Tư Hôn Mật Ái

Chương 47: Chương 47





"Tứ thiếu muốn báo đáp như thế nào?"Y cuối đầu, môi mỏng áp lên vành tai cô, Nhậm Nhiễm ngại ngùng rụt cổ lại: "Tôi muốn gì, cô còn không biết sao?""Khi nãy anh mới bảo tôi cút mà?"Lăng Trình Tiện nhìn gương mặt trắng nõn của Nhậm Nhiễm, không biết nên nói cô trí nhớ tốt hay thù dai nữa, chỉ nhớ y bảo cút mà không nhớ đến bánh kem y tặng, Lăng Trình Tiện như trừng phạt mà cắn một cái lên cằm cô.Nhậm Nhiễm ăn đau hét lên, suýt nữa đã rơi nước mắt: "Anh là chó à! Lăng Trình Tiện!"Người đàn ông nghe vậy, càng dùng sức cắn, Nhậm Nhiễm vội mềm giọng dỗ dành: "Ngày mai tôi còn phải đi làm, nếu anh để lại dấu vết, tôi đâu còn mặt mũi nhìn người khác nữa."Lăng Trình Tiện nghe vậy, cắn nhẹ hơn một tí: "Cô dù gì cũng là phụ nữ đã có chồng, còn sợ trên người mình có dấu vết à?""Tôi sợ dấu răng to đùng này dọa chạy bệnh nhân của tôi, nói không chừng còn khiếu nại nữa đó."Lăng Trình Tiện dẫn cô vào phòng.

Mặc dù hai người đã là vợ chồng nhưng số lần thân mật chẳng có bao nhiêu.

Nhậm Nhiễm đối với mấy chuyện này cũng không mấy ưa thích, có thể tránh được khi nào thì tránh khi nấy, cô bước lùi ra sau, đứng nép trong góc tường.Lăng Trình Tiện bước đến chỗ cô, trước giờ y làm việc đều rất trực tiếp, nói lên giường liền lên giường, cánh tay anh ấn sau đầu Nhậm Nhiễm sau đó hôn lên môi cô.Cả hai ngã xuống chiếc giường lớn bên cạnh, vị rượu giữa môi răng quấn quít vào nhau, Lăng Trình Tiện kéo cổ áo choàng của Nhậm Nhiễm, in lên cổ cô một nụ hôn.Nhậm Nhiễm vừa ngứa vừa đau, cô đẩy y ra.


Lăng Trình Tiện thích thú nói: "Sợ cái gì, bọn họ ghen tị đó.""Nhưng mà tôi thấy khó chịu.""Sao có thể khó chịu?" Lăng Trình Tiện tiếp tục, lời nói mập mờ: Tôi thì thấy rất thích nha.""Anh buông ra đi, ngày mai tôi còn phải đi làm nữa."Lăng Trình Tiện nhìn Nhậm Nhiễm, khóe môi y cong lên thành một nụ cười: "Vậy thì đem vết hôn của tôi cùng đi làm đi, tôi thích nhìn thấy trên người cô có dấu vết của tôi."Tóc Nhậm Nhiễm vẫn còn hơi ẩm, ngón tay Lăng Trình Tiện xuyên qua từng lọn tóc của cô, lúc thì dịu dàng vuốt ve, khi thì dùng sức nắm lấy, cô cầu xin không được, giãy giụa cũng không xong, thành ra chỉ có thể ngoan ngoãn nằm dài.Ngày hôm sau, Nhậm nhiễm vừa thức dậy thì nhận ra cô bị nghẹt mũi rồi.

Hôm qua ngâm nước nguyên một ngày, tóc nửa ướt nửa khô đi ngủ, lại còn bị Lăng Trình Tiện lật qua lật lại nhiều lần, không bị bệnh mới là lạ.Nhậm Nhiễm khoác áo ngủ đi vào phòng tắm làm vệ sinh, cô cầm lấy bàn chải chuẩn bị đánh răng, đến khi nhìn thấy bản thân trong gương thì hết cả hồn.Nhậm Nhiễm trừng to mắt hạnh, cô nghiêng người dựa gần tấm kính một chút, nhìn thấy phần cổ lộ ra bên ngoài áo ngủ đã thê thảm không nỡ nhìn.Cô kéo cổ áo xuống sâu, dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ lên những vết ô mai đỏ hồng bên cổ, cô hít hà một tiếng, cảm thấy vừa đau vừa tê tê.


Nhậm Nhiễm không thể không mắng một câu Cầm thú!"Cô dùng sức đánh răng, đánh đến một nửa thì nghe tiếng chuông cửa vang lên.

Nhớ tới bộ dạng của mình nên khi mở cửa xong, cô liền núp sau cánh cửa, mở ra khe hở nhỏ, chỉ ló cái đầu ra ngoài.Đứng bên ngoài là giám đốc khách sạn, khi thấy cô chỉ ló đầu ra cũng không biểu lộ chút hiếu kỳ nào: "Xin chào, đây là quần áo của cô."Nhậm Nhiễm lại lòn tay ra nhận lấy: "Cảm ơn."Xem như Lăng Trình Tiện còn có tâm, nhớ phải chuẩn bị quần áo cho cô.Cô vội vào phòng tắm thay đồ, Lăng Trình Tiện vẫn còn ngủ trên giường, Nhậm Nhiễm cầm lấy túi xách chuẩn bị đi.Có lẽ là do bệnh nghề nghiệp, khi thấy Lăng Trình Tiện cứ nằm yên trong chăn không nhúc nhích gì cả khiến cô cứ lo sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.Nhậm Nhiễm thả nhẹ bước chân tới chỗ y, Lăng Trình Tiện trùm chăn qua đầu, cô lật góc chăn xuống để lộ mái tóc và gương mặt y ra thì thấy một đôi mắt hoa đào đang nhìn mình.Tuy gương mặt đối phương rất đẹp nhưng vẫn dọa cho cô giật mình: "Anh hù chết tôi rồi."Lăng Trình Tiện ngồi dậy, tầm mắt từ gương mặt cô dời thấp xuống phần cổ, giọng nói cực kì lưu manh: "Cô rón ra rón rén như vậy làm gì? Sợ tôi chết vì lao lực quá độ hả?"Nhậm Nhiễm lại kéo cổ áo cao lên một chút: "Tôi đi làm đây." Nói xong liền chạy trối chết rời đi.Nơi này cách bệnh viện hơi xa, Nhậm Nhiễm phải chạy xe nhanh hơn bình thường mới có thể không bị trễ giờ làm.

Lúc trên đường cô còn ghé vào một tiệm quần áo để mua khăn choàng nữa.


Mặc dù thời tiết không lạnh, thậm chí có hơi nóng so với ngày thường nhưng cô vẫn đem cả người bao lại kín mít, tránh bị người ta nhìn thấy mấy dấu hôn trên người mình.Làm một mạch đến buổi trưa, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, Nhậm Nhiễm ăn trưa xong thì nằm bò lên bàn, tối hôm qua ngủ không đủ giấc, thành ra bây giờ hai mí mắt cô cứ nhíu lại.........Hoắc Ngự Minh dựa vào vách thang máy trầm tư, Lâm Hàm Song khoác tay anh ta: "Anh đang nghĩ gì vậy?""Rốt cuộc em khó chịu chỗ nào?" Hoắc Ngự Minh hỏi, giọng nói lanh tanh, chẳng có chút nào là quan tâm đến vợ sắp cưới của mình cả."Sao vậy, bộ đi khám sức khỏe với em mà anh cũng không muốn nữa hả?"Cửa thang máy đinh một tiếng rồi mở ra, Hoắc Ngự Minh nhìn thấy bảng chữ Phòng khám phụ khoa thì sắc mặt bất giác trầm xuống.Lâm Hàm Song là khách VIP, vì vậy y tá đích thân dẫn cô đi đến chỗ bác sĩ.

Nhậm Nhiễm nghe thấy tiếng gõ cửa, cô lồm cồm ngồi dậy, chỉnh lại tư thế của mình rồi nói một tiếng mời vào.Hoắc Ngự Minh nghe thấy giọng nói bên trong thì lập tức dừng bước, y đứng ở ngoài không có ý định tiến vào trong, Lâm Hàm Song đứng bên cạnh lại cố chấp kéo lấy tay anh cùng đi vào.Nhậm Nhiễm ngẩng đầu, thấy rõ hai người đi tới cũng không lộ một chút biểu tình nào, cô nhận lấy tập hồ sơ bệnh án rồi nghe y tá nói rõ tình hình."Được, tôi biết rồi." Nhậm Nhiễm lấy một cây bút ra, đặt trên bệnh án: "Khó chịu chỗ nào?""Không có khó chịu, chỉ là chúng tôi dự định có con nên mới tới kiểm tra trước đó mà."Hoắc Ngự Minh nghe thấy, muốn rút tay về nhưng bị Lâm Hàm Song nắm mãi không buông."Được, tôi sẽ ghi phiếu kiểm tra." Nhậm Nhiễm nghe xong có cảm giác rất quen thuộc, suy nghĩ một chút mới nhớ ra, cô nàng Lâm Hàm Song này cũng giống như Trần Mạn Văn vậy, đều là đến để dằn mặt cô, đến cái kịch bản cũng y chang luôn.

Bọn họ tưởng rằng chỉ cần nói chuyện mang thai là có thể khiến cô khóc lóc tuyệt vọng sao?"Cô kiểm tra theo những hạng mục này, sao đó đem phiếu kết quả lại đây cho tôi."Lâm Hàm Song nhìn khăn choàng trên cổ Nhậm Nhiễm: "Thời tiết này nóng như vậy, Bác sĩ Nhậm rất sợ lạnh hả?""Đúng vậy." Nhậm Nhiễm đưa phiếu kiểm tra cho Lâm Hàn Song, dư quang liếc thấy Hoắc Ngự Minh đang nhìn cô.Lâm Hàm Song nhận lấy phiếu, lần này không cần cô lôi, Hoắc Ngự Minh rất nhanh đã bỏ ra ngoài, cô chỉ có thể đi nhanh đuổi theo.Đúng là cô ta muốn có con với Hoắc Ngự Minh, nhưng mà đây chỉ là ý của một mình cô ta thôi, danh tiếng của bệnh viện Nhân Hải không tệ, cô đi kiểm tra sẵn tiện báo tin này cho Nhậm Nhiễm luôn.Hoắc Ngự Minh đợi ở bên ngoài phòng kiểm tra, móc điện thoại từ trong túi ra.Nhậm Nhiễm đứng dậy rót ly nước uống, vừa mới ngồi xuống uống một ngụm thì nhận được tin nhắn từ số lạ."Nhiễm Nhiễm, anh chưa từng chạm vào cô ta."Ngộ thật.Nói với cô làm gì? Có hay không cũng đâu còn liên quan đến cô.Nhậm Nhiễm định xóa tin nhắn đi thì nghe thấy tiếng kêu cấp cứu ở ngoài, "Cứu con gái tôi với, nó đang chảy máu!"Nhậm Nhiễm lập tức buông điện thoại xuống rồi chạy ra ngoài.Lúc Nhậm Nhiễm rời bệnh viện thì đã gần mười giờ tối.Điện thoại có tận mấy cuộc gọi nhỡ, đều do Lăng Trình Tiện gọi.Cô mệt đến muốn bở hơi tai, chẳng rảnh để gọi lại.


Lúc cô vào phòng ngủ đã thấy Lăng Trình Tiện nằm trên giường: "Sao giờ này mới về?""Có hai cuộc phẫu thuật, vừa mới làm xong thôi, lúc anh gọi thì tôi đang trong phòng phẫu thuật."Nhậm Nhiễm đem điện thoại và chìa khóa xe để lên tủ đầu giường: "Tôi đi tắm nha."Lăng Trình Tiện gập quyển sách đang đọc lại, nhìn Nhậm Nhiễm bước vào phòng tắm.

Điện thoại cô rung lên, Lăng Trình Tiện cầm lên xem, màn hình đã bị khóa.Y thử nhập ngày sinh của Nhậm Nhiễm vào, vậy mà thật sự mở được.Tiếng rung đó là của mấy ứng dụng cài trong điện thoại, chẳng có gì thú vị, Lăng Trình Tiện lại nghịch điện thoại của Nhậm Nhiễm, nghịch một hồi liền thấy tin nhắn mà Nhậm Nhiễm đã quên xóa..