Tu La Tình Nhân

Chương 65: Sợ kim tiêm - Suýt khóc




Trịnh Vỹ Thần nói đẩy nhanh tiến độ của Mimala, Ngô Thành chỉ tưởng thằng bạn của mình nói đùa nào ngờ, sáng ngày hôm sau Gary thay vì mang điểm tâm đến cho cậu thì lại gõ cửa nhà cậu với một chòng hồ sơ. Vẻ mặt Gary khổ sở, Ngô Thành cũng chẳng khá khẩm gì hơn.

Hai trợ thủ đắc lực đã vậy, đằng này Trịnh Vỹ Thần một mình quản lý cả vòng đầu tư kêu gọi vốn hơn cả trăm người tham gia kia khiến anh cũng bắt đầu uể oải. Vừa mới xem xong một hợp đồng thì cửa phòng mở ra, Trương Luyến Tâm đem một tách cà phê vào đặc cạnh anh. “Uống chút gì đi.”

Mấy ngày nay, Trương Luyến Tâm được trị liệu tâm lý điều đặn, đối với chứng u uất cũng giảm đáng kể. Không còn tự mình mê sảng, tự nói tự khóc nữa. Nhưng có một điều kỳ lạ là Trịnh Vỹ Thần có nói thế nào cô ta cũng không trở về nhà họ Trương. Anh tự hỏi, có khi nào Trương Luyến Tâm sau khi hồi phục đã cảm kích anh đến mức muốn lấy thân đền đáp?

A di đà phật!

Trịnh Vỹ Thần không dám liên tưởng nhiều, anh gật đầu một cái rồi tiếp tục làm việc. Một lúc sau cảm giác hình như Trương Luyến Tâm không hề rời đi mà đứng bên cạnh, anh ngẩng đầu phát hiện cô ta đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

“Có chuyện gì sao?”- Trịnh Vỹ Thần khó hiểu.

Trương Luyến Tâm: “Trịnh tổng, nếu tôi có thể giúp anh một tay thì thế nào?”

“Nói rõ đi!”- Trịnh Vỹ Thần lạnh nhạt nói, tốc độ đánh máy cũng chậm lại.

Trương Luyến Tâm ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh: “Trịnh tổng cứu tôi, tôi rất cảm kích. Nhưng anh muốn biết lý do mà tôi nhất quyết ở lại nơi này là gì không?”

A di đà phật, đừng tỏ tình sỗ sàng vậy chứ. (“▔□▔)

“Tôi năm nay hai mươi hai tuổi, từ nhỏ đến bây giờ khoảng thời gian tôi cảm thấy nhẹ nhõm nhất chính là hai năm bị Nguyễn Long Phụng Cơ giam ở đây. Nói không hận là nói dối, nhưng so với hận tôi lại biết ơn nhiều hơn. Thật ra cô ta đối với tôi không tệ, ở đây tôi cảm thấy thư thả hơn so với lúc ở nhà mình. Trong nhà, anh chị em ngoài mặt đoàn kết nhưng trong thâm tâm lại mưu tính lẫn nhau. Tôi vì tự bảo vệ mình nên tôi cũng mưu tính họ. Cuộc sống đầy rẫy mưu tính khiến tôi cực kỳ áp lực, lúc này... tôi lại gặp một chuyện khủng hoảng khác...”- Giọng nói của Trương Luyến Tâm ngày càng trở nên bi thương, nhưng rất nhanh cô ta lại thay đổi ngữ khí: “Nói thẳng ra vậy, tôi muốn tham gia vào đội ngũ làm việc của Mimala với tư cách cổ đông.”

“Cổ đông?”- Trịnh Vỹ Thần ngưng hẳn động tác đánh phím, di chuyển ánh mắt về phía Trương Luyến Tâm.

Trương Luyến Tâm cười khổ: “Từ năm 16 tuổi tôi đã bắt đầu âm thầm làm việc cho Trương Thị, tích góp được một số tiền.”

Trịnh Vỹ Thần ngã người ra sau, giơ tay lấy ly cà phê trên bàn rồi tự nhiên đem lên uống sau đó anh khẽ nheo mắt với Trương Luyến Tâm, biểu tình muốn nói: Cà phê dở.

Trịnh Vỹ Thần hắng giọng: “Trương tiểu thư, nói điều kiện ra đi.”

Thương gia làm ăn phải xác định được mục đích mới có thể đầu tư. Điều này người được dạy từ nhỏ như anh và Trương Luyến Tâm hiểu hơn ai hết.

Quy tắc trên thương trường: Không có bữa ăn nào miễn phí.

Trương Luyến Tâm bị nhìn trúng tâm tư cũng không có biểu tình, lên tiếng: “Tôi muốn sau khi Mimala có chỗ đứng, Trịnh tổng sẽ góp một phần sức lực giúp tôi thu mua Trương Thị.”

Công ty của cha mình mà cũng muốn thu mua? Hận luôn cha sao?

Trịnh Vỹ Thần khó hiểu: “Trương tiểu thư...”

“Cứ gọi tôi là Luyến Tâm.”

Tên của Trương Luyến Tâm phát âm ra nghe rất hay, hai chữ này đáng lý ra phải đặt cho người còn gái điềm đạm nhu mì một chút mới hợp... chỉ là, thực tế quá phũ phàng.

Trịnh Vỹ Thần cười: “Được, Luyến Tâm, cô dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ thành công gây dựng Mimala? Đứng trên góc độ một người làm ăn lương thiện, tôi sẽ không khuyến khích cô đi nước cờ mạo hiểm này.”

Trương Luyến Tâm cười, cô ta biết Trịnh Vỹ Thần lại đang thử mình. Anh muốn xem cô ta có đủ bình tĩnh để phát hiện ra khe hở trong lời nói kia không, Trương Luyến Tâm lên tiếng giọng đều đều: “Nhưng đứng trên góc độ một lão đại hắc đạo mà nói, đây không phải là chuyện khó đối với Trịnh Vỹ Thần anh, có phải không? Trịnh tổng, tôi đã từng vô tình điều tra ra, thật ra Trịnh Vỹ Thần vô hại sa đọa mà mọi người luôn thấy lại chính là thủ lĩnh của một đường dây ngân hàng đen khổng lồ. Tôi cho rằng, lúc anh cảm thấy không vui thì hoàn toàn có thể sử dụng một phần thế lực ngầm của HS để lật đổ Trịnh Thị của Trịnh Vỹ Khang, hơn thế nữa nếu dốc đi hai phần thế lực thì Kim Điêu Môn của Nguyễn Long Tuyết cũng không là hạt bụi nào cả. Đừng nói gì đến việc thành lập Mimala nhỏ bé như thế.”

Trịnh Vỹ Thần không có thái độ gì khi bị vạch trần như vậy, anh sẽ không ngốc đến độ tin Trương Luyến Tâm chỉ là 'vô tình điều tra ra' trên thực tế chắc chắn cô ta đã tốn rất nhiều công sức để điều tra.

Vì sao ư? Bởi vì ngoài Trịnh Thị ra thì chỉ có HS của Trịnh Vỹ Thần đủ sức áp chế Trương Thị.

“Luyến Tâm, ngoài Cơ Cơ ra thì cô cũng miễn cưỡng được xem là có lá gan lớn đấy. Cô có biết, tôi hoàn toàn có thể giết người diệt khẩu không?”- Trịnh Vỹ Thần không rõ là uy hiếp hay thử thách.

Đáy mắt Trương Luyến Tâm cũng thoáng qua vẻ nghi hoặc nhưng rất nhanh liền khẳng định: “Anh biết tôi không có địch ý mà.”

Trịnh Vỹ Thần xoay ghế lại tiếp tục làm việc của mình, chỉ thờ ơ nói: “Cô chính thức trở thành cổ đông của Mimala.”

“Anh giúp tôi?”- Trương Luyến Tâm ngạc nhiên: “Là vì Phụng Cơ sao? Anh yêu cô ấy à?”

Trịnh Vỹ Thần lạnh lùng nhìn Trương Luyến Tâm, ánh mắt anh như muốn nói: Liên quan gì cô?

Trương Luyến Tâm khẽ cười: “Thật ra tôi biết thiếu chủ Phụng Cơ thật ra cũng không oai dũng gì, có lần tôi thấy Phụng Nhã và Thiết Hạo đưa Phụng Cơ về đây lúc giữa đêm, cánh tay của Phụng Cơ bị dao chém khiến cô ấy mất nhiều máu. Còn lần khác, lần khác nữa... rất nhiều lần cô ấy bị thương.”

“Bị thương là do cô ấy không biết yêu thương bản thân mình.”- Trịnh Vỹ Thần vẫn bình tĩnh, chỉ có Trương Luyến Tâm đứng bên cạnh mới nhìn thấy vẻ chau mày của anh. Cô cười nhạt rồi quay lưng muốn ra ngoài, vừa đi được vài bước thì thì Trịnh Vỹ Thần lại lên tiếng: “Cái chết của Hà Tư Dĩnh năm đó, không đơn giản.”

Vai của Trương Luyến Tâm hơi run lên, cô không quay đầu mà bước ra khỏi cửa, chỉ để lại một câu: “Bữa khác hãy bàn tới, anh cứ lo đi tìm Phụng Cơ của anh đi.”

Trịnh Vỹ Thần nhìn cánh cửa đóng lại, khóe môi khẽ nâng lên, vô thức bê ly cà phê trên bàn lên định uống, nhưng cũng may là nhìn lại kịp. Anh để ly cà phê xuống, Trương Luyến Tâm này rõ ràng muốn dùng cà phê ngọt để kiến tha anh đi mà, tính độc chết anh sao?

Có một điều Trương Luyến Tâm nói đúng, anh phải tìm Phụng Cơ. Mấy ngày nay không biết cô như thế nào, là ai to gan bắn cô? Trịnh Vỹ Thần nhất định phải điều tra ra kẻ đó, nhưng...

Trịnh Vỹ Thần thở dài.

“Chỉ e là Cơ Cơ không cần mình nữa rồi, ai bảo lúc đó hung dữ quá nếu không thì cô ấy cũng không nghĩ rằng mình sai người ám sát cô ấy. Ây da, Trịnh Vỹ Thần ơi, tại mày hết thấy chưa....”

Ở một nơi nào đó, có cô gái nào đó đang nằm trên giường dưỡng thương bị hắt xì vài cái. Phụng Cơ tỉnh dậy, vừa định xuống giường thì đầu cô ong cả lên, hai chân mất hết sức lực chuẩn bị ngã xuống. Cô nghe tiếng một tiếng kêu hốt hoảng sau đó cả cơ thể cô bị ôm lấy.

“Sao lại xuống giường, phải nằm chứ. Cô sốt mấy ngày nay rồi, thân thể cô là do cha mẹ cô ban cho, cô không thể ngược đãi nó.”- Đại Khâm dìu Phụng Cơ ngồi xuống giường, miệng luôn giảng một mớ đạo lý. Phụng Cơ nghĩ anh chàng này sao lại làm bác sĩ, đi làm linh mục trong giáo đường đi.

“Không có cha, cũng xem như không có mẹ.”- Phụng Cơ đáp ngắn gọn, cô không biết cha mình là ai, từ nhỏ Phụng Cơ đã bị Nguyễn Long Tuyết cấm cô gọi bà là mẹ. Dù ở bất cứ đâu cũng phải một tiếng chủ thượng hai tiếng chủ thượng. Bà chắc hẳn là muốn cô ghi nhớ bản thân làm ai, mà cũng phải. Sát thủ thì làm gì có người thân?

Lúc nhỏ Phụng Cơ vẫn luôn ấm ức, sao người nói người là mẹ cô nhưng lại không cho cô gọi một tiếng mẹ? Nhưng dần dà lớn lên Phụng Cơ mới hiểu ra, cho dù cô có tủi thân và giận dỗi bao nhiêu thì người mẹ đó của cô cũng chẳng quan tâm tới. Với lại nếu vào lúc Nguyễn Long Tuyết giam cô cùng với một cơn nghiện kia, cái lúc mà Phụng Cơ tự ngồi trong phòng cào rách da thịt mình để chóng lại cơn khó chịu của ma túy kia mà cô vẫn gọi Nguyễn Long Tuyết là mẹ. Chắc hẳn cô sẽ đau lòng lắm, bởi vì một người mẹ sẽ không nhẫn tâm với con gái mình như vậy.

Bây giờ Phụng Cơ quen rồi, chủ thượng chỉ có một còn mẹ thì không tồn tại.

Ai ngờ nghe một câu nói hờ hững của cô lại khiến Đại Khâm bắt đầu ngồi xuống, hắn nắm lấy tay cô: “Cô mồ côi à, tội nghiệp quá. Nhưng chúa sẽ luôn phù hộ cô, cô cứ tin rằng bỏ ác theo thiện sẽ được chúa trời ban phước. Giống như tôi này, cứu một người bằng xây mười tháp chùa.”

Thấy chưa, rõ ràng là nên làm linh mục ==

“Anh thuyết pháp cho sát thủ à?”- Phụng Cơ không vui hỏi.

“Sát thủ vẫn có thể hướng thiện, chỉ cần buông bỏ đồ đao, lập địa thành phật. Tất cả đều có thể quay đầu giác ngộ.”

Bây giờ là thầy chùa?!!!

Phụng Cơ nhíu mày, lạnh mặt: “Đừng có nhiều lời.”

“Đây là quyền tự do ngôn luận, cô không thể ngăn cấm.”

Ok fine, anh có thể làm luật sư luôn.

Phụng Cơ có chút buồn cười đứng lên, nhưng lại loạng choạng. Đại Khâm vội đỡ lấy cô, hắn lấy nhiệt kế ra đo độ sau đó hốt hoảng.

“47 độ, sốt đến từng này mà cô chưa bốc cháy cơ á? Thiếu chủ à, cô làm từ băng ngàn năm hả? Mau nằm xuống dùm tôi, truyền nước biển.”

Giờ lại trở về làm lương y rồi.

Phụng Cơ thở dài: “Đừng có ghim kim lên người tôi nữa, tôi không sao.”

Đại Khâm mở to mắt cúi xuống nhìn Phụng Cơ, gương mặt này khiến cô cảm thấy hắn giống nai con lạc bày ==

“Cô, thiếu chủ Kim Điêu Môn, sợ kim tiêm?”- Đại Khâm dường như gặp chuyện kỳ lạ khó tin trên đời.

“Sợ cái đầu anh, tiêm thì tiêm đi.”- Phụng Cơ lúc bệnh chắc có chút nóng tính, với lại bản tính không khuất phục của cô sẽ không cho phép người khác nhìn thấy nhược điểm của mình. Tuy rằng, cô không sợ dao hay súng chỉ khi nhìn thấy kim tiêm y tế là cứ như nhìn thấy ma quỷ.

Không không, ma quỷ sao đáng sợ bằng kim tiêm chứ?

Phụng Cơ cứ như dâng hiến cánh tay quý báo của mình lên để Đại Khâm tìm mạch, sau đó ông kim ghim vào xuyên qua da thịt. Phụng Cơ suýt chút nữa đã rơi nước mắt, hu hu thật mất mặt mà. T_T

...

Ở trước cổng chung cư, đã hơn mười hai giờ đem, người bảo vệ đóng cửa lớn lại. Chỉ cho người có thẻ nhà trong chung cư vào trong, Phụng Nhã đi qua đi lại, nhìn thấy ngó xung quanh bốn phía sau đó chỉ biết thở dài.

Trời rất lạnh, cô lại mặt ít áo. Hiển nhiên là sắp bị rét chết rồi, thỉnh thoảng Phụng Nhã lại ho khan vài tiếng, cái đầu cũng quay mòng mòng. Phụng Nhã ngồi xuống buồng hoa cạnh bức tường, sau đó thiếp đi lúc nào không hay.

Ánh đèn xe hơi ngày càng sáng, Đặng Thiên Phúc hạ kính xe xuống rồi đưa thẻ nhà của mình ra. Người bảo vệ xem xét qua rồi đẩy cửa cổng lớn, Đặng Thiên Phúc chạy xe vào bên trong sau đó đưa chìa khóa cho bảo vệ đem xe đỗ ở gara.

“Cảnh sát Đặng, trước cửa có một cô gái cứ lảng vảng từ chiều đến giờ. Không biết tốt hay xấu, nhưng hình như cô ta đang đợi người.”- Người bảo vệ vưa nói vừa đảo mắt ra phia cửa.

“Chắc người ta có việc quan trọng.”- Anh lơ đãng đáp.

“Anh xem kìa, cô ấy hình như ngất đi rồi.”

Tiếng nói của bảo vệ làm bước chân Đặng Thiên Phúc khựng lại, đợi người mà cố chấp đến mức bất chấp trời lạnh bảy độ mà đứng từ chiều tới giờ cho đến lúc ngất đi, không cần nói anh cũng biết là ai.

Đặng Thiên Phúc đi ra, quả nhiên Phụng Nhã đang tựa vào tường. Sắc mặt tái nhợt yếu ớt, hai mắt nhắm nghiền. anh thở dài đầy chán nản, bướng bỉnh như vậy cũng chỉ có Phụng Nhã thôi.

Mà dưới chân cô là con chó nhỏ Petty đang tích cực chạy tại chỗ làm ấm người. Vừa thấy anh liền chạy lại ngoảy đuôi.

Đặng Thiên Phúc không cách nào khác, đành bế Phụng Nhã đem vào chung cư.