Tù Hôn - Như Hoa Mỹ Quyến

Chương 6




Ed: AshleyAshlie

Bt: Hepc

Có cảm giác nhẹ nhàng chạm vào tay, thân thể Lệ Táp run rẩy, cô siết chặt ngón tay, lý trí quay trở lại, Lệ Táp ngẩng đầu nhìn người trước mặt, lỗ mũi vẫn ê ẩm, khóe mắt nhòe lệ. 

Cô không mạnh mẽ như mình vẫn nghĩ, không có cách nào hoàn toàn chôn vùi những bi thương, cũng không thể thản nhiên bước tiếp hay đối mặt đón nhận hiện tại. Chẳng lẽ vì cô đã làm nhiều điều sai trái nên nhất định sẽ không có kết quả tốt đẹp?

Phó Liệt ngồi bên cạnh cô, ôm cô vào ngực, cằm dựa lên trán cô, thân mật dỗ dành: "Bé ngoan sao vậy? Tại sao lại khóc, lúc nãy anh sai rồi, nếu em không muốn học tiếp thì thôi, anh sẽ không ép buộc em, em muốn làm gì thì làm, có được không?"

Lệ Táp gật đầu, nước mắt cũng không rớt xuống. Bất giác phát hiện ra mình đã bị anh ôm vào trong ngực, cô có chút lo lắng, hơi giãy ra liền bị anh nhỏ giọng quở trách: "Đừng nhúc nhích, cứ như vậy em sẽ bị ngã đấy."

Ngồi ở trong ngực anh, nhìn anh cầm điều khiển ti vi không ngừng đổi đi đổi lại tìm kênh mà vẫn không tìm thấy tiết mục nào hay ho. Thời điểm này thì còn chương trình gì cứ, Lệ Táp chán muốn chết, muốn đi về phòng ngủ trước.

Phó Liệt tiện tay tắt Tivi, xoay cô lại đối diện với mình. Anh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mềm mại của cô, chạm mũi cô hỏi: "Sao vậy, ngủ sớm thế?"

Lệ Táp nhìn khuôn mặt anh tuấn đẹp trai của anh, không biết tại sao lại ngây ngốc động kinh nói một câu: "Phó Liệt, đã có ai từng nói cho anh biết nhìn anh rất nữ tính không?"

Thật ra thì đây mới lời nói thật lòng của cô, mỗi lần nhìn anh thì cô sẽ không tự chủ mà bị khuôn mặt điên đảo chúng sinh kia mê hoặc, cô tự nhận mình không phải là người háo sắc nhưng cũng không thoát khỏi sự hấp dẫn đó. Một người đàn ông lại mang một diện mạo quá mức tuấn mỹ sẽ khiến cho người ta có xu hướng nữ tính hóa vẻ đẹp đó. Tất nhiên, nếu dùng ngôn ngữ chuyên ngành để hình dung thì đó là một vẻ đẹp âm nhu, đẹp đến mức khiến cho người đối diện nín thở, nói đơn giản, đó là —— yêu nghiệt.

Nói xong, trong nháy mắt Lệ Táp liền hối hận, thật sự là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, bây giờ cái gì cô cũng dám nói rồi, lại còn trắng trợn nhạo báng anh, coi rẻ tính tự trọng của đàn ông, còn ngại chịu hành hạ không biết đủ là thế nào, quả thực là cô không muốn sống nữa.

"Cái đó, Phó Liệt, em không có ý đó, ý em là......" Lệ Táp lúng ta lúng túng  giải thích, rốt cuộc mất nửa ngày cũng không nói được mình muốn biểu đạt cái gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn ý cười càng ngày càng đậm trong mắt Phó Liệt. 

"Nương tử là ghét bỏ vi phu diện mạo quá mức nữ tính à?" Phó Liệt ôm lấy thân thể đang giãy giụa, một tay khác háo sắc mân mê dái tai mềm mại của cô, thổi vào hơi nóng mê người "Hôm nay, chồng em sẽ cho em cảm nhận một chút cái gì là đàn ông, cái gì là đàn bà."

Anh tháo đôi bông tai kim cương, há mồm ngậm cắn vành tai cô, gặm nhấm, một tay không đàng hoàng chui vào trong áo sơ mi, cách một lớp áo ngực mà xoa nắn.

Bình thường những lúc như thế này có nghĩa là anh đang muốn cô. Lệ Táp khổ sở cau mày đẩy anh ra: "Phó Liệt, hôm nay em mệt lắm, anh tha cho em đi."

Phó Liệt vẫn không ngừng động tác, một tay rất chuẩn xác thăm dò vào áo ngực, cầm khối thịt mềm mại xoa nắn, một tay khác đặt lên môi cô ý nói cô im lặng: "Em sắp đến kỳ rồi mà bà xã, anh sẽ phải ăn chay mất một tuần đấy, thông cảm cho anh có được không?"

Không biết vì sao mà dục vọng của Phó Liệt đối với cô vô cùng mãnh liệt, từ ngày kết hôn đến giờ, ngày ngày đều dính lên người cô. Trừ những ngày bất tiện thì hầu như mỗi ngày anh đều có tinh lực quấy rầy cô. Ngay cả mấy hôm tranh cãi ầm ĩ, cho dù cô không để ý tới anh, không muốn anh đụng vào cô thì cũng không có ngoại lệ, anh không quan tâm đến ý muốn của cô, lạnh lùng dùng vũ lực cường bạo cô. Vốn tưởng rằng đó chỉ là cảm giác mới mẻ ban đầu, chưa nghĩ tới đã qua hơn nửa năm mà vẫn như thế, không hiểu tại sao anh lại thích thân thể này, ngày ngày ôm lấy không muốn buông. Có khi còn ở bên ngoài muốn cô, nếu không phải vì da mặt Lệ Táp mỏng, đoán chừng đã phải nhiều lần chiến đấu trên xe, đâu chỉ có riêng ngày hôm nay.

Lệ Táp hất tay anh đang đặt trên môi cô "Hôm nay bụng đau ê ẩm cả ngày, có khi là đến trước thời hạn, anh nhịn một chút đi."

Anh không nói lời nào, chỉ nhìn chăm chăm vào cô, giống như muốn xác định tính chân thật trong lời nói đó. Tay anh tháo áo ngực cô xuống, bộ ngực sữa đầy đặn bị lộ hẳn ra ngoài.   

"Không...không được......" Anh cúi người ngậm lấy đầu nhũ hoa, gặm cắn, kêu chậc chậc thành tiếng, căn bản coi lời cự tuyệt của cô như không khí. 

"Vật nhỏ, gọi anh một tiếng ông xã, anh sẽ tha cho em, gọi đi!" Phó Liệt vô sỉ uy hiếp, nụ cười tràn đầy tà mị.

Lệ Táp không nói ra được, cho tới nay cô đều gọi là Phó Liệt, chưa từng đổi cách xưng hô. Ngược lại, cũng chưa bao giờ thấy anh gọi tên cô. Ở trước mặt người ngoài thì gọi cô là vợ, trước mặt anh chị thì gọi là vợ yêu, với em trai em gái trong nhà thì gọi là chị dâu của cô/chú, tóm lại đối với đủ thứ loại người đều có tên gọi nào đó nhưng chưa từng nói đến tên của cô. Lúc hai người ở cùng một chỗ thì anh gọi cô là bà xã, lúc thì là vật nhỏ, ở trên giường cũng vậy, gọi là bảo bối ngoan để dụ dỗ cô, chưa bao giờ kêu Lệ Táp.

Lệ Táp mím chặt miệng không lên tiếng. Phó Liêt mỉm cười, hai tay nắm lấy bộ ngực tuyết trắng, gặm gặm miếng thịt non mềm thơm ngát, thở dài thỏa mãn..

Mắt thấy sự hăng hái của anh càng ngày càng cao, Lệ Táp vội vàng nắm bàn tay của anh, lầm bầm một tiếng: "Ông xã."

Giọng tuy nhỏ lại rõ ràng vô cùng, Phó Liệt hả hê cười to, nghiêng người hôn một cái ‘ bẹp ’ ở trên gò má cô, "Bà xã, để chứng minh năng lực của chồng em, hôm nay chúng ta vẫn phải làm chứ?"

Lệ Táp nổi đóa, cũng biết cho dù cô không muốn thì anh cũng không dễ dàng tha cho cô, cô mỉm cười lạnh lẽo nói: "Em vẫn còn chưa tắm đâu, để em đi tắm đã."

"Vật nhỏ, từ trước đến giờ chỉ có mình em là ghét bỏ anh, " Phó Liệt vùi mặt vào mái tóc đen của cô, hít hà hương thơm thuộc về riêng mình, giở giọng trêu chọc: "Anh sẽ không ghét bỏ em, không sao, anh tắm là được rồi."

"Không được." Cô chưa kịp nói thêm lời cự tuyệt nào ra khỏi miệng, Phó Liệt đã cởi sạch sẽ đồ trên người cô, hai tay ôm lấy eo cô tiến vào bên trong, lập tức thở dài ra một hơi. 

"Anh không thể nhẹ nhàng hơn một chút à." Lệ Táp bực bội, lần nào cũng giống như liều mạng chiếm hữu, không phải là anh đã từng bước qua ngàn bụi hoa hay sao, tại sao mà cứ luôn luôn nóng vội giống như thằng nhóc mới lần đầu được nếm thử hương vị.  

Dục vọng của anh rất mãnh liệt, không hành hạ cô chết đi sống lại sẽ không ngừng nghỉ. Lúc Lệ Táp mới gả cho anh, xương hông bị đau cả ngày, ngay cả đi bộ cũng khó, ngày tân hôn đầu tiên đi gặp cha mẹ chồng thiếu chút nữa bị bêu xấu, may có dì út Phó Băng ở một bên giải vây mới tính là thể diện không bị vứt đi hoàn toàn. Chẳng trách được có người nói chỉ cần nhìn tư thế đi bộ cũng đoán được cô ấy có đàn ông bên cạnh hay không, xem ra cũng có chút ít đạo lý.

Hông của anh rất nở nang tráng kiện, thừa dịp anh còn chưa chuẩn bị cô liền khép lại hai chân đang bị mở rộng ra, động tác của cô lại khiến anh khẽ gầm lên, Lệ Táp không biết rằng cử động của cô lại siết chặt lấy vật đang căng cứng bên trong khiến cho người nào đó thiếu chút nữa không nhịn được mà bắn ra.

"Vật nhỏ, " anh vỗ vỗ mông Lệ Táp, gặm môi cô uy hiếp: "Đàng hoàng một chút, nếu không xem anh thu thập em như thế nào!"

Hai chân lại bị anh tách rộng ra, vòng trên eo anh, Lệ Táp vùi đầu vào cổ anh kêu rên, người đàn ông không ngừng đặt những nụ hôn nóng bỏng lên tai cô, phía dưới càng lúc càng ra vào điên cuồng mãnh liệt, cô nhắm mắt lại mặc cho mình trầm mê bên trong. 

Phó Liệt nghiêng đầu nhìn người phụ nữ trong ngực, vật cương cứng trong cơ thể ấm áp nhạy cảm của cô đảo qua một vòng, quét qua nơi nào đó đang nhô ra, hài lòng khi thấy người trong ngực run rẩy, một tay đỡ lấy thân thể cô, một tay đặt ở phía sau nâng đầu cô, nụ hôn nóng bỏng triền miên, trên da thịt trắng như tuyết xuất hiện những vết đỏ hồng, chính là dấu vết của anh. Đây là người phụ nữ của Phó Liệt, người mà anh đã quen thuộc hết tất cả những chỗ nhạy cảm trên người cô, mỗi khoái cảm, mỗi rung động đều vì anh, cô là của anh, chỉ có thể là của anh mà thôi. 

Cao trào đến nhanh chóng mà mãnh liệt. khi anh cuồng loạn tấn công thì thân thể Lệ Táp đã mềm nhũn, ngay lúc ánh sáng lóe lên trước mắt, một luồng nhiệt ấm nóng như núi lửa phun trào vào trong cơ thể cô,  bụng dưới co giật, cô ôm chặt cổ anh không buông, co người lại núp trong ngực anh.

Phó Liệt lưu luyến không dứt, ôm lấy cô, có ai dám nói bọn họ không hợp? Mỗi lần yêu như vậy, cả hai đều cùng đạt đến khoái cảm. Phó Liệt vuốt cái trán rịn mồ hôi của Lệ Táp, mái tóc ẩm ướt dính trên trán nhìn càng thêm hấp dẫn. 

Chẳng phải người ta vẫn nói rằng sau khi một cô gái trở thành đàn bà thì cơ thể sẽ có một loại phong tình đó hay sao. Nhưng mà tại sao người phụ nữ của anh vẫn tinh khiết như thế, vẫn đẹp, vẫn hấp dẫn. Sự hấp dẫn không nằm bên ngoài mà ở tận trong xương cốt, chỉ có anh mới thấy, có thể thưởng thức được, khiến cho thần hồn điên đảo. 

Anh nhẹ nhàng hôn lên ngực trái cô, âm thanh tiếc nuối vang lên bên tai: "Lúc đầu nếu nghe lời anh xăm một chữ ở chỗ này, có phải là sẽ càng xinh đẹp hay không."

Lệ táp như rơi vào hầm băng, trên thân thể còn lại chút kích tình, giờ khắc này lại bị kéo về thực tế. Cô gần như đã quên mất rằng, cô đã được gả cho Phó Liệt, một người tàn độc.  

Lệ Táp không rõ anh đối với những chuyện khác sẽ như thế nào, dù sao thì ham muốn giữ lấy của anh rất mãnh liệt, rất đáng sợ. Sau mộtthoời gian gả cho anh, có một lần, Phó Liệt đột nhiên muốn dẫn cô tới chỗ xăm hình, Lệ Táp sợ hãi biến sắc, vừa khóc vừa ấm ức thì anh mới bỏ qua cho cô, từ đó không nhắc tới chuyện này nữa.  

Lệ Táp biết tâm tư của anh, anh muốn đặt dấu ấn trên người cô. Nhưng trong suy nghĩ của cô, hành động này khiến cô cảm thấy bị lăng nhục, không phải là ở thời cổ đại, nô lệ bị định tội mới phải khắc chữ trên mặt hay sao? Cô không phải phạm nhân, tại sao cần có ký hiệu nhục nhã đó.

Lúc này anh lại nhắc đến đề tài đã qua, Lệ Táp nghĩ, nếu anh dám ép cô đi xăm, cô sẽ liều mạng với anh, nhất chết cũng không muốn có cái hình vẽ khó coi ấy. 

Phó Liệt ôm cô đứng dậy, vừa mới hành động liền phát hiện người trong ngực co rụt lại, anh thở dài dừng động tác.

"Bé ngoan, em thả lỏng đi, nếu không sẽ không về phòng ngủ được đâu." Phó Liệt trêu chọc bên tai, một tay nhẹ nhàng vỗ về làm cô buông lỏng, vừa ôm cô vừa đi về phòng ngủ. 

Lệ Táp bị anh ép buộc phải tắm uyên ương, cho đến khi cả người mềm oặt, toàn thân đỏ ửng mới tha cho cô, người nào đó được ăn no bụng, thỏa mãn ôm cô trở lại giường lớn trong phòng ngủ.

Phó Liệt ôm lấy thân thể cô đang mệt mỏi nằm trên người anh, một lần nữa mạnh mẽ xông vào bên trong, nhưng không dùng sức lớn như hai lần trước, mà chậm rãi êm ái, từng đợt nhẹ nhàng đâm thẳng vào thân thể mềm mại của cô. Cô khép mắt, cả người mềm mại nằm trên người anh, cô biết lúc này có phản kháng cũng không ích gì. Dáng vẻ ngoan ngoãn. khuôn mặt đỏ hồng, cánh tay như ngó sen non chắn ngang giữa hai người, Phó Liệt chậm rãi hôn lên nhưng giọt nước mắt cô, hơi thở nặng nhọc lướt qua hàng mi khiến cho đôi chân ngọc đang duỗi bên người anh run rẩy.

Phó Liệt ôm chặt lấy người trong ngực, đây chính là người phụ nữ mà anh yêu nhất, không có người thứ hai