Tù Hôn - Như Hoa Mỹ Quyến

Chương 8




Edit ASHLEY ASHLIE

BETA HEPC

Lệ Táp ngồi trong xe, mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay đang cầm vô lăng ở bên cạnh, trong đầu nghĩ đến việc lần trước Phó Liệt muốn đưa cô đi xăm hình, cả người lập tức run rẩy.

Có lẽ nhận ra ánh mắt chăm chú của cô, Trương Huyền ngượng ngùng lên tiếng: "Chị dâu, có phải tay em làm chị sợ hả? Kể ra thì phụ nữ nhìn thấy cũng hơi ghê."

Lệ Táp cười cười, "Không sao, tôi chỉ hơi hiếu kỳ một chút mà thôi, Trang Huyền, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

Không biết tại sao cô lại có ấn tượng không tệ với cậu bé này, cảm giác có chút thân thiết, bất giác bắt chuyện cùng cậu ta. 

"Em đã 18 rồi." Trang Huyền vui vẻ nói, lại thêm một câu: "Hình xăm này là lão Lý ở khu thành Nam làm cho em, mới được vài tháng." Cậu ta muốn nói rất nhiều thủ hạ của anh Liệt cũng làm ở đây nhưng lại ngại nên ngậm miệng không nói nữa. 

Lệ Táp nghe thấy số tuổi của cậu ta cũng hiểu cậu ta không phải là nhân viên công ty, chỉ là thủ hạ bên dưới thì lập tức không nói gì nữa. 

Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, xe đi rất nhanh tới quảng trường Âu Lăng, còn hai mươi phút nữa mới đến giờ hẹn, Lệ Táp vào quán cà phê ngoài trời bên trong quảng trường ngồi đợi.

Trong chốc lát, Chúc Oánh Sam cũng đã tới, hai người gặp nhau rất vui mừng, trước kia Chúc Oánh Sam tham gia lớp học nâng cao nghiệp vụ nên hơn một tháng hai người không gặp nhau, lúc này khó tránh khỏi vui vẻ.  

Chúc Oánh Sam là một trong số ít người biết được Lệ Táp kết hôn với Phó Liệt như thế nào. Nhà họ Chúc tuy không nằm trong số những gia đình thượng lưu số một số hai nhưng người khác cũng không thể khinh thường. Ba của Chúc Oánh Sam là Phó chủ nhiệm bộ chính trị pháo binh, cấp bậc Thiếu Tướng, Chúc Oánh Sam là con gái út trong gia đình, được nuông chiều vô cùng. 

Cho dù là cô biết rằng Lệ Táp không cam tâm tình nguyện gả cho Phó Liệt, Chúc Oánh Sam cũng không biết rõ nguyên nhân bên trong, chỉ biết vào năm thứ ba đại học, một năm đó cô thường nhìn thấy Phó Liệt xuất hiện ở trường, mơ hồ hiểu được đó là vì Lệ Táp. Tháng sáu năm ngoái xảy ra việc bạn trai Lệ Táp là Lộ Tử Hằng bị tai nạn xe cộ, ba tháng sau, cô và Lệ Táp hoàn toàn mất liên lạc, tìm khắp nơi cũng không thấy đâu.  

Mãi cho đến khai giảng đầu tháng chín, Chúc Oánh Sam mới nghe anh trai nói là Lệ Táp sắp kết hôn, chú rể chính là Phó Liệt. Cô vội vàng hẹn cô ra ngoài, thấy cô đau khổ bi thương, lời nói không phát ra được. 

Cô cũng không nói gì, chỉ vỗ nhẹ tay mà nói: "Oánh Sam, đừng hỏi, đừng hỏi...... Mình rất khỏe...... Thật......"

Vì vậy mà mỗi lần gặp mặt, Chúc Oánh Sam không nhắc đến việc sinh hoạt gia đình, hai người cùng nhau thảo luận kế hoạch sau khi tốt nghiệp, những việc bực mình gặp phải trong khi thực tập, không hề đề cập đến những việc khác.  

"Có chuyện gì mà mặt mày ủ ê vậy hả?" Lệ Táp nhìn cô bạn có chút ỉu xìu liền hỏi, buổi sáng có vẻ rất hào hứng, sao bây giờ lại thành ra thế này?

"Aiiiii, " Chúc Oánh Sam thở dài, nói: "Hôm nay mẹ mình đột nhiên muốn mình đi xem mắt, điều kiện đối phương có vẻ rất tốt, mình cũng không rõ, tóm lại rất hợp ý bà. Mình nói với mẹ là mình đã có bạn trai, mẹ mình kêu mình chia tay, không cho mình hẹn hò với Xuân Giang, mình đang vô cùng phiền não đây này."

Vẻ mặt Chúc Oánh Sam đau khổ, tâm trạng tốt đẹp biến mất hầu như không còn. Bạn trai của cô là Ngụy Xuân Giang là một sinh viên đang theo học tại trường đại học Tokyo, tình cảm giữa hai người rất tốt. Ngụy Xuân Giang là sinh viên có tiếng ở trường, chủ tịch hội sinh viên, trong một trận bóng hữu nghị gặp được hoa khôi khoa văn Chúc Oánh Sam, vừa nhìn đã mến. Qua hơn nửa năm theo đuổi cuối cùng ôm được mỹ nhân về, trở thành một giai thoại trong trường. 

Mặc dù mối tình kim đồng ngọc nữ được bạn bè và thầy cô ủng hộ nhưng lại bị nhà họ Chúc phản đối mãnh liệt. Cũng bởi vì xuất thân. Ngụy Xuân Giang đến từ một gia đình bình thường ở Nam Phương, trong mắt nhà họ Chúc tất nhiên là không xứng đáng với con gái bảo bối của họ, vì vậy mà ra sức ngăn trở, muốn chia rẽ bọn họ. 

Chúc Oánh Sam lớn hơn Lệ Táp một tuổi, năm nay đã hai mươi hai rồi, lúc nào người trong nhà sợ xảy ra chuyện, không phải là bây giờ người ta đang lưu hành việc cưới chui đó hay sao? Ngộ nhỡ đầu óc con gái mụ mị, lại đi đăng ký với cậu thanh niên kia thì biết làm sao, đến lúc li hôn vẫn bị mang tiếng là qua hai lần đò, ai dám lấy nữa? Vì vậy mà nghĩ ra một cách, đó là để cô đi xem mắt. 

"Mẹ mình nói quan hệ giữa hai gia đình rất tốt, môn đăng hộ đối, vì vậy mới có ý định kết thông gia." Chúc Oánh Sam nhấp một hớp cà phê rồi nói, cô cảm thấy cuộc sống thật mệt mỏi, con cái mấy ông cán bộ cao cấp đều như nhau cả, cả ngày chìm trong gái đẹp rượu ngon, có mấy ai muốn một cuộc sống bình dị. Tiền tài cái gì đó với cô không quan trọng, cô chỉ quan tâm đến tình cảm giữa hai người, nếu vợ chồng mà không có tiếng nói chung thì làm sao sống được với nhau cả đời. Cô không muốn mình lâm vào hoàn cảnh bi đát đó mà chỉ muốn nắm lấy hạnh phúc thuộc về chính mình.

"Đừng quá lo lắng, " Lệ Táp an ủi, "Bác gái cũng chỉ muốn cậu đi xem mặt một chút, nói không chừng cả hai người chẳng vừa ý nhau cũng nên, đến lúc đó nhà kia sẽ bỏ ý định kết thân."

"Ừ, mình cũng nghĩ như vậy, dù sao có chết mình cũng không lấy, cùng lắm thì mình bỏ trốn. Trung Quốc rộng lớn như thế, mình không tin là không có đất dung thân." Chúc Oánh Sam tự động viên, xe tới trước núi tất có đường, đây không phải là xã hội cổ đại, không phải cái loại hôn nhân mai mối do cha mẹ sắp đặt, cô không cần người trong nhà sắp xếp một cuộc hôn nhân cho mình.

Huống chi, nói không chừng khéo người ta còn không vừa ý cô, cô cũng chẳng cần lo lắng làm gì.  

Nghĩ thông suốt, tâm tình cũng thoải mái, Chúc Oánh Sam kéo Lệ Táp đứng dậy: "Đi thôi nào, đi mua sắm!"

Hai người dạo qua trung tâm thương mại một lần, Chúc Oánh Sam kéo Lệ Táp vào FLAWLESS, mặc dù Lệ Táp chưa từng tới nơi này nhưng cũng biết được giá cả vô cùng đắt đỏ, cô không thiếu gì nên cũng không có ý mua sắm thêm.  

Chúc Oánh Sam không mua phụ kiện mà đi thẳng đến khu bán đồ nam, vừa chọn vừa nói cho cô biết ngày mai Ngụy Xuân Giang sẽ tham gia một hội nghị rất quan trọng, tổng giám đốc đi thị sát, để anh đại diện lên phát biểu nên hôm nay cô đi đến mua cho anh một bộ đồ.  

Lệ Táp đứng một bên cảm thấy nhàm chán, trong lúc Oánh Sam đang hỏi nhân viên bán hàng, cô nhìn qua quầy bên cạnh, thấy phía trên bày rất nhiều cà vạt, trong lúc vô tình nhìn thấy một chiếc cà vạt tơ tằm đỏ đen rất đẹp, quỷ thần xui khiến thế nào mà trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh của Phó Liệt, cô cảm thấy nếu anh đeo lên sẽ rất đẹp mắt, cô cầm trên tay chăm chú nhìn. 

Dường như cô chưa từng mua đồ cho anh, mà từ trước đến giờ đều là anh mua cho cô, đang do dự có nên mua hay không thì Chúc Oánh Sam đi qua, chế nhạo nói: "Mua đi mua đi, rất khó gặp được đồ ưng í, bỏ qua thì tiếc lắm đó."

Nhân viên bán hàng đang đứng bên cạnh cũng tiếp lời: "Chị tinh mắt thật đó, cà vạt của công ty bọn em là một trong mười nhãn hiệu tốt nhất trên thế giới, cái chị đang cầm lại là sản phẩm tinh xảo độc nhật vô nhị, chỉ có duy nhất một cái, không mua thì rất tiếc, chị có muốn cân nhắc lại một chút không ạ?"

Lệ Táp giả bộ trợn mắt nhìn bạn tốt, sau đó giao cà vạt cho nhân viên bán hàng: "Vậy cô giúp tôi bọc lại cái này nhé."

Hai người đi mua sắm mệt rã rời, muốn dừng lại uống chút đồ, đi một vòng miệng lưỡi đều quắt lại, chân muốn nhũn ra, phải tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi cho lại người.

Trang Huyền đột ngột chạy tới, thở gấp nói: "Chị dâu, nhà em có chuyện đột xuất, chị xem......"

Cậu nhóc này vẫn cầm đồ giúp hai người, vô cùng mệt nhọc, Lệ Táp có ấn tượng rất tốt với cậu ta, nghe cậu ta nói như vậy liền để cho cậu ta về trước, cô sẽ đón xe về sau. 

Ai ngờ cậu ta trực tiếp để chìa khóa xe lên bàn, quay người bước đi, vừa đi vừa giải thích: "Không sao, em thuê xe đi về, chị lái xe cẩn thận một chút!"

Nhìn bóng dáng chạy xa xa như một làn khói, Lệ Táp bất đắc dĩ lắc đầu. 

"Aiiiii, sao mình thấy cậu nhóc này có điểm rất giống cậu đấy nhé?" Chúc Oánh Sam đang ngậm ống hút, đột nhiên nói một câu như vậy khiến cho người ta không thể hiểu được. 

"Vớ vẩn, cậu cũng biết là ba mẹ mình qua đời từ sớm, mình với cậu ta thì giống nhau thế nào chứ?" Lệ Táp nghĩ cô đang nói đùa, cũng không để ở trong lòng. 

Suy nghĩ một lúc thấy cũng phải, Chúc Oánh Sam nghĩ có thể do cô nhầm, lúc đầu nhìn hai người có vẻ hơi giống nhau nhưng nghĩ kỹ thì cũng không hẳn liền cho qua luôn.

Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Lệ Táp liếc nhìn số gọi đến, nhấc điện thoại lên.  

Chúc Oánh Sam cũng liếc nhìn số điện thoại kia, hình như là thầy giáo Đổng. Vốn là nghĩ không có việc gì, lại thấy nụ cười trên mặt Lệ Táp tắt dần, cuối cùng biến mất hoàn toàn.  

Đợi đến khi cô cúp điện thoại, Chúc Oánh Sam vội vàng chộp tay cô hỏi: "Lệ Táp, có chuyện gì vậy?"

Lệ Táp liếc nhìn cô, gượng cười: "Thầy giáo Đổng hỏi mình liệu Tử Hằng có thể tham gia kỳ phản biện đợt tháng sáu năm nay không, nếu không thì sẽ không thể tốt nghiệp được."

Lúc đầu, khi Lộ Tử Hằng xảy ra tai nạn xe cộ, Lệ Táp đã từng trở lại trường nhờ giúp đỡ, trường học cũng tạo điều kiện nhưng cũng chỉ có hạn. Lộ Tử Hằng nghỉ ngơi hơn nửa năm nay, lãnh đạo trường cũng không biết bọn họ đã sớm chia tay, vì vậy thầy giáo hướng dẫn mới gọi điện hỏi. Một, là vì không liên hệ được với những người khác, hai là, vết thương ở chân Lộ Tử Hằng do đạn bắn cũng không ai biết, kể cả Chúc Oánh Sam, chỉ nghĩ là do tai nạn xe cộ bình thường nên nằm viện nghỉ ngơi, sau khi lành sẽ trở lại trường học. 

Nghe cô nói vậy, Chúc Oánh Sam cũng trầm mặc nửa ngày mới thốt được một câu: "Nói không chừng đến lúc đó Lộ Tử Hằng đã bình phục, cậu không cần phải lo lắng như vậy."

Lệ Táp cười khổ, bây giờ ngay cả việc anh có thể đứng lên hay không cô còn chẳng biết, nói gì đến việc liên lạc. Oánh Sam không biết chuyện anh phải đi nước ngoài trị liệu cho nên mới an ủi như vậy.  

Nhưng cô thì có biện pháp gì, đến Pháp đưa anh trở lại hay sao?

Chỉ là mộng tưởng mà thôi, Lệ Táp cười lạnh trong lòng.

Không còn tâm trạng đi dạo phố, Lệ Táp lái xe đưa Chúc Oánh Sam về nhà trước, cô nói mình không sao đừng lo lắng, sau đó mới lái xe rời đi. 

..............................

Xe chạy nhanh một đường ra ngoại thành rồi đột ngột dừng lại, Lệ Táp gục mặt trên vô lăng, trong lòng hỗn loạn. 

Ngẩng đầu nhìn phía trước, đó chính là đường cao tốc, trên cột trụ khổng lồ bằng thép có một tấm biển rất to màu xanh lá cây, phía trên là tên cao tốc, mũi tên chỉ địa điểm. 

Sắc trời hơi tối, Lệ Táp nheo mắt nhìn những dòng chữ lớn phía trên, có chút mơ hồ, cô đã ra ngoại thành rồi, có thể nhân lúc này rời đi, đến nơi không có Phó Liệt. 

Cô không muốn nghĩ, không muốn vì người khác, cả cuộc đời, lần này sẽ vì chính bản thân cô mà quyết định, không vì bất kỳ ai......

Cô gục đầu lên cánh tay đặt trên vô lăng, lơ đãng quay sang bên cạnh, nhìn thấy hộp cà vạt mới mua nằm lẻ loi một góc như đang lặng lẽ chăm chú nhìn cô......

Ngoài cửa vang lên tiếng "cộc cộc ", Lệ Táp quay đầu nhìn qua, thuận tay đè chốt mở xuống. 

Cửa sổ thủy tinh hạ xuống, lộ ra khuôn mặt vô cùng cung kính, người nọ chắp tay sau lưng nói: "Chị dâu, đi quá lên phía trước là ra khỏi thành phố rồi, bây giờ trời đã tối, nếu chị muốn đi dạo thì chờ ngày mai anh Liệt đưa chị đi sẽ an toàn hơn."

Lệ Táp không lên tiếng, nằm ngửa ở lưng trên ghế, nghiêng đầu nhìn qua gương thấy một hàng xe hơi màu đen đậu phía sau, trong lòng cười nhạo bản thân không tự lượng sức. 

Cô đều quên mất rằng, mình biết lái xe là do Phó Liệt dạy cô. Anh đã cho cô đôi cánh thì sao có thể để cô bay khỏi lòng bàn tay mình?

Người bên ngoài cửa sổ cũng cực kỳ kiên nhẫn, cứ đứng bất động như vậy. Sau một lúc lâu, một giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Xe của các anh không được xuất hiện trong tầm mắt của tôi."

Cửa sổ xe bị đóng lại.

Cô nhìn qua kính chiếu hậu, thấy từng chiếc xe quay đầu theo hướng ngược lại đến khi mất hút.

Nhưng như vậy thì sao, dù không để cô nhìn thấy nhưng chỉ cần cô tăng tốc chạy đi thì ngay lập tức sẽ bị bao vây, một bước cũng khó nhích nổi.

Sắc trời dần dần tối đen, tia sáng cuối cùng cùng biến mất ở đường chân trời, không còn ai quấy rầy, Lệ Táp nhắm mắt nằm ở đó thật lâu, rốt cuộc cũng đánh tay lái quay trở lại.  

Năm phút sau, một đoàn xe hơi màu đen cũng rời đi, lặng yên không một tiếng động.