉ bỏ đá xuống giếng hèn hạ." Mạc Vấn không hy vọng A Cửu nghe vậy mà sinh lòng áy náy.

"Lão gia, bọn họ cũng không hẳn đều là đến nói láo, có không ít kẻ đến vì tiền, bọn họ dường như biết được là chúng ta đã đào được ngôi mộ trong núi Bất Hàm Sơn đó." Lão Ngũ nói tiếp.

"Ngươi còn nhớ mặt những kẻ đến đây gây hấn không?" Mạc Vấn hỏi.

"Nhớ rõ, ta đều bảo Mộ Thanh nhớ thật kỹ, để chờ ngài trở về tính sổ với bọn hắn". Lão Ngũ gật đầu liên tục.

Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu, năm đó hắn đã từng cùng Ngọc Thanh chưởng giáo Xích Long Tử đạt thành hòa giải. Xích Long Tử lúc đó đã nói sẽ không truy cứu, lúc trước những người tới đây gây hấn kia đều là một ít kẻ tiểu nhân tham tài. Những người này lợi dụng hắn không có ở đây, làm khó lão Ngũ cùng Mộ Thanh, nhất định phải nghiêm trị, nếu không thì lão Ngũ khó mà hả được cơn giận đã tích tụ nhiều ngày nay.

"Sắp đến giờ rồi." A Cửu ở bên nhẹ giọng nói.

"Ta đi xem xem cơm đã chín chưa?" Lão Ngũ thức thời, xoay người quay đi, ra ngoài thì đưa tay khép cửa phòng lại.

"Ta nếu như không phi thăng, sẽ có hậu quả gì?" A Cửu nhìn về phía Mạc Vấn, trong ánh mắt có nỗi lưu luyến vô hạn.

"Thải Y đạo cô hẳn phải tức đến thổ huyết mới nghĩ ra kế sách này, bây giờ nói không chừng bà ta đã tỉnh táo lại cũng bắt đầu hối hận, nếu như nàng từ chối không phi thăng thì sẽ vừa vặn cho bà ta lí do để đổi ý. Đến lúc đó bà ta chắc chắn sẽ bắt nàng giam cầm ở những nơi hiểm ác khác." Mạc Vấn lắc đầu nói rằng.

"Lần này ly biệt, không phải chỉ hai ba năm là có thể đoàn tụ." A Cửu cau mày.

"Vạn lần không được từ chối, ta đã đi qua những nơi giam cầm khác, trong đó không thiếu thủy lao thiên khanh các loại giam cầm hiểm ác, nếu là thân hãm trong đó, thật là muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong." Mạc Vấn nghiêm nghị lắc đầu.

"Minh Ti không thể so với Thiên Đình, thân ở Bắc Âm đại điện đừng nói dùng chân thân gặp lại, chính là báo mộng sợ là cũng không thể, phải làm sao mới ổn đây?" A Cửu đứng thẳng người dậy, lo lắng đi lại xung quanh.

"Đây cũng là nguyên nhân Thải y đạo cô cực lực tiến cử nàng đảm nhiệm chức vị này, cũng may tu vi đến Thiên Tiên tuổi thọ sẽ là vô hạn, nàng cứ an tâm chờ đợi là tốt rồi, ta chắc chắn sẽ đến đó tìm nàng." Mạc Vấn bình tĩnh nói, tuy rằng trong lòng cũng có vạn phần không muốn, nhưng không thể biểu hiện ra. Đàn ông là trụ cột trong lòng người phụ nữ, nếu đàn ông yếu đuối trong lòng rối loạn thì người phụ nữ sẽ càng thêm hoảng loạn.

"Sau khi ta đi rồi, chàng nên cưới thêm một người thiếp nữa." A Cửu nói thật lòng.

"Một cô không đủ, phải cưới mười cô." Mạc Vấn cười đùa rồi khoát tay áo. "Nàng nhanh rửa mặt thay y phục đi, giờ Thìn sắp tới rồi..."