Tu La Kiếm Thần

Chương 128-129: 128: Mẹ Nó, Đây Còn Là Cố Ca Có Cùng Đức Hạnh Với Ta Sao? - 129: Về Nhà




128: Mẹ Nó, Đây Còn Là Cố Ca Có Cùng Đức Hạnh Với Ta Sao?


Nghe vậy, bàn tay trắng nõn đánh Tiểu Tử của Lý Sương Nhi liền khựng lại giữa không trung, đôi mắt đẹp khẽ chớp rồi trở nên ngây dại.

Trái tim rối loạn, gương mặt tuyệt đẹp thất sắc, Lý Sương Nhi lúc này không khỏi nín thở.

Cảnh giới Linh Huyền sơ kỳ… chấn động hàng vạn quân địch… vang danh thiên hạ…

Từng chữ nối tiếp từng câu đâm vào chỗ sâu trong lòng Lý Sương Nhi, dấy lên từng tầng sóng lớn, môi đỏ mím chặt của nàng đã có chút tái nhợt.

“Huynh… đây mới thực sự là huynh sao? Không ra tay thì thôi, một khi hành động nhất định khuấy đảo thiên hạ, chấn động tứ phương sao?”

Chỉ với lời truyền từ Tiểu Tử, trước mắt Lý Sương Nhi đã phác họa lên một người đàn ông anh tuấn khoác áo giáp đen bạc, tay nắm trường thương đen sừng sững đứng giữa gió cát trận mạc..

Nơi sâu thẳm trái tim nàng như một mặt hồ yên ả, bỗng nhiên rơi xuống một giọt nước tuy nhỏ nhưng đủ vẽ lên một gợn sóng rồi không ngừng lan rộng ra bốn bề.



Bích Hoa lâu, Minh Yên các.

Một cô gái mặc váy dài màu tím cô độc ngồi bên cạnh chiếc đàn cổ, gương mặt nàng ta yêu kiều như đóa phù dung rộ nở. Nàng ấy, chính là Trình Khả Vi, là cô nương khi Cố Thiên Mệnh chưa thức tỉnh lục thức và tiếp nhận kí ức của kiếp trước muốn lấy làm vợ trong lời đồn.

“Vi tỷ tỷ, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Ngoài cửa đình, một cô gái với thân hình lả lướt như rắn nước đẩy cửa đi vào, chạy thẳng tới trước mặt Trình Khả Vi đang gảy đàn.

“Chuyện gì mà cuống cuồng lên như vậy?”, Trình Khả Vi chậm rãi nhướng đôi mày như được điêu khắc, cất lên chất giọng thanh thúy.


“Vi tỷ tỷ, Cố công tử nổi danh khắp thiên hạ sau một trận chiến ở Nhạn Hành quan rồi! Hắn vốn chẳng phải phế vật gì, mà là thiên tài trẻ tuổi với tu vi Linh Huyền sơ kỳ", cô gái chẳng hề chần chừ ném ra tin tức giống như pháo nổ đang rúng động khắp nơi này.

Tiếng đàn im bặt, dây đàn cũng 'phựt' một tiếng đứt lìa, trên gương mặt trắng noãn của Trình Khả Vi lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, đầu ngón tay thon dài vì một thoáng dây đàn đứt xẹt qua mà cào rách một lớp da, thấm ra một giọt máu đỏ tươi.

"Ngươi nói cái gì?"

Trình Khả Vi dường như có chút hoảng hốt mà đánh mất đi dáng vẻ trầm tĩnh lạnh lùng xa cách thường ngày, vô số những tia cảm xúc đan xen trong đôi mắt nàng ta.

"Thật đó! Toàn bộ kinh đô hiện tại có ai mà không biết tới tin này. Hai ngày trước Bắc Việt quốc điều động ba vạn lính lăm le muốn công phá Nhạn Hành quan, Cố công tử lúc đó thân trong quân ngũ, một người một ngựa xông pha đối mặt với đại quân hàng vạn người”.

Cô gái duyên dáng kia cũng khó kìm được sự ngạc nhiên trong lòng, nàng ta luống cuống nói với Trình Khả Vi, vô cùng bồn chồn.

Đôi môi đỏ mọng của Trình Khả Vi khẽ hé, cảm xúc phức tạp lấp đầy trái tim nàng ta rồi dần rơi vào trầm mặc.

Nàng ta tựa như nhìn thấy một người thanh niên đứng bên ngoài Bích Hoa lâu, hét lớn: Kể từ hôm nay, Trình Khả Vi chính là người phụ nữ của Cố Thiên Mệnh ta, ai cũng không thể khinh nhờn nàng ấy nửa phần, bổn công tử muốn cưới nàng ấy về nhà.

Chỉ là Trình Khả Vi không đồng ý, mà Cố gia cũng không cho phép một kỹ nữ chốn lầu hoa bước qua cửa.

Trình Khả Vi chậm rãi cắn đôi môi đỏ, bên tai vẫn luôn quanh quẩn những câu nói về bản lĩnh khó người bì kịp, gạn dạ đối đầu với quân địch của Cố Thiên Mệnh, hồi lâu cũng chưa hoàn hồn lại.

Cùng lúc đó, tướng môn Hàn gia.

Tướng: tướng võ, môn: cửa, nhà =>nhà làm quan võ.


Hàn gia, nhà của Binh bộ thượng thư Hàn Thần cũng là gia tộc hàng đầu đứng số một hai tại Thiên Phong quốc.

Hàn Ngụy với tư cách là huynh đệ tốt nhất của Cố Thiên Mệnh, nghe được tin tức ông nội mình mang về xong cũng kiên quyết không tin mà phản bác lại. Hắn ta từ nhỏ đã chơi cùng Cố Thiên Mệnh, chưa từng thấy qua hắn làm một việc nghiêm túc nào.

Ông nội Hàn Thần bỗng dưng nói tu vi của Cố Thiên Mệnh đã đạt tới Linh Huyền, còn mắng nhiếc hàng vạn quân địch trên chiến trường, làm sao Hàn Ngụy có thể tin điều này?

Nhưng thấy dáng vẻ trịnh trọng này của ông nội, căn bản không có nửa điểm giả vờ, trong lòng Hàn Ngụy càng mất bình tĩnh, trên mặt cũng lộ ra nét kinh hãi nồng đượm.

“Cố ca đánh giặc ở Nhạn Hành quan? Hơn nữa còn khiến quân địch run sợ? Chuyện này… mẹ nó, đây còn là Cố ca có cùng đức hạnh với ta sao?”

“Còn an toàn thoát khỏi một mũi tên tập kích mà cường giả Địa Huyền b ắn ra chỉ với tu vi Linh Huyền sơ kỳ?”

“Trời ơi!”

Hàn Ngụy đứng tại chỗ im lặng bất động như một pho tượng, miệng hắn há hốc đủ nhét một quả trứng gà.

Vào lúc này, tin tức về tài năng vô song của Cố Thiên Mệnh đã lan truyền khắp kinh thành và dây lên làn sóng lớn chẳng thể nguôi ngoai.

Không còn cách nào khác, không ai có thể chấp nhận sự thật như sét đánh ngang tai này.

Một tiểu công tử Cố gia trước kia chỉ biết bắt nạt các công tử tiểu thư thế gia, quyến luyến chốn phấn hoa bỗng nhiên trở mình biến thành thiên tài oai phong khắp bốn phương, ai có thể tiếp nhận nổi?

Mọi nơi trong kinh thành không có nơi nào không thảo luận về chuyện của hắn, vô cùng sôi nổi.

Một trận vẻ vang, có ai trong thiên hạ không biết tới đây?


129: Về Nhà


Cố Thiên Mệnh cùng các tướng sĩ quân doanh Xích Phong nói lời cáo biệt xong liền rời khỏi quân doanh.

Trước khi đi, tướng sĩ quân doanh Xích Phong đều cực kì trịnh trọng, đứng cùng một chỗ hành lễ, hô to: “Hiệu úy!”
Đối mặt với đám hán tử tâm tính nhiệt huyết này, Cố Thiên Mệnh đương nhiên cũng mỉm cười mà lớn tiếng đáp lại: “Chúng tướng sĩ, sau này chúng ta còn có thể gặp lại, hi vọng đến lúc đó, cũng đừng nhằm vào ta nữa”.

“Ha ha ha...”
Các tướng sĩ quân doanh Xích Phong nhao nhao cười lớn, cũng có chút xấu hổ gãi đầu.

Không khỏi nghĩ tới cảnh Cố Thiên Mệnh vừa tới quân doanh Xích Phong, đám người ai ai cũng gọi hắn là thằng nhóc miệng còn hôi sữa.

Hiện giờ, mọi người không chỉ nhìn thấy tư thế oai hùng của hắn, mà còn biết Cố Thiên Mệnh chính là thế tử của Cố gia, đương nhiên cũng không dám bất kính.

Bởi vì, người Cố gia, không có bội chủng.

Bọn họ tin rằng, Cố Thiên Mệnh ngày sau, chắc chắn sẽ giống như Huyết Hùng tướng quân năm xưa, đứng trên đỉnh phong cương trường, khiến chư quốc không dám xâm phạm Thiên Phong quốc.

Thiên kiêu vô song như vậy lại làm hiệu úy quân doanh Xích Phong của bọn họ, thật là một vi hạnh lớn lao.


“Chúng ta cung tiễn hiệu úy”, Lưu Lăng Võ đứng trước đám tướng sĩ quân doanh Xích Phong, hô to.

“Tiễn hiệu úy!”, mấy trăm người ở quân doanh Xích Phong, nhao nhao đồng thanh hét lớn, biểu hiện ra tình cảm kính ngưỡng của mình đối với Cố Thiên Mệnh.

Dịch bá nhìn một màn này, trong lòng cảm thấy vui mừng, bởi vì Cố gia có người kế thừa rồi.

Tiểu công tử Cố gia, nghiễm nhiên có phong cách đại tướng của cha ông.

Chia tay Nhạn Hành quan, Cố Thiên Mệnh cùng Dịch bá cưỡi chiến mã, lên đường quay về.

Trên đường từ Nhạn Hành quan trở về kinh thành, đám người Cố Thiên Mệnh và Dịch bá cũng không vội vã, chậm rãi đi.

Dọc đường đi, Dịch bá hỏi Cố Thiên Mệnh rất nhiều vấn đề, ví dụ như làm thế nào có được tu vi Linh Huyền, làm thế nào lừa gạt trên dưới Cố gia, tại sao lại chạy đến Nhạn Hành quan vân vân.

Đối với việc này, Cố Thiên Mệnh đều khéo léo trả lời, không làm cho Dịch bá cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Hiện tại nhìn Cố Thiên Mệnh càng lúc càng có phong phạm tướng môn, trong lòng Dịch bá cũng cực kỳ khảm khái cùng vui mừng, vẻ kích động cùng mừng rỡ trên gương mặt khó có thể che dấu.

Thời gian rất nhanh trôi đi, đi lại mất mười ngày, đám người Cố Thiên Mệnh cuối cùng cũng đến kinh thành Thiên Phong quốc.

Sau đó, Cố Thiên Mệnh và Dịch bá hai người liền bước vào cổng thành.

Vừa vào cổng thành, bóng dáng Cố Thiên Mệnh liền khiến rất nhiều người chú ý, nhấc lên một làn sóng ồn ào lớn.

“Tiểu công tử Cố gia đã trở về! Nhìn kìa! Đó thực sự là hắn ta”, có người liếc mặt nhìn Cố Thiên Mệnh, kích động vạn phần, bật ra tiếng kinh hô.

Lập tức, mọi người nhao nhao đổ dồn ánh mắt về phía Cố Thiên Mệnh đang đứng ở một bên.

“Thật sự là tiểu công tử Cố gia, nghe nói hắn ta ở Nhạn Hành quan đại sát tứ phương, uy hiếp vạn quân, thật hay giả vậy?”

“Quân báo đã chiếu cáo thiên hạ rồi, chắc chắn là thật.

Chưa từng nghĩ tiểu công tử Cố gia lại lợi hại như vậy, thật không hổ là con cháu Cố gia!”
“Đây là tiểu công tử Cố gia sao? Đẹp trai quá.

Sau này chắc chắn sẽ là đại nhân vật của Thiên Phong quốc chúng ta”.

“Ta trước kia đã biết tiểu công tử Cố gia không tầm thường, hắn chính là người trấn quốc tướng môn Thiên Phong quốc chúng ta, làm sao có thể là phế vật không thể tu hành chứ.

Quả thật không ngoài dự liệu của ta...”
Làn sóng nghị luận từ cửa thành truyền đi, làm cho mây mù trên bầu trời cũng tản đi ít nhiều.

Nhìn một màn này, Cố Thiên Mệnh có chút bất đắc dĩ, hướng về phía Cố gia mà đi.

Dịch bá chưa từng nghĩ việc này đã truyền khắp kinh thành, quả thực có chút ngoài dự liệu.

Sau khi trở lại Cố gia, Cố Thiên Mệnh liền nhìn thấy ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc đang ở trong đại sảnh, lẳng lặng ngồi chờ.

Cố Thiên Mệnh vừa đến cửa thành ông cụ Cố liền nhận được tin tức, sau đó phái người thông báo cho Cố Ưu Mặc, cùng ông ấy ngồi ở đại sảnh.

“Ông nội, Nhị thúc!”
Cố Thiên Mệnh ung dung thản nhiên thở ra một hơi, sau đó liền tiến lên vài bước, bước về phía ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc trước mặt mà hành lễ.


Nếu nói người mà Cố Thiên Mệnh khó đối mặt nhất, chẳng qua chính là ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc, hai người bọn họ vì mình, thật sự đã trả giá quá nhiều.

“Hừ, thì ra trong mắt thằng nhóc cháu còn có ông nội ta à!”, ông cụ Cố đao to búa lớn ngồi ở ghế chủ vị, nhìn Cố Thiên Mệnh hừ lạnh nói.

Vừa rồi khi Cố Thiên Mệnh bước vào đại sảnh, sâu trong mắt ông cụ Cố hiện lên một tia vui mừng, chỉ là hiện tại đột nhiên cứng đơ mặt, sợ là muốn khởi binh hỏi tội.

“Đừng, lão tử cũng không gánh được một tiếng Nhị thúc này của ngươi”, Cố Ưu Mặc cũng ra vẻ tức giận, hừ lạnh nói.

Thoạt nhìn, ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc sợ là đã cực kì tức giận, đều muốn chất vấn Cố Thiên Mệnh một phen.

Không nói một tiếng liền có tu vi Linh Huyền, ở thời điểm hai mươi tuổi đã có tu vi như vậy, đây dĩ nhiên là thiên kiêu vô song.

Thế nhưng, Cố Ưu Mặc cùng ông cụ Cố ngay cả rắm cũng không nhìn ra, làm sao họ có thể sảng khoái cho được.

Hơn nữa, bọn họ còn nghe nói Cố Thiên Mệnh thiếu chút nữa bị mũi tên của cường giả cảnh giới Địa Huyền bắn trúng, không khỏi căng thẳng tâm hồn, sợ hãi không thôi..