Tử Dương

Chương 99: Con ngựa già trong chuồng




Dịch giả: Lốp Xe Non

Lão Ngũ nghe vậy gật đầu rồi đi theo sau Mạc Vấn hướng về phía bốn vị tăng nhân kia.

Bốn vị tăng nhân tới gần cổng thành thì giảm bớt tốc độ, không chạy nhanh nữa mà chuyển thành rảo bước. Đến được chỗ cổng thành, có một thằng nhóc trên đường dáng vẻ là hạ nhân chạy tới nói chuyện với bốn người, sau đó dẫn bọn họ vượt qua cổng thành cũ kỹ đi vào thành.

Bởi khoảng cách khá xa nên Mạc Vấn không nghe được bọn họ nói gì. Nhưng nhìn nét mặt lo lắng của thằng nhóc kia, cho thấy dường như chủ nhân nó xảy ra biến cố không nhỏ, nên mới cần gấp mấy tăng nhân này đến giải quyết.

Trời lúc này đã gần tối, đường phố trong thành ít người qua lại, hai người đi cách bọn họ hơn mười trượng. Mấy tăng nhân kia dưới sự dẫn đường của thằng nhóc rẽ, vòng mấy lần, sau khoảng một nén hương thì dừng lại ở một trạch viện trong thành, mở cổng vào sân rồi không thấy ra nữa.

Trạch viện này chiếm diện tích khoảng hai mẫu (7200m2), không lớn không nhỏ, thuộc vào nhà giàu có bậc trung.

"Lão gia, có yêu quái không?" Lão Ngũ quan sát ngôi nhà phía trước.

"Không có yêu khí, cũng không thấy gì khác thường." Mạc Vấn lắc đầu nói.

"Có phải là bị ma quỷ nhập không?" Lão Ngũ hỏi.

"Bên trong nhà không có âm khí quỷ quái, cũng không có người bị âm hồn phụ thể." Mạc Vấn lại lắc đầu lần nữa.

"Vậy đám hòa thượng này vội vã chạy tới đây làm gì?" Lão Ngũ vò đầu bứt tai.

"Ta cũng không biết, đèn lồng bên ngoài cửa là màu đỏ, nếu như có người mới mất, thì phải treo đèn trắng mới đúng." Mạc Vấn cũng cảm thấy có chút nghi ngờ, đám tăng nhân kia vội vàng đến, mà thằng nhóc đón bọn họ thì khuôn mặt có vẻ vô cùng lo lắng. Những điều đó đã cho thấy tòa trạch viện này có chuyện xảy ra, nhưng bên trong không hề có yêu tà, cũng không có người mới mất. Đám tăng nhân này không vì đuổi quỷ bắt yêu, không phải làm tiếu siêu độ, thì bọn họ vì cái gì đến đây?

Trong lòng có nghi vấn, Mạc Vấn không rời đi vội, mà lượn một vòng quanh ngôi nhà, cũng không phát hiện bất cứ cái gì khác thường. Không phát hiện khác thường làm hắn càng thêm nghi ngờ, bèn nấp ở chỗ tối chờ đợi nửa canh giờ, nhưng trong trạch viện cũng không có tiếng tụng kinh truyền ra.

"Lão gia, nếu như không có việc gì, chúng ta nên tìm nơi nghỉ ngơi thôi." Bởi vì không thây yêu quỷ, lão Ngũ đã có phần mất hứng thú.

Mạc Vấn nghe vậy thì nhìn xung quanh, sau đó thu hồi ánh mắt đi về hướng bắc. Thời này, ban đêm sẽ có người gõ kẻng báo giờ, còn ban ngày dùng tiếng gõ chuông để tính canh giờ. Ở không xa phía bắc trạch viện này là một tòa tháp chuông, trên cửa gác chuông có khóa nên hai người không thể đi vào bên trong, liền thi triển thân pháp từ bên ngoài liên tục mượn lực lướt lên đỉnh tháp chuông.

"Tối nay qua đêm ở đây, ngươi đi mua chút rượu cùng đậu phụ dưa chua, nếu muốn ăn thịt cũng có thể mua một ít." Mạc Vấn nói với lão Ngũ.

Lão Ngũ đáp ứng một tiếng như trút được gánh nặng, phóng xuống dưới lầu.

Chỗ này từ trên cao nhìn xuống có thể nhìn thấy được phía trước trạch viện kia, chính phòng của trạch viện có tám gian, hai bên chái nhà mỗi bên sáu gian, phía tây là nơi sạch sẽ, phía đông có chuồng ngựa. Đằng sau chính phòng có một ít hoa cỏ, ở giữa có một căn phòng không lớn. Thời này ở miền nam có nhiều người hướng Phật, những căn phòng trong vườn hoa sau chính phòng thường là Phật đường.

Do có vật che chắn chính phòng, nên chỉ có thể nhìn được một nửa sân. Lúc này nửa sân kia cũng không có động tĩnh, chỉ có thể thấy phòng bếp chái nhà phía đông thi thoảng có hạ nhân tay nâng mâm gỗ đưa cơm canh về phía chính phòng. Xem tình hình thì lúc này những tăng nhân kia hẳn là đang dùng đồ chay ở chính phòng.

Không bao lâu sau, lão Ngũ đã trở lại, mang về rượu và thức ăn.

"Lão gia, có động tĩnh gì không?" Lão Ngũ đưa đũa cho Mạc Vấn.

"Không, rót cho ta chút rượu." Mạc Vấn nhận đũa, nói với lão Ngũ. Hiện nay hai người ở chỗ cao trong thành, mùa đông gió đêm tê buốt, vô cùng lạnh giá.

Lão Ngũ nghe vậy vội vàng rót rượu cho Mạc Vấn, sau đó mở bọc giấy ra, cùng Mạc Vấn uống rượu sưởi ấm người.

Canh đầu đã qua, trong nhà vẫn không có động tĩnh gì, canh hai sắp qua, vẫn không có bất kỳ chuyển động kỳ lạ, trái lại ánh đèn bên trong nhà đang dần dần lụi tắt.

"Đám gia hỏa này ở dưới đó ngủ thật thoải mái, báo hại chúng ta ở đây uống gió chịu rét." Lão Ngũ thu dọn canh thừa thịt nguội.

"Lúc trước bọn họ đi đường rất vội, nếu như chỉ vì đến đây ăn uống nghỉ ngơi thì có vẻ không cần nôn nóng như thế, có lẽ vẫn có việc cần làm." Mạc Vấn lắc đầu nói.

"Bọn họ ngủ cả rồi." Lão Ngũ lẩm bẩm.

"Chưa chắc, tăng nhân đi ngủ rất ít khi tắt đèn, trừ khi thiếu dầu để thắp, ta nghi bọn họ đang chờ đợi thứ gì đó. Chỉ tức khắc sau là tới canh ba, nếu có yêu vật ma quỷ đến cửa, phần lớn là đến vào lúc canh ba." Mạc Vấn nói.

Lão Ngũ nghe xong thì tinh thần trở lên phấn chấn, đứng lên túm vạt áo lại thu dọn rác trong bọc giấy và bát đũa, rồi lại chăm chú quan sát tình hình cái sân trước.

Bởi ban đêm rét mướt nên lúc trước Mạc Vấn uống nhiều hơn vài chén, mặc dù không có mùi rượu phía trên, nhưng làm cho khí tức có chút phiêu tán, vì vậy dặn dò lão Ngũ một tiếng, bảo hắn cầm ẩn dương phù trong tay chú ý tình hình bên trong nhà, sau đó khoanh chân đả tọa, luyện khí quy nguyên.

Tâm trạng ổn định, rất nhanh kéo linh khí phiêu tán kéo trở về chính đạo, ngay sau đó dùng ý hành khí, đi lại chu thiên. Sau một chu thiên, đột nhiên Mạc Vấn phát hiện một hiện tượng lạ lùng thú vị. Mặc dù rượu làm cho linh khí có chút phiêu tán, nhưng nó lại xuất hiện một tác dụng tích cực khác. Rượu thuộc về tính thủy trong ngũ hành, nhưng ẩn giấu tính hỏa, nhờ vào tửu khí thủy hỏa có thể tăng tốc độ luyện hóa đan dược còn sót lại trong bụng.

Đại phu hiểu rõ việc rượu có thể thúc động dược tính, đương nhiên Mạc Vấn cũng biết điểm này, nhưng trước đây hắn chưa bao giờ từng nghĩ rượu có khả năng tăng tốc độ hòa tan đan dược, vì vậy sau khi nuốt đan cũng không uống rượu để tăng tốc. Lần này, vô tình lại có được bí quyết đi tắt, nên trong lòng Mạc Vấn rất là vui mừng.

"Lão gia, tới rồi." Lão Ngũ nói thầm với Mạc Vấn.

Mạc Vấn nghe thấy, nhanh chống trả khí về khí hải, mở mắt nhìn về phía nam,từ phía tây xuất hiện một đạo hồn khí yếu ớt, chầm chậm bước về phía trạch viện kia.

Linh hồn này cực kỳ suy yếu, gần như không thành hình dáng, mà khí tức oán hận không nặng, vì vậy lúc trước Mạc Vấn mới không phát hiện được. Lúc này, hắn tập trung quan sát mới phảng phất đủ thấy hồn khí kia là một quỷ hồn nam giới già nua.

"Lão gia, có muốn ra tay đoạt công không?" Đến lúc này, lão Ngũ đã biết những tăng nhân kia nấp ở chỗ tối là chờ đạo quỷ hồn này đến.

"Đợi một chút, đừng sốt ruột." Mạc Vấn nhíu mày xua tay. Đạo hồn phách này rất yếu ớt, dù cho không ra tay hàng phục, nó cũng có có cách gì hại người. Như thế lại có một có nghi vấn, nếu như không đủ sức hại người, nó đến vì cái gì?

Hồn phách kia đến được gần trạch viện thì dừng lại, tiếp đó xuyên qua cổng mà vào, sau khi vào sân cũng không đi thẳng đến chính phòng mà trước tiên đi tới chuồng ngựa, rồi ở lại chuồng ngựa rất lâu.

"Lão gia, nó tới chuồng ngựa làm gì?" Lão Ngũ duỗi cổ, kê chân, ngẩng đầu nhìn.

Mạc Vấn chầm chậm lắc đầu, chó ngựa bò dê đều có thể nhìn thấy hồn ma, nếu như bọn chúng nhìn thấy hồn ma thì sẽ vì hoảng sợ mà kêu lên. Nhưng lúc này trong chuồng ngựa hoàn toàn im ắng, xuất hiện tình hình này, chỉ có một khả năng, nhất định con ngựa bên trong chuồng nhận ra hồn ma này, hồn ma đến chuồng ngựa là để thăm nó.

Trong lúc Mạc Vấn đang cau mày suy nghĩ, hồn ma kia đã rời chuồng ngựa tiến về chính phòng, ngay khi hồn ma kia đang tiến về chính phòng, từ trong chính phòng truyền ra tiếng niệm a di đà phật của mấy tăng nhân. Hồn ma kia nghe tiếng muốn lùi lại, nhưng bị bốn vị tăng nhân lao nhanh ra chiếm mỗi người một góc vây ở chính giữa sân.

Lửa lập tức được đốt lên làm trong sân sáng rõ, bốn vị tăng nhân cầm các loại pháp khí mang theo là mõ, bình bát (chén ăn của sư), dẫn khánh, kẻng, pháp chung,.. phân chia khắp nơi, tiếp đó tay lần tràng hạt tụng niệm kinh văn hàng ma.

Pháp khí chúng tăng mang theo đều có khí tức cương dương, tạo thành một bình chướng vô hình chặn đường đi của âm hồn kia. Kinh văn bốn người niệm có hiệu quả làm tổn thưởng âm hồn, lập tức âm hồn kia bị thương, va chạm vào bốn phía muốn chạy trốn khỏi vòng vây. Nhưng bản thân nó hồn khí yếu ớt, sau mấy lần va chạm không có kết quả, thì mệt mỏi giãy giụa, chỉ có thể khoanh tay chờ chết.

"Lão gia, con ma kia sắp không xong rồi, chúng ta động thủ thôi." Lão Ngũ nói với Mạc Vấn.

Mạc Vấn không trả lời, mà nghi hoặc quan sát hồn ma kia trong sân. Cho dù là nguyên nhân gì, âm hồn tiến vào dương trạch thì đều không đúng, mấy tăng nhân kia ra tay hàng nó không có gì đáng trách. Nhưng khí tức âm hồn kia không hung ác, sau khi tiến vào trạch viện cũng không làm bị thương người khác, vì vậy hắn vẫn không biết đạo âm hồn này xuất hiện ở đây vì cái gì.

Hồn ma kia đã qua đời nhiều năm, hồn khí vốn không nặng, sau phút chốc đã có dấu hiệu tiêu tán.

Đúng lúc này, con ngựa trong chuồng đột nhiên phát cuồng, thoát khỏi dây cương chạy ra, đá hậu vào một tăng nhân trong đó. Tăng nhân kia có chút võ nghệ, lách người tránh né. Mấy hạ nhân thấy ngựa thoát khỏi dây cương, lập tức chạy ra khống chế ngựa.

"Đáng tiếc là con ngựa già, nếu là một con la khỏe mạnh thì hòa thượng này không tránh nổi rồi." Lão Ngũ chỉ mong sao hòa thượng bị đá mặt mũi bầm dập.

"Ngươi chưa từng xem qua răng lợi nó (nhìn răng để đoán tuổi súc vật), làm sao biết nó là con ngựa già?" Mạc Vấn nghi hoặc hỏi.

"Cậu nhìn bờm nó xêm, lông bờm nó sắp rụng sạch rồi." Lão Ngũ đưa tay chỉ vào con ngựa già ở phía xa, tục ngữ nói xích hữu sở đoản thốn hữu sở trường(*), những việc này thiếu gia nhà giàu như Mạc Vấn chưa bao giờ tiếp xúc qua.

(*)Xích hữu sở đoản thốn hữu sở trường: thành ngữ Trung Quốc, ý nghĩa muốn nói ai cũng có sở trường và sở đoản, không ai chỉ có sở trường hoặc chỉ có sở đoản.

"Con ngựa già kia nhận ra đạo âm hồn, thấy nó gặp nạn nên ra tau bảo vệ." Mạc Vấn nói đến đây đột nhiên tỉnh ngộ, vội vẫy tay với lão Ngũ, "Âm hồn kia có lẽ là trưởng bối đã qua đời của nhà này, những tăng nhân kia không biết cho nên ra tay tiêu diệt, mau đi ngăn cản."

"Làm thế nào ngăn cản?" Lão Ngũ nhất thời không kịp phản ứng.

"Có lẽ để ta tự mình đi." Mạc Vấn từ trên gác chuông nhảy xuống, nhanh chóng lướt tới cái sân kia. Từ xưa đến nay, đều nói ngựa già nhớ đường, lời này có thể cũng không phải nói ngựa nhớ đường, mà là nói ngựa có lòng trung thành với chủ. Ngựa là một loại súc vật trung thành, không chỉ nhận được chủ cũ, mà khi chủ nhân gặp nạn còn xả thân bảo vệ. Tình hình trước mặt chính là loại này, mặc dù Mạc không biết đạo âm hồn này vì sao quay về nhà, nhưng nó là trưởng bối đã qua đời nơi đây, nên có trở về cũng không sai.

Trong lòng Mạc Vấn khẩn trương, vài bước lên xuống là trở mình vào sân, đồng thời hô to với mấy vị tăng nhân, "Vô Lượng Thiên Tôn, các vị đại sư mau mau dừng tay."

Mạc Vấn đột nhiên xuất hiện làm cho bốn người giật mình, đồng thời dừng đọc kinh.

"Bốn người sư huynh đệ bần tăng đang làm tiếu, đạo nhân ngươi vì sao cản trở, mau mau đi, đừng phá hỏng đại sự của chúng ta." Một tăng nhân trong đó lớn tiếng nói với Mạc Vấn.

"Bình thường làm tiếu bần đạo đương nhiên sẽ không tới cản trở, nhưng đạo hồn phách bốn vị vây khốn, chính là trưởng bối của chủ nhân nơi này. Nếu như tiêu diệt nó, sẽ làm chủ nhân nơi này rơi vào tội bất hiếu." Mạc Vấn chắp tay giải thích.

"Nhất phái hồ ngôn(*), nếu không rời đi, đừng trách bần tăng ra tay đuổi ngươi." Lời nói của tăng nhân kia mang theo vẻ giận dữ.

(*) Nhất phái hồ ngôn: Thành ngữ Trung Quốc, ý nghĩ nói những điều không thực tế, nói điều phi lý giống với từ nói hưu nói vượn, ăn nói bậy bạ.

"Con ngựa già kia nhận ra hồn ma này, ra khỏi chuồng là vì cứu nó, kính mong các vị đại sư tạm hoãn làm tiếu, điều tra rõ nguyên nhân rồi xử lý cũng không muộn." Mạc Vấn nói.

Tăng nhân lúc trước nghe nói không hề trả lời, lấy từ trên cổ xuống phật châu đặt ở dưới chân, tiếp đó xông tới Mạc Vấn. Mạc Vấn không muốn động thủ, ai ngờ vừa mới động tâm niệm, tăng nhân kia đã phát ra tiếng kêu thảm thiết.

"Là các ngươi động thủ trước, sai ở các ngươi." Lão Ngũ tay cầm hiếu bổng quát to với tăng nhân ôm đầu ngã dưới đất kia.

Ba người khác thấy đồng môn chịu thiệt, ào ào lấy xuống pháp khí trấn trụ ở vị trí từng người. Lão Ngũ am hiểu rất rõ tiên hạ thủ vi cường, không đợi bọn họ xông tới, liền vung vẩy hiếu bổng tới nghênh đón. Hắn sử dụng Truy Phong Quỷ Bộ quỷ dị thần tốc, vượt xa mấy tăng nhân kia, ngay sau đó là ba tiếng kêu thảm...