Tư Hôn Mật Ái

Chương 36: 36: Cô Ôm Tôi Ngủ





Lăng Trình Tiện xém chút nhai luôn đầu lưỡi mình.Có ngốc cũng biết được y đang bị phân biệt đối xử.

Bà nội ngay trước mặt y lại đi thiên vị người ngoài, ức hiếp người trong nhà, nghĩ thôi liền thấy tủi thân.Nhậm Nhiễm thấy Lăng Trình Tiện thật sự đáng thương liền gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng y.Lăng Trình Tiện càng thêm tuyệt vọng, y có đói chết cũng không ăn nó!"Cậu tên gì?" Bà nội bất ngờ hỏi một câu, Lăng Trình Tiện còn đang chìm đắm trong bi thương phải mất một lúc lâu mới nhận ra ba đang hỏi mình.Tuy bà không tham gia hôn lễ của y, nhưng ít nhất cũng biết tên y đi, nấu cơm cả buổi trời cũng không đến nỗi không nhận ra y a.

Nhưng đúng là nãy giờ y chưa từng chính thức giới thiệu với bà.


Cho dù biết bà đang cố tình muốn làm y mất mặt thì y cũng không thể phản bác được gì.Bà vừa hỏi xong, Lăng Trình Tiện liền quay sang xem Hoắc Ngự Minh.

Thấy tên kia vẫn trưng một gương mặt lạnh như tiền thì mới quay sang trả lời bà nội.“Lăng Trình Tiện.”Bà nội à một tiếng rồi khen: “Tên hay, vừa nhìn liền biết là thiếu gia được người nhà cưng chiều đến lớn đúng không?"Lăng Trình Tiện nghe thế rất lấy làm tự hào mà gật đầu, "Đúng vậy."Bà nội tiếp tục gật gù: "Hèn chi, cưng chiều quá nên vô dụng đến nỗi nhóm lửa cũng không biết."Khóe môi đang nhếch lên của Lăng Trình Tiện lập tức sượng ngắt, câu này là đang mắng y đúng không?Nhậm Nhiễm không có tâm trạng ăn cơm, chỉ gắp vài đũa cho có rồi ngồi xem bà nội ngược Lăng Trình Tiện.Hoắc Ngự Minh thấy cô không ăn thì gắp hai miếng thịt kho tàu định bỏ vào chén của cô.Lăng Trình Tiện nhanh tay nhanh mắt, một phát liền kẹp dính đôi đũa của Lăng Trình Tiện: "Hoắc tiên sinh, chú ý vệ sinh."Bà nội lạnh mặt nhìn, gấp một đũa lớn đồ ăn bỏ vào chén Nhậm Nhiễm: "Ăn đi."Hoắc Ngự Minh ngại ngùng thu lại đôi đũa.Lăng Trình Tiện liếc Hoắc Ngự Minh rồi lại trừng chén cơm của mình.


Đây là lần đầu tiên y ra mắt bà nội, nếu không ăn hết chén cơm này nhất định lại bị bà bắt bẻ.

Y hít sâu một hơi rồi đem toàn bộ cơm trắng cùng rau xào bà nội gắp cho đều nuốt xuống.Trong chén chỉ còn duy nhất một miếng thịt bị y ghẻ lạnh nên bỏ lại.Ăn cơm xong, Hoắc Ngự Minh cũng không mặt dày muốn ở lại, nói tạm biệt với bà nội và Nhậm Nhiễm rồi rời đi.Bà nội nắm tay Hoắc Ngự Minh đưa ra tận cổng, vừa đi vừa dặn dò đủ thứ.

Lúc này Lăng Trình Tiện mới có cơ hội nói chuyện riêng với Nhậm Nhiễm: "Anh ta sao lại ở đây?"Nhậm Nhiễm lắc đầu, âm thầm mong bà nội mau quay lại để trấn áp Lăng Trình Tiện: "Tôi cũng không biết.""Lẽ nào không phải hai người hẹn gặp nhau ở đây? Trùng hợp bị tôi…."“Bị anh bắt gian tại trận, đúng không?” Nhậm Nhiễm đem cái chén vừa mới rửa gác lên cô, lòng bàn tay còn đọng nước liền đưa lên sờ gương mặt tuấn tú của Lăng Trình Tiện.Lăng Trình Tiện ghét bỏ gạt tay cô ra: "Dơ muốn chết.""Vâng vâng, Tứ thiếu thích ở sạch, anh mau về nhà đi, nơi khỉ ho cò gáy này không hợp với anh đâu."Lăng Trình Tiện không có ý định rời đ: "Đêm nay tôi ngủ ở đây.""Hả?" Nhâm Nhiễm giật mình, "Anh vẫn nên đi về đi, nơi này buổi tối không có máy điều hòa, còn có muỗi, côn trùng này nọ, Tứ thiếu da kiều thịt quý, chịu không nổi đâu.""Không có máy điều hòa cũng không sao, cô ôm tôi ngủ là được." Lăng Trình Tiện đã nhất quyết ở đây rồi, ai mà biết tên mặt lạnh kia buổi tối có mò lại đây nữa không chứ?Bà nội ở ngoài phòng nói chen vào, "Buổi tối nhiệt độ chỉ có năm sáu độ, có thể đông chết người đó."“Không lạnh không lạnh,” Lăng Trình Tiện mạnh miệng nói, nhưng Lăng tứ thiếu từ nhỏ chính là bông hoa trồng trong nhà kính được che chở lớn lên.


Đừng nói là đợi đến tối, nãy giờ ngồi ở đây đầu gối y cũng đã bị lạnh đến run cầm cập rồi.Y dùng tay xoa đầu gối, miệng lại không thành thật nói với ra phòng khách: "Con không sợ nhất là lạnh."Nhậm Nhiễm nhìn Lăng Trình Tiện từ đầu đến chân.

n, quần áo đẹp đó, vừa phẳng phiu lại tinh xảo, đáng tiếc chắn có tác dụng che gió chắn sương gì cả.Nhà bà nội Nhậm Nhiễm không lớn lắm nhưng được cái được ngăn ra rất nhiều phòng, Nhậm Nhiễm quét dọn một căn phòng, trải sẵn đệm chăn, còn kéo kín cửa sổ lại.Bà nội ở bên ngoài thúc giục cô ngủ sớm, Lăng Trình Tiện ngồi trên giường, mặt mày nhăn nhó, thấy Nhậm Nhiễm định đi liền nắm lấy tay cô lôi trở lại: "Cô không ngủ chung với tôi sao?""Ở nhà người khác thì nam nữ không thể ngủ chung, đây là quy định ở đây."Lăng Trình Tiện cảm thấy hoang đường đến cực điểm: "Chúng ta là vợ chúng, đây là nhà bà nội."“Nhiễm nhiễm ——” bà nội đứng bên ngoài kêu, thanh âm tràn ngập không kiên nhẫn, "Ngủ!""Dạ."Nhậm Nhiễm vẫy tay với Lăng Trình Tiện: "Tôi đi nha, anh ngủ sớm đi."“Uy ——”Nhậm Nhiễm nhanh chóng ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, quay lưng liền thấy bà nội chắp tay sau lưng đứng ngay trước cửa phòng Lăng Trình Tiện, cô lắc đầu cười nhẹ, kéo bà rời đi.Lăng Trình Tiện cô đơn chiếc bóng ngồi trên giường, y quét mắt một lượt khắp nơi, phòng rộng rãi nhưng lại trống rỗng, lạnh lẽo đến đáng sợ.Y lạnh run người, lúc tắm rửa xém chút đã bị đông thành người tuyết, xối vừa ướt người liền chạy đi ra ngoài, đây là lần đầu tiên y tắm nhanh đến vậy.Y đem cả người quấn chặt trong chăn như đòn bánh tét, lăn qua lộn lại một hồi vẫn không ngủ được.

Suy nghĩ một hồi, y nhấc chăn lên đưa cánh tay ra ngoài cầm lấy điện thoại rồi nhanh chóng rút trở về trong chăn, ngón tay nhanh chóng lướt trên bàn phím rồi gửi một tin nhắn cho Nhậm Nhiễm."Cô qua phòng tôi đi."Màn hình sáng đã vài phút nhưng vẫn không có hồi âm.Lăng Trình Tiện tiếp tục gửi đi thêm một tin nhắn."Tôi sắp bị đông chết rồi, nếu không muốn ngày mai lên báo thì mau qua đây."Vẫn không có phản ứng gì….Lăng Trình Tiện cắn răng gửi thêm một tin."Nhanh lên, cô không qua đây, tôi sẽ đi tìm cô đó."Nhậm Nhiễm nhìn Wechat của mình bị Lăng Trình Tiện liên tục oanh tạc, bà nội nằm kế bĩu môi nói: "Không cần để ý cậu ta."Nhậm Nhiễm trong lòng bồn chồn, có nằm cũng ngủ không được: "Bà nội, bà ngủ đi, con về phòng."Nhậm Nhiễm lâu lắm rồi mới về tới, bà nội tất nhiên sẽ không để cô đi: "Con ngủ ở đây đi, bên ngoài lạnh lắm, chỗ bà có máy điều hòa."Nhậm Nhiễm xốc chăn lên, cô đứng dậy mang đôi dép lê để dưới chân giường rồi xoay người nói: "Không sao, bà bị khó ngủ, tướng ngủ của con không tốt sẽ làm phiền bà."Phòng của Nhậm Nhiễm vẫn còn y như lúc cô rời đi trở về Nhậm gia, cô nằm trên giường không bao lâu liền thấy buồn ngủ.


Mí trên đánh mí dưới một hồi liền rơi vào mộng đẹp.Những cơn gió từng đợt từng đợt gõ lên cửa sổ phòng của Lăng Trình Tiện, y bước xuống giường, lấy thêm một chiếc áo khoác mặc vào, rón rén đi trên hành lang.Y không quen thuộc nơi này, cũng chẳng biết công tắc đèn hành lang nằm ở đâu, chỉ có thể lần mò đi trong bóng tối.Lúc nãy Nhậm Nhiễm đã dẫn y đi xem qua phòng của cô, Lăng Trình Tiện dựa theo kí ức mất một lúc lâu mới mò được tới cửa phòng cô.Lăng Trình Tiện vui mừng nắm chốt cửa, chân bước lên một bước định tiến vào thì dưới chân bỗng dẫm phải cái gì đó mềm mềm.Không đợi Lăng Trình Tiện kịp rút chân lại, cái mềm mềm dưới chân giật nảy lên, kèm theo một tiếng sủa xé tan bầu không khí tĩnh lặng.“Gâu gâu gâu —— gâu gâu ——”Lăng Trình Tiện hết hồn lui về sau mấy bước, lưng đập mạnh vào bức tường sau lưng.Trong bóng đêm, cái mềm mềm kia dẫm hai chân trước lên bụng Lăng Trình Tiện, nhón người lên mà sủa, tiếng sủa cơ hồ kế sát bên tai Lăng Trình Tiện: “Gâu gâu!”Nhậm Nhiễm bị đánh thức từ trong mộng, nghe tiếng Hắc Hắc ở ngay ngoài cửa phòng mình, cô phóng xuống giường, bật đèn phòng rồi mở cửa ra.Ánh đèn từ trong phòng Nhậm Nhiễm chiếu sáng hành lang, Nhậm Nhiễm vừa mở cửa liền thấy con chó bà nội nuôi đang dùng hai chân trước vây Lăng Trình Tiện vào trong vách tường, hăng say mà sủa.Sắc mặt Lăng Trình Tiện xanh mét, y dán chặt lên tường, cánh tay giơ ngang, lòng bàn tay áp vào mặt tường, cả người đứng yên bất động, chỉ sợ sơ sót một chút liền bị con chó trước người cắn mình một ngụm.Nhậm Nhiễm khó lắm mới có thể nhịn không cười ra tiếng.

Lăng Trình Tiện theo ánh sáng nhìn qua liền thấy Nhậm Nhiễm, y liền nghiến răng nói: "Còn không mau kéo nó ra.“Hắc hắc không cắn người.”“Cô… cô——” Lăng Trình Tiện dùng ngón tay chỉ sợi dây xích trên cổ con chó, “Cô đem chó buộc ở cửa, vậy mà cũng nghĩ ra được, là muốn đề phòng tôi sao?"Nhậm Nhiễm nhìn sợi dây xích một đầu được nối vào vòng cổ của Hắc Hắc, một đầu treo vào tay nắm cửa, không cần nghĩ cũng đoán được đây là kiệt tác của ai rồi.Nhậm Nhiễm cười xùy, bà nội của cô cũng thật là….Nhậm Nhiễm gỡ sợi dây xích ra, vỗ nhẹ mông Hắc Hắc: "Đi ngủ đi."Hắc Hắc rất nghe lời vẫy đuôi rồi rời đi.Lăng Trình Tiện nhìn cặp mông lắc lắc của nó khi chạy đi thì hận không thể cho nó vào nồi để hầm ngay.Phòng bên cạnh truyền đến tiếng lách cách, bà nội Nhậm Nhiễm lên tiếng.“Nhiễm nhiễm, làm sao vậy?”Lăng Trình Tiện nghe, vội vàng đẩy bả vai Nhậm Nhiễm, cùng chui vào phòng cô..